Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 173: Nhân Loại Vác Dao Phay Đáng Sợ




- Tiểu thư, ngươi đi mau, ta ngăn cản tên Xà trưởng lão kia.
Thurr hạ của Vu Vân Bạch không ngừng ngăn cản lão giả Xà Nhân Tộc vung vẫy đuôi rắn mang theo chân khí đáng sợ, khí tức lão giả này rất mạnh, dù sao cũng là thất phẩm Chiến Thánh.
Hai người bay lên trời đại chiến trong hư không, bởi vì nơi đây là Dược Viên, cách  Băng Phách Vương liên  không xa, bọn họ không muốn bởi vì chiến đấu mà phá hủy Vương liên, như vậy được không bù mất, vì vậy hai người đều đạt thành nhận thức chung, bay lên trời.
Vu Vân Bạch tỉnh táo nhìn thoáng qua chiến đấu trên hư không, về sau đứng chắp tay, không nhanh không chậm lui về phía sau.
- Nhân loại chạy đi đâu!
A Tiên phẫn nộ quát to một tiếng, một cây trường mâu hung hăng đâm về phía Vu Vân Bạch, giống như muốn xé rách không khí.
Vu Vân Bạch cau mày, duỗi bàn tay thon dài ra, về sau đánh ra một chưởng, mây mù lượn lờ, giống như hoá thành màn che bầu trời.
Khi A Tiên lao vào mây mù mông lung, đã sớm mất đi thân ảnh Vu Vân Bạch, hắn tức giận gào lên một tiếng, hết sức không cam lòng, đuôi rắn quét qua, hắn nhanh chóng bay ra ngoài, truy đuổi đối thủ.
Vu Vân Bạch đứng chắp tay, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, mỗi một bước đạp xuống đều lao đi rất xa, bỗng nhiên, thân hình của nàng khẽ run lên, ngưng lại, nghi hoặc nhìn về xa xa.
Ở đằng kia, một thanh niên cao gầy đang cầm dao phay... Hả? Dao phay?
Sắc mặt Vu Vân Bạch lập tức biến thành cổ quái, trong Dược Viên Xà Nhân Tộc, tại sao có thể có một nhân loại cầm dao phay? Hơn nữa trước người nhân loạ kiai... Còn có ba Xà nhân đang nằm rạp xuống.
Ba Xà nhân nằm rạp trên mặt đất đã sớm không còn bộ dáng hung hăng càn quấy như lúc trươcds, bọn họ hiện tại chỉ có sợ hãi, không bởi vì cái khác, cũng bởi vì dao phay chết tiệt trong tay nhân loại đáng chết trước mặt.
Dao phay vừa xuất hiện, bọn họ đã có thể cảm nhận được một cỗ rung động sâu trong huyết mạch, khiến cho chân khí trong cơ thể bọn họ lưu động khó khăn, hoàn toàn bị hạn chế, không thể động đậy chút nào.
Đây là dao phay hay sao? Nhân loại trước mặt là người nào?
Ba Xà nhân chửi cha mắng mẹ trong lòng, vốn thực lực không bằng nhân loại kia, kết quả nhân loại này còn có một con dao phay áp chế bọn họ... Bọn họ đánh thế nào?
Bộ Phương nhìn ba Xà nhân nằm rạp trên mặt đất, khóe miệng giật giật, tuy rằng Xà nhân nửa người nửa rắn, nhưng mà ít nhất bọn họ vẫn có huyết mạch của rắn, hơn nữa huyết mạch này không phải bình thường, Hoàng Kim Long Cốt Đao ẩn chứa long uy đáng sợ, tự nhiên hình thành uy áp hạn chế bọn họ.
Vung đao một cái, Bộ Phương lười để ý đến ba Xà nhân kia, hắn từ từ đi xa.
Vu Vân Bạch đứng chắp tay bước ra khỏi sương mù, vừa vặn đụng phải Bộ Phương
Ánh mắt Vu Vân Bạch đánh giá Bộ Phương trước mặt, đánh giá thanh niên gầy gò này, trong đôi mắt sinh ra một tia khó hiểu, tu vi thanh niên này chỉ là Ngũ phẩm Chiến Vương, hắn lấy dũng khí ở nơi nào, dám một mình xông vào Dược Viên của Xà Nhân Tộc?
Mặc dù bộ lạc Xà Nhân Tộc nơi này chỉ là chi nhánh của Xà Nhân Tộc, nhưng mà cũng có rất nhiều cường giả Xà nhân toạ trấn, Ngũ phẩm Chiến Vương... Quả thực yếu đến mức buồn cười.
Thời điểm Vu Vân Bạch dò xét Bộ Phương, Bộ Phương cũng quan sát nàng, đánh giá tiểu Bạch kiểm trước mắt.
Bộ Phương nhớ rất rõ ràng, chính tiểu bạch kiểm này là một trong những người điều khiển linh thuyền lướt qua hắn, thì ra mục tiêu của đối phương chính là Dược Viên.
- Ngươi là người phương nào? Không biết ở đây rất nguy hiểm sao?
Vu Vân Bạch mở miệng nói, nàng nói rất lạnh nhạt, không có cảm giác ôn nhu như nữ hài tử bình thường.
- Đi nhanh đi, bên trong có thất phẩm Chiến Thánh đang chiến đấu, ngươi không nên đi qua, tránh bị tai bay vạ gió.
Vu Vân Bạch cũng không có nói quá nhiều với Bộ Phương, chỉ thiện ý nhắc nhở hai câu, sau đó vượt qua Bộ Phương đi xa.
Nhưng mà, thời điểm Bộ Phương tràn đầy nghi hoặc, ánh mắt cũng chưa thu trở lại, trong Dược viên có một bóng dáng lao nhanh ra ngoài, khí tức đáng sợ bành trướng.
Một cây trường mâu đâm về phía Vu Vân Bạch.
Bộ Phương ngơ ngác đứng ở giữa, đứng mũi chịu sào bị trường mâu nhắm vào.
- Còn có một nhân loại?  Quả thực là lớn mật! Thật sự xem Dược Viên của Xà Nhân Tộc là hậu hoa viên Bạch Vân sơn trang hay sao! Chết đi cho ta!
A Tiên lườm Bộ Phương, lập tức giận dữ, gào lên một tiếng, trường mâu trực chỉ Bộ Phương.
Vu Vân Bạch dừng bước lại, thầm nghĩ trong lòng không tốt, thanh niên này đứng phía trước nàng, có thể sẽ bị trường mâu của A Tiên đâm chết!
Lấy tu vi lục phẩm Chiến Hoàng của A Tiên, muốn đâm chết một nhân loại Ngũ phẩm Chiến Vương cầm dao phay trong tay, đây là chuyện quá đơn giản.
Vu Vân Bạch quay người, muốn nhắc nhở Bộ Phương, thế nhưng cảnh tượng kế tiếp làm nàng trợn mắt há hốc mồm, không nói thành lời.
Bộ Phương cau mày nhìn Xà nhân cầm trường mâu không ngừng lao về phía hắn, toàn thân nổi da gà, về sau đôi mắt co rụt lại, theo bản nâng vung Long Cốt Đao trong tay, chân khí rót vào trong đó, tia sáng màu vàng nở rộ.
Trường mâu toả ra khí thế lăng lệ ác liệt bị một dao của Bộ Phương chém tan, về sau nở rộ tia sáng màu vàng chói mắt bao phủ trước người Bộ Phương.
Oanh!!
Uy áp đáng sợ đột nhiên lan toả ra, thân thể A Tiên cứng đờ, sắc mặt biến thành trắng bệch ngay lập tức, hắn cảm giác có một cổ áp lực to lớn đè ép lên người, cũng đè hắn nằm sấp xuống đất.
Đó là sợ hãi và kính sợ ẩn sâu trong huyết mạch, A Tiên bất khả tư nghị nhìn cơ bắp toàn thân đang run rẩy, hắn... đang run rẩy? Hơn nữa còn run rẩy trước mặt một nhân loại?
Người này... Rút cuộc là người phương nào?!
Vu Vân Bạch mở to mắt, đôi môi anh đào mở ra, cảm giác toàn bộ thế giới quan của nàng đã bị phá vỡ.
Chẳng phải sẽ bị trường mâu đâm xuyên qua người? Kết quả tại sao A Tiên lại nằm run rẩy trên mặt đất?
Bộ Phương tản đi chân khí, Hoàng Kim Long Cốt Đao biến thành đen thui như lúc trước, hoàn toàn thúc giục Long Cốt Đao sẽ tạo thành tiêu hao rất lớn lên cơ thể, vì vậy, bình thường Bộ Phương sẽ không thúc dục nó.
A Tiên cảm nhận áp bách đáng sợ trên người biến mất, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, dữ tợn nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương không để ý đến ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn vị trí hai Chiến Thánh giao chiến, lại nhìn Huyễn Hư Linh Trạch mênh mông sau lưng, gương mặt rất xoắn xuýt.
- Các hạ không nên đi vào mới tốt, thất phẩm Chiến Thánh chiến đấu, rất đáng sợ.
Vu Vân Bạch khôi phục tâm tình, nàng rất tò mò về Bộ Phương, thản nhiên nói.
Bộ Phương nhìn nàng một cái, nhíu mày.
- Vì sao thất phẩm Chiến Thánh lại tranh đấu?
- Ngươi không biết?
Vu Vân Bạch hơi hơi ngạc nhiên, nhân loại trước mắt gióng trống khua chiêng đến dược viên này, chẳng lẽ không phải là vì Băng Phách Vương liên?
- Bọn họ tự nhiên là vì Linh dược rồi...
Vu Vân Bạch nói ra.
Bộ Phương gật đầu nói:
- Ta càng không thể rời đi.
Vu Vân Bạch lập tức giật mình, nàng cảm thấy nàng đã nói rất rõ ràng, hai thất phẩm Chiến Thánh đang giao chiến, bọn họ tranh đấu vì Linh dược, ngươi chỉ là Ngũ phẩm Chiến Vương xen vào làm gì? Chịu chết sao?
- Ngươi không đi... Chẳng lẽ là vì gốc Linh dược kia?
Vu Vân Bạch nhíu mày hỏi.
Bộ Phương nghi hoặc nhìn nàng, hắn không đi đương nhiên là vì Linh dược, bằng không, hắn đến đây làm gì?
- Đương nhiên.
Bộ Phương nói ra.
Nhưng mà, vừa dứt lời, toàn bộ mặt đất rung động mạnh, đột nhiên có âm thanh nổ vang sinh ra
Đôi mắt Vu Vân Bạch co rút dữ dội, toàn bộ thân thể lạnh lẽo, Bộ Phương mặt không thay đổi đứng thẳng, hai người đều quay đầu nhìn về phía sau...
Chỉ thấy một bóng dáng màu đen che khuất bầu trời, một con Linh thú toả ra khí tức hung tàn ngập trời, đôi mắt đỏ ngầu giống như chuông đồng nhìn Bộ Phương và Vu Vân Bạch.
A Tiên nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu, toàn thân run rẩy, khuôn mặt hoảng sợ.
- Thất... Linh thú Thất giai, Huyết Quan Hắc Trạch Nhiêm!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.