Mượn Giống Sinh Con

Chương 4:




Nghĩ tới mẹ của Đường Tiên, lý trí của tôi đang bị áp chế bởi sắc đẹp của Đường Tiên cuối cùng cũng quay trở lại.
Cho dù như anh ấy nói, anh ấy thích tôi, tôi cũng không muốn bị mẹ của anh ấy sỉ nhục thêm lần nữa.
Tôi lau khoé mắt, nói: "Tôi không muốn quay lại với anh, tin nhắn vừa rồi gửi cho anh là do tôi chơi đại mạo hiểm bị thua cuộc nên phải nhận hình phạt."
"Đã đoán được là em đang chơi trò gì đó."
"Thật sự không còn thích anh nữa sao?"
Tôi trái lương tâm gật đầu, "Ừm."
Ngón tay anh ấy nhẹ nhàng gõ vào trán tôi, "Nói dối, nếu như em không thích anh thì vừa nãy khi hôn nhau, em đã đẩy anh ra rồi."
Đúng thật là như vậy.
Anh ấy cúi mắt, ""Hạ Tiểu Quất, anh sẽ cố gắng học cách trở thành một...người bạn trai tốt.""
Giọng nói anh ấy có chút căng thẳng, tôi rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng lại không dám. "Đường Tiên, hay là thôi đi."
Tôi không dám nhìn vào ánh mắt thất vọng của anh ấy, quay người chạy đi.
Vài ngày sau đó, tôi đều buồn bã không vui.
Mãi đến ngày thứ 5, bạn thân hẹn tôi đi đánh bóng bàn, tinh thần của tôi cuối cùng mới hăng hái lên được một chút.
Nhưng tôi thế nào cũng không ngờ được, Hà Trục sẽ bán đứng tôi.
Tôi véo nhẹ cô ấy một cái, "Sao cậu không nói với tớ Đường Tiên cũng ở đây?!"
Hà Trục lập tức ăn miếng trả miếng, "Cậu cũng không nói với tớ cậu và giáo thảo đã từng hẹn hò nửa năm nha!!"
Được thôi, tôi cạn lời rồi.
Cho dù đã vô số lần tôi muốn bỏ qua sự tồn tại của Đường Tiên, nhưng anh ấy đánh bóng bàn quả thực...đẹp trai quá đi mất.
Khuôn mặt đó của anh ấy đã đủ thu hút rồi, chỉ chưa đầy hai ván, lần lượt đã có mấy cô gái xinh đẹp tới xin phương thức liên lạc.
Không biết làm sao, lòng tôi lại cảm thấy khó chịu, thế là sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đường Tiên nhìn về tôi, khóe miệng cong lên từ chối: "Xin lỗi, bạn gái của tôi rất thích ăn giấm."
Cô gái kia cảm thấy mất hứng thú liền bỏ đi.
.....
Ai là bạn gái của anh chứ?
Tôi đã đồng ý sao!
Tôi tức quá đánh thêm mấy bàn nữa.
Nhưng mà kỹ thuật của tôi thật sự tệ đến mức không thể nhìn nổi, ngay đến một quả bóng cũng không đánh trúng.
Hà Trục cười đến suýt chết, "Đường Thần, nhờ anh dạy cho Tiểu Quất nhà chúng em một chút, vất vả cho anh rồi.""
"Ai cần anh ta dạy chứ!"" Tôi tức giận không có chỗ phát ti3t.
Nhưng mà Đường Tiên đã đi qua đây, hai cánh tay từ phía sau vòng qua người tôi.
Cơ thể tôi trong nháy mắt liền trở nên cứng đờ.
Anh ấy cười thầm bên tai tôi, "Căng thẳng đến vậy sao?""
!
Rõ ràng là cố tình cười nhạo tôi!
Nhưng cảm giác tồn tại của anh ấy quá mạnh, tôi hoàn toàn không có cách nào xem nhẹ.
Nhất là lúc hai chúng tôi cúi người xuống, lưng của tôi gần như dính chặt vào ngực của anh ấy.
Tôi cảm nhận được rõ ràng cơ bắp nhô lên của anh ấy, trong đầu của tôi đều là những suy nghĩ linh tinh, lộn xộn, làm sao còn nhớ đến bóng, đến gậy gì đó nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.