Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 12:




Ngọc Kiều yêu cầu Bùi Cương ở bên ngoài, và sau đó ra lệnh cho Tang Tang lấy thuốc.

Ngọc Kiều điều chỉnh hơi thở của mình, cảm thấy khó chịu khi mình chỉ biết chạy trốn.

Bây giờ nàng là thiên kim tiểu thư, còn hắn chỉ là một hạ nhân. Nàng cứ như vậy là thất thố tự nhiên sẽ làm người ta nghi ngờ, có khi hắn nghĩ mình thật sự muốn hắn..

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Ngọc Kiều lập tức cho ý nghĩ lố bịch như vậy ra ngoài. Cho dù nàng có muốn thì cũng không phải là hắn!

Ổn định, ổn định nào!

Ngọc Kiều thở ra một hơi trước khi ra ngoài gặp hắn.

Bùi Cương đứng quay lưng lại và Ngọc Kiều nhìn vào tấm lưng thẳng tắp đó. Nhìn vào đó nàng không thấy hắn có điểm nào giống hạ nhân cả, trong giấc mơ nàng thấy Hoài Nam vương thân mặc bộ áo giáp, nếu nói hắn là tướng quân nàng sẽ tin.

Bùi Cương biết nãy giờ Ngọc Kiều đang nhìn mình, vì vậy sau khi nàng định vào phòng, hắn quay lại kêu: "Tiểu thư".

Trước đây, hắn vẫn cúi đầu, nhưng không biết tại sao, hôm nay hắn lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ngọc Kiều.

Muốn nói một vài đạo lý để hắn không mang thù, nhưng đột nhiên hắn nhìn chằm chằm vào mình như thế này, Ngọc Kiều cảm thấy không hài lòng vì giấc mơ hôm nay đã làm nàng cảm thấy khó chịu rồi. Nàng mắng, "Vô lễ, ai cho phép ngươi ngươi nhìn chằm chằm vào ta!"

Ngay khi nghe, Bùi Cương cúi đầu, "Là nô tài vượt qua." Sau khi

Ngọc Kiều nói điều này, nàng liền muốn tát mình một cái, là nàng đang ngại mình sống lâu mà!

Âm thầm khuyên mình chỉ là do nói thói quen, sau này có thể sửa được.

Ngọc Kiều sau khi nghe mình nói hắn đã thay đổi thái độ, và sự kiêu ngạo của hắn cũng biến mất.

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Cương, nhìn thấy vết máu trên ngực, Ngọc Kiều sững sờ.

Vài ngày trước, Ngọc Kiều thấy vết thương trước kia huyết nhục mơ hồ, trách mình trong giấc mơ quá bốc đồng. Bây giờ nàng cảm thấy sợ hãi. Nếu lúc đó nàng giết hắn thì sao?

Nàng chần chờ một lúc.

Nàng bớt hung hăng, nói: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Sợ rằng Bùi Cương sẽ suy nghĩ nhiều nàng nói thêm: "Ngươi đừng nghĩ là ta quan tâm đến ngươi, chỉ là chuyện của Đạp Liệt và Trục Tuyết ngươi đã chịu phạt rồi. Hôm nay ngươi bị đánh vô cớ, ta không phải người vô lý nên ta sẽ chịu trách nhiệm với vết thương của ngươi."

Bùi Cương cúi đầu xuống, trong mắt lộ ra suy tư.

Bùi Cương muốn chứng minh liệu thái độ của Ngọc Kiều đối với bản thân có thực sự thay đổi hay không, vì vậy ngay cả khi hắn không thèm quan tâm đến vết thương trên mình, hắn ta suy nghĩ một lúc: "Vết thương cũ dường như đã bị nứt ra."

Ngọc Kiều nghe thấy những lời đó và đột nhiên nhớ tới vết thương thấy trên người hắn tối hôm trước, vội vàng thốt lên: "Ta xem xem." Nàng nói xong đã chạy lại chỗ của hắn muốn cởi y phục.

Bùi Cương ngây người một lúc, ánh mắt bị một thân hồng y hấp dẫn, nàng lại gần hắn thấy cổ nàng với y phục hồng y phá lệ trắng nõn, nhân lúc nàng cúi xuống cổ áo hơi xốc lên, lộ ra một chút tuyết trắng da thịt.

Thấy vậy, hầu kết hắn lên xuống, miệng lưỡi khô đi.

Sự xúc động của Ngọc Kiều chỉ kéo dài trong một ánh mắt, và ngay lập tức động tác cứng lại.

Nàng đang làm gì vậy!

Bây giờ nàng đang là chủ tử, còn hắn là hạ nhân!

Khi Ngọc Kiều ngẩng đầu lên và nhìn Bùi Cương, Bùi Cương nheo mắt và nhìn xuống hết mức có thể. Nên Ngọc Kiều không thấy hắn nhìn mắt mình.

Ngọc Kiều cảm thấy hơi xấu hổ trong giây lát, và ngay lập tức thả tay ra và lùi lại hai bước, hắng giọng và nói: "Ta đã kêu người mang kim sang dược cho ngươi, chỉ cần không tổn thương đến xương cốt thì vết thương sâu như thế nào cũng có thể lành." "Nô tài tạ ơn tiểu thư đã ban thưởng." Nhìn bên ngoài hắn như đang rất cung kính nàng.

Thấy hắn nhẫn nhục chịu đựng, Ngọc Kiều vẫn cảm thấy một chút tội lỗi. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Nếu lần sau gặp chuyện như vậy nữa đừng có chịu đựng, hãy chạy đến gặp ta." Cuối

Cùng, nàng nói thêm: "Hãy nhớ rằng, ngươi là người của ta. Trừ ta, phụ mẫu ta, ở Ngọc phủ này thì ngươi không cần nhìn sắc mặt của bọn họ.

Lời nói của Ngọc Kiều ám chỉ rằng, sau này nếu nhị phòng bắt nạt ngươi thì không cần sợ, còn có đại phòng ta.

Rõ ràng, Bùi Cương không hiểu ý của Ngọc Kiều, thay vào đó hắn nghĩ tới việc chăm sóc. Dường như có một tia sáng trong đôi mắt đen, và rồi hắn trả lời với giọng trầm:" Nô tài sẽ nghe theo tiểu thư. "

Nghe vậy, Ngọc Kiều ngẩn người. Nàng nhíu mày nhìn hắn, tự hỏi hắn đáng tin tới mức nào.

Nhưng khi nghĩ tới tương lai hắn đối xử mình như cầm thú, nàng không tin, chỉ vì hắn muốn sống nên mới nói trái lương tâm như vậy.

Lúc này, Tang Tang và một gã sai vặt tên Phúc Toàn mang theo dược với nước vào.

Khi bôi thuốc phải cởi y phục. Ngọc Kiều đã nhìn thấy khi hắn không mặc y phục, nhưng nếu nàng ở lại khó tránh sẽ có chuyện truyền tới phụ thân nàng. Nên nàng phải đi để tránh phiền toái.

Trước khi rời đi, nàng nói với gã sai vặt:" Vết thương của hắn ta giao lại cho ngươi. "

Sau khi giao phó, nàng rời đi.

Khi Ngọc Kiều rời đi, Bùi Cương cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên một chút.

Phúc Toàn mở kim sang dược và nói có chút tôn kính:" Bùi hộ vệ hãy cởi y phục để ta bôi thuốc. "

" Không cần, cứ để ta tự bôi. "

Phúc Toàn sững sờ." Nhưng tiểu thư đã giao cho tiểu nhân.. "Phần

Còn lại của giọng nói nuốt vào bụng sau khi nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ và vô cảm của Bùi Cương.

" Tiểu nhân sẽ đứng sang một bên, nếu người cần giúp đỡ, thì hãy kêu tiểu nhân. "

Bùi Cương không chú ý đến hắn. Cởi y phục, cơ thể hắn ngoài những vết thương gần đây thì không có chỗ nào lành lặn.

Hầu như đều có những vết sẹo nhỏ lớn khác nhau.

Phúc Toàn ban đầu kinh sợ vóc dáng mạnh mẽ của Bùi Cương, và sau đó hắn bị sốc khi nhìn thấy những vết sẹo trên cơ thể.

Làm thế nào một người có thể sống sót khi có rất nhiều vết thương như vậy!

Sau khi thấy Bùi Cương vắt chiếc khăn trong chậu, hắn lau sạch vết máu từ vết thương mà không có biểu hiện gì. Dường như hắn không cảm thấy đau đớn gì. Phúc Toàn bị sốc đến nỗi hắn không thể nói được gì.

Phúc Toàn biết vị Bùi hộ vệ này. Trước khi được làm hộ vệ, hắn là một người giữ ngựa. Nghe người khác nói rằng hắn tính tình cổ quái, không bao giờ nói chuyện với mọi người và không bao giờ mặc áo khoác bông vào mùa đông.

Hôm nay vừa thấy, đây.. thực sự là một người tàn nhẫn.

Bùi Cương ném chiếc khăn đẫm máu trở lại bồn nước. Nước trong bồn nước nhuộm máu từ từ lan ra, và biến thành màu đỏ.

" Bùi hộ vệ, người có đau không? "Mặc dù hơi sợ Bùi Cương, Phúc Toàn vẫn không thể kìm nén sự tò mò của mình.

Bùi Cương lấy kim sang dược và rắc trực tiếp lên vết thương. Nghe câu hỏi của Phúc Toàn, hắn trả lời một cách yếu ớt:" Ta đã quen. "

" Quen với nỗi đau.. "Chắc chắn, hắn là một kẻ lập dị!

Bùi Cương tiếp tục phớt lờ hắn, và sau đó băng bó vết thương.

Hắn không bao giờ bận tâm liệu vết thương khỏi nhanh hay chậm, nhưng giờ thì khác. Vì có ai đó muốn làm cho vết thương của hắn tốt hơn, hắn sẽ không để người đó thất vọng.

Thấy Bùi Cương đã tự băng bó không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào cả. Phúc Toàn thận trọng hỏi:" Hay người nói tiểu thư một tiếng, sau này không cần tiểu nhân giúp đỡ? "

Người trước mặt rõ ràng có địa vị thấp hơn mình nhưng Phúc Toàn không dám thở mạnh trước mặt hắn.

Bùi Cương mặc y phục, hơi nghiêng đầu nhìn Phúc Toàn, im lặng một lúc rồi nói:" Tiểu thư sai ngươi làm gì thì cứ làm như vậy. "

Khóe miệng của Phúc Toàn khẽ giật giật, trong lòng thầm chửi rủa rằng tiểu thư sai ta giúp ngươi bôi thuốc, nhưng ngươi một chút cũng không cần sự giúp đỡ!

Tuy nghĩ như thế nhưngPhúc Toàn vẫn trả lời:" Vâng! Tiểu nhân sẽ theo ý của Bùi hộ vệ. "

Bữa tối được diễn ra ở Ngọc gia, ngoại trừ hai huynh đệ Ngọc gia cùng với hai phu nhân, ai cũng thấy không thoải mái nên đã liền sớm đi.

Sau khi trở lại phòng, Ngọc Kiều gọi Phúc Toànvà hỏi về vết thương của Bùi Cương.

" Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng và Bùi hộ vệ không cho nô tài giúp đỡ. "Điều

Đó đã nằm trong dự đoán của Ngọc Kiều rằng Bùi Cương sẽ không để mọi người giúp đỡ.

Ngọc Kiều nhấp một ngụm trà và hỏi," Mặc dù hắn không cần giúp đỡ, ngươi vẫn phải ở bên cạnh để thông báo tình hình của hắn cho ta biết. "

Phúc Toàn vâng một tiếng, hắn ngập ngừng một lúc, rồi nói:" Còn một điều nữa, trên cơ thể của Bùi hộ vệ toàn là những vết thương cũ, không có chỗ nào lành lặn. "

Mặc dù trong giấc mơ không có rõ ràng, Ngọc Kiều vẫn biết rằng bùi Cương có Vô số vết thương cũ nằm ở các chỗ chí mạng. Thực tế, nàng có thể hiểu tại sao hắn lại có quá nhiều vết thương.

Sau mười năm ở chỗ săn bắn, có thể sống đã là không tồi. Làm sao có thể không bị thương được?

Sau khi nghĩ về điều đó, Ngọc Kiều nghĩ rằng đã đến lúc đưa cho hắn một ân huệ nhỏ, rồi quay sang Tang Tang và nói:" Ngươi hãy đem mộc phù dung lúc trước ta kêu ngươi tìm, đưa cho Bùi Cương. "

Tang Tang giật mình và ngạc nhiên." Tiểu thư.. "

Nhìn chủ tử nhíu mày, Tang Tang liền quay lại tìm mộc phù dung.

Tang Tang nói:" Trong đây có bốn hộp mộc phù dung, phải bôi hàng ngày. Nếu theo những gì Phúc Toàn nói, thì trên người Bùi hộ vệ đều là những vết thương cũ, ước tính bốn hộp này chỉ có thể được sử dụng trong một tháng, và mới chỉ làm mờ sẹo đi. "

Ngọc Kiều yêu cầu Tang Tang đưa chiếc hộp cho Phúc Toàn, và nói với hắn:" Ngươi đưa cái này cho hắn, nói rằng ta đang có tâm trạng tốt, và hắn hãy bôi thuốc mỗi ngày. Ta ghét nhất chính là gặp những thứ xấu xí. "

Khi Phúc Toàn nói với Bùi Cương chính xác những gì Ngọc Kiều nói, Bùi Cương đứng ở cửa giữ chiếc hộp do Phúc Toàn mang đến một lúc lâu.

Phúc Toàn nhìn trộm Bùi Cương, không biết hắn nghĩ gì và ngập ngừng nói:" Bùi hộ vệ, nếu người không có việc gì, tiểu nhân quay về trước? "

Định rời đi, nhưng Bùi Cương lên tiếng:" Đợi đã. "

" Bùi hộ vệ còn có việc gì? "

Bùi Cương quay lại và bước vào nhà, và đồng thời nói từ" tiến vào ". Phúc Toàn hoảng loạn đi theo.

Phòng này ban đầu được sử dụng để nuôi ngựa. Khi Bùi Cương lần đầu tiên vào, hắn nói với người quản gia rằng không cần phải sắp xếp một nơi mới cho hắn. Quản gia cũng biết lai lịch của Bùi Cương nên cũng không dám để hắn ở chung với người khác, vì vậy hắn sống trong phòng nhỏ này.

Phúc Toàn luôn nghĩ rằng căn phòng này chắc chắn bẩn và bừa bộn, bất ngờ khi vào lại thấy sạch sẽ, gọn gàng và có chút đơn giản.

Bùi Cương đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó nhặt túi tiền lên bàn gỗ, đổ ra trong lòng bàn tay, rồi quay lại và đưa một đồng cho Phúc Toàn.

Khuôn mặt của Phúc Toàn sững sờ:" Bùi hộ vệ người có ý gì vậy? "

" Đưa tay kia ra. "Bùi Cương nói với giọng trầm.

Bùi Cương khí tràng mạnh mẽ làm cho Phúc Toàn nhát gan nhanh nhẹn đưa tay lên.

Bùi Cương đặt đồng tiền trong tay hằn, sau đó cởi bỏ y phục, đưa lưng về phía hắn và nói," Ta sẽ đưa tiền cho ngươi, ngươi hãy bôi thuốc cho ta."

Bùi Cương ở khu vực săn bắn mười năm. Từ trước đến nay đều có sự đánh đổi, không ai nợ ai cả.

Phúc Toàn ngây người nhìn vào đồng tiền trong tay.

Hoàn toàn không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.