Mỹ Nhân Đá

Chương 107: Ấm và lạnh




Trong thời đại này, Sát Tinh không có nhiều pháp thuật. Hắn khá yếu ớt, chỉ có thể dựa vào cách nhập vào thể xác con người. Càng nghĩ càng thấy mình cũng rất rảnh rỗi. Thay vì yên phận nấp trong bụng của Thạch Nương Tiên, tận hưởng cuộc sống, bây giờ lại gây thù chuốc oán với Cựu thiên đế, trở thành đối tượng của nhiều nhân vật lợi hại như thế. Vì cái gì cơ chứ? Vì cái gì?
- Không sợ sao?
Cậu bé nhỏ trong lòng hắn không run rẩy. Dù trước mắt nó chỉ toàn là bóng tối. Tối đến nỗi không thấy được gì.
- Không. Từng ở chỗ cũng tối như vậy. Cũng từng được mẹ ôm như vậy rồi.
Hắn lại ôm chặt hơn nữa. Ngoài cách ôm nó ra thì khó mà tìm cách gì đó để sưởi ấm người trong tình thế này. Thằng bé không nên có nguy hiểm gì. Hắn lợi dụng nó, nhưng cũng không muốn nó chết hay xảy ra bất trắc. Không phải là vì thương hại, chẳng qua là những đứa bé “con lai” thế này rất hiếm. Nó sẽ đau khổ, sẽ gặp nhiều chuyện không may khi trưởng thành. Đó là điều Sát Tinh muốn thấy.
- Ngực cứng quá. Không êm như mẹ.
Tiểu Lạc phàn nàn nho nhỏ. Sát Tinh chợt bật cười:
- Cái tên này là vô địch thể hình nghiệp dư đấy. Hắn rất khỏe mạnh.
- Nhưng người cứng quá, nằm rất đau.
- Dưới đây lạnh như vậy. Nếu tìm một kẻ ốm yếu thì sẽ không chịu được.
- Cái đó thì anh không biết rồi. - Tiểu Lạc chồm dậy - Trong bóng tối, chỉ cần hai người ôm nhau là sẽ ấm thôi.
- Tên nhóc này… - Sát Tinh thở dài - Ý em là không thích anh trong bộ dạng này ôm em phải không?
- Ừ… - Thằng bé cười nhẹ - Cha mẹ tôi đều rất đẹp nên tôi không thích người xấu xí ôm mình.
Kẻ bắt cóc nghe lời người bị bắt cóc sao? Sát Tinh cười khẽ, giọng êm như ru:
- Được rồi. Anh sẽ đi tìm người cho xác khác. Em ngoan ngoãn ở lại đây nhé. - Sát Tinh cởi chiếc áo khoác trên người Tiểu Lạc - Trời lạnh nên phải giữ cho ấm. Người đẹp trong thế giới này còn khá ít, lang thang ngoài đường giờ này cũng chẳng có mấy người nên có lẽ anh sẽ tìm hơi lâu. Ở đây không được đi lung tung nhé?
Tiếng chân xa dần. Tiểu Lạc co người chờ đợi đến khi không còn nghe hơi thở trong không khí nữa, cậu bé mới vươn mình đứng thẳng dậy.
Trong bóng tối, đôi mắt đỏ lên như hai ngọn đèn sáng rực. Mọi thứ rõ mồn một trước mắt. Khả năng này Tiểu Lạc cũng mới phát hiện gần đây. Cũng không có ý giấu mẹ, nhưng không quan trọng nên cũng không cần phải nói. Chiếc áo khoác hờ trên bờ vai rất ấm, nhưng…
- Có lẽ anh cần nó hơn tôi đấy. Anh chỉ có thể nhập vào xác người.Con người thì không chịu được lạnh. Tôi tuy là người, nhưng cũng chỉ có một nửa là người thôi.
Tiểu Lạc cẩn thận đặt chiếc áo lên một chỗ thoáng và sạch. Rõ ràng sợ người ta lạnh mà lại mang đi nhốt trên nơi cao ngất này. Nhìn xuống thành phố thì rất đẹp, song cũng là nơi có cái rét kinh người. Xung quanh la liệt những thứ đồ cần dùng trong cuộc sống hằng ngày, đa số là thức ăn và đồ dùng của trẻ con. Tiểu Lạc thả người xuống. Cả người lơ lửng như một quả bóng bay trên không trung, từ từ đáp xuống mặt đất. Nơi này là đâu không biết, nhưng phải về với mẹ. Có lẽ bây giờ mẹ đang khóc hết nước mắt vì thương nhớ mình, phải về ngay. Mẹ ơi!
Tiểu Lạc chưa ra ngoài nhiều nên đối với thế giới này còn rất xa lạ. Nơi này xung quanh vắng lặng, nhà cửa thì xập xệ, thực sự không biết đã lạc đến đâu. Bụng hơi đói, chân thì mỏi. Càng đi càng không biết mình sẽ đi đâu. Chiếc điện thoại nhỏ mẹ bắt mang theo thì nơi này lại không gọi được. Bình tĩnh… Bình tĩnh lại. Tiểu Lạc đứng yên tại chỗ, hít một hơi dài. Không được lo lắng, tâm không được loạn. Trời tối, đường vắng. Nếu tìm không được đường về thì đành nấp vào một chỗ nào đó, chờ sáng. Lúc ấy tên thành phố nơi mình sống cũng đã nhớ, không sợ gì không tìm được đường về nhà. Nhưng mà phải nấp ở đâu đây? Tiểu Lạc, đưa mắt tìm kiếm. Và rồi cậu bé nhìn thấy một nhà kho cũ ven đường. Trời vẫn tối như mực. Không sợ hãi, không sợ hãi. Mẹ không thể lúc nào cũng ở bên mình. Theo bản năng, Tiểu Lạc chọn một góc khuất tựa mình vào. Đôi mắt nhắm nghiền. Tuy không buồn ngủ nhưng vẫn phải ngủ, ngủ để lấy sức, mai còn phải trở về. Giấc ngủ chập chờn, cho đến khi bên tai có tiếng động, Tiểu Lạc khẽ mở mắt. Có chút giật mình vì qua khe hở, đèn đã thắp sáng trưng. Có khá nhiều người. Ở giữa có ai đó đang nằm bất động. Những cú đá mạnh, thậm chí còn giậm thình thịch lên lưng ai đó. Và một trong những gã đang có mặt kéo người dưới đất lên. Mặt anh ta sưng húp, trông không ra hình dạng nữa:
- Sao hả? Cậu còn cứng đầu đến bao giờ?
Một người trung niên ung dung lên tiếng. Người thanh niên trước mặt quay người lại khác hướng Tiểu Lạc. Bọn người ấy cũng vừa mới mang tới một cô gái. Cô ấy còn rất trẻ, nhưng thân thể mềm nhũn, dường như cũng đã ngất xỉu rồi:
- Thế nào hả? Một câu đồng ý của cậu là những người này đều an toàn mà về nhà cả. Còn không thì, người đàn ông cười khẽ, giọng rắn đanh - Con bé này tươi ngon như thế, lũ thuộc hạ của tôi sẽ không khách sáo mà làm tại đây đâu.
- Ông…
- Khúc Huy. Chúng ta đâu phải mới quen nhau lần đầu. Cậu biết tính tôi mà, nếu không vì thằng nhóc Diệp Vũ Tường đoạn tình đoạn nghĩa, tôi cũng sẽ không làm vậy. Khu Đông của cậu là “người của hắn”. Anh hai của cậu thì mải mê theo đuôi gái đẹp, cậu chỉ cần gật đầu một chút là chuyện vận chuyển hàng sẽ suôn sẻ. Tôi bán hết số hàng này là đủ tiền xuất cảnh ra ngoài. Chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Còn nếu cứ dồn tôi vào đường cùng thì cậu cũng biết, chó cũng biết cắn lại khi bị đánh đau mà.
Tiểu Lạc nhận ra tình thế vô cùng nguy hiểm trước mắt. Đây là bọn tội phạm ma túy. Nếu bị phát hiện, không phải là chết chắc sao? Nhưng chỗ nấp này đúng là không hề an toàn. Chỉ cần một ánh mắt chú ý vào là chết chắc. Không được mất bình tĩnh. Nhất định phải tỉnh táo trong lúc này. Một con chuột bò qua phía Tiểu Lạc. Chỗ này có khá nhiều chuột. Cũng đúng, đây là nhà hoang mà. Nó nhìm chằm chằm cậu bé như tò mò song, Tiểu Lạc chỉ hít một hơi dài. Chuột không có gì đáng sợ.
- Reng… …
Tiếng chuông báo thức từ điện thoại. Hỏng bét rồi. Tiểu Lạc thường để chuông để dậy lúc 3 giờ sáng. Cậu bé cho rằng đó là giờ học lý tưởng nhất, kiến thức rất dễ tiếp thu. Không ngờ ngay lúc này lại là 3 giờ sáng. Điện thoại chỉ làm công việc của nó thôi. Khỏi nói cũng biết đám người kia kích động như thế nào. Tiểu Lạc mím môi, chúng dễ dàng phát hiện ra cậu bé:
- Là một thằng nhỏ ạ! Nó…
- Nhỏ hay lớn gì không cần biết - Gã đàn ông kia thật hung dữ gào lên - Bắn chết nó. Vứt xác đi… Không được để nó… .
- Đoành!
Một tiếng súng chát chúa vang lên. Tên thuộc hạ cầm súng không đợi ông ta nói dứt câu đã nâng súng lên song mục tiêu không phải là Tiểu Lạc. Người đàn ông lãnh trọn viên đạn vào đầu, chỉ còn biết ngỡ ngàng. Những người khác đều nhìn gã đôi mắt kinh hoàng. Một nụ cười thoáng điểm trên môi hắn, Tiểu Lạc chỉ còn biết thở dài:
- Em thích không nhóc?
- Không. Chẳng khác gì gã kia cả.
- Thế thì không cần nữa. Anh thấy đối tượng thích hợp rồi.
Khúc Huy bất ngờ khuỵu xuống. Những kẻ kia vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì…
- Đoành…
- Đoành…
Súng của bọn chúng bất ngờ đưa lên nhắm thẳng vào nhau mà nã súng. Thoáng chốc, máu tràn ngập trên mặt đất. Mỗi thân người đều có năm sáu phát đạn có kẻ đầu còn ghim tới 2,3 viên, giãy đành đạch trong cái chết đau đớn tột cùng. Người thanh niên tên Khúc Huy đã ngồi dậy giọng êm ái nhưng lại khiến Tiểu Lạc rùng mình:
- Đôi khi trốn tránh kẻ xấu cũng không phải là phương pháp tốt trong cái thế giới kẻ xấu quá nhiều này. Bây giờ đi thôi nhóc. Cái xác này đẹp hơn lúc nãy phải không?
- Tôi tự đi được… Anh buông ra!
Tiểu Lạc giằng tay ra khỏi Sát Tinh. Đã bỏ đi xa như thế mà vẫn bị bắt lại. Trời gần sáng, nỗi lo trong lòng càng thêm nặng. Mẹ nhất định là đã khóc hết nước mắt rồi.
- Em không thấy bỏ anh đi là rất nguy hiểm à? - Vẫn lẳng lặng đi sau, Sát Tinh cười khẽ - Anh thì chỉ bắt em làm con tin, với anh, em có giá trị, còn với người khác thì không đâu nhóc. Chúng sẵn sàng giết chết em.
- Anh nghĩ tôi sẽ để cho bọn chúng giết à? - Tiểu Lạc dừng lại - Từ trên cao đó tôi còn có thể chạy thoát, không lẽ lại để mình chết dễ dàng sao?
Hai đôi mắt gặp nhau. Sát Tinh lại bật cười:
- Anh quên mất em là ai. Nhưng mà nhóc ạ, em cũng chỉ là một đứa nhóc. Em chưa có gan giết người và cũng không nên giết người. Anh thì khác, anh không xa lạ với những chuyện đó, cứ để anh làm việc ấy thay em.
Tiểu Lạc khựng lại. Trong bóng tối, gió phất phơ, đôi mắt màu nâu sẫm của Khúc Huy càng làm tăng thêm vẻ cô độc, thê lương trong lời nói của kẻ đối diện. Hay là do mình chỉ là một thằng nhóc chưa hiểu việc đời nên mới thấy anh ta như vậy? Thật đáng thương.
- Nếu em muốn dùng năng lực để đối phó và chạy trốn khỏi anh thì cũng không sao. Anh có lẽ cũng không mạnh bằng em, anh chỉ có tính mạng và sự liều lĩnh. Giết được thì em cứ giết đi!
Lại một thoáng im lặng nữa, Tiểu Lạc thực sự bối rối. Giết anh ta? Cậu bé chưa bao giờ nghĩ đến. Tiểu Lạc chỉ muốn về nhà.
- Em không giết anh, không đánh cho anh hồn phi phách tán thì em không bao giờ thoát khỏi anh được đâu nhóc. Thân xác trước đây vì cảm thấy anh xấu xa quá nên đã bỏ anh mà đi mất. Anh chỉ còn lại linh hồn, không còn xác này anh vẫn có thể nhập vào xác khác, tiếp tục tồn tại và bám theo em. Cái mà anh có duy nhất là thời gian và sự kiên nhẫn. Không đạt được điều mình muốn, anh sẽ không bỏ cuộc đâu.
- Anh muốn cái gì chứ?
Sát Tinh im lặng trước câu hỏi của cậu bé. Tiểu Lạc vẫn còn nhỏ quá. Cậu bé hoang mang trước việc mình đang phải đối mặt. Bản thân rất muốn về với mẹ, nhưng lại không thể ra tay một cách nhẫn tâm, không có kinh nghiệm, Tiểu Lạc đã rơm rớm nước mắt trong bất lực. Bàn tay với những ngón thon dài của Khúc Huy đưa lên vuốt nhẹ gò má, lau cho Tiểu Lạc những giọt nước mắt vừa chớm tuôn trào:
- Anh cũng không biết nữa. Ngoan, đừng khóc, em có khóc thì cũng vậy. Anh chỉ làm theo những gì mà anh thích, dù em có khóc chẳng làm anh thay đổi được. Em sẽ là con tin cho đến khi người mẹ đang mang anh trong người phải lựa chọn và quyết định. Vậy thôi!
Hắn lại khoác lên người Tiểu Lạc chiếc áo, giọng êm như ru:
- Giờ thì đi theo anh vậy. Nếu em thấy chỗ lúc nãy lạnh, chúng ta có thể đi tìm chỗ khác. Anh cũng lạnh, nên dù biết hai người tựa vào nhau sẽ ấm nhưng không phải lúc nào cũng ôm nhau suốt được. Chúng ta vốn là hai kẻ không giống nhau mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.