Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 204: Tiểu Bạch, Ngươi Thật Trâu Bò




- Ngươi muốn kiếm chuyện, tự gánh lấy hậu quả.
Thanh âm Bộ Phương thật bình đạm, hắn nghiêng thân mình dựa vào khung cửa, hai ngón tay kẹp lấy ly sứ Thanh Hoa, thở ra một hơi rượu, sau đó ợ hai cái, hai mắt say lờ đờ, rất là liêu nhân.
Thiên Hư tử ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mặt hắn nhăn nhúm lại, thân thể lùi ra phía sau hai bước, lạnh lẽo nhìn Bộ Phương.
Hắn cười lạnh, chòm râu bạc và mái tóc trắng hơi bay lên, kiếm khí sắc bén trôi nổi sau lưng hắn.
- Gây chuyện thì thế nào? Nếu hôm nay lão phu không uống được rượu này, liền hủy ngay cái tiểu điếm của nhà ngươi!
Thiên Hư tử búng ngón tay một cái, trường kiếp sau lưng phát ra một tiếng ngân vang thanh thúy, sau đó phóng thẳng lên trời cao, xoay tròn mấy vòng rồi ngự ở trên đỉnh đầu hắn.
Kiếm mang lộng lẫy vô cùng, ở trong đêm đen giống như ánh sao sáng ngời, cực kì bắt mắt.
Bí kĩ của Kiếm Hư Các, Ngự Kiếm thuật.
Nơi xa, Tiêu Nhạc nhếch miệng, nhìn Thiên Hư tử thi triển Ngự Kiếm thuật ra chiều muốn đánh nhau, hắn cũng không khỏi dở khóc dở cười, nhìn bộ dáng này của Thiên Hư tử là biết, trước khi đến đế đô chắc chắn không chịu học hành cho kĩ, mới không biết được tiểu điếm Phương Phương có át chủ bài.
Ngay cả Tiêu Mông cũng từng ăn đòn đau ở trong tiểu điếm này, Bộ lão bản đối với Thất phẩm Chiến Thánh…… Căn bản là không sợ có được không?
Nhưng thật ra Nghê Nhan lại rất có hứng thú, đôi mắt khuynh quốc khuynh thành hơi trừng lên, lông mi hẹp dài nhấp nháy, cực kì chờ mong mà nhìn tiểu Bạch mập mạp ở phía sau lưng Bộ Phương đã bước ra.
Con rối này..... rất thú vị, căn bản là Nghê Nhan chưa từng gặp qua con rối nào có thể cứng rắn chống lại Thất phẩm Chiến Thánh, nên hôm nay rất muốn được mở mang tầm mắt.
- Nghê Nhãn tỷ, chúng ta không qua hỗ trợ sao? Thiên Hư tử chính là Thất phẩm Chiến Thánh, lão bản kia hình như chỉ là một Ngũ phẩm Chiến Vương....... Sẽ không bị bóp chết chứ?
Diệp Tử Lăng mở to đôi mắt, nghi ngờ nhìn về phía Nghê Nhan đang rất có tư thế muốn xem kịch vui, bối rối nói.
- Không có việc gì, lão nhân kia không chết được.
Nghê Nhan vỗ vỗ đầu của Diệp Tử Lăng, nói.
Diệp Tử Lăng: “……”
- Nghê Nhan tỷ..... Ngươi nhầm đối tượng rồi, ta là nói lão bản kia sẽ gặp nguy hiềm, Thất phẩm Chiến Thánh vẫn lợi hại lắm đó.
Diệp Tử Lăng nghiêm túc nói.
Nghê Nhan liếc mắt nhìn nha đầu vừa ngốc manh đang nghiêm túc này một cái, nhịn không được cười khúc khích, nói:
- Không có việc gì, lão nhân kia…… Thật sự không chết được.
Diệp Tử Lăng: “……”
Bộ dáng của Tiêu Mông cũng là không thèm lo lắng, hắn khoanh tay đứng nhìn,vừa vặn có thể thấy được tu vi của Kiếm Hư Các lão tổ này mạnh tới cỡ nào, trước đó hắn có thể cứng rắn chống chọi lại tiểu Bạch, nếu Thiên Hư tử cũng có thể làm được như thế, vậy hắn phải đối đãi nghiêm túc mới được.
Mặc Châu Thập Tam Đạo Tặc thì lại hưng phấn tươi cười, bọn họ nhìn Thiên Hư tử và Bộ Phương, cười rất có thâm ý.
Hồng y nam tử Mục Linh Phong dựa vào vách tường nơi hẻm nhỏ, vuốt ve ngón tay thon dài của bản thân, đứng một bên nhìn trận chiến sắp nổ ra ở phía trước.
Bộ Phương chép miệng một chút, hưởng thụ dư vị làm say lòng người của rượu ngon, hắn dứng dậy, hơi kéo mở vạt áo trước ngực, xoay người vỗ nhẹ lên cái bụng của tiểu Bạch, lạnh nhạt nói:
- Kẻ gây sự, lột sạch ném ra ngoài là được rồi.
- Các vị, thời gian buôn bán hôm nay của tiểu điếm đã kết thúc, nếu các vị muốn thưởng thức rượu ngon, thỉnh ngày mai đến đây xếp hàng sớm một chút, hết thời gian buôn bán, tiểu điếm sẽ không phục vụ nữa.
Thân ảnh Bộ Phương dần dần biến mất vào bóng tối trong tiểu điếm, nhưng thanh âm bình tĩnh kia của hắn lại bay ra ngoài, quanh quẩn bên tai mọi người.
Sắc mặt mọi người đều nao nao, ngày mai..... tới sớm ư?
Có người nhếch miệng, tựa hồ có chút khinh thường và không thèm để bụng lời nói của Bộ Phương, hắn cho rằng hắn là ai? Bảo một đám Thất phẩm Chiến Thánh như chúng ta phải xếp hàng chờ ngươi mở cửa?
Ngay cả hoàng đế…… Chỉ sợ cũng không có tư cách này đi!
- Ha ha, ngày mai xếp hàng? Nếu đêm nay tiểu điếm của ngươi bị đập, vậy ngày mai liền không cần xếp hàng nữa.
Thất gia đứng lẫn trong Thập Tam Đạo Tặc, nhìn Thiên Hư tử khí thế rộng lớn kia, cười lạnh nói.
Thiên Hư tử nhìn Bộ Phương cư nhiên làm lơ hắn, trực tiếp tiến vào bên trong tiểu điếm, tức thì cả người thẹn quá thành giận, Thiên Hư tử hắn danh trùm thiên hạ, đã bị người xem thường lúc nào đâu, thanh niên này quả thực không coi ai ra gì quá mức!
- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng chỉ với một con rối hèn mọn như thế là có thể ngăn cản lão phu? Người si nói mộng!
Thiên Hư tử nổi giận quát lớn một tiếng, kiếm chỉ rung động, phi kiếm kia hóa thành một luồng sáng, Thiên Hư tử đạp lên nó bay tới, chỉ trong một thoáng đã huyễn hóa ra hư ảnh đầy trời, hắn quấn lấy kiếm quang lao thẳng về phía tiểu điếm, mục tiêu nhắm thẳng vào Bộ Phương.
Tiểu Bạch ưỡn cái bụng máy móc mập mạp của mình, đôi mắt máy móc màu đỏ hơi hơi lập lòe, lúc ánh sáng đỏ kia quét qua, Thất gia đang trốn giữa đám người lập tức run rẩy toàn thân, mẹ nó, bóng ma tâm lý xuất hiện rồi.
Kiếm quang đầy trời, hư ảnh biến ảo, tốc độ của Thiên Hư tử cực nhanh, muốn nháy mắt vòng qua tiểu Bạch.
Tu vi của Thiên Hư tử rất mạnh, chiêu thức ấy khiến mọi người ở đây đều phải hút một hơi khí lạnh, sắc mặt ngưng trọng, cường giả dùng kiếm để tiến vào cảnh giới Chiến Thánh, sát phạt tuyệt đối đáng sợ.
Đối diện một chiêu này, Tiêu Mông cũng cảm thấy có chút áp lực.
Nghê Nhan thì lại bĩu môi, kiếm chiêu phong tao này, quả thực phong tao đến mức khiến người ta phải nổi da gà, nhưng không thể không nói…… Xác thật lợi hại.
- Nghê Nhan tỷ……
Diệp Tử Lăng nhìn một chiêu này của Thiên Hư tử, lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Nghê Nhan, dò hỏi muốn ra tay hay không.
Thế nhưng Nghê Nhan vẫn lắc lắc đầu như lúc nãy, chỉ là nét mặt nghiêm nghị lúc này đã thể hiện nàng cũng hơi do dự.
Thiên Hư tử mờ ảo vô cùng, hắn quấn lấy kiếm quang muốn chui vào bên trong tiểu điếm kia, hắn rất tự tin, một chiêu này chính là Ngự Kiếm thuật, cho dù là sát phạt hay bỏ chạy đều khiến người ta hoa cả mắt, một con rối hèn mọn, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản được sao?
Tiểu tử cuồng vọng kia, ta nhất định phải giáo huấn hắn cho thật kĩ, để hắn biết như thế nào gọi là tôn kính cường giả!
Thiên Hư tử âm thầm cười lạnh.
Phanh!!
Bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ, kiếm quang đầy trời kia biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
Một thanh trường kiếm leng keng rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Sắc mặt Thiên Hư tử cứng đờ, hắn không thể tin nổi, hư ảnh do hắn biến ảo mà ra kia bay cực nhanh, định vượt qua tiểu Bạch, nhưng bỗng nhiên toàn thân hắn run lên, trong mắt hắn hiện lên một cánh tay bằng máy khổng lồ đang không ngừng phóng đại.
Phanh!!
Thiên Hư tử đập đầu vào lòng bàn tay đang giơ lên của tiểu Bạch, khoảnh khắc va chạm kia như đập bể một bình ngũ vị, trong nháy mắt, chua ngọt đắng cay đều xuất hiện trong lòng hắn.
- Mẹ nó....
Thân hình đang bay cực nhanh của Thiên Hư tử đột nhiên dừng lại, hắn mắng thầm một tiếng, sau đó bị một sức mạnh cực lớn chụp lấy, thân hình bị xoay một vòng trên không trung, hung hăng ngã xuống đất, còn bị dư chấn văng ra xa....
Xấu hổ, yên tĩnh……
Ngay lúc này, tình huống có chút quỷ dị.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, không thể tin nổi mà nhìn Thiên Hư tử đang chật vật quỳ rạp trên mặt đất, ôm mũi lầu bầu mãi không thôi, lại nhìn cái bụng mập mạp bằng sắt của tiểu Bạch, biểu tình đó...... Giống như một con cẩu cắn chết một con sư tử vậy.
Diệp Tử Lăng ngốc manh trừng to đôi mắt, đôi môi hồng nhuận bóng mượt dần dần hé ra, cơ hồ có thể nhét thẳng một quả trứng gà vào trong.
Nghê Nhan nhếch miệng, âm thầm thở phào một hơi, quả nhiên, Bộ lão bản không chỉ là đồ thần kinh, mà còn có bản sự.
Tuy rằng không biết một màn vừa rồi ngẫu nhiên thế nào, nhưng dùng một cái tát liền có thể đánh bay một vị Thất phẩm Chiến Thánh đang tiến công..... Tiểu Bạch, ngươi thật trâu bò.
Nghê Nhan cực kì vui vẻ.
Thiên Hư tử ôm mũi từ trên mặt đất đứng dậy, trong cuộc chạm trán lúc nãy, mũi của hắn đã có một cuộc tiếp xúc thân mật với bàn tay của tiểu Bạch, va chạm kia thật kinh khủng, khiến hắn thậm chí muốn khóc váng lên.....
Hắn nổi giận, hoàn toàn nổi giận, nếu lúc trước còn chỉ là muốn giáo huấn cái tên tiểu tử càn rỡ này một chút, thì hiện tại hắn muốn hủy ngay tại chỗ cái con rối khiến hắn mất mặt này.
Cư nhiên thiếu chút nữa lật thuyền trong mương, này quả thực......Qúa mất mặt!
Ong!
Một tiếng kiếm minh, trường kiếm nằm trên mặt đất gào thét phóng lên, bay đến trước mặt Thiên Hư tử, sắc mặt hắn bắt đầu nghiêm túc, dường như trong mắt đều là tiểu kiếm đang di chuyển, sau đó hắn nhẹ nhàng bấm kiếm quyết, trường kiếm từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, từ bốn hóa thành vô số ……
Trường kiếm dày đặc lơ lửng trước mặt hắn.
Tiến công đi, kiếm của ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.