Mưu Kế Của Đích Nữ

Chương 2:




4.
Có lẽ vì chuyện ban sáng quá nực cười, nên tối đó ta đã có một giấc mơ ngớ ngẩn.
Trong mơ trước mắt đều là màu đỏ, ta còn mặc một bộ hỉ phục màu đỏ.
Tạ Nhiêu bị đẩy mạnh vào phòng, trên khuôn mặt trắng nõn thể hiện sự ngạo kiều và bất mãn.
Y phẫn nộ trợn tròn mắt hét vào mặt ta: "Tạ Khanh Cảnh, nàng lại dám bức tiểu gia thành thân."
Trong giấc mơ, ta búi tóc cao cao, trong gương đồng, nhìn ta rất xinh đẹp.
Ta dùng ngón tay véo làn da trắng sứ của y, thổi khí vào tai y:
"Sao thế? Phu quân không thích sao?"
Người nọ bị ta trêu chọc tới đỏ cả mang tai, chân tay luống cuống, thô lỗ cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Ngọn nến đỏ chỉ cháy trong chốc lát, y đột nhiên kéo quần áo lên.
Khuôn mặt tuyệt mỹ ửng đỏ, đôi mắt tròn tràn đầy mơ màng.
Tạ Nhiêu dùng sức kéo ta vào trong lòng ngực, đôi bàn tay to véo eo ta:
"Tạ Khanh Cảnh, nàng là đồ vô lại, vậy mà nàng lại dám bỏ thuốc ta." Y thấp giọng gầm gừ.
Ta lập tức hoảng sợ tới mức tỉnh dậy.
Ta giật mình ngồi dậy, trố mắt nhìn xung quanh.
Nhìn thấy chiếc giường quen thuộc, ta mới bình phục nhịp thở lại.
Ừm, vậy là ta vừa mới mộng xuân sao?
Hơn nữa, đối tượng còn là kẻ điên kia?
Chỉ là giấc mơ này quá chân thật, thậm chí ta còn có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của y.
Kiếp trước -
Ta nhắm mắt lại, có hơi khó chấp nhận.
Chẳng lẽ kiếp trước ta thật sự có vướng mắc với y?
Hơn nữa ta còn là người chủ động?
Sau đó, suốt đêm ta chẳng dám ngủ mà mở mắt ra cho đến bình minh.
Lúc nha hoàn Cẩm Thử đến dọn giường nàng đột nhiên thốt lên: "Tiểu thư, người có chiếc chuông tinh xảo thế này hồi nào vậy?"
Ta ngẩng đầu, thấy một chiếc chuông vàng treo ở bên rèm giường, nó được chế tác rất tinh xảo còn khắc đầy những văn tự khó hiểu.
Ta khẽ cau mày, dường như ta đã từng nhìn thấy thứ này ở đâu đó rồi.
5.
Lúc ẩn vệ Vân Tát bước vào, ta còn đang ngây ngốc ngồi trước bàn cờ vì giấc mơ đó.
Nàng lùi lại, quỳ một gối trước bàn cờ:
"Tiểu thư đoán rất đúng, Lý Nhạc Ương kia là vì người mà tới.”
Ta nhấp một ngụm trà, lẳng lặng nhìn nàng: "Vậy mục đích của nàng ta chỉ là danh ngạch nhập học thôi à?"
Tuy rằng nàng ta khoác lác với Lý gia rằng, muốn giành được danh ngạch duy nhất cho nữ tử vào Hoằng Văn Quán.
Nhưng ta không tin mục đích của nàng ta chỉ dừng lại ở đó.
Vân Tát nhíu mày: "Còn hơn thế nữa."
"Thuộc hạ đã điều tra từ lâu, nàng ta quả nhiên giống như tiểu thư suy đoán, hoàn toàn trở nên khác xưa chỉ sau một đêm. Từ một thứ nữ hèn nhát, không tài năng, nàng ta đã trở thành một tài nữ tràn đầy tự tin. Thuộc hạ nhìn thấy một cuốn sách nhỏ trong phòng của nàng ta, trong đó ghi lại toàn bộ hành động của người, thậm chí còn có nhiều phân tích bí mật về tính cách và cách hành động của người. Rõ ràng, nàng ta chỉ mới gặp người một lần.”
Vân Tát thì thầm, ta siết chặt chiếc cốc sứ ấm áp trong lòng bàn tay.
Phân tích ta? Nàng ta quả nhiên vì ta mà đến.
"A Tát, ngươi có cảm thấy nàng ta cực kỳ giống một người hay không?" Ta thấp giọng hỏi.
Vân Tát cau mày, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng: "Hoàng hậu Hoa Tuyên."
Ta gật đầu, nhìn về phía cây chuối bên cửa sổ.
Đúng vậy, chính là nữ tử kỳ lạ đã c.h.ế.t trong Thượng Ương Cung vào ba năm trước.
Cùng làm người kinh động, cùng tài hoa hơn người, cùng một tư thế oai hùng, cùng h@m muốn cướp phu quân của người khác, cuối cùng dựa vào nam nhân để bước lên đ ỉnh cao của quyền lực.
Các nàng dường như thay đổi chỉ sau một đêm.
Gió thổi qua cửa sổ, lư hương bằng gỗ đàn hương thổi ra làn khói xanh.
Đặt tách trà xuống, ta lấy một quân cờ đen, nhanh chóng đặt xuống bàn cờ.
Trò chơi khởi tử hồi sinh, quân cờ này, ta đã chờ ba năm rồi.
6.
Sau ngày đó ở chùa Linh Sơn, Dung Tứ đã bị Linh phi nương nương giam lỏng trong cung.
Linh phi nương nương đặc biệt sai cô cô bên người bà đến đưa thiệp mời dự tiệc cho ta.
Ta mỉm cười nhìn cô cô, cầm tấm thiệp mời mạ vàng trong tay: "Cô cô, thần nữ và điện hạ đã hủy bỏ hôn ước, bữa tiệc này, chỉ sợ thần nữ không thích hợp tham dự."
Cô cô đã ở trong cung nhiều năm, cũng coi như tinh mắt.
Bà nói: "Cô nương nói đùa, năm đó nương nương bị nhốt trong lãnh cung, là cô nương cứu người ra, lúc Bát hoàng tử bị các hoàng tử bắt nạt, cũng chính cô nương đã bảo vệ ngài ấy. n tình của cô nương đối với nương nương, lúc nào nương nương cũng ghi tạc trong lòng, Bát hoàng tử bị người mê hoặc, nương nương nhờ lão nô thay mặt chuyển lời, chỉ cần một ngày còn nương nương ở đây, hôn sự này tuyệt không thể lui."
Bà thấp giọng nói, đáy mắt ta hiện lên một chút giễu cợt, chỉ sợ bọn họ không phải nhớ rõ ân tình của ta, mà là thế lực của thừa tướng.
Mấy năm nay cánh chim của Dung Tứ cứng cáp, nên đã quên mất, năm đó là ta chọn trợ hắn làm trữ quân, chứ không phải là hắn chọn ta.
Trong cửa hàng bút mực, Lý Nhạc Ương kéo cánh tay Dung Tứ đi tới.
Ta đang chọn cái nghiên mực, còn chưa kịp lấy, nàng ta đã dễ dàng cướp đi:
"Ta nghe nói tiểu thư Tạ gia có văn hóa thấp, tìm nghiên mực này cũng để nhập học Hoằng Văn Quán đúng không. Chỉ tiếc tài hoa của Tạ tiểu thư có hạn, vào không nổi đâu, đừng lãng phí tiền bạc."
Nữ tử không tài mới là đức, vì vậy mẹ ta luôn yêu cầu ta thể hiện mình không có tài năng.
Ta nhíu mày nhìn Lý Nhạc Ương mặc đồ đỏ, tính tình khoe khoang, cảm thấy có chút buồn cười.
Không có ai bảo nàng ta đừng để lộ sao?
Có lẽ không có ai đi.
Nếu không, nàng ta cũng sẽ không háo hức thể hiện sự uyên bác của mình cho người ta như thế.
Dung Tứ lạnh lùng nhìn ta, nghiêng người sang một bên, bảo vệ Lý Nhạc Ương sau lưng.
Ta buồn cười vuốt tóc, đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp hắn ở lãnh cung, đối mặt với tên nô lệ độc ác, hắn đứng trước mặt ta, bảo vệ ta sau lưng, nói rằng nhất định phải bảo vệ ta.
Hóa ra con người thực sự sẽ thay đổi.
"Thế sao?" Ta lười biếng nâng trán lên: "Tiểu thư Lý gia tự tin ghê nhỉ."
Lý Nhạc Ương ngang ngược đọc hai câu thơ chua chát, cố ý chế giễu ta không dùng được nghiên mực này.
Ta rất nghe lời mà gật đầu, với lấy nghiên mực, nhẹ nhàng quăng ngã xuống.
Nghiên mực nặng nề ngay lập tức đập vào chân nữ nhân, đau đến mức khiến nàng ta bật khóc.
"Ôi! Xin lỗi nha, bị trượt tay, nhưng rớt rồi cũng tốt, Lý tiểu thư nói đúng, có lẽ là ta không thể dùng nó." Ta thấp giọng nói.
Người nọ đau đến nghiến răng nghiến lợi, bước về phía trước chuẩn bị vươn tay, nhưng ta né sang một bên, xoay tay lại tát thẳng vào mặt ai kia.
Ta xoa xoa cổ tay nói thêm một câu "xin lỗi":
"Xin lỗi, lại trượt tay rồi."
"Tạ, Khanh, Cảnh."
Sắc mặt Dung Tứ ảm đạm, hắn lạnh lùng gọi ta, vươn tay kéo tay áo ta.
Chỉ là vừa duỗi tay ra, nó đã bị Vân Tát chặn lại:
"Bát hoàng tử, hôn ước giữa ngài và tiểu thư đã hủy bỏ, ngài đừng quá phận."
Lý Nhạc Ương tức giận trừng mắt nhìn ta, nghiến răng: "Tạ Khanh Cảnh, xem như ngươi lợi hại, ngươi chống mắt mà xem, danh ngạch đó sẽ là của ta."
Ta lười biếng liếc nhìn nàng ta: "Ta đây sẽ rửa mắt mong chờ."
Dứt lời, lập tức xoay người rời đi.
Chỉ là một cái danh ngạch mà thôi, ta còn đang chướng mắt đây này.
Tuy nhiên, lúc này nó đã làm ta có hơi hứng thú.
Thật đúng là muốn rửa mắt mong chờ.
7.
Mặc dù cung gia yến có quy mô nhỏ, nhưng nó vẫn xoa hoa hơn thịnh yến của quan viên bình thường nhiều.
Ta mặc trường y màu lam thêu hoa, được cô cô trong cung dẫn đường đến bữa tiệc.
Mới vừa vào giữa đình, đã thấy cửu công chúa vẫy tay với ta, ta hành lễ với Hoàng thượng và các quý phi xong, mới ngồi xuống bên cạnh muội ấy.
"Nghe nói bát ca chó chec kia lui hôn với Khanh tỷ tỷ?” Tiểu nha đầu thấp giọng hỏi ta.
Ta gật đầu, người nọ tức giận đùng đùng đập xuống bàn một cái:
"Khanh tỷ năm lần bảy lượt cứu huynh ấy, huynh ấy lại có thể vứt bỏ tỷ, muội thật sự muốn xem ả hồ ly tinh kia có mấy mắt mấy mũi mấy tai."
Muội ấy vừa giận, Dung Tứ đã dẫn theo Lý Nhạc Ương tới cửa, ta ngẩng đầu nhìn lên, hai người đều mặc trường y thêu màu đỏ, không biết còn tưởng muốn bái đường ấy.
"Phụ hoàng, mẫu phi mạnh khỏe."
Dung Tứ trầm giọng vấn an.
Khi nhìn thấy ta, sắc mặt hắn trở nên hơi lạnh lùng, có lẽ vì muốn lấy lại thể diện đã mất từ tay Vân Tát vào hôm qua, hắn không thèm xem trường hợp, lạnh lùng chế giễu:
"Nếu đã là gia yến, vì sao tiểu thư Tạ gia cũng ở đây?"
Ta không lên tiếng, Cửu công chúa ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Yến tiệc gia đình thì sao? Bát ca còn có thể dẫn con chó con mèo tới, thì tại sao Khanh tỷ của ta lại không thể tới?"
Tiểu nha đầu lạnh lùng bênh vực, chỉ là lời này sao nghe như đang mắng ta vậy.
Tiểu nha đầu thè lưỡi, tỏ vẻ mình sai rồi.
Dung Tứ và Lý Nhạc Ương ngồi ở ghế trên bọn ta, ngay khi vừa mở tiệc, hắn đã gấp gáp khoe khoang tài hoa của người nọ.
Vừa mở miệng đã làm bốn bài thơ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả tiểu nha đầu cũng trừng mắt.
Lý Nhạc Ương đắc ý nhìn ta, ta chỉ nghiêm túc lột vỏ vải.
Nàng ta cho rằng mình đã thắng sao?
Ngu xuẩn.
Mỗi lần nàng ta đọc một bài thơ, sắc mặt hoàng đế lại càng trở nên khó coi.
Đến khi nàng ta đọc xong bốn bài thơ, người ngồi trên ghế cao đã lộ ra vẻ mặt ảm đạm.
"Trong vòng bảy bước, có thể sáng tác ra được một bài thơ không?" Hoàng đế hỏi.
Vẻ mặt Lý Nhạc Ương vui mừng khôn xiết, mới đi được hai bước, đã sốt ruột đọc bài thơ:
"Chử đậu trì tác canh,Lộc thị dĩ vi trấp,Cơ tại phủ há nhiên.Đậu tại phủ trung khấp,Bản tự đồng căn sinh,Tương tiễn hà thái cấp?"
Tạm dịch:
Đun đậu nấu làm canh,
Lọc đậu để lấy nước.
Cành đậu đốt ở dưới nồi,
Hạt đậu ở trong nồi khóc.
Vốn từ một gốc sinh ra,
Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?
(nguồn gg)
"Thơ hay." Khuôn mặt tuấn mỹ của Dung Tứ tràn đầy nụ cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Lý Nhạc Ương cũng thi lễ, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ.
Nhưng trước khi nụ cười nhạt dần, khuôn mặt nàng ta đã cứng đờ.
Hoàng đế đột nhiên nổi giận, một đ ĩa vải thiều bị ông quét xuống đất.
"Đây là bài thơ bảy bước của ngươi?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.
Lý Nhạc Ương quỳ trên mặt đất với vẻ mặt mông lung, bối rối không biết tình hình.
Ngay cả Cửu công chúa ở bên cạnh cũng cau mày, thắc mắc: "Xưa nay Phụ hoàng yêu thơ tha thiết, một bài thơ hay như vậy, tại sao phụ hoàng lại tức giận?"
Ta cười nhẹ: "Có lẽ Hoàng thượng đã sớm nghe qua bài thơ này."
Xem ra ta đoán không sai, Lý Nhạc Ương biết tất cả mọi thứ về bọn ta, bất kể là tài năng của ta hay là tình yêu thơ ca của hoàng đế, cho dù là bí mật, nàng ta cũng biết.
Nhưng nàng không biết gì về Hoàng hậu Hoa Tuyên.
Nói cách khác, những gì nàng ta biết là lịch sử trước khi Hoàng hậu Hoa Tuyên thay đổi.
Cho nên nàng không biết về bài thơ này, ngay từ ba năm trước, Hoàng hậu Hoa Tuyên đã làm ra nó trong vòng bảy bước.
Hay đúng hơn, bài thơ mà nàng ta sao chép đã được sao chép cách đây ba năm.
Hoàng đế nhìn ta với vẻ mặt ảm đạm, vừa mở miệng đã đưa danh ngạch nhập học cho ta.
Dung Tứ đột nhiên hoảng sợ, người đắm chìm trong tình yêu rất dễ trở nên ngu ngốc.
Hắn mở miệng nói: "Phụ hoàng, tư chất của Tạ Khanh Cảnh tầm thường không hề có tài hoa, nếu chỉ vì gia thế hiển hách, mà có được danh ngạch, chẳng phải sẽ trái với ý định ban đầu của Phụ Hoàng khi công bố chuyện này sao? Như vậy khó có thể phục chúng."
Sắc mặt hoàng đế tối sầm lại, ông thản nhiên cầm lấy điểm tâm trên bàn đập vào người Dung Tứ.
Ta đứng dậy chặn trước mặt Dung Tứ, bị vài cái bánh ngọt đập vào người cũng không đau mấy.
Ta thở dài, ra vẻ tủi thân quỳ trên mặt đất:
"Hoàng thượng, thần nữ tài hèn ít học, không sánh bằng tiểu thư Lý gia làm thơ trong vòng bảy bước, cũng không dám để hoàng thượng vì thần nữ mà mang tiếng thiên vị, hay là để thần nữ và tiểu thư Lý gia tỷ thí công bằng vào ba ngày sau được không ạ?"
Lời vừa nói ra, Cửu công chúa lập tức chạy đến bên cạnh ta: "Khanh tỷ, tỷ điên rồi, tỷ muốn tỉ thí với ả ta sao?"
Muội ấy thấy ta “khăng khăng một mực” với bát ca, mà hận sắt không không thành thép.
Dung Tứ sững sờ, cười chế giễu: “Nếu Tạ tiểu thư đã nói như vậy, nhi thần khẩn xin phụ hoàng đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.