Mỹ Nhân Bại Hoại

Chương 31: ĐAU TÌNH




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-Á Á... Có phải Á Á sẽ không bỏ lại San San nữa, phải không?
Trương Lập Á đang ngồi chải tóc cho Hoàng Tử San sau khi cả hai đã tắm xong. Mái tóc nàng suông mềm, chỉ cần ướp một ít cánh hoa đã tỏa hương thơm dịu ngọt, khiến tim Trương Lập Á đập loạn xạ. Lần đầu tiên cô biết yêu một người cũng là lần đầu tiên cô dụng tâm chăm sóc người đó đến vậy! Trương Lập Á mỉm cười đáp
-Sẽ không đâu...
Cô trả lời là thế tuy nhiên cô thừa biết... Câu trả lời này chỉ là do tâm cô muốn nhưng số mệnh có muốn hay không lại là một chuyện khác.
-Được rồi... chúng ta thay y phục mới rồi ra ngoài thôi.
Ban nãy những u hồn kia đang lúc hai người tắm đã lướt vào phòng đặt hai bộ y phục mới này cho cả hai. Dù gì thì ma vương kia cũng không đến nổi quá xấu xa, chỉ là vì quá yêu nên điên cuồng.


-Ân...
Hoàng tử San ngoan ngoãn gật đầu. Trương Lập Á bắt lấy chiếc cằm nho nhỏ của nàng rồi đặt lên khóe môi nàng một nụ hôn...
Hoàng tử San đỏ mặt, nàng nói
-Á Á, mặt San San nóng quá nè..
-Nhưng nàng có thích ta hôn nàng như vậy không ?
-Thích!!
-Vậy được, sau này mỗi ngày... Ta đều sẽ hôn nàng!
-Ân...
Hoàng Tử San thích thú gật đầu, chỉ cần là Á Á chạm vào nàng, nàng đều rất thích!!! Nó như có một thứ gì đó chạy thẳng vào trái tim nàng. Cho dù có là ngu ngốc, nàng cũng cảm nhận được đó là tình yêu!!! Á Á sẽ yêu nàng giống như phụ hoàng-mẫu hậu yêu nàng vậy.... Phải không?
Vừa mở cánh cửa ra, thì một đám người đã nhào tới ôm lấy hai người. Mạnh Hùng Dũng đưa tay lau mắt nói
-Ây da.... Ta cứ tưởng không được gặp lại các ngươi nữa rồi ... huhu
-Nè gồng lên cái coi gái....


Trương Lập Á nói, Mạnh Hùng Dũng vẫn còn thút thít đáp
-Gồng gì chứ? Ở tiên giới ta gồng đã mệt dồi... Ở đây phải cho ta xả chứ!!
-Được được, tùy ông đi!!!
-Tiểu Á, nàng không sao là tốt rồi, ta còn sợ...
-À... Ta... Ta không sao đâu!!
Trương Lập Á cố tình tránh thoát cái ôm của Mộc Quế Anh, nhưng lại khéo léo nói với nàng, cô cần gặp ma vương gấp. Ở một bên Dương Ngọc Lan đang lo cho Hoàng Tử San cũng nhìn cô gật đầu. Mọi thứ đã lấy đủ theo yêu cầu của cô...
-Ê con quể, mày tính ngó lơ luôn tao hả mày...??
Trần Ngọc Hà u oán nói. Lúc này Trương Lập Á mới để ý thấy có thêm một kẻ đang đứng kế bên Dương Ngọc Lan. Cô hét lên...
-A... Hà Hà yêu dấu!
Cả hai ôm nhau xoay vòng vòng cứ như trẻ lên mười vừa được gặp lại nhau!! Dương Ngọc Lan chóng mặt nói
-Nè... Đủ rồi, hai người đâu còn nhỏ!!


Trần Ngọc Hà giật mình bèn buông tay Trương Lập Á ra khiến cô ngã một cái chí mạng. Cô tức giận chửi đổng lên
-Nè con kia.. Mày có cần chơi tao như vậy không?
-Haha... Tao... Tao...
-Tao... tao cái con khỉ, nghe lời gái quăng bạn vậy đó.
Mộc Quế Anh đỡ Trương Lập Á lên, cô xoa xoa cái mông mình, sau đó nhìn khắp chung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng u hồn kia...
-Tìm ta??
Ma vương lên tiếng hỏi, nàng đang nằm trên ghế cao, Trương Lập Á cảm nhận được nổi u buồn lạnh lẽo đang toát ra từ phía nàng.
-Các ngươi hội ngộ cũng đủ ồn ào rồi, có thể nói ta biết chân tướng mọi chuyện rồi chứ??
Trương Lập Á gật đầu, cô nhận lấy hai vật từ tay Dương Ngọc Lan, một chiếc bình sứ chỉ lớn bằng một bàn tay và một viên ngọc hình hoa đào...
Ma vương vừa nhìn thấy viên ngọc, giây sau đã thấy nàng đứng kế bên Trương Lập Á, đưa tay đoạt lấy viên ngọc ấy
-Dao nhi....
Nước mắt lưng tròng, ký ức chợt hiện về trong tâm trí nàng..
.
.
.
.
.
..................
-Ngươi tên là gì?
-Nguyệt Dạ, còn nàng?
-Ta tên Quỳnh Chi Dao! Nơi đây là đâu?
Nguyệt Dạ mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn si mê mà ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt
-Đây là ma giới, còn ta là ma vương nơi đây, nàng.... có sợ ta không??
Quỳnh Chi Dao đưa ánh mắt hồ thu u buồn nhưng lại đang mang một vẻ tinh nghịch của mình mà nhìn Nguyệt Dạ.. Nàng nói
-Trên đời này, không có gì khiến ta phải sợ ngoài sự chia lìa hết. Ngươi cũng không có ý gì xấu với ta, sao ta phải sợ..??
-Nàng không sợ một u hồn như ta sẽ làm hại đến nàng?
Quỳnh Chi Dao đưa bàn tay trắng nõn của mình kề sát mặt Nguyệt Dạ, nàng nói
-Ta không nghĩ ngươi là người xấu xa đến vậy, nếu quả thật ngươi xấu đã gϊếŧ ta ngay từ khi ta tới nơi này, chứ không dẫn ta đi xung quanh để tham quan như vậy!
-Haha... Nàng dễ tin người quá nhỉ?
Nguyệt Dạ nói nhưng gương mặt nàng lại áp sát vào bàn tay ấm áp của Quỳnh Chi Dao. Nàng thèm muốn sự ấm áp ấy từ trên cơ thể người này.
-Ngươi thật lạnh, có phải cơn lạnh này luôn khiến ngươi cảm thấy cô đơn??
Nguyệt Dạ đưa mắt dò xét nhìn nàng. Nàng ta là đọc được lòng nàng sao?
-Ta không cô đơn, ta là ma vương muốn gì không được, sao phải cô đơn??
-Ta thấy được ánh mắt của ngươi hiện lên nỗi cô đơn đó. Ngươi có gì phải ngại. Ta cũng như ngươi, cũng cô đơn như vậy... Ta xin ra trong gia đình đế vương. Cha ta vì ham muốn quyền lực nên luôn lơ là mẹ con ta thậm chí còn không nhớ đến đứa con này. Nếu không nhờ danh tiếng của ta đồn xa thì chưa hẳn ông đã nhớ đến ta và mẫu thân. Những tưởng anh chị em ta cũng sẽ hòa thuận, thương yêu lẫn nhau, nhưng không... Nơi họ chỉ có sự đố kị cùng ganh ghét dành cho ta. Ta cũng không biết đã làm gì khiến họ phải ghét ta đến vậy!
-Là đố kị.... Sự đố kị giữa con người với nhau, còn có thể dẫn đến tàn sát lẫn nhau.
-Chẳng lẽ trên thế gian này không còn chút tình nào vương lại cho ta sao?
Nguyệt Dạ nhìn mỹ nhân khổ sở trước mắt, không kiềm được lòng.. Nàng ôm lấy mỹ nhân đang rơi lệ kia mà giỗ dành
-Còn có ta... Nếu nàng chịu chấp nhận tình cảm của ta...!!
-Ngươi? Nhưng ta và ngươi chỉ vừa quen biết sao lại có tình được??
-Ta đã theo dõi nàng từ lâu khi nàng tìm được cách vượt qua nơi này, nàng cứ tò mò nhìn vào cánh cửa đại môn kia... Cứ nhiều ngày trôi qua, ta thấy nàng đều đến. Ta ngày nào cũng nhìn ngắm nàng đến mức... Nàng bây giờ cứ như một phần rất thân thuộc đối với ta! Về lâu dài khi ta biết nàng không phải là người có tâm cơ, nên ta đã mở cửa để nàng bước vào đây!
Quỳnh Chi Dao buông Nguyệt Dạ ra, nàng ngước mắt lên hỏi
-Nhưng giữa ngươi và ta sẽ tồn tại được tình cảm gì? Ngươi không phải tỷ tỷ ta, ngươi cũng không phải bằng hữu ta, người yêu là càng không thể...
Nguyệt Dạ phất tay, một bông hoa đào vì Quỳnh Chi Dao mà nở trong lòng bàn tay nàng. Nàng nắm nó thật chặt lát sau cánh hoa đào kia liền được bao phủ bởi một lớp ngọc trong suốt ở bên ngoài, Nguyệt Dạ đặt vào tay Quỳnh Chi Dao, ánh mắt tràn đầy thâm tình, nói
-Nàng chưa thử yêu ta, làm sao biết không thể..??
-Nhưng ta với ngươi là nữ, làm sao?
-Trên đời này không gì là không thể.... nhất là trái tim nàng. Giới hạn của trái tim chính là vô hạn... Nàng có thể giải phóng trái tim mình tới đâu cũng là do nàng. Còn việc nam hay nữ cũng là do chính bản thân nàng nhận định. Yêu chính là yêu thôi, còn quan trọng đều gì??
-Vậy ta có thể yêu ngươi cũng có thể tin vào tình yêu của ngươi?
-Nếu nàng nguyện ý, nó sẽ là tính vật định tình giữa ta và nàng....
Cả hai cùng nhìn vào viên ngọc hình hoa đào trong tay Quỳnh Chi Dao. Ngay cả sở thích yêu hoa đào của nàng người này cũng biết... Vậy đây có phải là tình yêu không??
.
.
.
.
................
-Vật còn đây, nhưng là nàng đã phụ ta... Dao nhi...
-Nàng ấy không phụ ngươi, chưa bao giờ!!
Trương Lập Á nói.. Nhưng ma vương lại phát điên lên mà chỉ vào Hoàng Tử San
-Nếu không phụ ta thì nghiệt chủng này từ đâu ra?? Ngươi không phải nói đây chính là con nàng sao...? Nàng đã phản bội ta lấy người khác. Nàng đã phản bội ta... Nàng là một người bội bạc
-KHÔNG... vương phi không phải là người như vậy!! Ngươi không được nói người như vậy!!
Dương Ngọc Lan hét lên. Nàng không cho phép bất kì ai nói xấu vương phi của nàng. Người mà nàng luôn nhất mực tôn trọng. Trương Lập Á đi đến bên cạnh Dương Ngọc Lan, đặt tay lên vai nàng
-Ngọc Lan tỷ, việc đến mức này nếu tỷ không muốn vương phi chết không yên, thì xin hãy nói ra sự thật, sự thật hơn hai mươi năm về trước!!
Dương Ngọc Lan siết chặt nắm tay, Trần Ngọc Hà sợ nàng bấm quá sâu sẽ chảy máu. Cô vội nắm lấy tay nàng
-Lan nhi, có chuyện hãy nói ra hết đi, đừng giấu trong lòng nữa... Chẳng phải nàng luôn muốn vương phi được yên nghỉ sao??
Dương Ngọc Lan đưa mắt nhìn Hoàng Tử San, Trương Lập Á biết ý liền đá mắt với Mạnh Hùng Dũng và Mộc Quế Anh. Cả hai người liền giỗ dành Hoàng Tử San
-Công chúa... Hay chúng ta ra ngoài bắt bướm nha. Ở đây bướm u hồn rất nhiều!!
-Nhưng mà...
Hoàng tử San nhìn về phía Trương Lập Á, khi thấy Trương Lập Á mỉm cười gật đầu, nàng mới vui vẻ bước theo Mộc Quế Anh và Mạnh Hùng Dũng... Sau khi thấy Hoàng Tử San đã rời đi, Dương Ngọc Lan mới thở dài nói
-Chuyện này ta cũng đã giấu trong lòng từ lâu, ta chỉ sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của vương phi, ảnh hưởng cả một câu chuyện thêu dệt về tình yêu giữa vương phi và hoàng thượng ...
-Thêu dệt??
Ma vương hỏi, Dương Ngọc Lan gật đầu
-Cả hai thành trì Kim-Mộc đều đồn đại câu chuyện tình yêu cảm động giữa vương phi và bệ hạ nhưng sự thật lại chỉ có hoàng thượng, ta và Từ ma ma biết được! Sau khi vương phi qua đời, nàng có để lại một tờ tâm thư viết về cuộc đời mình. Thật ra chỉ có mình bệ hạ là si mê nàng mà trái tim nàng từ lâu đã dành cho một người khác. Nhưng hoàng đế Mộc quốc lại nổi tiếng tham muốn quyền lực nên mới muốn bán nàng cho bệ hạ vì ông ta thừa biết... Bệ hạ chính là có ý với con gái ông. Ông muốn trước tiên... giả vờ thiết lập quan hệ hai thành với nhau sau đó mới mưu tính mà đánh cướp Kim quốc nhờ vào mối quan hệ này. Ngày đó hoàng đế Mộc quốc giam lỏng nữ nhi mình không phải vì không cho gặp mặt bệ hạ mà là vì nàng chống đối ông, không chịu gả về Kim quốc cũng bởi vì ngươi!!
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào ma vương khiến nàng sững sờ. Dương Ngọc Lan lại nói tiếp...
-Cái ngày mà ngọc vương phi bỏ trốn được cũng không phải là đi tìm bệ hạ như trong lời đồn mà là muốn đi đến ma giới này, nhưng giữa đường nàng lại bị người của hoàng đế Mộc quốc bắt được liền bí mật chuốc xuân dược nàng, rồi đem nàng hiến dâng đến hoàng thượng. Sau khi gạo đã nấu thành cơm... Vương phi đành phải đau đớn mà chấp nhận số phận của mình! Nàng ngày ngày đều sống trong dằn vặt và tủi nhục. Cho đến một ngày kia... Bệ hạ đem quân tiêu diệt toàn bộ Mộc quốc bởi vì ngài đã phát hiện ra được ý đồ của Mộc quốc. Ngọc vương phi biết được nhưng một phần là vì thù hận cha mình, một phần vì cha nàng quá ác mà mẹ nàng cũng đã qua đời nên ở Mộc quốc cũng không còn ai khiến nàng phải lưu luyến, cho nên nàng cũng không trách cứ bệ hạ. Chỉ là... Nàng luôn xa lánh bệ hạ, nhốt mình ở một nơi riêng biệt, một nơi chỉ toàn là hoa đào vì nàng muốn tưởng nhớ đến tình yêu sâu đậm của nàng và ngươi ...
Ma vương quỳ sụp xuống sàn đất lạnh lẽo, nàng đưa tay ôm lấy trái tim mình mà rống lên
-Tại sao...? Dao nhi, tại sao số phận chúng ta phải bi ai đến vậy? Dao nhi... Là ta trách lầm nàng...
-Vương phi nhớ ngươi, nhớ đến mất ăn, mất ngủ. Nàng lúc nào cũng muốn bỏ trốn để đến với ngươi nhưng oái ăm thay... Vương phi đã mang cốt nhục của bệ hạ.... Nàng rất muốn chết đi vì nhục nhã nhưng nàng vẫn là quyết định sinh ra đứa bé ấy, cũng chính là tam công chúa bây giờ. Sau khi sinh hạ công chúa, bệ hạ vì ghen tuông khi biết nàng vẫn còn nhớ đến ngươi và vì trước đó nàng đã trao trinh tiết cho ngươi....
-Khoan... Cái gì? Khúc này hơi sai nè, là sao??
Ma vương ánh mắt vẫn còn thất thần, nhưng nàng cũng mở miệng nói
-Phải... ta và Dao nhi trước đó đã ăn nằm với nhau!
-Ây da vậy là hoàng đế Kim quốc biết nhưng do quá yêu vương phi nên cũng chấp nhận?
-Đúng... vì ngài ấy biết người vương phi yêu cũng là một nữ nhân, giữa nữ nhân với nhau cũng không có gì quá nghiêm trọng nên ngài cũng không để trong lòng mà vẫn tiếp tục yêu chiều ngọc vương phi. Nhưng vương phi thì vẫn một mặt lạnh lùng và xa cách với ngài. Năm xưa không phải vì triều thần ngăn cấm mà là vì vương phi không muốn làm hoàng hậu.... Nàng chỉ muốn chờ ngày trốn ra được khỏi hoàng cung này mà thôi. Nhưng đời thường éo le như vậy... Bệ hạ đã điên tiết lên khi biết vương phi vẫn chưa quên được tình cũ nên vào một ngày mưa bão, ngài đã đến và nói với vương phi rằng... ngài đã đích thân đi tiêu diệt toàn bộ ma giới rồi. Ban đầu vương phi không tin, nhưng ngài đã nói.... trước đó ngài đã tìm cách vào được ma giới để lấy được năm viên thiên thạch này thì ngài tất nhiên cũng sẽ vào được một lần nữa để tiêu diệt hết u hồn ở bên trong. Lúc đó Ngọc vương phi giống như sụp đổ hoàn toàn vì chết tâm... Nàng tưởng ma vương ngươi... Hồn đã tiêu tán nên cũng quyết định tự vẫn theo ngươi...!!
-Cái gì, hóa ra là Ngọc vương phi tự vẫn? Hèn gì ta tìm hoài cũng không ra được hung thủ, hóa ra hung thủ không ai khác ngoài chính bản thân vương phi.
Trương Lập Á suy tư nói. Ma vương khóc càng sầu thảm hơn, hai mắt nàng đã vương lệ máu... Dao nhi của nàng, tình yêu của nàng...
-TA PHẢI Gϊếŧ CHẾT ĐẾ VƯƠNG KIM QUỐC.
-Khoan đã...!
Dương Ngọc Lan nói
-Ngươi còn chưa nghe hết câu chuyện đã muốn đi? Ngươi muốn phụ tâm nguyện của vương phi??
Ma vương đành dừng bước chân, nàng thống khổ lắc đầu
-Vậy ngươi nói tiếp đi...
-Vương phi vì không muốn mọi chuyện đồn đại lên quá mức sau khi nàng chết đi mà làm ảnh hưởng đến tam công chúa, cho nên... Nàng chọn cho mình một cái chết bất đắc kì tử, một cái chết bí ẩn mà không ai giải quyết được. Nếu ta không đọc được thư người để lại ta cũng không thể biết mọi chuyện... Đó cũng chính là lý do ta không thể nói thật ra nguyên nhân chết của vương phi...
-Thì ra vậy...
Trương Lập Á gật gật đầu tỏ vẻ đã biết vì sao ngày ấy... tên biếи ŧɦái kia nói là hãy để ý kĩ từng lời nói hay hành động của Ngọc vương phi. Ban đầu trên tay nàng ta là...
-Chính cành hoa đào ấy đã gϊếŧ chết vương phi. Nàng đã tự tay chế ra một loại thuốc cực độc... Không màu, không mùi, không vị... mà chỉ cần ngửi vào liền sẽ chết, nàng rải chúng lên từng nhụy hoa đào rồi ngửi chúng. Nàng muốn thứ tiễn nàng rời xa dân gian này cũng chính là loài hoa định tình giữa nàng và ma vương.
-Hic, thật bi thảm, một chuyện tình thật quá sức bi thảm...
Trần Ngọc Hà cũng lau nước mắt, chuyện tình của hai người họ sao mà đớn đau đến thế.
-Sau khi vương phi chết đi hoàng đế cũng vô cùng hối hận, ngài hối hận vì chính sự ích kỉ và ghen tuông của ngài đã mang đến cái chết cho vương phi, nên dù ngàn lần không muốn nhưng ngài vẫn là làm theo tâm niệm của vương phi ... Đem di thể nàng chôn trên đất Mộc quốc, phần mộ hướng về phía ma giới này để nàng có thể một lần nữa gặp lại được ngươi... Một lần nữa xuyên vào trong ma giới dù nàng chỉ còn lại là một nắm tro tàn...
Trương Lập Á đưa bình sứ trong tay cho ma vương, cô buồn bã nói
-Đây chính là toàn bộ di thể của nàng... Tro tàn của nàng...
Ma vương run run nhận lấy. Gương mặt nàng thống khổ đến tột cùng... Nàng ôm chặt bình sứ trong tay
-Dao nhi, tại sao nàng lại ngốc như vậy? Nàng ở bên ngoài chịu đựng đau đớn, còn ta thì chỉ biết ở đây mà trách cứ nàng... Dao nhi...
-Còn một vật nữa, là tâm thư vương phi gửi cho ngươi...
Dương Ngọc Lan móc từ trong người ra một lá thư đã vàng úa. Nó cũng được chôn cùng Ngọc vương phi. Khi nàng cùng Trần Ngọc Hà đi hỏa táng hài cốt của vương phi thì vô tình tìm thấy lá thư này...
"Dạ... Có lẽ khi nàng đọc được lá thư này thì ta cũng đã không tồn tại trên cõi đời này được nữa... Hắn nói đã tiêu diệt toàn bộ ma giới nhưng ta vẫn hy vọng bức thư này có thể đến được tay nàng... Dù cho là ở kiếp sau...
.....Dạ, nàng đừng thù hận hay oán trách đế vương Kim quốc dù cho mọi chuyện đều bắt nguồn từ hắn, nhưng đây chính là vận mệnh của ta... Và dù gì hắn cũng là một đế vương tốt! Hắn cũng là bị chính tình yêu làm cho mù quáng mà thôi... Ta không muốn nàng trả thù cho ta, càng không muốn nàng vì ta mà tan thành mây khói, vĩnh viễn không được đầu thai... Nàng biết nàng không thể nào bước ra khỏi ma giới này, nếu không u hồn nàng sẽ bị thần long tiêu diệt, cho nên... Đừng bao giờ vì ta mà làm bất cứ điều dại dột gì, nếu không.... dù có làm ma ta cũng sẽ hận nàng đến muôn ngàn kiếp sau. Dạ... ta yêu nàng, yêu thật nhiều!! Mong rằng ngàn kiếp sau nữa linh hồn ta vẫn là tìm được nàng... Dạ... Ta rất nhớ nàng!! Nhớ đến đau cả tâm can..
Chi Dao thành bút"
-Dao nhi... Dao nhi...
Ma vương đã không còn sức lực chống đỡ nổi cú sốc này. Phải kêu nàng làm sao đón nhận được khi người mình yêu cứ thế mà rời xa nàng, người đầu sông kẻ cuối sông??
Trương Lập Á mặc dù đau lòng thay ma vương nhưng cô đã không còn nhiều thời gian. Cô liền mở miệng cầu xin ma vương đưa ra viên Mộc thạch và nói rõ lý do, nhưng ma vương lại giận dữ nói
-Không bao giờ, ta sẽ không cứu nghiệt chủng kia... Nó là kết tinh của tên đế vương Kim quốc... Còn lâu, còn lâu ta mới xóa bỏ được thù hận này!! Ta không đi gϊếŧ tên kia cũng không đồng nghĩa với việc, ta đã tha thứ toàn bộ chuyện hắn làm... Không bao giờ!!
-Nhưng nàng cũng mang một nửa dòng máu của vương phi, ngươi làm như vậy làm sao đối mặt với vương phi?
-Đối mặt ư? Ngươi kêu ta đối mặt với hủ tro tàn này hay với ai? Nàng đã không còn trên đời thì lấy gì đối mặt? Các ngươi đi đi, ta không gϊếŧ nghiệt chủng kia thì đã may lắm rồi, mau mang nàng cút đi....
-Ngươi....
-Tiểu Á.. Công chúa mất tích rồi !!!
Mộc Quế Anh hốt hoảng chạy vào báo lại với Trương Lập Á, Trương Lập Á hoảng sợ nói
-Cái gì? Mất tích? Ta kêu nàng canh nàng ấy mà tại sao, tại sao hai người lại không thể canh được một người chứ?
-Ta... Ta... Lúc đó có một cơn gió lớn nổi lên, lát sau nhìn lại... công chúa đã biến mất!
Trương Lập Á lo lắng chạy nhanh ra ngoài, cả Trần Ngọc Hà cùng Dương Ngọc Lan cũng chạy theo sau chỉ còn lại ma vương thần sắc vẫn còn đang rất đau khổ, nhưng lát sau gương mặt nàng chợt thay đổi, nàng đứng lên phất tay liền biến mất...
.
.
.
.
.
-Á Á... Á Á.... đang ở đâu?? San San sợ...
-Hôm nay ta phải gϊếŧ ngươi... Nghiệt chủng!
Ma vương đứng sau thân cây anh đào, ánh mắt sắc như dao phóng về phía thân ảnh nhỏ bé của Hoàng Tử San ....
-Chết đi...
Nàng lướt về phía Hoàng Tử San nhưng chưa kịp chạm đến nàng ấy thì viên ngọc hoa đào trong lòng ngực nàng chợt tỏa ra sức nóng khủng khiếp như thêu đốt nàng. Ma vương gục ngã xuống đất, như này là thế nào. Chẳng lẽ Dao nhi....
-A...
Hoàng tử San quay lại liền thấy ma vương đã gục xuống đất trên mặt toàn là thống khổ. Nàng vui mừng chạy đến gần ma vương nở nụ cười
-Gặp ngươi San San mừng quá.. San San cứ sợ không tìm thấy ai...
Ma vương thất thần nhìn đến nụ cười rạng rỡ hệt như nụ cười của người nàng yêu, nàng thoáng chốc liền sững sờ... Quên mất việc gϊếŧ chết Hoàng Tử San
Hoàng tử San thấy ma vương vẫn ôm ngực như vậy còn có vẻ rất đau đớn liền đặt tay lên má nàng, ánh mắt ngây ngô hỏi
-Ngươi có mắc bệnh không ? Sao ngươi lại lạnh vậy?
-Dao nhi, Dao nhi....
Ma vương ôm lấy Hoàng Tử San vào lòng, đằng sau thân hình nàng ấy chính là bóng hình của Dao nhi....
-Dao nhi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta như vậy lại muốn hại chết đứa con duy nhất của nàng. Dao nhi....
Cả đám Trương Lập Á từ từ tiến về phía hai người. Trương Lập Á đặt tay lên vai ma vương nói
-Thứ lỗi chúng tôi đã bày ra chuyện này... Nhưng nếu như ngươi yêu vương phi, thì hãy làm chút gì đó sau cuối cho nàng!
Ma vương gật đầu, nàng giơ tay ra... Mộc thạch liền hiện trên tay nàng tỏa ánh sáng màu xanh lạnh lẽo. Trương Lập Á liền cất giữ cẩn thận rồi đỡ ma vương đứng lên...
-Ta rất tiếc, nhưng mà...
-Không sao vì ta biết nên tìm Dao nhi ở đâu!
-Sao ngươi lại...
-Viên đá này còn chứa đựng một chút ít linh hồn nàng... Ban nãy nó đã phát nóng lên khi ta tính gϊếŧ con của nàng. Ta tin nó sẽ đưa đường dẫn lối ta đến gặp nàng!! Ta sẽ mở cánh cửa dẫn đến cõi hư vô và ta sẽ tìm được linh hồn nàng để mang trở về!!
-Vậy thì hay quá... Ta cũng chúc ngươi thành công để sớm đoàn tụ với vương phi...
Dương Ngọc Lan cũng xúc động nắm tay ma vương nói
-Khi tìm được vương phi mong ngươi hãy thay ta hỏi thăm người, còn nữa... hãy nói với người con gái của người vẫn còn được ta bảo vệ rất tốt, nàng cũng đang sống rất tốt, làm ơn!!
Trần Ngọc Hà cười hề hề liền đi đến nắm tay Dương Ngọc Lan kéo ra...
-Tất nhiên ma vương sẽ nói lại mà, phải không ma vương??
-Ừ... ta sẽ nói lại một khi tìm được nàng! Các ngươi lên đường bình an, sau khi chữa được căn bệnh của nàng ấy thì hãy trở về đây. Biết đâu khi đó mẹ con nàng sẽ được đoàn tụ!
Ma vương sờ lên gương mặt tinh xảo của Hoàng Tử San nói thêm...
-Ngươi có biết.. Ánh mắt và nụ cười của ngươi rất giống mẫu thân mình!!![BHTT] MỸ NHÂN BẠI HOẠI - chương 31: ĐAU TÌNH
Ảnh minh họa
SẦU CÀNG THÊM SẦU VƯƠN LÊN MẮT
ĐAU ĐỚN, THỐNG KHỔ GỬI VÀO ĐÂU?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.