Mỹ Nhân Mù

Chương 5:




17.
Mặc dù đã bắt được hết đám thích khách nhưng bọn họ đã cắn độc tự sá t. Tuy nhiên trên người họ vẫn còn sót lại một chút hương liệu khá đặc biệt.
Lục Vân Cảnh lần theo manh mối này tìm được một cửa hiệu bán hương liệu trong thành, cuối cùng lại tra đến trên đầu Ngũ hoàng tử.
Chân tướng phơi bày, Nhị hoàng tử trong ngày liền gấp rút yêu cầu Lục Vân Cảnh giao ra hung thủ, cũng chính là Ngũ đệ của hắn. Tam hoàng tử được rửa sạch oan khuất, nhưng những tội trạng trong tấu chương mà Bùi ngự sử dâng lên kia lại không dễ xóa bỏ như vậy.
Mặc dù Tam hoàng tử được thả ra khỏi đại lao nhưng lại bị tước đoạt phong hào và phủ đệ, từ đây chỉ là một hoàng tử nhàn tản không quyền không thế. Tuy nhiên gia tộc ngoại cửu mẫu của hắn đương nhiên cũng không dễ dàng bỏ qua cho Nhị hoàng tử như vậy.
Người được lợi cuối cùng vẫn là Thái tử.
Ta sau đó mới biết đám thích khách kia chính là do Thái tử phái đến. Ngày ấy hắn xuất hiện ở đó cũng không phải trùng hợp. Thứ nhất, hắn muốn hãm hại Ngũ hoàng tử. Thứ hai, muốn chứng minh hắn hoàn toàn vô tội. Thứ ba, nhân tiện đến xem ta có thật sự đã khai ra hết với Lục Vân Cảnh hay chưa.
Ta sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, trong đầu không khỏi luôn nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó.
Ta cũng đã bồi cả bản thân mình vào, chẳng lẽ hắn vẫn chưa chịu buông tha cho ta sao?
Lòng ta thấp thỏm không yên, đồng thời đột nhiên có vài lời đồn được truyền đi khắp kinh thành.
Nói ngày ấy có một nữ yêu râu xanh yêu thầm Thái tử đã lâu, lén lút đi theo Thái tử đến tận núi Nam Sơn, kết quả nhìn thấy người trong lòng bị đám thích khách hung hãn chặn đánh. Ngay lập tức nàng ta liền xả thân cứu lấy người trong lòng mà không màng đến mạng sống.
Thái tử sau khi được cứu liền cảm động khóc ba ngày ba đêm, cuối cùng muốn lấy thân báo đáp, hai người liền cứ thế tu thành chính quả, cảm động trời đất.
Phụ mẫu ta nghe được lời đồn bên ngoài đều trợn mắt kinh ngạc.
“Dao Dao, bên ngoài đều đang nói dung mạo con xấu ói còn bị mù, mũi to mắt hí miệng rộng, thật sự là không chừa lại cho con chút danh tiết nào. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Sắc mặt ta xám xịt.
“Cha, mẹ, con quyết định sẽ cắt tóc làm ni cô.”
“Làm sao vậy? Dao Dao nàng từng nói thích ta chẳng lẽ bây giờ đổi ý rồi?”
Thái tử mặc mãng bào vàng đi cùng nhóm thái giám bước vào sảnh chính, phụ mẫu ta vội vàng cúi đầu hành lễ với hắn. Hắn đội kim quan khí độ bức người, ánh mắt sắc bén quét qua từng người khiến ta bị dọa đến nhảy dựng, khóe miệng lập tức giật giật.
“Tiêu Nguyên ca ca, chàng nghe mấy lời đồn lung tung bên ngoài rồi?”
Ta vờ đưa tay mò mẫm đi về nơi phát ra tiếng nói, chạm vào liền ôm lấy cánh tay hắn.
“Mặc dù rất thích chàng nhưng thân phận ta thấp kém, không dám làm chậm trễ chàng, chàng cũng đừng nghe bọn họ nói bậy bạ.”
Thái tử cau mày nhưng vẫn choàng tay ôm lấy ta.
“Không sao, ta đã xin phụ hoàng tứ hôn.”
Ta:???
18.
Có thể nói, một lời nói dối phải sử dụng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Ta không hiểu, thực tế thân phận của ta cũng không xứng với cái danh Thái tử phi mà? Cho dù có tin đồn ta đã xả thân cứu Thái tử thì hoàng đế cũng không nên vì thế mà chấp nhận ta chứ. Người như hắn không lẽ lại không muốn lấy một tiểu thư danh gia vọng tộc nhất nhì kinh thành này để củng cố địa vị của bản thân sao?
Cha ta chỉ là một quan ngũ phẩm, thậm chí ta còn bị mù, thật sự có thể làm Thái tử phi của hắn?
Nhưng mà sự thật chính là, ta đã trở thành Thái tử phi của hắn.
Đêm động phòng tân hôn, ta thẫn thờ ngồi trên giường hỉ ở Đông cung.
Trước đây chỉ ở trong phủ cũng không cần giả vờ, bây giờ ngày đêm đều ở cạnh hắn thì ta phải giấu kiểu gì? Không được, ta phải tìm cơ hội nói ta đã khỏi bệnh và đã có thể nhìn thấy.
Nếu hắn không tin, lại đưa thái y từ thái y viện đến xem cho ta, như vậy không phải cũng bị lộ sao?
Ta chỉ vừa mới trở thành Thái tử phi, cũng không thể bị ché m đầu nhanh như vậy chứ?
Ngay khi ta còn đang suy nghĩ lung tung, một giọng nói ôn hòa đột nhiên từ cửa truyền đến.
“Đem hắn xuống đi.”
“Thái tử, cầu xin ngài tha cho nô tài một mạng, nô tài đã ở bên cạnh chăm sóc ngài mười lăm năm, cầu xin ngài tha mạng…”
“Hừ, ta ghét nhất những kẻ dám lừa gạt ta, đem hắn đánh ch ế t đi.”
Thái tử nói một cách rất thờ ơ nhưng lại làm cho đối phương sợ đến tái mét mặt mày, liên tục van xin hắn tha mạng.
Mẹ kiếp, làm ta sợ ch ết khiếp! Người hầu thân cận với hắn mười lăm năm mà hắn cũng nhẫn tâm đánh ch ế t thì vị Thái tử phi như ta là cái rắm gì.
Ta nghĩ kỹ rồi, giả vờ mù đúng không? Ta có thể!
Ta nắm chặt tay tự cổ vũ chính mình trong lòng.
Cửa mở ra, Thái tử bước đến trước mặt ta, kéo khăn hỉ trùm đầu ta xuống.
Ta ngẩng đầu về phía khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sáng như sao của hắn, mắt lại không dám nhìn thẳng hắn.
Bộ dáng Thái tử cũng rất đẹp nha, ta cũng coi như không lỗ.
“Thẩm Dao Dao”
Thái tử cúi người ghé sát thì thầm vào tai ta.
“Vừa rồi nàng cũng nghe thấy kết cục của kẻ dám gạt ta rồi đấy, thế nào, nàng có lừa gạt ta chuyện gì không?”
Ta kinh hãi đến mức nấc cục, tim đập loạn xạ.
“Không…hức… không ạ, ta từ nhỏ đã rất thành thật nha, thật sự không có lừa gạt ai bao giờ, hức.”
Thái tử nhẹ giọng “ừm” một tiếng sau đó đứng thẳng dậy đưa hai tay ra.
“Nàng cởi y phục cho ta.”
Ta đưa tay sờ soạng thắt lưng hắn, giả vờ mò mẫm một lúc lâu.
“Xuống dưới một chút.”
Người ta cứng đờ.
19.
Làm sao bây giờ? Tất nhiên là phải khuất phục rồi.
Con mẹ nó, một người mà ngay cả tính mạng còn không nắm chắc thì lòng tự trọng là cái thá gì?
Xưa có người nằm gai nếm mật, nay có Thẩm Dao Dao chịu nhục không đầu hàng, cuộc sống này sẽ không phụ lòng người can đảm dám chịu đựng đau khổ a.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta mơ màng nhìn chằm chằm khung giường, đưa tay dụi mắt.
“Ai da Lưu Ly, ngươi kéo rèm lại đi, ta chói mắt quá.”
Vừa dứt lời, ta chợt nhận ra có một bàn tay to lớn đang đặt trên eo mình.
Mẹ! Lộ rồi lộ rồi!
Cả người ta bị dọa đến choáng váng, thân thể căng thẳng nằm im không nhúc nhích. Cuối cùng Thái tử hắn trở mình nghiêng người sang hướng khác, tiếng hít thở đều đặn vang lên chứng tỏ vẫn còn đang ngủ say.
Ông trời phù hộ a, ta thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày tới ta phải nâng cao cảnh giác, cố gắng nói ít hơn miễn cho bại lộ.
Không ngờ vào ban đêm, Thái tử bất ngờ ném cho ta một bộ y phục.
“Tú nương may cho nàng y phục mới, nàng thay xong thì đến thư phòng ta.”
Nhìn lớp vải trong suốt trong tay, ta không thể ngăn được bàn tay run rẩy, hít sâu một hơi rồi lắp bắp nói:
“Vải này sờ rất mỏng nha, bây giờ bên ngoài đang lạnh như vậy, ta sợ…”
Từ đây đến thư phòng của hắn cũng trái cua phải quẹo qua vô số hành lang, mặc dù ban đêm cũng không có nhiều thị vệ canh gác, nhưng trong hành lang vẫn có rất nhiều nha hoàn trực đêm nha.
Mặc cái này ra ngoài không phải là muốn ta xấu hổ ch ế t sao?
Thái tử giống như không cố ý, ung dung lên tiếng.
“Lạnh sao? Bây giờ đang là tháng sáu đấy, Thái tử phi nàng nói đùa rồi.”
“Thay đi.”
Thái tử lại nhét y phục vào tay ta như ném miếng giẻ, ta bừng bừng lửa giận trong lòng nghĩ, cái thứ như này mà hắn cũng dám gọi là y phục?
Ta ủy khuất rưng rưng hai mắt nhìn hắn.
“Ta không muốn thay ở đây, ta muốn đến thư phòng mới thay.”
Thái tử ngược lại rất hào phóng gật đầu.
“Được. Vậy đến thư phòng đi.”
20.
Thái tử nhàn nhã dựa người vào trường kỷ, trên cái bàn bên cạnh đặt rất nhiều công văn quan trọng cần xử lý, thân hình hắn cao lớn, khuỷu tay chống trên bàn khẽ đẩy làm chén trà bên tay xém chút đổ ra bàn.
Thái giám đứng cạnh hắn hoảng sợ kêu lên.
“Điện hạ cẩn thận…”
Thái tử nhanh tay giữ lại chén trà không bị tràn ra ngoài.
Hắn thở phào rồi tiếp tục hứng thú nhìn ta chằm chằm.
“Thay đi.”
Hả?
Thái giám và nha hoàn trong phòng hai mặt nhìn nhau vẻ mặt kinh hãi, nơm nớp lo sợ, Thái tử lại như không có việc gì tiếp tục dịu dàng lên tiếng.
“Dao Dao, mau thay cho ta nhìn xem.”
Ta sửng sốt.
Suy nghĩ một chút liền muốn đổi đề tài.
“Điện hạ, có phải ngài vừa làm đổ trà không?”
Thái tử cũng không giận, mỉm cười nói:
“Không sao, còn chưa đổ đâu. Nàng mau thay đi.”
Khốn kiếp, cái tên này xem thường ta sao? Ta nhịn không nổi liền tức giận ném bộ y phục trong suốt kia xuống đất, chạy nhanh đến trước mặt hắn đưa tay muốn bóp cổ hắn.
“Nữ nhân chịu chế t không chịu nhục, ta liều mạng với ngươi…”
Thái tử không tức giận ngược lại còn cười rộ lên, vòng tay ôm lấy eo ta kéo ta ngả người ra trường kỷ. Thái giám nha hoàn hậu hạ thấy thế liền lui ra ngoài.
Ta chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy bao giờ, trong lòng từ cảm giác sợ hãi dần chuyển thành phẫn nộ, đưa tay đấm mạnh vào ngực hắn.
“Điện hạ phát điên cái gì?”
Thái tử ngừng cười, hắn nhướng nhẹ đôi lông mày, âm thanh mềm mại nói:
“Ha ha, sao nàng không diễn nữa rồi?”
“Điện hạ phát hiện ta gạt ngài từ khi nào?”
“Muốn ta nói thật sao?”
“Ừm”
“Ngày đó trong rừng đào ta đã biết.”
“Cái gì?”
Ta trừng mắt hít sâu một hơi.
“Điện hạ đã biết tại sao không vạch trần ta?”
“Hmm, nhìn nàng diễn nhập tâm như vậy ta cảm thấy rất thú vị.”
Ta đỏ mặt bối rối tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
“Không phải điện hạ ghét nhất những người cả gan lừa gạt mình sao?”
“Nàng lừa gạt ta sao?”
Còn không phải sao? Ngay từ đầu đã biết ta giả vờ còn cố ý phối hợp diễn với ta một vở kịch lớn như vậy, là cảm thấy làm Thái tử quá nhàm chán nên tìm kiếm chút kích thích sao?
“Không phải nàng chỉ đang diễn kịch cho ta xem thôi sao, sao có thể nói nàng lừa gạt ta được chứ!”
Ta:...
Con mẹ nó, còn có thể bao biện kiểu này?
Thấy ta không nói gì hắn liền cúi đầu hôn ta.
Ngoài cửa sổ cây hoa hải đường nở rộ, gió đêm thổi qua làm cánh hoa rơi bay đầy khoảng sân phía trước.
Hồi lâu sau hắn mới buông ta ra, thấp giọng nói bên tai ta như đang dụ dỗ:
“Dao Dao, chờ ta.”
Vài năm sau, Thái tử đăng cơ lập ta làm Hoàng hậu mặc kệ mọi lời can gián của các vị đại thần.
Hắn cũng không nạp phi, độc sủng một mình ta.
Lúc này, ta ngồi trên phượng vị thở dài một hơi, ý thức được câu “Chờ ta” mà hắn nói là chờ cái gì. Chính là hứa hẹn ngôi vị hoàng hậu này, cho ta.
(HOÀN)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.