Muội Muội Là Kẻ Xuyên Không

Chương 3:




5. Yến hội diễn ra được một nửa, quả nhiên công chúa đã không còn nhịn được mà cảm thấy ngứa nghề, muốn mọi người làm thơ.
“Hôm nay chính là tiểu yến mùa thu, các cô nương đang ở đây cảm thấy lấy chữ “thu” để làm thơ thì thế nào?”
Các tiểu thư khuê các ở đây đều học qua thơ từ, cho dù không quá tinh thông nhưng cũng sẽ viết được đôi câu, từng người từng người sôi nổi viết thơ.
Chỉ chốc lát sau, thơ của mọi người cũng đã dần hoàn thiện, công chúa cầm một tờ giấy lên xem.
“Sơ nghe chinh nhạn đã mất ve,
Trăm thước lâu cao thủy tiếp thiên,
Thanh nữ tố nga đều nại lãnh,
Giữa tháng sương đấu thuyền quyên.”
“Không tồi, cảnh ý thanh u, câu từ tuyệt tục, thật sự không tồi.”
Cô nương làm bài thơ đó được công chúa khen ngợi, mặt hơi đỏ, khom mình hành lễ.
“Quế phách mới sinh thu lộ hơi,
Nhẹ la đã mỏng chưa thay quần áo.
Bạc tranh đêm lâu ân cần lộng,
Tâm khiếp phòng trống không đành lòng về.”
Công chúa nhìn thoáng qua cô nương làm thơ, trêu đùa: “Đây là muốn thành thân rồi sao, trở về nói mẫu thân ngươi tìm ngày lành, sớm chút định ra hôn sự đi!”
- ----
Đọc qua rất nhiều thơ, công chúa chỉ hơi gật đầu, không phải quá vừa lòng.
“Đều làm không tồi, chỉ là có chút cảm giác bi thương, tâm tư của nữ tử nên tinh tế một chút.”
Thẩm Linh Huyên đúng lúc nhấc giấy lên, đem giấy dâng lên cho công chúa.
Công chúa nhận giấy Tuyên Thành, trước mắt sáng ngời.
“Từ xưa phùng thu bi tịch liêu,
Ta ngôn thu nhật thắng xuân triều,
Tình không nhất hạc bài vân thượng,
Liền dẫn thơ tình đến bích tiêu.” (Trích: Thu từ kỳ 1 – Lưu Vũ Tích)
“Hay! Thơ hay!”
Công chúa vỗ tay cười to, túm lấy tay Thẩm Linh Huyên khen ngợi:
“Cô nương tốt, thơ mùa thu cũng có thể làm ra cái chất lớn lao như vậy, đệ nhất tài nữ kinh thành quả là danh bất hư truyền!”
Đột nhiên vào lúc này, một nhóm công tử đi ra từ trong rừng cây.
Công tử mặc áo tím đi đầu tuấn lãng hơn người, mày kiếm mắt sáng, hắn khen không dứt miệng:
“Không hổ là đệ nhất tài nữ, tài tình quả nhiên xuất chúng, thơ này rốt cuộc làm thế nào mà nghĩ ra được?”
“Cái tên tiểu tử nhà ngươi, nơi này của ta hôm nay có nhiều cô nương như vậy, sao ngươi lại đem theo nhiều công tử đến đây như vậy, mau trở về đi!”
Thẩm Linh Huyên nhìn sang, trong mắt liên tục hiện lên tia sáng kì dị, cố tình nhìn không thấy ánh mắt nóng bỏng của Cố Uyển Bác phía sau Tần Vương, đôi mắt chỉ chăm chăm dán lên người Tần Vương.
“Gặp qua Tần Vương điện hạ, dân nữ chỉ là không thích thơ từ ngày xuân quá u oán, dân nữ cảm thấy cho dù là mùa thu thì cũng có thể có một chất hào sảng ngút trời.”
“Quả nhiên là Thẩm tài nữ không giống người thường!” Tần Vương đi đến đối diện nàng ta, trong mắt hiện lên tia hứng thú.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Linh Huyên đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Theo phía sau hắn là rất nhiều vị công tử khác tới làm khách. Lúc này, đa số nam tử đều nhìn Thẩm Linh Huyên, đặc biệt là Thôi Ngọc, hắn giống như hận không thể lập tức xông lên.
Lý Lam Sam nhăn nhó, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Nàng ấy đột nhiên đứng lên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
“Thẩm cô nương đúng là tài hoa khiến ta kính nể. Chỉ là ta cảm thấy việc làm thơ ngày hôm nay vẫn còn thắc mắc, hy vọng Thẩm cô nương giải đáp nghi hoặc này giúp ta.”
Nàng ấy gắt gao nhìn thẳng Thẩm Linh Huyên, giọng điệu bình tĩnh:
“Ta thấy cúc uyên ương trong hoa viên của công chúa điện hạ đẹp không sao tả xiết, vì vậy nên có linh cảm mà viết thơ, thơ rằng:
Thiển hồng đạm bạch gian vàng sẫm,
Thốc mới tinh trang từng trận hương…
Chỉ là tài học của ta không đủ, chỉ có thể làm được hai câu như vậy nên xin Thẩm cô nương không tiếc công mà chỉ giáo thêm, giúp ta hoàn thành nốt hai câu còn lại!”
Thẩm Linh Huyên sửng sốt, nàng ta đang muốn mở miệng thì Thôi Ngọc ở một bên xen vào, khinh miệt nói:
“Lý cô nương sao phải múa rìu qua mắt thợ như vậy, loại thơ thế này cũng xứng để Linh Huyên làm tiếp sao, phải chăng là đang muốn làm nhục nàng ấy?”
Công chúa lại cười: “Sở thích cá nhân không giống nhau thôi, cũng tốt mà, Linh Huyên ngươi làm tiếp bài thơ này đi.”
Thẩm Linh Huyên luống cuống.
Nàng ta há miệng th ở dốc, lắp bắp: “Đây… đây là thơ của Lý cô nương, ta sao có thể không biết điều mà thiếu gấm đắp vải thô?”
Lý Lam Sam lại không muốn buông tha, kiên trì nói:
“Tài học ta nông cạn, không so được với đệ nhất tài nữ kinh thành, chẳng lẽ Thẩm cô nương khinh thường ta, khinh thường đến không muốn chỉ giáo sao?”
“Hay là…” Lý Lam Sam cười, “Thẩm cô nương không làm nổi?”
“Câm mồm! Thẩm cô nương chính là đệ nhất tài nữ kinh thành, tứ thơ vươn xa năm hướng, tài học cao ngang hai tám chòm sao, sao có thể không làm được thơ?” Thôi Ngọc nóng nảy, nhìn Thẩm Linh Huyên lớn tiếng nói: “Thẩm cô nương, nếu nàng ta một hai phải rước nhục thì nàng hãy dạy cho nàng ta đi!”
Mọi người xung quanh cũng đã mở miệng trách cứ Lý Lam Sam, nhưng nàng ấy cũng chẳng sợ hãi, chỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Linh Huyên.
Sắc mặt Thẩm Linh Huyên đỏ lên, mồ hôi chảy trên trán như những hạt đậu.
“Cái này, cái này…”
Nàng ta ấp úng, nửa ngày nói không ra câu, chỉ có thể đứng đó để mọi người tùy ý nhìn.
Mọi người trở nên im lặng, vừa rồi những kẻ ồn ào kêu nàng ta làm thơ đều rơi vào một sự lặng im vi diệu, không chớp mắt mà nhìn Thẩm Linh Huyên.
Ngay cả Thôi Ngọc cũng tắt tiếng, nhăn mi nhìn nàng ta.
Sắc mặt Thẩm Linh Huyên chuyển từ đỏ sang trắng, một lát sau nàng ta cắn răng, nhắm mắt lại muốn té xỉu.
Nhưng mà ngay khi nàng ta nhắm mắt lại, công tử nhà Thiếu khanh Đại Lý Tự là Tả Thành Chương lại cầm trong tay một xấp giấy rồi đứng dậy.
Hắn vừa cười vừa nói: “Làm thơ chính là tài năng của mọi người, mọi người có cách nhìn không giống, sao có thể cưỡng ép làm tiếp thơ của người khác đây? Ta cảm thấy mọi người không cần làm khó Thẩm tiểu thư nữa.”
Tả Thành Chương này cũng là kẻ yêu thơ, rất có danh tiếng, thi một lần đã là Thám hoa.
Lời nói của hắn cũng coi như có trọng lượng, những người khác cũng thấy có lý, sôi nổi gật đầu:
“Tả huynh nói đúng, hóa ra là chúng ta chui rúc vào sừng trâu.”
“Thơ từ của Thẩm tiểu thư ta rất thích.” Lúc này Tả Thành Chương lại chuyển hướng lời nói, quay lại chắp tay với Thẩm Linh Huyên, “Chỉ là thơ của Thẩm tiểu thư chỉ thường có một hai câu khiến tại hạ rất tiếc hận, ví như… câu:
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai… (Trích: Thương tiến tử - Lý Bạch)
Xin Thẩm tiểu thư chỉ giáo thêm hai câu thơ còn lại.”
Thẩm Linh Huyên có nghĩ thế nào cũng không ra cái tên Tả Thành Chương này vừa giải vây giúp nàng ta xong lại đẩy nàng ta vào cái hố khác, chẳng qua nàng ta vừa giả bộ bất tỉnh mà giờ lại mở to mắt nên ngất xỉu tiếp lại không được, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mặt như màu đất.
“Cái này… cái này chỉ là nhất thời hứng khởi, ta còn không nghĩ đến những câu tiếp theo…”
Tả Thành Chương lắc đầu: “Lời này của Thẩm tiểu thư sai rồi, câu thơ này ý thơ vạn trượng, nếu không có lời dẫn sao có thể làm được? Như hiện tại là trước không có thôn, sau không có tiệm, thật là khiến người ta khó chịu.”
Thẩm Linh Huyên càng hoảng loạn, trước đó cái cảnh xuân phong đắc ý của nàng ta hóa hư không, cả người run rẩy như một cái sàng, một câu đều không thốt nổi.
Tươi cười trên mặt công chúa dần biến mất, bà dần nổi lên nghi ngờ.
“Tả tiểu công tử nói đúng, Linh Huyên, nếu ngươi có thơ hay không nên giữ riêng mình đâu.”
Mẫu thân ta vốn rất tin tưởng Thẩm Linh Huyên mà lúc này cũng nhìn ra có điều không đúng, có chút khẩn trương mà túm chặt tay ta, sốt ruột nhìn Thẩm Linh Huyên.
“Ta, ta…” Tay Thẩm Linh Huyên nắm chặt khăn tay, mạch máu nổi lên.
Tả Thành Chương giơ mấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay lên, trầm giọng cười nói: “Thẩm tiểu thư, ngươi không biết câu tiếp theo sẽ làm như thế nào, nhưng ở đây ta lại có mấy bài thơ hay, ngươi nghe xem có quen tai không?”
Thẩm Linh Huyên bỗng quay ngoắt đầu lại, gắt gao nhìn hắn.
Tả Thành Chương cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay, lớn tiếng đọc:
“Quân bất kiến:
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!
Hựu bất kiến:
Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử,
Đan Khâu sinh.
Thương tiến tửu,
Bôi mạc đình!
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:
“Chung cổ soạn ngọc hà túc quý,
Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tỉnh!
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.”
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.”
Dứt lời, hắn cười lạnh, dùng sức ném giấy Tuyên Thành dưới chân Thẩm Linh Huyên, trào phúng nói: “Lý Bạch này ta không biết là ai, nhưng thấy lúc nào Thẩm tiểu thư đi trộm câu thơ của người khác đều chẳng hoàn chỉnh, chắc chỉ nhớ được một hai câu đi!”
Sắc mặt Thẩm Linh Huyên trắng bệch như tờ giấy, thân thể lung lay như sắp đổ!
Mọi người trầm mặc hít sâu một hơi, tất cả mọi người đều bị dọa cho kinh hoàng, hoàn toàn thay đổi mắt nhìn với Thẩm Linh Huyên.
Ai cũng không nghĩ tới cái danh đệ nhất tài nữ kinh thành là do trộm thơ của người khác mà có!
Thơ này ý thơ khúc chiết, tràn đầy hào khí, vừa nghe chính là một bài thơ hoàn chỉnh. Ngược lại Thẩm Linh Huyên ấp úng nói chẳng ra câu chứng minh rõ ràng thơ do nàng ta trộm.
“Không nghĩ đến nàng ta trộm thơ người khác, thật là không biết xấu hổ!” Lý Lam Sam cười đắc ý, hai mắt đều sáng lên.
“Đúng vậy, thật là nhân mô cẩu dạng, mệt ta còn yêu quý nàng.”
“Thật là biết người, biết mặt không biết lòng…”
Mọi người đều khe khẽ bàn tán, sắc mặt công chúa lạnh lùng, hất tay Thẩm Linh Huyên ra, tức giận nói:
“Kẻ trộm thơ từ là kẻ cắp! Thẩm tiểu thư sinh da mặt dày vô sỉ khiến ta mở mắt!”
“Chỗ này của ta không chào đón kẻ cắp, xin Thẩm tiểu thư về nhà đi!”
Mẫu thân ta trăm triệu không nghĩ tới thơ là Thẩm Linh Huyên ăn trộm, thấy ánh mắt khác thường của mọi người, mặt bà như trích ra máu, không đứng lên nổi.
Thẩm Linh Huyên cả người run rẩy, nàng ta còn muốn ngụy biện vài câu nhưng công chúa đã vung tay để hạ nhân mang nàng ta đi, chỉ có mấy người chúng ta vẫn đứng tại chỗ.
Nhìn ánh mắt khinh thường của các tiểu thư công tử khác, Thẩm Linh Huyên vô cùng hoảng loạn, duỗi tay với sang Thôi Ngọc: “Thôi lang…”
Không lường được Thôi Ngọc lại phun một hơi vào nàng ta, giận dữ nói: “Không nghĩ tới ngươi là loại người này, Thôi Ngọc ta mắt mù! Cáo từ!”
Hắn nói xong kéo túi tiền trên eo rồi ném xuống đất, sải bước mà đi.
Thẩm Linh Huyên lại quay sang Cố Uyển Bác.
Cố Uyển Bác dường như sợ ngây người, lúc này vừa hồi phục tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Linh Huyên, môi mấp máy nhưng không nói chuyện.
Một lát sau hắn quay đầu xem ta, ta coi như không thấy, tránh ánh mắt hắn.
“Cố lang…” Thẩm Linh Huyên khóc nức nở.
Mọi người đều tránh nàng ta như thứ đồ dơ bẩn, văn nhân coi trọng nhất là thanh danh, đánh cắp thơ của người khác chính là hành vi bị khinh thường nhất.
Cố Uyển Bác nhắm mắt lại, cứng đờ gạt tay Thẩm Linh Huyên, chua xót nói: “Ngươi sao lại…”
Thẩm Linh Huyên khóc như mưa, chui vào trong ngực hắn.
Mẫu thân ta mất hết thể diện, giận tới muốn hộc máu, che mặt kéo ta ra cửa.
Vào đến cửa nhà, phụ thân ta liền hung hăng tát Thẩm Linh Huyên.
“Nghiệt súc!” Hai mắt ông phun lửa, cả người run rẩy.
“Ngươi làm mất hết mặt mũi Thẩm gia ta, không có tài không đáng sợ, đáng sợ là đánh cắp thơ từ của người khác. Ngươi biết người ngoài bây giờ đang nói Thẩm gia chúng ta là cái gì không? Bọn họ bảo ta không biết dạy con!”
Thẩm Linh Huyên khóc thút thít, nàng ta che sườn mặt cắn răng nói:
“Không có khả năng, không có khả năng, sao có thể còn có kẻ xuyên đến đây?”
Ta đứng một bên cười nhạo.
Thẩm Linh Huyên tức muốn hộc máu, vươn tay chỉ ta: “Hiện tại ngươi rất đắc ý, rất vừa lòng phải không?”
“Quỳ xuống!”
Phụ thân ta nhấc chân đá vào đầu gối nàng ta, nổi trận lôi đình:
“Ngươi còn dám ương ngạnh? Nếu không có tỷ tỷ ngươi biết nhã nhặn lịch sự, ngươi, ngươi…”
Ông tức giận không nói lên lời.
Mẫu thân ta vẫn ôm mặt khóc: “Về sau ta cũng không dám ra cửa nữa, tội gì đây, đây rốt cuộc là tội gì…”
Phụ thân ta đứng ở sảnh giận dữ phun trào, sau một lúc ngửa mặt lên trời, cả người như già đi mười mấy tuổi.
“Kéo nàng ta đi cấm túc! Cấm túc! Về sau không cho cái mặt đáng xấu hổ của kẻ này lộ ra!”
Thẩm Linh Huyên bị kéo đi nhưng vẫn kêu la: “Ta không phục, ta không phục, có kẻ hại ta!”
“Ngươi cho ta ra ngoài, ta còn biết làm xà phòng, biết làm thủy tinh, ta có thể mở khách sạn mở thanh lâu, ta sẽ thành công, ta là nữ chính mà!”
Mẫu thân ta nghe mấy lời này, thân mình cứng đờ, trực tiếp hôn mê.
Bốn phía loạn luôn.
Hoảng loạn nửa ngày, mẫu thân tỉnh lại ta mới trở về phòng, ngồi uống trà trước bàn.
Trà Long Tỉnh từ trước tiết thanh minh, hương thơm tỏa bốn phía, hương trà thanh tao.
Thu Hà vào phòng, mắt sáng lấp lánh, kinh hãi nói:
“Tiểu thư, những bài thơ đó… còn phải đưa ra ngoài tiếp không ạ?”
Ta hớt hớt lá trà, nhẹ giọng nói: “Đuổi tận giết tuyệt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”
“Đều đưa ra đi, cho bọn họ nhìn xem gương mặt thật của đệ nhất tài nữ kinh thành là thế nào.”
6. Hiện tại mặt mũi của Thẩm Linh Huyên mất hết, cái danh đệ nhất tài nữ kinh thành biến thành một danh từ đáng xấu hổ, chuyện của nàng ta làm dậy lên một trận náo động, những bài thơ hoàn chỉnh đều đã được xuất hiện trên thị trường, mọi người đều biết rằng những bài thơ mà Thẩm Linh Huyên làm trước đây là do ăn trộm.
Mỗi ngày nàng ta chỉ biết đập phá đồ vật và chửi ầm lên trong phòng.
Cố Uyển Bác tới thăm một lần, nghe nha hoàn nói hắn muốn hỏi Thẩm Linh Huyên sao lại đưa túi tiền cho Thôi Ngọc, lại còn mắt đưa mày lại với Tần Vương.
Thẩm Linh Huyên chẳng những không áy náy mà còn mắng hắn ra tới tận cửa.
Cố Uyển Bác đứng trước cửa phòng nàng ta nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Thẩm Linh Huyên đã không ra cửa một thời gian khiến ta tưởng nàng ta đã nhận thức rõ hiện thực nên im lặng mà sống thì Thu Hà lại đột nhiên vội vã chạy vào phòng, sắc mặt hoảng sợ, muốn nói lại thôi.
Ta liếc mắt nhìn nàng ấy: “Làm sao vậy, bị dọa đến thế này?”
Thu Hà run rẩy quỳ sụp xuống, run giọng đáp:
“Tiểu thư, nha hoàn trong phòng nhị tiểu thư nói hôm qua nhị tiểu thư thay nam trang rồi trèo tường ra ngoài đi tìm Tần Vương rồi ạ!”
Ta đột nhiên đứng lên.
“Cái gì?”
Thu Hà cúi đầu càng thấp: “Bên ấy nói hôm qua nhị tiểu thư cùng Tần Vương điện hạ đi trên đường, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nhị tiểu thư… nhị tiểu thư còn đưa khăn tay của nàng cho Tần Vương điện hạ!”
Ta trợn mắt há mồm luôn.
Trời ạ, cái cô xuyên không này đúng là cái gì cũng làm được, hiện tại mới qua được mấy ngày mà nàng ta đã đổi nam chính rồi?
Hơn nữa Tần Vương kia… Sắc mặt ta kì quái, Tần Vương đó vốn đã có một chính phi và hai vị trắc phi qua cửa rồi, chẳng lẽ nàng ta định đâm đầu đi làm thiếp cho Tần Vương?
Đây là cái loại cốt truyện gì vậy, bá đạo Vương gia yêu ta sao?
“Tiểu thư, việc này cần phải báo cho lão gia và phu nhân không?”
Ta suy nghĩ, lắc đầu.
“Không cần, để Thanh Đại tiếp tục quan sát thêm đi.”
- ----
Hành động của Thẩm Linh Huyên càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, phụ mẫu ta còn tưởng nàng ta mỗi ngày đều đóng cửa ăn năn ở trong phòng, nào ngờ đâu mỗi ngày nàng ta đều thay nam trang đi ra ngoài hẹn hò với Tần Vương.
Có một tối nọ ta còn đụng phải nàng ta ở hoa viên, nàng ta thay đổi sắc mặt từ phẫn uất sang đắc ý.
“Tỷ tỷ, vài ngày trước bị ngươi chế giễu rồi.”
Sắc mặt ta bình thản: “Ngươi và ta vốn là tỷ muội, ta sao có thể không mong ngươi được sống tốt chứ?”
Thẩm Linh Huyên hừ một tiếng: “Thôi giả mù sa mưa đi, đúng là khiến người ta buồn nôn. Ta mất mặt chỉ sợ ban đêm ngươi cũng cao hứng đến độ không ngủ được.”
Ta cười ha ha.
Sắc mặt nàng ta tối sầm, cắn răng nói: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta là nữ chính của thế giới này, ngươi có biết nữ chính nghĩa là sao không? Là cả thế giới này sẽ vây quanh ta, những việc trước đó chẳng qua là chút suy sụp thôi!”
“Mà ngươi là nhân vật phụ chẳng ai để ý tới, ngay cả vị hôn phu cũng không giữ nổi!”
Ta bình tĩnh nói: “Muội muội sao lại thỏa thuê đắc ý thế, chẳng lẽ có chỗ dựa nào ư?”
Trong mắt Thẩm Linh Huyên hiện lên tia đắc ý: “Nói ra sợ dọa ch-ết ngươi! Chẳng qua… ngươi không xứng biết! Cả đời ngươi cũng không thể cùng loại người cao quý này tiếp xúc.”
Nói xong nàng ta về thẳng phòng.
Thu Hà tức muốn chết: “Tiểu thư, người xem cái bộ dạng đắc ý của nhị tiểu thư kìa, còn không phải là muốn bám lên người Tần Vương sao, lại chẳng thể làm được Tần Vương phi!”
Ta cười lắc đầu: “Thu Hà, ngươi nghe qua một câu này chưa?”
Thu Hà mờ mịt: “Câu gì ạ?”
Ta đứng ở trong viện, nhìn ánh nến sáng lên trong phòng Thẩm Linh Huyên bị gió thổi đong đưa.
“Thiên dục kỳ vong, tất lệnh kỳ cuồng (Khi ông trời muốn diệt kẻ nào thì trước hết sẽ để kẻ đó ngông cuồng).”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.