Muôn Vàn Cưng Chiều

Chương 5:




Editor: wioo
Thu hai quả đấm nhỏ lại, sự ảo não trong lòng Trần Uyển Ước không hề suy giảm. Thân là đại quân tử áo mũ chỉnh tề, thế mà lại suy nghĩ lệch lạc về hành động của cô. Cô tức giận, người đàn ông ngồi đối diện ngược lại vô cùng bình tĩnh hỏi: "Hạ phu nhân, em có nhìn thấy hai trái thận nào dính liền như vậy chưa?"
Trần Uyển Ước nghẹn họng. Đúng là vừa nãy cô đặt hai quả đấm cạnh nhau, nhưng anh cũng không thể liên tưởng ngay đến bộ phận nào đó chứ...
Được rồi, cô nhận thua, là cô sai rồi.
"Còn nữa." Hạ Kỳ Sâm vẫn chưa bỏ qua, không buông tha, "Em nói thận anh có vấn đề, bằng chứng đâu?"
Phát hiện nụ cười trong mắt đối phương càng ngày càng sâu, Trần Uyển Ước cảm thấy không tự tin, cố gắng tranh cãi, "Chuyện này không phải rõ lắm rồi sao?"
Từ khi cưới đến bây giờ, quan hệ giữa hai người thuần khiết như nước vậy. Ngay cả lúc cô say bét nhè quyến rũ Hạ Kỳ Sâm, anh cũng không mảy may lộ ra vẻ gì là bị cám dỗ.
Thận không có vấn đề vậy chẳng lẽ sự hấp dẫn của cô vấn đề?
Cách một mặt bàn, ánh mắt Hạ Kỳ Sâm khóa chặt trên mặt cô, giọng kiên định: "Hạ phu nhân, anh trịnh trọng nói cho em biết, anh không có bệnh kín."
Bệnh nhân tâm thần luôn nói mình không bị điên, người say rượu không nói mình say. Loại bệnh khó mở miệng này đàn ông chắc cũng sẽ không thừa nhận.
Ánh mắt Trần Uyển Ước toát ra vẻ đồng cảm, cất tiếng làm như mình không ghét bỏ, "Em lấy anh là không chê anh rồi, chúng ta đừng lừa mình dối người nữa, không cần giấu kín, đúng không?"
Ngón tay Hạ Kỳ Sâm bấu chặt mặt bàn, im lặng mấy giây, "Hạ phu nhân."
"Hả?"
"Em chờ đi."
"..."
Vốn tưởng rằng chuyện Hạ Kỳ Sâm hẹn cô ăn cơm là chuyện lạ lùng nhất đời. Không ngờ mấy ngày sau càng lạ hơn. Cái tên cẩu nam nhân này ngày nào cũng về nhà.
Tuy vậy nhưng tình cảm vợ chồng vẫn tương kính như tân, nước sông không phạm nước giếng, hành động khác thường của Hạ Kỳ Sâm khiến cô suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dĩ nhiên là cô không bao giờ nghĩ ra, chỉ cho rằng sắp tới sẽ trở về nước nên anh không đi công tác xa nữa.
Trần Uyển Ước tiếp tục đi đến phòng tập. Trước khi tới, Thu Đường có đề nghị: "Mấy ngày nay bọn họ đều tưởng mình là thiên nga cao quý, ngứa mắt lắm, hay là cậu đừng tới."
Thu Đường sợ Trần Uyển Ước không chịu nổi, hai bên gây lộn.
"Không đâu." Trần Uyển Ước duy trì sự hiền lành, "Tớ rảnh nên tới hóng gió chút."
Hóng gió là một lý do tốt. Cho nên, cô chọn một chiếc Lamborghini rẻ nhất trong gara, qua bên đây hóng gió. Thu Đường không hy vọng Trần Uyển Ước tới vì sợ cô bị đả kích, thấy cô tới chỉ đành chào đón, hạ thấp giọng nói: "Cậu tới đúng lúc thật."
"Sao thế, hai người kia tới đây ân ái à? Ở đâu?" Giọng cô còn có vẻ tò mò. Thu Đường lo lắng: "Không phải, bọn họ không có đây."
"Hả?" Nghe nói người không có ở đây, Trần Uyển Ước nhún vai, "Tớ còn tưởng có."
Thu Đường càng lo lắng, "Không lẽ trong lòng cậu còn nhớ nhung Dung kỳ sao?"
Trần Uyển Ước lạnh giọng giễu cợt: "Tớ nhớ đến nỗi muốn anh ta chết luôn cho rồi."
Cách đó không xa, tiếng cười đùa bỗng nhiên phát ra. Thu Đường nghĩ là Dung Kỳ và Giang Mạn Nhu tới, tinh thần cảnh giác mode on, lại thấy một đám con gái mặc đồ tập luyện.
Eo và chân của bọn họ trải qua quá trình luyện tập, thẳng đuột, bước đi dứt khoát, khí chất nhìn sơ qua là thấy, không biết đang thảo luận cái gì mà cưới khanh khách.
Lúc đi tới, giọng cười của bọn họ tắt ngúm. Khuôn mặt xinh đẹp xa lạ mà quen thuộc đột nhiên xuất hiện, hoặc có thể nói, khuôn mặt của người tưởng chết đi mà sống lại trước mặt làm bọn họ mở to mắt nhìn nhau.
"Trần Uyển Ước?"
Có người ngẩng cao đầu kêu. Cái tên này không xa lạ gì với bọn họ.
Thành viên mới gia nhập vũ đoàn sau này cũng biết trưởng đoàn tiền nhiệm Trần Uyển Ước là ai, cô đã từng sở hữu giải thưởng danh giá, mỹ nhân trong truyền thuyết, trẻ tuổi nhưng có thể khiêu chiến nhiều bài múa có độ khó cao.
Ai cũng biết tiền đồ cô rộng mở. Nhưng sau đó, không có bao nhiêu người biết cô sống hay chết. Mọi người không kiềm được nhỏ giọng nghị luận.
"Cô ấy là Trần Uyển Ước thật à?"
"Chắc không đâu, nhìn nhầm thôi."
"Phó đoàn trưởng sao có thể nhìn nhầm chứ, chính là cô ấy rồi, người thật đẹp hơn trong ảnh nhiều."
"Cái gì mà đẹp chứ, chị Giang mà nghe thấy chắc chắn cậu sẽ bị phạt."
Bọn họ nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt vẫn cứ cố định trên người cô. Người cũ trong đoàn không chào hỏi, người mới không dám tùy tiện đến gần. Ngược lại, Trần Uyển Ước giống như chủ nhà lên tiếng: "Mọi người đã quen với phòng tập chưa, bởi vì cho tụi nhỏ luyện tập nên sàn nhà hơi mềm."
Nghe vậy, trợ lý của Giang Mạn Nhu đứng ra, nói, "Cô là ai, tại sao phải hỏi chúng tôi mấy vấn đề này."
"Tôi là giáo viên ở đây." Trần Uyển Ước tự giới thiệu, "Trần Uyển Ước."
Cái tên vừa được thốt ra, vũ đoàn lập tức nháo loạn. Đúng là cô ấy rồi. Nhưng mà... tại sao Trần Uyển Ước, một minh tinh trên sàn nhảy lại rơi đài trở thành giáo viên trung tâm nghệ thuật tầm thường?
"Cô giáo Trần, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?" Người mới vừa vào vũ đoàn hai năm không nhịn được tò mò, "Chân cô thế này có còn nhảy được không?"
Cô ta hỏi ra chuyện thắc mắc trong lòng của mọi người. Thu Đường đứng bên cạnh không nhịn được nữa, muốn đứng ra nhưng bị Trần Uyển Ước cản lại. Trần Uyển Ước không e dè trước ánh mắt của bọn họ, nói thẳng: "Nhảy không được."
Nghe vậy, bọn họ lần nữa ồn ào.
"Đáng tiếc quá!"
"Bây giờ lại lưu lạc tới đây."
Không bao lâu, Trần Uyển Ước bị mọi người vây lại. Có người không có ác ý, đơn thuần chỉ muốn biết tại sao người từng đứng trên đỉnh cao lại sa sút như vậy. Cũng có người đem sự thống khổ của người khác ra làm thú vui của mình.
Người từng giành được giải thưởng danh giá thì sao, bây giờ không phải là một phế nhân à, mười mấy năm chịu khổ cực hoàn toàn uổng phí, sau này lại phải sống trong dằn vặt. Cuộc sống như thế, đối với một diễn viên múa mà nói chắc chắn là chuyện đau khổ nhất đời.
Thu Đường thử giúp Trần Uyển Ước xua người ra nhưng không được, bọn họ không chỉ có thân hình mềm mại mà sức lực còn mạnh hơn người bình thường. Trong chốc lát Thu Đường đã bị đẩy qua một bên.
Cô chuẩn bị ra ngoài kêu thêm người thì chợt thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn. Áo sơ mi sáng màu, quần dài trắng, khí chất tỏa ra, xuất hiện từ cửa sau, đi nhanh tới, nghiêm nghị quở trách ——
"Mọi người rảnh quá phải không? Có luyện tập xong chưa?"
Nghe thấy giọng nói, các cô gái như mèo thấy chuột, vội vàng rụt đầu cúi mặt, chỉ trong chốc lát đã giải tán.
Anh ta giận quá, chỉ thẳng vào người làm ồn nhất, giọng ạnh lùng: "Cô ấy có nhảy được hay không thì liên quan gì tới mấy cô, rảnh quá sao không quan tâm tới ba mẹ mình chút đi?"
"Dung Kỳ..." Đối phương bất mãn nói một câu, bất đắc dĩ rút lui. Hàng rào người tản ra, Trần Uyển Ước nhìn lên, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp.
Cô bình tĩnh nhìn người kia, không hề lộ ra vẻ gì là mất bình tĩnh. Tựa như là người xa lạ. Nơi tha hương gặp được người quen cũ vốn là một chuyện vui vẻ, chỉ là không đúng thời điểm, càng thấy nực cười hơn thôi.
Phát hiện đối phương vẫn nhìn mình, Trần Uyển Ước chủ động mở miệng: "Thì ra người thuê sân là anh, đúng là có duyên."
Dung Kỳ không hề chớp mắt, chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý, "Uyển Ước."
"Xin chào, tôi là giáo viên ở đây, anh có thể gọi tôi là cô giáo Trần."
Giọng nói xa lạ. Thái độ xa lạ. Ở đây nhiều người, không thích hợp để nói đã lâu không gặp.
Dung Kỳ khẽ cười khẩy, hồi lâu mới khàn giọng nói: "Anh muốn nói chuyện riêng với em một lúc."
Trần Uyển Ước nhẹ xuy: "Tôi vừa giới thiệu rồi đấy thôi, tôi là giáo viên ở đây, anh còn muốn nói gì nữa?"
Anh còn rất nhiều lời muốn nói. Có lẽ những lời đó nói ra nghe quá giả dối, cuối cùng gom lại thành hai chữ "anh muốn", lời ít ý nhiều.
Muốn biết, muốn tìm hiểu, muốn phương thức liên lạc.
Trần Uyển Ước đương nhiên không muốn nói chuyện với anh ta, cô muốn đi tính chi phí thanh toán với Thu Đường. Vừa xoay người đi chưa được năm bước thì cơ thể cao ráo như cây tùng bách lại một lần nữa chặn trước mặt cô.
Dung Kỳ làm ra vẻ nhượng bộ: "Năm phút."
Trần Uyển Ước: "Không rảnh."
"Hai phút."
"Một giây một ngàn đô."
"Được." Dung Kỳ không hề do dự đồng ý ngay.
Không ngờ anh ta chấp nhận dễ dàng như vậy, Trần Uyển Ước cười khẽ: "Xin lỗi, tôi giỡn đó, tôi không rảnh thật."
"Sao em lại thành thế này?" Dung Kỳ vuốt tóc, nhìn vừa áy náy lại bất an, "Mấy năm em có khỏe không, thiếu tiền lắm sao?"
Trần Uyển Ước thờ ơ nhìn anh ta, không trả lời. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Dung Kỳ quét mắt nhìn dãy số, cảm thấy phiền nhưng không thể không bắt máy. Đầu bên kia truyền tới tiếng của Giang Mạn Nhu.
"Sao rồi anh, tiền thuê sân đã đóng xong chưa? Nghe Trần Uyển Ước nói cô ta có quyền lên tiếng, nếu không anh nói chuyện với cô ta đòi miễn phí đi. Em dám cá cô ta thấy anh nhất định sẽ làm giá."
"Chúng ta không thiếu tiền nhưng em muốn nhìn xem cô ta định khoe khoang cỡ nào, đã nghèo đến mức phải đi dạy con nít mà còn giả bộ thanh cao gì nữa."
"A lô, sao anh không trả lời..."
Điện thoại bị cúp giữa chừng.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi của Giang Mạn Nhu mà Trần Uyển Ước đã hiểu rõ. Cô bảo Thu Đường đồng ý cho bọn họ thuê sân, Giang Mạn Nhu lại còn cho rằng đó là nhờ công lao của Dung Kỳ, thậm chí còn muốn anh ta dùng sắc đòi miễn phí tiền thuê.
Đâu phải bọn họ không đủ tiền thuê, Giang Mạn Nhu chỉ muốn chiếm tiện nghi thôi. Cuối cùng, Trần Uyển Ước không nhịn được, cười ra tiếng. Sao còn có người buồn cười như thế này nhỉ!
Lúc trước Trần Uyển Ước cho rằng không sao cả, bị hiểu lầm thì thôi, Giang Mạn Nhu lại tưởng thật rằng Dung Kỳ có thể tác động tới cô, để cô cho thuê sân không lấy một đồng. Không ngờ Giang Mạn Nhu vừa ngây thơ vừa tham lam.
Sau khi Dung Kỳ cúp điện thoại, cô cất tiếng, giọng nói bình tĩnh không chút tình cảm: "Anh chưa đóng tiền thuê phải không? Muốn đóng tiền mặt hay cà thẻ? Thu Đường, tiền thuê tăng gấp đôi, nhớ tính luôn tiền điện từ máy điều hòa, không cần khách khí, nếu không có người tự luyến cho là chúng ta muốn làm thân —— "
"Uyển Ước." Khuông mặt đẹp trai đầy vẻ bối rối, "Anh không có ý nghĩ muốn lợi dụng em, đó là ý của Giang Mạn Nhu."
"Nghe nói." Trần Uyển Ước nói chậm lại, "Anh vì thể diện của Giang Mạn Nhu nên mới đến đây biểu diễn từ thiện phải không?"
Biểu diễn từ thiện là một hình thức mới, một bên biểu diễn, bên kia bỏ vốn tài trợ, tiền sẽ được quyên góp cho người nghèo khó, hai bên đạt được tán dương. Trần Uyển Ước biết, chuyện nào không có lợi ích Giang Mạn Nhu sẽ không làm.
Cô biết lần biểu diễn này rất long trọng, được tổ chức để ủng hộ những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn, một khi Giang Mạn Nhu dẫn vũ đoàn tham dự, chắc chắc sẽ lấy được tiếng thơm, lại càng củng cố địa vị của cô ta trên trường quốc tế.
Cô rất tò mò không biết Dung Kỳ vì địa vị hay là vì Giang Mạn Nhu.
"Không phải." Dung Kỳ không hề nghĩ ngợi chối, "Anh vì em, anh biết em ở đây..."
Biết cô ở đây nên mới dẫn mọi người tới. Không đợi anh ta nói xong, Trần Uyển Ước cắt ngang, "Được rồi, anh đi đóng tiền đi, tôi không muốn nghe những lời có cánh này nữa."
Dung Kỳ không nhúc nhích. Trần Uyển Ước lười đứng đây làm mất thời gian, cô chuẩn bị bước đi. Dung Kỳ lại theo sát bước chân cô. Cô đi bên phải, anh ta bước bên phải. Cô đi bên trái, anh ta bước bên trái.
Lặp lại động tác, rốt cuộc Trần Uyển Ước tức giận: "Anh có thể nào cút xa một chút không?"
Tình cảnh hơi lúng túng. Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng động, mọi người quay đầu nhìn lại. Chẳng biết Giang Mạn Nhu xuất hiện từ lúc nào, đang chậm rãi đi tới.
Ánh mắt cô ta mang theo vẻ nghi ngờ, càng phẫn nộ nhiều hơn, trừng Trần Uyển Ước, "Hai người đang làm gì vậy?"
Lúc này Trần Uyển Ước đang dựa lưng vào bàn thanh toán, phía trước bị Dung Kỳ chặn lại, mặc dù ở giữa cách một khoảng nhưng vẫn đủ để người khác hiểu lầm.
Thấy Giang Mạn Nhu, ánh mắt Trần Uyển Ước thoáng qua mấy phần tinh nghịch. Tâm tư xấu đột nhiên nảy sanh.
Dưới cái nhìn cảnh giác đầy soi mói của cô ta, Trần Uyển Ước không lạnh lùng như khi nãy nữa mà mềm giọng nói với người đàn ông trước mặt: "Dung Kỳ, anh đừng như vậy mà, anh đứng cách tôi gần như vậy, nếu như bị chị họ thấy thì không tốt đâu."
Dung Kỳ: "..."
Thu Đường: "..."
Mọi người xôn xao. Vừa nãy cô không có nói như vậy. Ai cũng nghe thấy, cô rõ ràng vừa nói: Anh có thể cút xa một chút không? Sao vừa quay đầu một cái là Trần Uyển Ước biến thành nữ phụ Bạch Liên Hoa ác độc rồi??? Vở kịch sai quá sai.
Trong một lúc Giang Mạn Nhu khó mà tiêu hóa được câu nói đầy ẩn ý của Trần Uyển Ước. Cô ta mắc mưu, lớn tiếng chất vấn: "Dung Kỳ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Việc đã đến nước này Dung Kỳ cũng lười giải thích, "Không có gì."
"Cái gì mà không có gì, anh và cô ta..." Giang Mạn Nhu hùng hổ dọa người, nước mắt sắp tràn ra, "Hai người sắp ôm nhau tới nơi rồi, vậy mà nói không có gì?"
Từ góc nhìn của Giang Mạn Nhu, Dung Kỳ giống như là đang áp tường Trần Uyển Ước. Trên thực tế hai người còn cách nhau một khoảng, đừng nói là áp tường, Dung Kỳ muốn nhích tới trước một bước còn khó nữa là.
Hiển nhiên Trần Uyển Ước cố ý nói vậy để cho bọn họ bị hiểu lầm. Nguyên nhân à... Dung Kỳ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Từ khi anh xuất hiện, thái độ của cô chưa bao giờ dịu dàng, lạnh buốt, xa lạ lại kháng cự, chỉ có lúc diễn xuất trước mặt Giang Mạn Nhu cô mới nhìn thẳng vào anh ta.
Đạt được mục đích, Trần Uyển Ước không dễ dàng buông tha, dịu dàng cười cười, "Anh nhìn kìa, em đã nói chị họ sẽ hiểu lầm mà."
"Trần Uyển Ước?!!!" Giang Mạn Nhu kịp phản ứng, trừng cô, "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô cố ý quyến rũ Dung Kỳ, muốn chia rẽ bọn tôi. Cô chính là một đóa Bạch Liên Hoa, tôi sẽ không bị mắc lừa đâu."
Chờ đầu óc tỉnh táo, Giang Mạn Nhu không thèm nổi đóa, cố gắng bình tĩnh, không để mình thất thố trước mặt Dung Kỳ.
Diễn kịch xong, cũng thành công chọc tức Giang Mạn Nhu, Trần Uyển Ước ngừng diễn, rẽ đám người ra, thờ ơ nhìn mấy cô gái trong vũ đoàn, "Ai quyến rũ ai chắc chắn mọi người rõ nhất."
Cả vũ đoàn đều thấy Dung Kỳ tìm cô trước. Còn muốn nói chuyện riêng. Trần Uyển Ước không chịu, anh ta còn muốn bỏ tiền ra mua thời gian của cô. Cả vũ đoàn không ai lên tiếng, Giang Mạn Nhu hiểu, cắn răng nghiến lợi trừng cô.
Trần Uyển Ước ung dung, giọng nói như đang giải quyết công việc, "Tôi nghĩ mọi người nên luyện tập tiếp đi, phí thuê không miễn phí cũng không bớt đâu."
Giang Mạn Nhu lạnh giọng châm chọc: "Giáo viên quèn thôi mà, cô quản được sao?"
"Giáo viên quèn thì sao?" Trần Uyển Ước lơ đễnh cười cười, "Tiền thuê cũng phải đưa cho tôi thôi."
"Đưa cho cô làm gì? Cô là ai mà phải đưa?"
Trần Uyển Ước lười nói dài dòng. Lúc trước Trần Uyển Ước là đứa con gái vàng bạc, cuộc sống sung túc, người người mơ ước, kiêu ngạo là bản năng, nhưng bây giờ thì cô dựa vào cái gì mà kêu căng?
"Đã lưu lạc đến nước này mà còn kêu căng gì nữa." Giang Mạn Nhu không nhịn được, buột miệng khinh bỉ, "Không biết ai cho cô ta dũng khí nữa, Lương Tịnh Như* à?"
* Chị Lương Tịnh Như hát bài Dũng Khí, tấu hài ghê gớm
Giang Mạn Nhu vừa nói xong, mấy cô gái trong vũ đoàn cũng đi theo lấy lòng.
"Đúng vậy, không phải chúng ta không tôn trọng tiền bối mà là có vài người quá kiêu ngạo, không đáng để tôn trọng."
"Cô ta không bằng chị Giang của chúng ta, người đẹp mà hiền lành, dắt mọi người cùng nhau đi lên."
"Ông trời đúng là có mắt, ác giả ác báo thiện giả thiện lai, bây giờ chết nghèo cũng đáng đời, hy vọng sau này ngay cả tàu điện ngầm cũng không ngồi nổi."
Trần Uyển Ước vốn coi thường lời mỉa mai của bọn họ, nhưng sau khi nghe được câu "Họa do người gây ra", đầu ngón tay không kiềm được run rẩy.
Ông trời nếu có mắt thì tài xế Trần gia đã không chết. Mấy người này chỉ biết ở sau lưng nói bậy nói bạ. Trần Uyển Ước đi ra cửa, làm như lơ đãng lấy túi xách ra.
Túi xách này là... hàng giới hạn của C? Cả thế giới chỉ có hai cái? Tại sao cô lại có? Mọi người lần nữa kinh ngạc. Càng làm cho người ra chắc lưỡi hít hà chính là, Trần Uyển Ước lấy chìa khóa xe ra.
Phía trên chìa khóa có khắc biểu tượng của Lamborghini!?
"Thu Đường." Trần Uyển Ước nhẹ giọng phân phó, "Chờ bọn họ chuyển tiền qua rồi nhớ đưa hóa đơn cho tớ."
Thu Đường sang sảng trả lời: "Được thôi bà chủ!!!"
Bà chủ ——?
Câu trả lời hiển nhiên này làm kinh sợ biết bao nhiêu người trong đó có Giang Mạn Nhu. Không phải chỉ là một giáo viên nhỏ thôi sao, sao bây giờ thành bà chủ rồi?
Không nhịn được, Giang Mạn Nhu đuổi theo Trần Uyển Ước ra cửa, mấy cô gái trong vũ đoàn cũng đi, muốn nhìn kết quả. Cứ tưởng Trần Uyển Ước chỉ khoác lác thôi, ai ngờ đúng là cô lái một chiếc Lamborghini màu hồng.
Hơn nữa, cô còn chạy ngang qua cửa trung tâm nghệ thuật.
Dưới cái nhìn soi mói của mọi gười, cô đeo kính mát lên, bỏ lại một câu: "Đúng vậy, tôi nghèo lắm, ngay cả tàu điện ngầm cũng không ngồi nổi, chỉ có thể lái Lamborghini về nhà."
"....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.