Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 92: Đăng cơ




Tô Vận Hàm như một chuỳ nặng đập vào lòng mỗi vị đại thần ở trên điện Kim Loan, đại thần chưa từng cùng Lương công công giao dịch riêng âm thầm vui mừng, đồng thời trong lòng vì mình mà đánh cái châm dự phòng. Phải biết, quyển trục bị giấu cực kỳ bí ẩn đâu đó tân hoàng liền tìm được, còn có cái gì là hắn không biết chứ? Mà những đại thần từng ỷ vào Lương công công thì lại kinh sợ vạn phần, bọn họ cảm kích tân hoàng bỏ qua chuyện cũ, cũng nhắc nhở mình sau này làm việc phải cẩn thận, kiên quyết không thể phạm vào kiêng kỵ của tân hoàng.
"Hiện giờ trẫm sơ đăng đại bảo, làm ra ít nhiều điều chỉnh quan vị của các vị ái khanh." Tô Vận Hàm chính chính thanh, phân phó Lâm công công đứng sau lưng nàng tuyên đọc thánh chỉ đã tính tốt.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Chủ sự Lại bộ Lý Hạo, tấn quan nhất phẩm Lại bộ thượng thư, ngay hôm nay nhậm chức! Nguyên Cửu môn Đề đốc Từ Trị Đồ là nghĩa phụ trẫm lúc tại quan, kim phong làm Hộ quốc công, thưởng hoàng kim vạn lượng! Nguyên đại học sĩ Điện các Hứa Đức Trung, trung thần hai đời, mà từng có ân tri ngộ với trẫm, kim phong Thái phó đương triều, thưởng hoàng kim vạn lượng! Khâm thử!!!"
"Thánh thượng anh minh!!!" Tuyên đọc thánh chỉ xong, hết thảy đại thần đều lại quỳ xuống. Bọn họ không dám có bất kỳ ý kiến gì chuyện phong quan, cả quốc gia đều là của Tô Vận Hàm, một quan nửa chức này đã tính là gì? Huống hồ nàng tấn phong, đều là chư vị đại thần cấp nhân vật lão sư rất được kính bội.
"Các vị khanh gia, hôm nay là đại điển đăng cơ của trẫm, trẫm thiết hạ quần thần yến tại cung, cùng các vị ái khanh cộng ẩm." Nên nói đều đã nói, Tô Vận Hàm đứng dậy nửa ôm lấy Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ, nói: "Hoàng hậu có hỉ, ngày gần đây thường mệt mỏi bất kham, trước tiên trẫm đưa hoàng hậu hồi cung, bãi triều!!"
"Chúng thần cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!!!" . Truyện Truyện Teen
Tô Vận Hàm nửa ôm Hồ Linh Tiêu ra khỏi Kim Loan điện, hết thảy ánh mắt đại thần đều truy theo các nàng, tới tận khi bóng lưng các nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt các đại thần. Lúc này bọn họ mới đứng lên, nghị luận sôi nổi trong điện Kim Loan.
Hồi đến tẩm cung, Tô Vận Hàm điều tất cả cung nữ thái giám đi, lại giúp Hồ Linh Tiêu gở phượng quan dày nặng xuống. Đang định cũng cởi phượng bào trên người nàng ra, Hồ Linh Tiêu lại hiện ra nguyên hình bình ổn nhảy vào lồng ngực Tô Vận Hàm, cuộn mình thành một đoàn lông mao thuần bạch sắc: "Thật mệt nha, đệm giường trong cung này cùng trong phủ đều cứng ngắc, nằm lên thật đúng là không thoải mái."
"Nàng cứ ngủ vậy, đến lúc độ kiếp phải làm sao?" Nhìn bộ dạng cực mê ngủ kia của Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm không khỏi lo lắng. Người có mang còn rất không giống người bình thường, chớ nói chi là yêu có mang. Vốn tưởng Hồ Linh Tiêu ngủ chỉ một hai ngày sẽ khôi phục, không nghĩ tới nàng càng thời thời khắc khắc mà mệt mỏi, cứ vậy... Thực khiến Tô Vận Hàm lo lắng cho thân thể nàng.
"Lúc độ kiếp tự có biện pháp, không phải còn cách ngày độ kiệp còn chút thời gian sao? Ngốc tử, chút nữa quần thần yến không nên đi đâu mà! Theo người ta ngủ một giấc có được hay không chứ!" Hồ Linh Tiêu tát kiều lên trong lòng ngực Tô Vận Hàm, nàng lại nhớ tới ngốc tử của nàng không kháng cự được nhất chính là nàng tác kiều đó mà! Huống hồ chỉ là quần thần yến mà thôi, giường ngủ trong cung khó chịu như vậy, nào so được với ôm ấp của ngốc tử chứ?!
"Chuyện này sao có thể? Ta sơ đăng đại bảo, quần thần yến là cơ hội để ta giao lưu cùng bách quan, lại há có thể nói không đến là không đến được? Hơn nữa, hôm nay ta cùng nàng cùng rời đi đã dẫn tới sự nghị luận sôi nổi của các đại thân, nếu mà nói ngay cả quần thần yến cũng không đi, các đại thần sẽ nói ta trầm mê trong hương ôn nhu của nữ tử, là hôn quân!" Tô Vận Hàm vuốt ve phần da lông dài dài nhuyễn nhuyễn nơi lưng bạch hồ, nàng yêu thích xúc cảm trơn nhuận không nở buông tay này, lại không muốn bỏ Hồ Linh Tiêu đơn độc ở tẩm cung, lại nói: "Chi bằng, ta mang theo nàng cùng đi quần thần yến thế nào? Chỉ cần nàng thành thật ngốc trong lòng ngực ta."
"Thật sao?" Trong nháy mắt tâm tình của bạch hồ vọt cao lên, nàng ngẩng đầu dùng mặt nhọn nhọn để ngăn khoé môi Tô Vận Hàm, đôi mắt trừng thật lớn: "Ngốc tử tốt của ta, ngươi thật là tốt! Người ta yêu ngươi chết mất!!!"
"Hồ ly tinh." Tô Vận Hàm cười điểm điểm lên cái mũi hồ hắc hắc của bạch hồ, ôm nàng vội tới quẩn thần yến thiết ở cung điện.
Đã gần chạng vạng, đang lúc Tô Vận Hàm ôm bạch hồ đi vào đại điện, hết thảy đại thần đều tràn ngập không rõ với bạch hồ trong lồng ngực nàng, chỉ là ngại với thân phận hoàng đế của Tô Vận Hàm không người nào cả gan ra câu hỏi. Làm quỳ lạy đại lễ xong, Tô Vận Hàm ôm bạch hồ ngồi trên cao vị, nàng cúi đầu liếc nhìn bạch hồ thành thật ngốc trong lồng ngực, sủng nịnh gãi gãi cằm nàng, nói: "Quần thần yến hôm nay, chư vị ái khanh không cần câu nệ. Nào, trẫm ở đây kính chư vị ái khanh một bôi!" Nói xong, Tô Vận Hàm một tay giơ bôi tử lên hướng về từng đại thần ngồi dưới, mà ngửa đầu ra sau uống hết tửu.
"Chúng thần kính hoàng thượng một bôi!" Các đại thần thấy Tô Vận Hàm uống cạn tửu trong bôi, cũng theo nâng bôi uống một hơi cạn sạch.
Bởi vì quần thần yến, cũng vì là đại điển đăng cơ của Tô Vận Hàm, vì vậy các đại thần đều không nhắc một lời tới công sự, thỉnh thoảng cùng Tô Vận Hàm đối ẩm mấy bôi, hay hoặc là bình luận một phen về chúng nghệ nữ biểu diễn.
"Nếm thử này đi." Thưởng thức ca vũ tự nhiên là Tô Vận Hàm không cảm thấy hứng thú rồi, nàng quét mắt các đại thần bên dưới đang chuyên chú với đạn tỳ bà của nghệ nữ, lấy một khối cao điểm nhỏ đưa đến bên mép bạch hồ, nhìn nàng thò ra các lưỡi phấn hồng sắc cuốn cao điểm vào trong miệng. Tưa hồ có chút nhiệt, tay Tô Vận Hàm không tự chủ duỗi tới bụng dưới bạch hồ, niết nhẹ lấy chấm nhỏ nhô ra của nàng. Mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, nhiều tới các nàng không kịp làm chuyện khuê phòng. Hiện giờ nhìn thấy tướng ăn câu người của bạch hồ, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy hô hấp không đều, trong lòng lại có cổ xung động muốn tận hưởng lạc thú trước mắt.
Cái tên ngốc tử này, quả thực là cái sắc phôi!!! Bạch hồ bị Tô Vận Hàm khiêu khích cảm giác tới rồi, cũng không thèm quản nơi này có phải quần thần yến hay không, có phải có bách quan các thứ hay không, a ô cắn một cái xuống ngón tay Tô Vận Hàm, đợi nàng bị đau mà rụt tay lại, bạch hồ lập tức nhảy ra khỏi lòng ngực Tô Vận Hàm, xẹt một cái nhảy ra đại điện.
"Hoàng thượng, bạch hồ này?!" Đại thần có mắt sắc nhìn thấy bạch hồ chạy như cướp đường, hắn đứng dậy chỉ vào nơi bạch hồ biến mất, nghĩ có nên đuổi theo để lấy hảo cảm của hoàng thượng hay không.
"Ái khanh chớ quản nó, nó chỉ là ra ngoài tìm ăn mà thôi." Tô Vận Hàm câu lên nửa khoé môi, hiện tại nàng cũng không vội ra ngoài tìm Hồ Linh Tiêu, Lại cùng các đại thần uống mấy bôi tửu, Tô Vận Hàm đã hiện ra ý say, nàng đứng dậy liếm sạch giọt tửu cuối cùng, nói: "Chư vị ái khanh, trẫm chịu tửu lực không nổi, trước tiên cần phải về nghỉ ngơi đây, các ngươi ở đây uống tiếp đi."
Trên đường đi về hướng Khôn Ninh cung, ánh mắt Tô Vận Hàm theo thái giám dẫn đường phía trước cầm theo đăng lung trong tay không ngừng lấp loé. Hoàng cung rất lớn, muốn từ cung điện bãi yến đi tới Khôn Ninh cung thực cần chút cự ly. Ai, đi mệt quá, Tô Vận Hàm không tự chủ được thở dài. Chẳng ai từng nghĩ tới, nàng vốn bị đại nương cùng đại ca luôn mãi lấn áp sẽ vì gặp phải Hồ Linh Tiêu mà đi yêu đạo không tưởng được, càng không ngờ tới, nàng sẽ có một ngày trở thành hoàng đế trên vạn người. Mà những điều này, cũng chỉ vì bên người nàng có một hồ ly tinh vũ mị yêu dã.
"Hoàng thượng, phía trước chính là Khôn Ninh cung rồi." Không biết đi qua bao lâu, tiểu thái giám dẫn đường phía trước cung kính khom lưng dừng ở đó. Y dừng lại, những cung nữ thái giám khác đồng loạt dừng bước theo, cùng đợi Tô Vận Hàm phân phó.
"Ân, các ngươi đều đi xuống đi!" Tô Vận Hàm khoát khoát tay với các nàng, chậm rãi đi tới cửa lớn Khôn Ninh cung đóng chặt. Không có chúc quang chập chờn, khoé miệng Tô Vận Hàm ngậm ý cười nho nhỏ. Cửa mở lại đóng, Tô Vận Hàm đảo qua tẩm cung tất hắc một mảng: "Linh Tiêu có ở đây không? Nếu không có ở đây, ta liền về Dưỡng Tâm điện vậy."
"Ngốc tử... Ngươi rõ ràng biết người ta ở đây mà!" Một thân thể nhu nhuyễn quấn lấy Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu chẳng biết lúc nào đã ôm lấy nàng, thân thể không mặc bất kỳ y vật nào ma sát long bào làm công tinh tế, lúc đối phương ôm lấy nàng đầu ngón tay nhẹ nhấc, từng chút chút cởi ra long bào của Tô Vận Hàm.
"Linh Tiêu, hiện giờ nàng đang có mang... Chúng ta, vẫn nên đợi nàng sinh con ra hẳn..." Lời còn chưa nói hết, Hồ Linh Tiêu đã duỗi ngón tay ngọc thanh thông chặn môi Tô Vận Hàm, kiều thanh nói: "Vừa nãy lúc ở đại điện, không phải ngươi mò người ta mò tới nghiện sao? Sao vào lúc này lại rút lui rồi chứ? Ngốc tử, hài tử này chưa thành hình, ngẫu nhiên một lần thì có liên quan gì đâu? Hay là nói, ngươi không muốn... Ân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.