Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 106: Phong Tình Một Chiếc Dao Bầu




Áp lực giống như núi đè lên người Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Dương Thần, thân thể hai người bọn họ cứng đờ, chân khí trong cơ thể giống như bị đóng băng, hoàn toàn không cách nào thôi động.
Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần chật vật ngẩng đầu, bọn họ nhìn thấy Tống Đào đang dùng ánh mắt nghiềm ngẫm nhìn bọn họ.
Trong đôi mắt Tống Đào tỏa ra ánh sáng mờ mịt, chân khí không ngừng xuất hiện trong mắt hắn, lực áp bách đáng sợ chảy xuôi trên người, dù sao Tống Đào cũng là Lục Phẩm Chiến Hoàng, thực lực vô cùng cường hãn, cũng không phải người mà Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần có thể đối phó.
- Cuối cùng cũng bắt được hai người các ngươi!
Tống Đào cười lạnh, một tay đè nặng vai một người, hắn có thể điều khiển hai người như con rối đi ra ngoài.
Tống Đào rất kích động, xem ra có thể hoàn thành nhiệm vụ của Thành đại nhân, thật sự là không dễ dàng gì, nếu như không phải ông chủ Phụng Tiên Lâu muốn tới khiêu chiến Bộ Phương, hắn thật sự không thể thu được cơ hội hạ thủ tốt như vậy, thân phận của hai tiểu tử này rất trọng yếu.
Âu Dương Tiểu Nghệ, đó là Tiểu công chúa của Âu Dương gia, thân phận tôn quý không cần phải nói, nàng cũng là cản trở tối trọng yếu của Âu Dương gia, mà Dương Thần còn là Tiểu Hầu Gia của Dương gia, là người thừa kế duy nhất còn sót lại của Dương gia, đối với Dương gia mà nói, hắn chính là bảo bối trong bảo bối.
Chỉ cần khống chế được hai tiểu tử này, khi đó sẽ có lợi thế khi nói chuyện với Âu Dương gia cùng Dương gia.
Đang lúc mọi người đang đắm chìm vào Đậu Hủ Hoa ngàn tầng, Tống Đào lặng lẽ cầm lấy Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần, dự định rời đi.
Âu Dương Tiểu Nghệ và Dương Thần đều bị chân khí của Tống Đào khống chế, cũng không thể nmois chuyện, trong mắt mang theo lo lắng, nhưng lại không biết làm thế nào.
- Này, ngươi muốn dẫn bọn họ đi nơi nào?
Bộ Phương nhìn xuyên qua đám người, nghi ngờ hỏi Tống Đào.
Thân thể Tống Đào lập tức cứng đờ, vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, kết quả vẫn bị Bộ Phương phát hiện ra, nội tâm nói thầm không được, Bộ lão bản có thể có Chí Tôn thú con bài chưa lật, bản thân hắn chắc chắn cũng không kém.
Tống Đào liếc nhìn Bộ Phương, bàn tay đặt lên vai Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Dương Thần hóa thành móng vuốt nhắc hai người lên, kẹp ở dưới nách, chân khí dưới chân phun ra, hắn dự định rời đi.
Bộ Phương hiểu ra, người này dám bắt trẻ con giữa ban ngày ban mặt, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Bộ Phương nheo mắt nhìn theo, một tay giơ lên, chân khí trong cơ thể bắn ra, khí xanh lượn lờ trên lòng bàn tay, Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao sơn đen như mực xuất hiện trong tay, ngay sau đó hắn ném mạnh về phía Tống Đào.
Dao bầu ẩn chứa chân khí của Bộ Phương, tâm ý tương thông với Bộ Phương, tốc độ bay cực nhanh.
Tống Đào lui về phía sau, nhìn thấy Bộ Phương ném một con dao bầu về phía mình, khóe miệng cười lạnh, lộ ra thần sắc khinh thường, hắn đường đường Lục Phẩm Chiến Hoàng, làm sao có thể bị một con dao bầu ngăn chặn? Cho dù ngươi là Bộ lão bản, trình độ nấu ăn không tệ, thế nhưng luận về đánh nhau, chỉ là Tứ Phẩm Chiến Linh lại không đủ nhìn!
Hai tay Tống Đào bắt lấy một người, sở dĩ thân hình nhảy lên một cái, hắn xuất một cước đạp lên dao bầu màu đen phong cách cổ xưa, hắn không đặt cai dao bầu này vào trong mắt, một cây dao mà thôi... Chẳng lẽ còn có thể sánh ngang thần binh lợi khí hay sao?
Cuối cùng Long Cốt Thái Đao cũng tiếp xúc với chân của Tống Đào, Tống Đào cứng đờ, hắn chợt phát hiện mình ngưng tụ chân khí không cách nào phát ra tác dụng, sau đó dao bầu chém vào chân hắn, máu nóng tung tóe!
- Khốn kiếp!
Tống Đào kêu thảm một tiếng, trên mặt xuất hiện thần thái sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương đã tràn ngập sợ hãi, trời ơi... Dao bầu có thể chém tan chân khí của Lục Phẩm Chiến Hoàng? Ngươi đang chọc cười ta sao?
Tống Đào không dám ở lâu, toàn bộ bàn chân suýt nữa đã bị Long Cốt Thái Đao cắt đứt... Chân khí trên người hắn bắn ra, muốn trốn khỏi chỗ này, hắn không dám đối mặt với Bộ Phương.
Nhưng mà, ngay khi Tống Đào vừa mới phóng lên cao, một tiếng kêu vô cùng đáng yêu từ xa vọng tới, là tiếng kêu khẽ của nữ tử,
Ngay sau đó lại dồn dập như sấm sét.
Tống Đào sững sờ, sau đó con ngươi của hắn co rụt lại, hắn lập tức cảnh giác, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu từ xa bay tới, một cây Hồng Anh thương như rồng đâm ra, hầu như muốn xé rách cả không khí, mục tiêu nhắm thẳng vào Tống Đào.
- Cuồng đồ lớn mật! Còn không buông Tiểu Hầu Gia ra!
Cây Hồng Anh thương bổ sung thêm chân khí đáng sợ, lại có uy thế của Ngũ Phẩm Chiến Vương, thân hình Tống Đào thời khắc đang lơ lửng giữa trời, đối mặt với một thương đâm tới, hắn không có lực hoàn thủ.
Hai tay của hắn đều cầm theo một người, một chân lại bị Bộ Phương chém tổn thương...
Tống Đào rơi lệ... Hắn gây ra thù oán gì, tại sao hoàn thành cái nhiệm vụ lại khó khăn như thế!
Dương gia Lạc Tam Nương, Ngũ Phẩm Chiến Vương, là Tam Tẩu của Dương Thần, tu vi chân khí hết sức tinh xảo, là người nổi bật trong hạng nữ lưu tại Đế Đô, không... Phải nói nữ quyến Dương gia đều vô cùng cường hãn, thực lực mạnh mẻ.
Tống Đào không ngờ rằng người nhà họ Dương tới nhanh như vậy, loại tình huống hôm nay, hắn phải buông một người mới có thể đỡ được một thương của Lạc Tam Nương.
Sở dĩ hắn buông Âu Dương Tiểu Nghệ, đó là vì Dương Thần, tầm quan trọng của Tiểu công chúa Âu Dương gia còn không rõ ràng như thế.
Âu Dương Tiểu Nghệ giương nanh múa vuốt rơi từ trên không xuống, nàng sợ hãi khóc lớn, nàng đã quên mất mình chính là Tứ Phẩm Chiến Linh.
Bộ Phương không hoảng hốt chút nào, tiến lên một bước, một tay tiếp lấy Long Cốt Thái Đao bay trở về, một tay đỡ Âu Dương Tiểu Nghệ đang rơi xuống, mặc dù hắn là phế vật trong chiến đấu, dù sao vẫn có tu vi chân khí, tiếp được một đứa bé vẫn không có vấn đề.
Rầm rầm rầm!
Chiến đấu trên không trung duy trì trong ba chiêu, Lạc Tam Nương kêu lên một tiếng, sau đó lảo đảo lui về sau vài bước, bộ ngực hít thở dồn dập, trên gương mặt còn mang theo lửa giận không nhỏ.
Dù sao Tống Đào cũng là Lục Phẩm Chiến Hoàng, Lạc Tam Nương ngạnh kháng không chiếm được chỗ tốt.
- Ngươi là đám đạo chích, là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám bắt lấy Tiểu Hầu Gia! Ngươi đang muốn chết!
Lạc Tam Nương quát một tiếng, chân thon dài đá trường thương, nàng lao tới lần nữa, cầm thương đâm vào Tống Đào.
Chân khí trên người Lạc Tam Nương tuôn ra, giống như hỏa diễm mạnh mẽ đang thiêu đốt, cả cây thương sinh ra hỏa diễm cuồn cuộn.
- Ngươi là mụ điên! Nơi này là Đế Đô đấy...
Đôi mắt Tống Đào co rụt lại, nhìn thấy chiêu này của Lạc Tam Nương, hắn đã cảm thấy không tốt, nếu hắn dùng một tay đỡ chiêu này, hỏa diễm còn lại văng tung tóe phá hư kiến trúc chung quanh, hơn nữa còn có nhiều kẻ ăn dưa xem náo nhiệt đứng tại nơi này, rối loạn sẽ to lắm.
Người nhà họ Dương quả nhiên đều là người điên, thật không thể nói lý với người điên!
Tống Đào thầm mắng một tiếng, không thể không bỏ Dương Thần xuống, về sau giơ hai tay lên, hai luồng chân khí đánh ra, đánh tan hỏa diễm bao phủ trên trường thương.
Thành Vệ Quân từ xa chạy tới, Tống Đào không cam lòng gào to một tiếng, xoay người khập khễnh nhanh chóng rời đi.
An bài kế hoạch lâu như vậy, thậm chí còn bị người ta xem thành ăn mày xin cơm, kết quả vẫn là công dã tràng... Tống Đào tức giận, nếu như không phải Bộ Phương dùng dao bầu chém hắn tổn thương, hắn đã sớm thoát thân.
Lạc Tam Nương nhìn bóng lưng Tống Đào khập khiễng thoát đi, nàng phun ra một ngụm máu, rên lên một tiếng.
Sau đó mới chạy về phía Dương Thần bình yên rơi xuống đất.
- Tam Tẩu!
Dương Thần nhìn thấy Tam Tẩu chạy tới, hắn khiếp sợ kêu lên một câu.
Lạc Tam Nương đứng ở trước mặt Dương Thần, trực tiếp vặn lỗ tai Dương Thần, nói:
- Ngươi là con thỏ nhỏ chết bầm, lại dám lười biếng chạy ra ngoài chơi, đi chơi còn gặp chuyện không may!
- Tam Tẩu... Ta cũng không dám... nữa.
Dương Thần cảm giác mặt mũi của mình đã ném sạch, nhanh chóng cầu xin tha thứ.
Lạc Tam Nương thở dài một hơi, sau đó ho nhẹ đứng lên, bộ ngực dồn dập.
- Còn không mau đi cảm tạ Bộ lão bản, nếu không có, hai người các ngươi ngày hôm nay đã bị bắt đi.
Lạc Tam Nương không vui nói.
Bộ Phương lúc này cũng mang theo Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn chưa hoàn hồn đi tới, liếc mắt nhìn Lạc Tam Nương, ánh mắt nhìn qua bộ ngực to lớn, mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- ­ Tại sao người nọ lại muốn bắt Tiểu Nghệ và Tiểu Chính Thái?
Đôi mắt Lạc Tam Nương co rụt lại, tức giận quát lên một tiếng:
- ­ Hỏng bét! Lão tướng quân Hầu gia và Âu Dương đã đi tìm Thái Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.