Mưu Đoạt Ánh Trăng

Chương 1:




Ta vừa vào cung, hoàng hậu nương nương nuôi nấng thái tử liền qua đời.
Ta nhặt được hậu vị và một nhi tử tiện nghi.
Tính tình thái tử cổ quái, mọi chuyện ta đều nghe theo hắn, dỗ dành hắn như tổ tông.
Chỉ là...
Tại sao ánh mắt con sói nhỏ này nhìn ta càng ngày càng sai sai vậy?
1
Ta vừa mới vào cung, hoàng hậu nương nương nuôi nấng Thái tử liền qua đời.
Ta nhặt được hậu vị và một nhi tử tiện nghi.
Mọi người đều ngưỡng mộ ta may mắn, một bước lên trời, còn ta chỉ cảm thấy đau đầu.
Trong cung có lời đồn: "Thái tử là sắt, hoàng hậu là nước chảy."*(1)
Cũng không biết là hoàng đế khắc thê, hay là Thái tử Kỳ Nguyên khắc mẫu.
Ngoài mẹ đẻ Lý hoàng hậu, thằng nhóc này đã có hai đời dưỡng mẫu là Trần hoàng hậu và Triệu hoàng hậu.
Năm thứ tư Trần thị làm hoàng hậu, bởi vì mối họa vu cổ mà bị phế truất.
Triệu hoàng hậu thì khỏi phải nói, vừa mới hạ táng xong.
Ngoài ra còn có tin đồn rằng hắn là một đứa trẻ có tính tình cổ quái, đa trí và quỷ quyệt, thậm chí còn có chút u ám.
Là vị hoàng hậu thứ tư sắp nhậm chức, ta kinh hồn bạt vía, mất ngủ mấy ngày, sợ mình là người kế tiếp bị tiễn đi.
Vắt óc suy nghĩ hai đêm, ta quyết định dốc hết sức mình, trước tiên dỗ ngọt Thái tử, xem hắn như phụ thân, như tổ tông, về phần có thể sống bao lâu, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Kỳ Nguyên làm con thừa tự dưới gối ta, dĩ nhiên phải chuyển đến tẩm cung của ta.
Đứa trẻ này có một khuôn mặt đáng yêu, mày rậm mắt to, sống mũi cao ráo, môi mỏng hồng nhuận.
Nếu đặt ở ngoài cung, khăn tay và túi thơm của các nữ hài tử khẳng định sẽ chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt hắn.
"Nhi thần gặp qua mẫu hậu."
Hắn hành lễ một cách cung kính.
Tiếng "Mẫu hậu" này làm ta sợ hãi, vội vàng đỡ hắn lên.
Ngươi có biết không, ta chỉ lớn hơn hắn 3 tuổi.
Liên tục mấy ngày, ngoại trừ có chút không thích nói chuyện ra, hắn đều biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn.
Chuyện này làm cho ta vô cớ sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy không thể tuyệt đối tin vào lời đồn lúc trước, đứa trẻ âm u trong truyền thuyết cũng chỉ có vậy.
Ngay khi ta buông lỏng cảnh giác, hắn đã yêu cầu ta đưa đón hắn đi học mỗi ngày.
Ta không tình nguyện.
Mỗi ngày phải dậy sớm nghe các phi tần dong dài đã phiền rồi, bây giờ còn muốn ta phải dậy sớm đi bộ đưa hắn đến trường nữa?
Cứ theo cái đà này, ta sẽ sống không quá hai năm.
"Không được." Ta khéo léo từ chối.
Ta lười biếng dựa vào chỗ ngồi của mình:
"Ngươi đã không còn là đứa trẻ nữa, hơn nữa, ta cũng chưa từng nghe nói Triệu hoàng hậu đưa ngươi đi mà."
Hắn cười hung ác nham hiểm, giọng điệu lạnh lẽo:
"Bà ta không thích ta, cho nên, mẫu hậu thấy rồi đó —— bà ta đã ch. ết."
??
Cả người ta giật mình, lập tức bật dậy,
“Ngày mai! Ngày mai mẫu hậu sẽ đưa ngươi đi!"
2
Ta đã biết vì sao thằng nhóc này một hai phải bắt ta đưa hắn đi học rồi.
Bởi vì trong học đường, các hoàng tử công chúa khác đều có mẫu phi đưa đón.
Nên hắn cũng muốn..
Nhưng hắn lại ngạo kiều không chịu nói thẳng, chỉ có thể quanh co lòng vòng, dùng cách vừa cầu xin vừa đe dọa này để ta chủ động đồng ý.
Thật khó nói hết.
Dần dần ta nghĩ ra được một số cách, chỉ cần ta nghe theo hắn, quan tâm hắn, hắn sẽ không bày trò.
Vì vậy, ta bắt đầu học cách trở thành một mẫu thân tốt.
Thần phi và Hiền phi đấu đến chết đi sống lại, ta thắp đèn nấu dầu, giúp Thái tử ôn bài ở thư phòng.
Khánh phi chỉ ra và xác nhận đồ ăn do Thục phi hạ độc, nháo đến trước mặt ta bảo ta là chủ trì công đạo, ta phải chăm sóc thái tử sinh bệnh suốt đêm, từ chối gặp.
Du quý nhân khiêu vũ ở ngự hoa viên"ngẫu nhiên gặp" hoàng đế, ta nhỏ mồ hôi như mưa ở trong bếp, làm điểm tâm cho Thái tử...
Các phi tần sau lưng kẻ xướng người hò trào phúng ta:
"Thẩm hoàng hậu thật sự quan tâm thái tử điện hạ.”
"Đúng vậy, nàng ở nhà mẹ đẻ cũng không được chào đón, vào cung cũng không được sủng ái, chỉ có thể đặt hy vọng trên người kim thượng kia."
......
Lời này thật sự là chọc trúng tim đen của ta.
Ta là Thẩm Nguyệt Dao, phụ thân là thừa tướng quyền cao chức trọng, mà ta là đại nữ nhi ông không thèm để ý nhất.
Mẫu thân ta là nguyên phối của ông, nhưng ta vừa mới sinh ra không bao lâu, bà ấy đã bị giáng chức làm hạ đường thê.
Thẩm Thanh Ngọc - muội muội do kế mẫu sinh của ta, mới là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông.
Ông muốn Thẩm Thanh Ngọc trở thành Thái tử phi, vì mở đường cho nàng ta,mười bảy tuổi ông đưa ta vào cung, làm phi tử của lão hoàng đế.
Nhưng không nghĩ tới, vận khí ta thực tốt, trực tiếp một bước lên trời.
Thật ra, hậu vị là do lão hoàng đế nể mặt Thẩm gia mới cho, ông ấy cũng không thích ta.
Hôm nay thật vất vả ông ấy mới nhớ tới triệu kiến ta một lần, kết quả nửa đường, lại bị sủng phi khác dùng thủ đoạn vụng về bắt cóc đi rồi.
Thân là hoàng hậu, lại uất ức đến mức này, ta thật sự không nhịn nổi nữa.
"Mẫu hậu có nhi thần còn chưa đủ sao?"
Không biết từ khi nào Kỳ Nguyên đã xuất hiện sau lưng ta.
Ta quay lại và nhìn qua,
"Mẫu hậu không cần giống như các phi tần khác, hao hết tâm tư tranh sủng."
Đáy mắt hắn cất giấu một chút ý cười làm cho người ta khó nắm bắt, "Phụ hoàng có thể cho người —— vinh hoa phú quý, địa vị thì tương lai nhi thần cũng có thể cho người."
Ta lập tức tỉnh táo lại.
Phải, ta có một cục vàng trong tay.
Chỉ cần hoàng đế mà hẹo, thì ta chính là Hoàng thái hậu.
Nghĩ về một tương lai tươi sáng, ta không thể không mỉm cười như một người mẹ:
"Đúng vậy, mẫu hậu có ngươi là đủ rồi."
Ta ngửa đầu giúp hắn vén lại mái tóc lòa xòa trên trán đẫm ướt mồ hôi, hắn lớn rất nhanh, dáng người cao thẳng, đã cao hơn ta rất nhiều, hắn ngoan ngoãn cúi đầu đến gần.
Đúng là mẫu từ con hiếu mà.
- ----
*(1): Thái tử thiết đả, hoàng hậu lưu thủy: A là sắt, B là nước chảy. Câu này được dùng để mô tả cho vấn đề dù có bao nhiều B xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến A. (nguồn: baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.