Mỹ Nữ Phật Hệ

Chương 10: Vạn Sự Tùy Duyên Không Miễn Cưỡng 2





Xem hết toàn bộ cốt truyện, Lâu Tiêu hiểu.
Luyện Tịch cũng thích Mộ Đông Dương, nhưng vấn đề là tính cách của anh ta quá âm trầm, lại không có kinh nghiệm trong phương diện tình cảm, quá trì độn, đã vậy còn có một đám đồng đội heo kéo chân, bấy giờ mới tạo ra một màn cưa vợ sấp mặt hoành tráng.Hệ thống vui phát khóc:【Tình tiết quan trọng nhất cuối cùng cũng hoàn thành rồi QAQ】Lâu Tiêu ném vỏ vào thùng rác, kiên nhẫn chờ hệ thống khóc lóc xong mới hỏi lại: “Bao nhiêu phần trăm?”
Lâu Tiêu ăn nốt chiếc bánh gấu cuối cùng, đứng dậy tìm thùng rác vứt vỏ bánh.Lâu Tiêu không nhịn được thầm cảm thán: Hóa ra hệ thống này ngốc đến vậy à?
Cô vừa tìm vừa nói với hệ thống: “Đọc truyện xong rồi, tiếp theo, chúng ta cần nói chuyện.”Từ sau ngày họp phụ huynh, Cố Tư Tư đã không tìm đến Lâu Tiêu nữa, bạn cùng lớp nói đến chuyện này còn cố ý cười ha hả trước mặt Lâu Tiêu.
Hệ thống cẩn trọng nói:【Ký chủ nói đi ạ.】Lâu Tiêu: “Đã nói mời thì phải mời chứ.”
Lâu Tiêu: “Nói cho tao biết, độ hoàn thành cốt truyện thấp hơn bao nhiêu phần trăm thì mi sẽ bị tiêu hủy.”Tốt lắm, vậy tiếp theo là… Lâu Tiêu sờ sờ điện thoại trong túi.
Hệ thống không dám trả lời, nó sợ nói ra Lâu Tiêu sẽ cho nó đi tiêu hủy ngay.Chỉ với đoạn ghi âm này, không thể cứu vãn được gì, nhưng có thể giúp Lâu Tiêu không bị hiểu lầm.Lâu Tiêu không nói dối, chỉ là giấu đi một phần suy nghĩ thật của mình, vậy nên cơ chế phát hiện nói dối của hệ thống không nhận ra được.
Hệ thống im lặng một lúc, nhỏ nhẹ bảo:【Cảm ơn ký chủ đại nhân, ký chủ đúng là người tốt, hệ thống hứa, sẽ không bao giờ giấu giếm ký chủ nữa.】
Lâu Tiêu: “Nếu mi không trả lời, tao sẽ khiến cho Mộ Đông Dương và Luyện Tịch không thể nào quay lại với nhau nữa, đến phần kết cũng không hoàn thành được, mi nói xem mi có sống được không?”Cái Lâu Tiêu nói chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi.
Nguyên nhân khác là, cô lo nếu hệ thống không hoàn thành nhiệm vụ, cục quản lý gì đó kia sẽ không chỉ tiêu hủy hệ thống mà còn gây phiền phức với cô.
Đề phòng chuyện chẳng may, trước khi tìm hiểu rõ ràng về cục quản lý, cô quyết định lừa hệ thống làm việc cho mình, dù sao thì hệ thống cũng khá hữu dụng.— Vài ngày sau, cô đã có được đáp án.
Đến tận bây giờ, khi Lâu Tiêu không thèm để ý mà để lộ răng nanh, hệ thống mới biết mình đã làm chuyện ngu ngốc như thế nào.Không giải thích, không căng thẳng, sợ hãi, dường như không hề quan tâm xem cô có buồn vì những chuyện hiểu lầm này hay không.
Hóa ra khi Lâu Tiêu không biết cốt truyện, tất cả những hành động phá cốt truyện đều là làm bừa.
Bây giờ, cô đã biết được cốt truyện, nếu muốn lấy chuyện phá hủy cốt truyện ra để uy hiếp hệ thống, đúng thực là dễ như trở bàn tay.Hệ thống:【Ký chủ đại nhân định mời Cố Tư Tư cuối tuần đi ăn lẩu thật ạ?】

Hệ thống lúc này thật sự bật khóc thành tiếng.Mộ Đông Dương tháo tai nghe xuống, ôm Lâu Tiêu thật chặt.Lúc sau Luyện Tịch nhận được một cuộc điện thoại, nói là phải đi trước.
Lâu Tiêu ném vỏ vào thùng rác, kiên nhẫn chờ hệ thống khóc lóc xong mới hỏi lại: “Bao nhiêu phần trăm?”Thái độ của Luyện Tịch làm cô hoảng sợ, bất an, giống như một trò cười.
Hệ thống bị Lâu Tiêu uy hiếp, nghẹn ngào đưa ra đáp án:【60%, trong đó mở đầu và kết cục chiếm 40%, 20% là các diễn biến quan trọng, 40% còn lại là chi tiết cốt truyện.】Hệ thống cẩn trọng nói:【Ký chủ nói đi ạ.】Thôi được rồi, Lâu Tiêu từ từ thả lỏng cơ thể.
Lâu Tiêu vừa đấm vừa xoa: “Nếu tao nói tao sẽ giúp mi, đảm bảo hoàn thành 60% điểm mấu chốt thì mi có thể không giấu giếm tao, không để xuất hiện tình trạng cố tình che giấu như lần này nữa không?”
Hệ thống ngạc nhiên nấc lên một cái:【Ký chủ, ký chủ đồng ý giúp hệ thống ạ?】Hệ thống lúc này thật sự bật khóc thành tiếng.
Lâu Tiêu: “Tao không làm chuyện đuổi tận giết cùng, với lại, nếu mi không chọn tao, tao cũng không thể đến được thế giới này, coi như thù lao của mi là được.”Luyện Tịch nói đó chỉ là tin đồn, sau đó, không có sau đó.Mộ Đông Dương đeo tai nghe, ngơ ngác nghe hết đoạn ghi âm.
Cái Lâu Tiêu nói chỉ là một trong nhiều nguyên nhân mà thôi.
Nguyên nhân khác là, cô lo nếu hệ thống không hoàn thành nhiệm vụ, cục quản lý gì đó kia sẽ không chỉ tiêu hủy hệ thống mà còn gây phiền phức với cô.
Đề phòng chuyện chẳng may, trước khi tìm hiểu rõ ràng về cục quản lý, cô quyết định lừa hệ thống làm việc cho mình, dù sao thì hệ thống cũng khá hữu dụng.Hóa ra khi Lâu Tiêu không biết cốt truyện, tất cả những hành động phá cốt truyện đều là làm bừa.
Bây giờ, cô đã biết được cốt truyện, nếu muốn lấy chuyện phá hủy cốt truyện ra để uy hiếp hệ thống, đúng thực là dễ như trở bàn tay.Hệ thống không dám trả lời, nó sợ nói ra Lâu Tiêu sẽ cho nó đi tiêu hủy ngay.
Lâu Tiêu không nói dối, chỉ là giấu đi một phần suy nghĩ thật của mình, vậy nên cơ chế phát hiện nói dối của hệ thống không nhận ra được.
Hệ thống im lặng một lúc, nhỏ nhẹ bảo:【Cảm ơn ký chủ đại nhân, ký chủ đúng là người tốt, hệ thống hứa, sẽ không bao giờ giấu giếm ký chủ nữa.】Hệ thống:【Nhớ ạ!】Cố Tư Tư nói: “Cuối tuần gặp.”
Lâu Tiêu không nhịn được thầm cảm thán: Hóa ra hệ thống này ngốc đến vậy à?Lâu Tiêu vừa khuyên nhủ vừa uy hiếp: “Nhưng mi phải nhớ, mi mà dám có chuyện giấu tao, tao sẽ không cho mi bất cứ cơ hội nào đâu.”
Chắc là đúng thế, nếu không thì đã không đến nước này rồi.

Lâu Tiêu vừa khuyên nhủ vừa uy hiếp: “Nhưng mi phải nhớ, mi mà dám có chuyện giấu tao, tao sẽ không cho mi bất cứ cơ hội nào đâu.”Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Lâu Quốc Đống gọi điện thoại cho Lâu Tiêu, nói là đã chào hỏi qua giáo viên chủ nhiệm, bây giờ có thể đón cô về nhà sớm.
Buổi chiều không có tiết nên Lâu Quốc Đống không phải phụ huynh duy nhất làm như vậy.
Hệ thống:【Nhớ ạ!】Lâu Tiêu: “Nói cho tao biết, độ hoàn thành cốt truyện thấp hơn bao nhiêu phần trăm thì mi sẽ bị tiêu hủy.
Tốt lắm, vậy tiếp theo là… Lâu Tiêu sờ sờ điện thoại trong túi.
Cô đã hỏi hệ thống, đoạn ghi âm Luyện Tịch thừa nhận mình thích Mộ Đông Dương không ảnh hưởng gì đến cốt truyện.
Bởi không chỉ vì một hai chuyện mà Mộ Đông Dương đã cho rằng Luyện Tịch không thích mình, vì có rất nhiều chuyện, hơn nữa vô số chi tiết nhỏ tích tụ lại, dẫn tới kết quả như vậy.
Chỉ với đoạn ghi âm này, không thể cứu vãn được gì, nhưng có thể giúp Lâu Tiêu không bị hiểu lầm.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Lâu Quốc Đống gọi điện thoại cho Lâu Tiêu, nói là đã chào hỏi qua giáo viên chủ nhiệm, bây giờ có thể đón cô về nhà sớm.
Buổi chiều không có tiết nên Lâu Quốc Đống không phải phụ huynh duy nhất làm như vậy.Thế nên, cô giữ lời chia tay lại, đến lúc chắn chắn Luyện Tịch đã check-in, không gọi điện thoại được nữa, cô mới nhắn tin chia tay cho Luyện Tịch, sau đó chặn hết mọi phương thức liên lạc của hai người.
Lâu Tiêu vừa về nhà là đi tìm Mộ Đông Dương ngay, háo hức mở ghi âm cho cô ấy nghe, còn đắc chí hỏi cô ấy: “Chị hết lo chưa, anh ấy thích chị mà.”
Mộ Đông Dương đeo tai nghe, ngơ ngác nghe hết đoạn ghi âm.
Cô nằm mơ cũng không ngờ, Lâu Tiêu sẽ vì mình mà tỏ tình với Luyện Tịch.Mộ Đông Dương ôm Lâu Tiêu khóc thầm một lát, không phải chỉ vì cảm động, mà còn là vì, cuối cùng cô cũng tin, cô đã có được tình cảm thân thương mình hằng ao ước từ Lâu Tiêu và chú dì.
Cô nghe hết đoạn ghi âm, suy nghĩ đầu tiên không phải là lời nói của Luyện Tịch có bao nhiêu phần trăm là thật lòng, có bao nhiêu phần trăm là vì từ chối Lâu Tiêu nên mới lấy cớ như vậy.

Suy nghĩ của cô là, Lâu Tiêu – một cô gái mười bảy tuổi, lại đi tỏ tình với một người đàn ông mình không quen, làm sao lại không căng thẳng, sợ hãi được, nhưng Lâu Tiêu vẫn đi, bởi vì cô đã nói Luyện Tịch không thích cô.Hệ thống bị Lâu Tiêu uy hiếp, nghẹn ngào đưa ra đáp án:【60%, trong đó mở đầu và kết cục chiếm 40%, 20% là các diễn biến quan trọng, 40% còn lại là chi tiết cốt truyện.】
Con bé này…Cô vừa tìm vừa nói với hệ thống: “Đọc truyện xong rồi, tiếp theo, chúng ta cần nói chuyện.”
Mộ Đông Dương tháo tai nghe xuống, ôm Lâu Tiêu thật chặt.Người Lâu Tiêu cứng đờ, cố gắng kiềm chế bản năng muốn đẩy ra: “… Chị?”
Người Lâu Tiêu cứng đờ, cố gắng kiềm chế bản năng muốn đẩy ra: “… Chị?”Lâu Tiêu đang tìm quán lẩu trên trang bình luận: “Chúc mừng.”
Mộ Đông Dương không buông ra, nghẹn giọng bảo: “Cho chị ôm một lát.”Luyện Tịch cũng thích Mộ Đông Dương, nhưng vấn đề là tính cách của anh ta quá âm trầm, lại không có kinh nghiệm trong phương diện tình cảm, quá trì độn, đã vậy còn có một đám đồng đội heo kéo chân, bấy giờ mới tạo ra một màn cưa vợ sấp mặt hoành tráng.Lâu Tiêu ăn nốt chiếc bánh gấu cuối cùng, đứng dậy tìm thùng rác vứt vỏ bánh.
Thôi được rồi, Lâu Tiêu từ từ thả lỏng cơ thể.Cô nghe nói Luyện Tịch chuẩn bị đính hôn.
Mộ Đông Dương ôm Lâu Tiêu khóc thầm một lát, không phải chỉ vì cảm động, mà còn là vì, cuối cùng cô cũng tin, cô đã có được tình cảm thân thương mình hằng ao ước từ Lâu Tiêu và chú dì.Lâu Tiêu: “Tao không làm chuyện đuổi tận giết cùng, với lại, nếu mi không chọn tao, tao cũng không thể đến được thế giới này, coi như thù lao của mi là được.”
Tình cảm thân thương ấy hoàn toàn đối lập với cảm giác xa cách mà Luyện Tịch mang đến cho cô, làm cô càng cảm thấy mơ hồ, không chắc kết cục của mối tình này có phải là tương lai mà cô từng mong muốn hay không.Đến tận bây giờ, khi Lâu Tiêu không thèm để ý mà để lộ răng nanh, hệ thống mới biết mình đã làm chuyện ngu ngốc như thế nào.
— Vài ngày sau, cô đã có được đáp án.Chắc là đúng thế, nếu không thì đã không đến nước này rồi.
Cô nghe nói Luyện Tịch chuẩn bị đính hôn.Còn Cố Tư Tư có tiếp tục hiểu lầm cô hay không, hay từ nay hai người sẽ trở thành hai người xa lạ, với cô chẳng sao cả.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự tồn tại của cô ở thế giới này, vạn sự tùy duyên, không miễn cưỡng.
Nghe được tin đồn, cô đã do dự không biết có nên đòi Luyện Tịch một lời giải thích hay không.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ không dám, nhưng từ khi hiểu được điểm mấu chốt, dũng cảm hơn, trưởng thành hơn, cô quyết định gặp Luyện Tịch, hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Luyện Tịch nói đó chỉ là tin đồn, sau đó, không có sau đó.
Không giải thích, không căng thẳng, sợ hãi, dường như không hề quan tâm xem cô có buồn vì những chuyện hiểu lầm này hay không.Con bé này…
Thái độ của Luyện Tịch làm cô hoảng sợ, bất an, giống như một trò cười.
Lúc sau Luyện Tịch nhận được một cuộc điện thoại, nói là phải đi trước.Nhắn WeChat mời Cố Tư Tư đi ăn lâu, mãi không nhận được câu trả lời, đến tận chiều thứ bảy, Lâu Tiêu không phải học ca tối về đến nhà, lấy điện thoại ở dưới gối lên mới thấy tin nhắn trả lời của Cố Tư Tư mười phút trước…
Mộ Đông Dương không giữ lại, tự bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, Mộ Đông Dương nhận được điện thoại của Luyện Tịch, anh nói mình phải ra nước ngoài một thời gian.

Mộ Đông Dương biết chắc chắn Luyện Tịch vì công việc nên mới cần phải đi, không muốn làm phiền anh làm việc, cũng không muốn lời chia tay của mình như là đang giận dỗi để níu kéo.Sau khi về đến nhà, Mộ Đông Dương nhận được điện thoại của Luyện Tịch, anh nói mình phải ra nước ngoài một thời gian.
Mộ Đông Dương biết chắc chắn Luyện Tịch vì công việc nên mới cần phải đi, không muốn làm phiền anh làm việc, cũng không muốn lời chia tay của mình như là đang giận dỗi để níu kéo.
Thế nên, cô giữ lời chia tay lại, đến lúc chắn chắn Luyện Tịch đã check-in, không gọi điện thoại được nữa, cô mới nhắn tin chia tay cho Luyện Tịch, sau đó chặn hết mọi phương thức liên lạc của hai người.Lâu Tiêu vừa đấm vừa xoa: “Nếu tao nói tao sẽ giúp mi, đảm bảo hoàn thành 60% điểm mấu chốt thì mi có thể không giấu giếm tao, không để xuất hiện tình trạng cố tình che giấu như lần này nữa không?”
Hệ thống vui phát khóc:【Tình tiết quan trọng nhất cuối cùng cũng hoàn thành rồi QAQ】
Lâu Tiêu đang tìm quán lẩu trên trang bình luận: “Chúc mừng.”
Hệ thống:【Ký chủ đại nhân định mời Cố Tư Tư cuối tuần đi ăn lẩu thật ạ?】
Từ sau ngày họp phụ huynh, Cố Tư Tư đã không tìm đến Lâu Tiêu nữa, bạn cùng lớp nói đến chuyện này còn cố ý cười ha hả trước mặt Lâu Tiêu.
Lâu Tiêu: “Đã nói mời thì phải mời chứ.”
Hệ thống:【Nhỡ Cố Tư Tư không đến thì sao ạ.】
“Tính sau.”Lâu Tiêu vừa về nhà là đi tìm Mộ Đông Dương ngay, háo hức mở ghi âm cho cô ấy nghe, còn đắc chí hỏi cô ấy: “Chị hết lo chưa, anh ấy thích chị mà.”
Tiền ăn lẩu ba mẹ cũng cho rồi, Mộ Đông Dương còn cho lì xì bảo cô đi mua cái gì mình thích.
Nếu Cố Tư Tư không đến, cô đi một mình cũng được.Hệ thống ngạc nhiên nấc lên một cái:【Ký chủ, ký chủ đồng ý giúp hệ thống ạ?】
Còn Cố Tư Tư có tiếp tục hiểu lầm cô hay không, hay từ nay hai người sẽ trở thành hai người xa lạ, với cô chẳng sao cả.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến sự tồn tại của cô ở thế giới này, vạn sự tùy duyên, không miễn cưỡng.Mộ Đông Dương không buông ra, nghẹn giọng bảo: “Cho chị ôm một lát.”
Nhắn WeChat mời Cố Tư Tư đi ăn lâu, mãi không nhận được câu trả lời, đến tận chiều thứ bảy, Lâu Tiêu không phải học ca tối về đến nhà, lấy điện thoại ở dưới gối lên mới thấy tin nhắn trả lời của Cố Tư Tư mười phút trước…
Cố Tư Tư nói: “Cuối tuần gặp.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.