Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 27:




Ngọc Thịnh kinh thương ở bên ngoài, ngay cả khi làm tốt mọi việc, chắc chắn sẽ đắc tội vài người, chưa kể một số người bí quá hóa liều. Ngọc Thịnh lo lắng rằng những người này sẽ làm tổn thương Ngọc Kiều, vì vậy hắn đã mời Thẩm, Tần hộ vệ với giá cao.

Do đó, Ngọc Thịnh cũng yêu cầu nữ nhi ra ngoài phải ít nhất mang một người hộ vệ đi theo.

Ngọc Kiều đi ra ngoài lần này chỉ mang Tang Tang, Phúc Toàn và Bùi Cương đi cùng. Vì thân thủ của Bùi Cương và lòng trung thành của hắn, nên không cần những người hộ vệ khác đi cùng.

Mục đích của Ngọc Kiều ra ngoài hôm nay, ngoài việc đi ra ngoài và đi dạo, chủ yếu là để chọn món quà cho Mạc Tử Ngôn. Vài ngày nữa, nàng sẽ đến Mạc phủ cùng phụ thân để dự tiệc. Mặc dù phụ thân sẽ chuẩn bị quà, nhưng Ngọc Kiều cũng muốn chuẩn bị.

Vì Ngọc Kiều có mối quan hệ rất tốt với Mạc Thanh Đình, nàng cũng thường xuyên ra vào Mạc phủ, vì vậy nàng cũng gần gũi Mạc Tử Ngôn hơn biểu ca mình.

Mặc dù việc giải trừ hôn ước Thẩm Hoành Kính bị hủy bỏ ngày hôm nay, nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngọc Kiều, còn chưa kể đến việc Thẩm Hoành Kính bị rớt xuống hồ, nên bây giờ tâm trạng nàng rất là tốt.

Ngọc Kiều và Tang Tang vào Tứ bảo hiên, trong khi Bùi Cương và Phúc Toàn chờ đợi bên ngoài cửa hàng.

Đôi mắt của Bùi Cương theo sát nàng đang chọn đồ trong cửa hàng.

Phúc Toàn cảm thấy hai người đứng như vậy có chút xấu hổ, hỏi: "Bùi hộ vệ, tiểu thư trước đây không thích mấy đồ mấy đồ lộng lẫy, tại sao hôm nay lại đến Tứ bảo hiên chọn đồ"

Bùi Cương im lặng không trả lời, và dường như Phúc Toàn đã quen. Khi hai người ở cùng nhau, gần như chỉ có hắn nói.

Mặc dù hắn là người duy nhất nói chuyện, nhưng còn tốt hơn là im lặng.

"Có thể hay không là tiểu thư định mua để tặng?" Phúc Toàn lầm bầm theo thói quen.

Đôi mắt của Bùi Cương khẽ di chuyển, và im lặng một lúc, hỏi, "Tặng cho ai?"

Phúc Toàn không ngờ rằng Bùi Cương sẽ nói chuyện với mình. Hắn sững người một lúc rồi nhanh chóng nói: "Chắc mua đồ tặng cho thiếu gia nhà họ Mạc. Vài ngày tới, Mạc thiếu gia sẽ làm bữa tiệc mừng vì đứng đầu bảng ở Hoài Châu. Tặng đồ ở Tứ bảo hiên cũng thích hợp."

Bùi Cương khẽ cau mày, và giọng nói trầm xuống: "Mạc thiếu gia, là người đến phủ ta vài ngày trước?"

Phúc Toàn gật đầu, từ trước đến nay người ít nói mà cũng tàn nhẫn như Bùi Cương giờ ngồi nói chuyện với hắn đúng là mở rộng tầm mắt.

"Chính là vị đó, Mạc thiếu gia chính là tài tử ở Hoài Châu, chính là, Thẩm thiếu gia kia cũng không sánh bằng. Mạc thiếu gia vào lúc mười hai tuổi đã là một tú tài, nhưng vì sự bạo ngược của tiên hoàng, nên Mạc thiếu gia đã từ bỏ công danh, không đi thi nữa."

"Vào năm ngoái, khi triều đại được thay đổi, Hoàng Thượng đã mở lại khoa cử. Nên Mạc thiếu gia lại tiếp hướng đến kì thi, có người vài thập niên còn chưa đậu cử nhân, nhưng Mạc thiếu gia, đã đậu mà còn đứng đầu bảng. Thật là hạc trong bầy gà!"

Phúc Toàn nói rất nhiều, không chú ý đến Bùi Cương đang nhíu chặt mày lại.

"Theo ta thấy, tiểu thư của chúng ta rất hợp với Mạc thiếu gia. Bây giờ, tiểu thư cũng đã hủy hôn với Thẩm gia. Lão gia chắc chắn sẽ tìm một người tốt hơn cho tiểu thư. Trong trường hợp này, Mạc gia là ứng cử viên sáng giá nhất. Sau tất cả, hai gia đình đã biết nhau rất nhiều năm."

Bùi Cương nghe những lời đó và dần dần nắm chặt lòng bàn tay. Tại thời điểm này, những gì Thẩm Hoành Kính nói đã xuất hiện trong tâm trí.

Ngươi có thân phận thấp như vậy, ngươi nghĩ ngươi xứng.

Cuối cùng ngươi cũng phải nhìn nàng ta gả cho người khác.

Bùi Cương chưa bao giờ nhận thức về giai cấp tôn ti, và không bao giờ cảm thấy xấu hổ. Nhưng gần đây, hắn mới phát hiện ra rằng trong mắt mọi người đều có giai cấp tôn ti. Trong mắt người khác, thân phận của hắn và nàng rất khác, sẽ không bao giờ có thể ở bên nhau.

Ngọc Kiều chọn cây bút và nói: "Vẫn còn sớm. Hãy đến Quỳnh Hương lâu để ăn gì đó rồi trở về."

Nàng định rời đi, nhưng dường như có gì đó không ổn, vì vậy nàng nhìn Bùi Cương và hỏi, "Bùi hộ vệ, ngươi cảm thấy không thoải mái hả? Sao sắc mặt ngươi kém vậy?"

Tang Tang và Phúc Toàn nhìn Bùi Cương. Thấy mặt hắn tối sầm và nặng nề.

Tang Tang: .

Phúc Toàn: .

Ở đâu không thoải mái, rõ ràng là khí thế sát người mà!

Phúc Toàn nói thầm, có thể là hắn vừa rồi nói sai điều gì đó, khiến Bùi hộ vệ không vui?

Nghĩ đến đây, Phúc Toàn cẩn thận di chuyển phía sau tiểu thư để tìm nơi ẩn náu.

Bùi Cương nheo mắt và nói: "Nô tài không có gì."

Ngọc kiều nghi ngờ: "Ngươi thực sự không sao?"

"Không sao."

Ngọc Kiều nhún vai, nếu hắn không có việc gì thì đi thôi.

Nghĩ đến thức ăn của Quỳnh Hương lâu, Ngọc Kiều không tiếp tục hỏi.

Ngọc Kiều là khách quen ở Quỳnh Hương lâu. Ngay khi vừa bước vào, hai tiểu nhị đã chào đón nồng nhiệt và dẫn nàng đến căn phòng trang nhã trên tầng hai.

Ở trên tầng hai, nàng gặp Mạc Tử Ngôn, người bước ra khỏi căn phòng trang nhã với mấy vị bằng hữu.

Khi Mạc Tử ngôn nhìn thấy Ngọc Kiều, hắn khẽ mỉm cười, và nụ cười của hắn ấm áp, ôn thuận như gió.

Như Ngọc Kiều đã nói, nàng thích cái đẹp. Và Mạc Tử Ngôn khi cười thì càng đẹp hơn, vì vậy khi nàng nhìn thấy Mạc Tử Ngôn đang cười, đôi mắt nàng sáng lên.

Với một nụ cười ngọt ngào, nàng hướng tới Mạc Tử Ngôn hô lên, "Tử Ngôn ca ca."

Bởi vì Ngọc Kiều rất đẹp, tiếng cười này làm cho nàng càng kinh diễm. Mọi người bên cạnh Mạc Tử Ngôn ngây ngốc.

Mạc Tử Ngôn đứng bên cạnh nói với mấy vị bằng hữu: "Cô nương này là nữ nhi của bá phụ chi giao với phụ thân ta, các ngươi chờ ta, ta đi chào hỏi một chút rồi quay về."

Không đợi mọi người bình phục, Mạc Tử Ngôn đã đi qua, hắn mỉm cười và nói với Ngọc Kiều: "Hôm nay cùng vài vị đồng môn nói chuyện, không nghĩ trùng hợp như vậy, lại gặp Ngọc Kiều muội muội ở đây." "Vâng, ta cũng không nghĩ sẽ gặp huynh ở đây, phải không? Bây giờ, vì đã gặp huynh ở đây rồi, nên ta sẽ tặng quà cho huynh trước, dù sao tặng trước hay tặng sau cũng đều như nhau." Ngọc Kiều nói, rồi đưa tay về phía Tang Tang.

Tang Tang hiểu ý, đưa nàng một chiếc hộp dài có khắc Tứ bảo hiên.

Đưa chiếc hộp cho Mạc Tử Ngôn, nàng mỉm cười và nói: "Đây là món quà cho Tử Ngôn ca ca để chúc mừng huynh đứng đầu bảng. Muội không biết phải tặng gì, vì vậy muội đã đến Tứ bảo hiên chọn một cây bút và hy vọng khi huynh đến kinh thành thi, lại có thể đứng đầu bảng nữa."

Mạc Tử Ngôn cũng không khách khí. Sau khi cầm chiếc hộp, hắn mỉm cười và cảm ơn. "Ta đa tạ muội có lễ. Hy vọng sẽ giống như lời muội nói ở kì thi tiếp theo ta có thể đứng đầu bảng".

Nhìn vào những người phía sau Mạc Tử Ngôn, ngọc Kiều nói: "Tử Ngôn ca ca còn có hẹn, huynh mau quay lại đừng để mọi người chờ lâu."

Mạc Tử Ngôn cúi đầu và nói, "Ta đây xin cáo từ trước." Những

Dứt lời, ngước mắt lên. Vô tình nhìn thấy Bùi Cương, người đang đi sau Ngọc Kiều nửa bước. Nhưng thấy khuôn mặt hắn thâm trầm đến cực điểm, đôi mắt tràn đầy đề phòng, tâm hơi giật mình nhưng cũng không bận tâm.

Quay trở lại với đồng môn, vị bằng hữu đó vội vàng hỏi hắn: "Tử Ngôn huynh, kia là vị cô nương nhà ai thế?"

Mạc Tử Ngôn mỉm cười. Trong thâm tâm, hắn đang nghĩ về đôi mắt cảnh giác của Bùi Cương, giống như một con sói hung dữ, dường như ai đó muốn ăn cắp thức ăn trong hang của hắn, nhe răng phòng bị.

"Tử Ngôn huynh, ngươi đừng có lo cười, nói chuyện đi chứ." Vị bằng hữu hối thúc.

Thu hồi suy nghĩ của mình, hắn nói nhẹ nhàng: "Ngươi đừng nghĩ về điều đó nữa, muội ấy đã có hôn phu rồi."

Ngọc Kiều nhìn bóng dáng của Mạc Tử Ngôn biến mất ở cầu thang, vô thức thở dài. Nàng nói thầm: "Làm sao lại có một nam nhân vừa đẹp vừa dịu dàng tồn tại trên thế gian này.."

Mặc dù thì thầm, nhưng từng lời nói rõ ràng lọt vào tai Bùi Cương.

Môi của Bùi Cương mím lại.

Ngọc Kiều cảm thấy Bùi Cương có gì đó kì lạ. Sau khi trở về từ ngày hôm đó, toàn bộ con người thậm chí còn ảm đạm hơn. Hắn đã ít nói, nhưng bây giờ thậm chí còn ít nói hơn.

Dạy hắn nhận mặt chữ, hắn học, nhưng sẽ không hỏi nàng học gì nữa. Và cũng không hề nhìn nàng nữa. Hắn ngồi một mình rầu rĩ tập viết.

Ngọc kiều suy ngẫm về những hành vi kỳ lạ này, cảm giác như hắn đang giận hờn.

Nhưng thật kì quái, hắn đang làm gì vậy? Có thể là khi nàng đi ra ngoài vào ngày hôm đó, nàng đã tặng một cây bút cho Mạc Tử Ngôn, nhưng không tặng cho hắn, chúc mừng hắn đã viết một nghìn chữ nên hắn giận dỗi?

Thực sự giống như một đứa trẻ sáu hoặc bảy tuổi, nhìn thấy những người khác có kẹo mà mình không có nên tức giận? Nhưng nghĩ Bùi Cương cũng đã hai mươi tuổi, làm thế nào hắn vẫn có thể ấu trĩ như vậy, hay là hắn có chuyện gì không thoải mái nên tâm trạng mới như vậy?

"Bùi hộ vệ, gần đây có chuyện gì không hài lòng không?" Ngọc Kiều kiên nhẫn thăm dò hắn.

Bùi Cương cúi đầu, cầm chặt cây bút và bình tĩnh trả lời: "Nô tài không có gì không hài lòng."

Ngọc Kiều không tin và hỏi lại: "Ngươi cứ nói. Nếu ngươi thực sự có gì không hài lòng, ta sai người xử lý."

"Không có." Bùi Cương vẫn nói như cũ.

Ngọc Kiều nhăn mặt nhìn hắn. Nàng nghĩ tính khí nóng nảy của hắn với phụ thân giống y hệt, hắn rõ ràng rất nóng nảy!

Người ta luôn dỗ dành nàng. Có khi nào nàng lại dỗ dành người khác?

Huh, Không nói thì không nói. Hẳn là gần đây nàng đã đối xử với hắn rất tốt, cũng đã quen với sự nóng nảy của hắn, vì vậy hắn mới dám tỏ sắc mặt với nàng!

Ngọc Kiều tức giận đến ôm ngực và nói: "Nếu ngươi không có gì bất mãn, thì tùy ngươi muốn làm gì thì làm. Đêm mai ta sẽ đến Mạc gia dự tiệc, Thẩm hộ vệ sẽ đi cùng, ngươi không cần đi.."

Nàng hừ một tiếng và quay sang Tang Tang, nàng nói: "Đi, đi với ta chọn y phục cho bữa tiệc ngày mai, trang điểm đẹp chút để chúc mừng Tử Ngôn ca ca."

Khi hai chủ tớ rời khỏi thư phòng, Bùi Cương cầm chặt cây bút, đầu bút lông trực tiếp đụng giấy Tuyên Thành, đen một mảnh nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.