Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 163: Các Chị Dâu Của Tiểu Hầu Gia




Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu vốn chính là ban thưởng hệ thống đưa ra nhiệm vụ, sử dụng nguyên liệu nấu ăn tự nhiên không thể nào là nguyên liệu nấu ăn bình thường, Bộ Phương muốn bách tính trong tiệc Bách gia có thể ăn được mỹ thực như thế, cho nên mới lựa chọn sử dụng hoa quả rau quả bình thường, nhưng một khi về tới trong tiểu điếm, sử dụng nguyên liệu nấu ăn tự nhiên sẽ cao cấp rất nhiều.
Khi Bộ Phương bưng Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu nóng hôi hổi ra khỏi phòng bếp, hương vị Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu hoàn toàn khác biệt với lúc ở tiệc Bách gia, đều dùng nguyên liệu nấu ăn Linh khí xào nấu ra Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, mùi thơm triệt để toả ra ngoài, phiêu đãng ra chung quanh, giống như có bàn tay mềm mại xoa bóp.
Ọt ọt, Kim Bàn Tử trông mong nhìn Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu trong tay Bộ Phương, nước miếng đã sắp chảy ra ngoài, mùi thơm đã nồng đậm như thế, ngửi một cái đã muốn ăn rồi.
- Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu của ngươi đây, mời dùng.
Bộ Phương đem Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu đặt trước mặt Kim Bàn Tử, thản nhiên nói.
Ánh mắt Kim Bàn Tử lập tức nhìn Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, hoàn toàn khác với Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu trong tiệc Bách gia, Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu chính thức, từ màu sắc, mùi thơm và hình dạng đều vượt qua bữa tiệc một mảng lớn.
Bánh sủi cảo nóng hổi không ngừng đổi màu như cánh hoa nở rộ, khi thì đỏ tươi, khi thì xanh biếc... Bảy màu đan vào nhau, xinh đẹp làm say lòng người.
Nước canh bánh sủi cảo có mùi thơm lượn lờ, giống như dùng thịt Linh thú chế biến nước canh, bao hàm Linh khí, ngửi thấy một cái, có cảm giác một đạo khí tức đang bao phủ toàn thân, làm cho hắn sảng khoái không thôi.
- Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu bởi vì nguyên liệu nấu ăn hạn chế, không cách nào triệt để biểu hiện ra bảy màu, ta lúc ấy dùng phương pháp xử lý khác, chứa đựng mùi thơm, tăng thêm chân khí chiết xạ mới thể hiện ra bảy màu sáng bóng, Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu chính thức không cần ta xử lý như vậy, nguyên liệu nấu ăn trực tiếp thể hiện ra bảy màu sáng bóng.
Bộ Phương giải thích.
Kim Bàn Tử không thể chờ đợi được gắp lấy một cái Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, cắn xuống một miếng, toàn bộ thân thể như đang lâm vào trong thác nước, bị thác nước trùng kích toàn thân làm thân thể vô cùng thoải mái.
Hắn muốn há miệng hò hét, nhưng há miệng ra lại có cảm giác mùi thơm phồn vinh mạnh mẽ đang chặn miệng hắn, ánh mắt của hắn đờ đẫn.
Thịt mỡ trên mặt Kim Bàn Tử đang run rẩy, ánh mắt híp lại, khuôn mặt hưởng thụ, mỹ vị... Thật sự là quá mỹ vị.
Bộ Phương nhìn thoáng qua Kim Bàn Tử trầm mê trong mỹ vị của Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, khóe miệng hơi giật giật, về sau hắn kéo một cái ghế, ngồi xuống.
Hắn theo bản năng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chậu hoa có đất màu vàng nằm trong góc, hôm qua vừa mới gieo xuống hạt giống không biết trổ mã thế nào.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn hơi hơi ngưng tụ, giống như phát hiện ra đại lục mới, chỉ thấy trong chậy hoa có một chồi xanh đang vươn lên, sinh mệnh lực phồn vinh mạnh mẽ đang nở rộ.
- Cái này... Nảy mầm?
Bộ Phương vô cùng kinh ngạc, tốc độ nảy mầm cũng quá nhanh... Lúc này mới qua mấy canh giờ thôi.
Nhưng mà Bộ Phương nhanh chóng trấn định lại, đi tới bên cạnh chậu hoa, hơi hơi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào gốc cây vừa mới nảy mầm.
Mầm xanh vô cùng xinh xắn, đường vân rậm rạp chằng chịt vô cùng ảo diệu, Bộ Phương nhìn có chút hoa mắt, cảm giác mãnh liệt khó hiểu.
Cái mũi ngửi ngửi, lại không ngửi ra bất cứ mùi gì, trong lòng Bộ Phương cũng cảm thấy khó hiểu, đứng người lên, hắn lười để ý tới hạt giống này, có chậu hoa ở đây, hạt giống này không lâu sau sẽ biến thành một gốc đại thụ che trời.
Âu Dương Tiểu Nghệ sôi nổi đến, lòng tràn đầy vui mừng chào hỏi Bộ Phương, Bộ Phương chỉ gật đầu, tiếp tục nằm trước cửa tiểu điếm, bên ngoài canh cửa không ngừng có bông tuyết rơi xuống.
Trong hẻm nhỏ xa xa có tiếng động vang lên, âm thanh oanh oanh yến yến, có mấy bóng người đang đi tới.
Bộ Phương nghi hoặc nhìn ra xa xa, chỉ thấy vài nữ tử dáng người uyển chuyển, khí chất ung dung đang đi về phía tiểu điếm, trong đó có không ít người quen.
- Nhanh lên, nghe nói Bộ lão bản đứng đầu tiệc Bách gia lần này, tỷ tỷ hôm nay dẫn các ngươi đi ăn món ngon.
Lạc Tam Nương tùy tiện nói, nàng mặc một bộ trường bào bó sát người, hạ thân mặc váy ngắn, lộ ra đùi đẹp thon dài, cũng không cảm thấy lạnh trong băng tuyết.
Sau lưng Lạc Tam Nương còn có mấy nữ tử dáng người uyển chuyển, trong đó có một nữ tử ăn mặc trang phục thiếu nữ, cái mũi đỏ lên trong không khí lạnh, đang nhắm mắt đuổi theo bước chân Lạc Tam Nương.
Dương Thần hưng phấn dẫn đường phía trước, hắn hôm nay mặc áo choàng màu đỏ, vô cùng vui mừng.
- Mấy vị chị dâu, tay nghề Bộ lão bản nhất định sẽ không để cho các ngươi thất vọng.
Tiểu Hầu gia Dương Thần hết sức tự tin, hắn đã tự mình ăn món ngon từ tay Bộ lão bản, tự nhiên biết rõ mỹ vị trong đó.
Lúc các nữ tử đi tới trước cửa, nhìn thấy Đại Hắc Cẩu đang nằm rạp trên mặt đất, lại thấy Bộ Phương đang ngồi trước cửa... Cả hai đều có bộ dạng lười biếng, không hổ là cùng một tiệm đi ra.
- Chó con thật đáng yêu!
Nữ tử ăn mặc giống như thiếu nữ nhìn thấy Đại Hắc Cẩu đang nằm sấp ở trước cửa ngáy o..o..., lập tức hân hoan duyên dáng gọi to một tiếng, sau đó chạy tới trước mặt Tiểu Hắc, duỗi bàn tay trắng noãn sờ lên đầu Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc im lặng nhìn thiếu nữ tràn đầy lòng yêu mến cẩu gia, trong lòng không biết nên nói cái gì, tu vi thiếu nữ này chỉ là tam phẩm Chiến Cuồng, bản cẩu gia nhảy mũi một cái cũng có thể phun chết, nhưng mà suy nghĩ một chút, Cẩu gia thân phận cỡ nào, hà tất tức giận một tiểu cô nương?
Vì vậy Cẩu gia thay đổi tư thế, tiếp tục nằm sấp.
- Chó con... Thật đáng yêu.
Ánh mắt thiếu nữ toả sáng, hai tay xoa xoa đầu chó nóng hầm hập cỉa Tiểu Hắc, cười khanh khách không ngừng.
Bộ Phương nháy mắt, nhìn con chó ngay cả động cũng lười động, trong lòng cũng vô lực, con chó lười này... Nếu như xoa đầu nó là một hán tử, nó khẳng định sẽ duỗi vuốt chó ra, Bộ Phương biết rõ vuốt chó của nó có bao nhiêu lợi hại.
- Vào... Tiểu điếm gọi đồ ăn đi, cấm đùa giỡn Đại Hắc Cẩu.
Bộ Phương đứng lên, thản nhiên nói, tuy rằng không biết con chó lười có tức giận hay không, nhưng mà vẫn nên dẫn thiếu nữ rời đi cho thoả đáng.
Lạc Tam Nương kiêng kị nhìn chó nhỏ, nhìn thấy thiếu nữ Quyển Nhi đang xoa đầu chó, trái tim của nàng suýt rớt ra ngoài, Quyển Nhi ngốc ngốc nghếch có thể không biết thân phận con chó, nhưng mà Lạc Tam Nương làm sao có thể không biết? Con chó đen này... Không phải Chí Tôn thú nổi danh khắp Đế đô hay sao!
Chí Tôn thú nhảy mũi một cái cũng có thể hành hạ Quyển Nhi chết đi cả trăm ngàn lần.
Rốt cuộc nên nói nha đầu này ngu xuẩn hay không biết sợ... Lạc Tam Nương dở khóc dở cười, nhìn thấy Tiểu Hắc không có tâm tư so đo với Quyển Nhi, trong lòng thở phào một hơi, dụ được Quyển Nhi lưu luyến không rời bước đi, tiến vào trong tiểu điếm.
Trong tiệm hết sức ấm áp, ấm áp thoải mái dễ chịu, làm cho các nữ tử như đang đắm mình trong nắng xuân, đặc biệt là mùi đồ ăn trong tiệm càng làm cho bọn họ say mê.
- Bộ lão bản, những người này đều là chị dâu của ta, hôm nay ta dẫn các nàng tới dùng cơm, có cái gì ăn ngon đều được!
Tiểu Hầu gia Dương Thần hấp tấp đứng trước mặt Bộ Phương, vỗ bộ ngực nói ra.
Bộ Phương mặt không thay đổi nhìn Dương Thần, về sau nhìn sang các nữ nhân, khóe miệng cũng lệch ra.
- Đồ ăn trong tiệm đều rất đắt, muốn ăn cái gì cứ gọi đi.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Lời này làm sắc mặt Dương Thần lúng túng, đồ ăn trong tiệm Bộ lão bản đều là tinh phẩm, nếu như gọi một lượt... Được rồi, Dương Thần nhéo nhéo túi tiền, cái mũi hơi lệch ra.
Ta không trang bức...
Lạc Tam Nương lập tức chống nạnh cười to, đám người Quyển Nhi cũng che miệng cười khẽ.
Về sau mọi người nhìn thực đơn sau lưng, ngây người trong chốc lát, đều líu ríu nghị luận với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.