Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 18: Công chúa Chiêu Cẩm




Ta xua tay một cái nói: “Ta chỉ là một âm sai, cùng lắm cũng chỉ được xem là nghĩa nữ của Diêm Vương gia thôi, không biết gì về mấy lễ nghi phiền phức đó đâu. Tiệc rượu gì cũng miễn đi, nghĩa phụ sẽ hiểu thôi.”
Sắc mặt hai vị cai ngục thoáng ngưng lại. Ta quay đầu nhìn về phía tên Chung Quỳ đang co rúm người trốn phía sau Mạnh bà bà mà chuyển đề tài: “Cậu ta cũng phải đến chứ?”
“Thiếu công tử là Diêm Vương gia tương lai, vất vả lắm mới được xuất sư trở về, ngàn vạn năm mới có thể được gặp Thiên quân Thái tử một lần, thiếu công tử nên thấy vinh hạnh mới phải đấy ạ. Đám tiểu bối chúng tiểu nhân đây có mong được nhìn một cái cũng chẳng được. Hy vọng thiếu công tử và Hoa Nhi gia có thể hưởng chút tiên khí lúc trở về ạ. Mặc dù Thiên quân Thượng thần đã bị phong ấn lúc đầu thai làm người, nhưng tiên khí kia vẫn có thể khiến người chết hồi sinh, xương trắng mọc thịt kia mà.” Hai viên cai ngục liếc nhìn nhau một cái ra hiệu: “Hoa Nhi gia à, nghe nói dung mạo của Thái tử Điện hạ này vô cùng đẹp. Các tiểu thư, hầu gái của phủ Tần Quảng vương còn chen nhau muốn lên để được nhìn một lần, huống hồ Hoa Nhi gia…còn được cả Phong Đô công nhận là mỹ nhân cơ mà, sao lại gây tổn hại đến sự thanh nhã được chứ ạ?”
Ta không đáp lời, nghĩ bụng mình được phong là mỹ nhân từ khi nào cơ chứ. Cai ngục được Tần Quảng vương phái tới mồm miệng cũng lanh lợi quá đấy.
“Mẫu Đơn tỷ mới không thèm nhé. Mẫu Đơn tỷ ấy đã sớm…”
Ta liếc hắn một cái. Những chuyện khi còn sống vốn chẳng có gì ghê gớm cả. Chẳng qua chỉ là do thần tiên trên Cửu Trùng Thiên bản mệnh quá dài nên mới làm vậy để cho qua những tháng ngày nhàm chán mà thôi. Những nữ nhân bị thần tiên đùa bỡn nhiều không đếm xuể chứ đâu phải chỉ có riêng một âm sai là ta đây. Huống hồ trên Thiên giới vốn đã đồn rằng tính cách Thái tử Trọng Lam đạm bạc, hiền hòa, nhưng cũng là một người phong lưu. Có điều những tin đồn đã đồn ra thì cũng chẳng ngăn lại được. Cửa ải lần này tốt nhất là vẫn nên cho qua thôi.
Chung Quỳ lấy tay che mặt cười khanh khách, kiểu cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn ta.
Chạng vạng.
“Nói như vậy là đệ vẫn rất có cốt khí mà câu được hồn phách của Thái tử Điện hạ về đây rồi nhỉ?”
“Đúng thế ạ.”
Chung Quỳ đã thay sang bộ trang phục thư sinh màu trắng mộc mạc, đội chiếc mũ chóp cao, bắt chước người ta, hai chân vắt chéo nằm bò người trên cái bàn trà trong phòng ta than thở.
“Được rồi, cứ đối mặt lần này đi. Thiên quân tương lai và Diêm Vương tương lai, một người trên trời, một kẻ dưới đất. Đệ cũng đừng nghĩ rằng ghế Diêm Vương này dễ ngồi, biết bao Tiểu Vương mơ ước đấy. Nếu Thái tử có ấn tượng tốt với đệ cũng là điều tốt thôi.”
Ví dụ như Quỷ vương đệ nhất Thập Điện – Tần Quảng vương chẳng hạn, là người quản lý sổ sinh tử ghi tuổi thọ trần gian, rất thích việc tống các sinh hồn vào Địa ngục, hoặc là chuyển nam thành nữ, chuyển nữ thành nam. Ta cũng chẳng thân quen với hắn ta.
“Mẫu Đơn tỷ à, cái kiểu ra vẻ bà cụ non ấy vẫn nên miễn đi thì hơn. Đệ rất không muốn đi đến chỗ đó chút nào.” Hắn thở dài hớp ngụm trà, mắt đảo một vòng, quan sát ta từ trên xuống dưới: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ định cứ thế mà đi gặp phu quân mình lúc còn sống ư?”
Ta một thân hắc y bình thường vẫn mặc khi đi câu hồn, mái tóc dài buộc ở phía sau.
“Chớ nói lung tung, đó không phải là phu quân ta.”
Hắn cứ nhắc đi nhắc lại bảy tám lần như vậy, nói không chừng chuyện này của ta lại truyền đến tai Thương Âm mất. Ngộ nhỡ hắn thử nhớ kỹ lại cũng vẫn chẳng thể nào nhớ ra 700 năm trước đã từng có một cô vợ như thế thì ta thật sự thấy khó chịu còn hơn cả cái chết mất thôi. Vì thế ta chết rồi cũng không để kẻ nào bóc trần chuyện này được.
“Nhìn quả thật y như quả phụ chịu tang trên trần gian ý.” Chung Quỳ nhăn nhó nhún vai, “Tỷ chờ mà nghe cha trách mắng đi.”
“Còn nói nữa ta đánh đệ đó.”
Trang phục dự tiệc gì đó thì thôi đi, cứ thế này mà đi thôi.
Diện tích Tần phủ tương đối đồ sộ, chiếm cả một góc phía Nam Phong Đô, Âm tào địa phủ đèn đuốc sáng rực cả trạch viện Vương gia.
Yến hội được bày biện đến tận bên ngoài sảnh đường đại viện Thạch Điêu. Yến tiệc linh đình, chuyện trò vui vẻ, tiếng sáo du dương, tiếng đàn da diết.
Ta cúi đầu ngồi ở ghế cuối cùng, Chung Quỳ thì cứ bám sát lấy ta, có nói sao cũng không chịu đến ngồi cạnh Diêm Vương.
Thật không ngờ yến hội này lại phô trương đến mức như vậy. Xem ra Tần Quảng Vương đã nuốt không ít tài khố của địa phủ, thu nhận cũng không ít hối lộ của người sống lẫn người chết đây.
Lúc Thương Âm bước ra chỗ ngồi thì ta càng cúi gằm mặt xuống hơn nữa, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bình rượu trên bàn. Các quan viên sau phút im lặng ngắn ngủi thì òa lên thổn thức ca ngợi hết lời. Đợi đến lúc cô hầu gái đi từ trong ra đến cuối bàn cạnh chỗ ta, ta mới nâng mắt nhìn lên liền thấy ánh mắt đầy si mê của cô hầu gái vương phủ kia, hai má thì đỏ ửng lên. Các khách quý bàn trên cũng đều quỳ gối cúi đầu nghênh tiếp, ta cũng quỳ.
“Mẫu Đơn tỷ…” Chung Quỳ cạnh ta nhỏ giọng gọi: “Mấy ngày nữa khi mà yến tiệc kết thúc thì Thiên quân Thái tử lại đi đầu thai, khi kiếp sau kết thúc rồi người sẽ về lại Thiên cung kế vị, tỷ thì lại…”
“Ta biết.”
Ta hiểu ý của hắn. Trở thành Thiên đế rồi thì ta mãi mãi cũng chẳng gặp chàng được nữa, Chung Quỳ là muốn ta gặp mặt hắn một chút lần cuối cùng. Hắn chỉ là một tiểu thiếu niên mới quen biết ta chưa lâu, vậy mà cũng hiểu rõ tâm tư của ta như vậy, ta không biết mình nên thấy bi ai hay là gì nữa.
Tần Quảng Vương mặc áo bào, đội mũ xanh ngọc, ngũ quan già dặn cường tráng đứng khách sáo hỏi han một hồi. Ông ta nói gì ta cũng chẳng nghe, chỉ biết sau đó nghe thấy tiếng Thương Âm truyền đến tai ta, “Vương gia khách khí rồi.”
Sau năm chữ đó yến hội chính thức bắt đầu. Ta chỉ lo cắm đầu ăn, nhưng tiếng Thương Âm trò chuyện cùng bọn họ ở bên trong vẫn truyền ra vô cùng rõ ràng.
“Mẫu Đơn tỷ, Tần thúc thúc muốn lôi kéo Thái tử về phe thúc ấy.”
“Ừm.”
“À, cha muốn đệ gây được sự chú ý của Thái tử nữa.”
“Ừm.”
Một lát sau đó, Diêm Vương ngồi trên đài cao lên tiếng. Tần Quảng Vương sắp xếp vị trí ngồi hết sức khéo léo, để Diêm Vương và Thái tử ngồi ở vị trí cao nhất, còn mình thì ngồi bên cạnh. Tuy người mở yến là mình nhưng cũng biết để mặt mũi cho Diêm Vương.
Diêm Vương nói một hồi thì quả nhiên nhắc đến Chung Quỳ. Vừa nghe gọi tên mình, Chung Quỳ lập tức đưng dậy đổi sang tư thái cung kính nhã nhặn, “Chung Quỳ bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Ta cảm nhận được ánh mắt của Thương Âm theo tầm nhìn của Diêm Vương mà hướng về đây. Cả người ta cứng đơ, đầu càng vùi xuống sâu hơn nữa.
“Quỳ nhi, sao con lại ngồi ở đó, mau lại đây.”
Chung Quỳ liếc ta một cái rồi ngoan ngoãn nhấc áo bước lên.
“Thưa Điện hạ, đây là Chung Quỳ – con trai hạ thần, vẫn là một tên tiểu tử. Vừa nghe người tới nó lập tức từ chỗ Liên Hư Huyễn Cảnh của Bạch Mi đạo sư trở về để bái kiến người đấy ạ.”
“Vậy ư?”
Chẳng nghe được trong giọng y mang theo tâm tình gì.
Ta hơi nâng mắt nhìn. Chung Quỳ trên cao đường đang quy củ ngồi ở chỗ cạnh Diêm vương. Mà Thương Âm vẫn là một thân áo trắng thoát tục y như trong trí nhớ của ta, vóc dáng vẫn đẹp như trong trí nhớ ấy, mái tóc đen tùy tiện buông xuống bờ vai càng làm tôn thêm khí chất phi phàm và ngũ quan như họa của hắn, đôi mắt đen như hồ nước sâu thẳm mà tĩnh lặng.
Y mỉm cười, nói với Chung Quỳ: “Ta nhớ ngươi rồi, ngươi chính là Vô Thường đến thu hồn phách kiếp này của ta mà.”
Diêm vương và các thân vương thoáng kinh hoảng nhìn Chung Quỳ. Chung Quỳ phỏng chừng là bị ý cười có thể đánh gục cả nam lẫn nữ của Thương Âm làm chói mắt mất rồi, gãi đầu vẻ nhận lỗi nói: “Dạ đúng ạ…”
Có vẻ là ấn tượng khá tốt đấy chứ. Chung Quỳ cũng chẳng gây ra điều gì làm tổn hại đến danh tiếng của kẻ làm sư phụ là ta đây cả.
“Lúc mang ta trở về còn bị các cô hồn trú ở núi Tống Kỳ quấn lấy. Các nàng ấy muốn nhận ngươi làm phu quân, đuổi theo ngươi suốt ba hòn núi lớn để cởi y phục của ngươi nữa mà. Xem ra diễm phúc của công tử nhà Diêm Vương gia cũng không tệ đâu.” Tiếng Thương Âm nhẹ nhàng, nụ cười nhàn nhạt, đúng là tuyệt đại phong lưu.
Chung Quỳ nghẹn lời, đành cười xán lạn mấy tiếng: “Ha ha, ha ha…đúng là có chuyện như thế thật, trí nhớ điện hạ thật tốt.”
Diêm Vương bên cạnh mặt đen thui.
Ta thầm nghĩ, ấn tượng lần này cũng sâu đậm quá rồi. Cũng không biết Thương Âm nói những lời này là mang hàm ý gì, nhìn vẻ mặt kia cũng chẳng đoán ra được. Tần Quảng Vương ở bên cạnh cũng chẳng biết nói chen vào thế nào.
Ngay lúc này Thương Âm lại nói một câu khiến ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than: “Nghe Tần Quảng vương nói Diêm Vương cũng có thu nhận thêm một nghĩa nữ, là âm sai nổi tiếng ở Phong Đô, không biết hôm nay có đến không vậy?”
Ta bị sặc suýt phun ra một ngụm rượu.
…Thôi vậy, bình mẻ chẳng sợ nứt. Dù sao kiếp này lúc gặp hắn ta cũng toàn đeo khuôn mặt của công chúa Chiêu Cẩm kia mà.
Ta cúi đầu. Diêm vương hình như định nói gì đó, lại cị câu nói của Chung Quỳ cản lại, chỉ nghe Chung Quỳ thoáng do dự rồi nói, “Gia tỷ còn đang…”
Lời còn chưa dứt, yến tiệc đột nhiên nổi lên những tiếng huyên náo, tiếng nhạc đệm được thay bằng nhạc múa. Một nữ tử người đeo vàng ròng, mặc y phục vũ nữ bằng lụa mỏng, trâm cài trên mái tóc tản ra ánh sáng rực rỡ khắp xung quanh, vũ nữ ấy bước lên sảnh lớn. Những ngón tay mảnh mai, đôi môi đỏ thắm, những bước chân nhẹ như mây khói, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu khẽ gợn sóng, còn cả dung nhan được trang điểm kỹ càng kia nữa chứ, quả là tuyệt thế vô song, xung quanh đều kinh ngạc.
“Điện hạ, trên trần gian khổ nhọc, sau buổi hôm nay sẽ lại là một kiếp bôn ba nữa rồi.” Nữ tử nhu mì hành lễ, tư thái kia mới kiều mị làm sao: “Uyển nhi đã lâu rồi không múa cho người xem, đêm nay nguyện san sẻ giúp vui cho người.”
Uyển Nhi là nhũ danh của công chúa Chiêu Cẩm.
Ta im lặng nhìn chăm chú vào bóng người xinh đẹp mặc trang phục màu vàng kia. Các quan vương Phong Đô trên đài dưới điện đều tròn mắt nhìn. Còn cả Chung Quỳ, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng trở nên đỏ bừng, ngây ngốc nhìn nàng ta không chớp mắt.
Đây cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Ta lạnh nhạt nghĩ, việc công chúa Chiêu Cẩm xuất hiện ở âm tào địa phủ như thế này, chẳng lẽ Phong Đô lại là chỗ thần tiên đến vui chơi rồi sao?
Mặt Thương Âm chẳng chút dao động, chỉ nhìn khuôn mặt ửng đỏ của công chúa một chút rồi nói: “Uyển nhi, muội lại nghịch ngợm rồi?”
Những ngón tay ta xiết chặt lại, gần như bóp nát bình rượu trong tay.
Uyển nhi, gọi dễ nghe thật.
“Kiếp sau đừng đầu thai theo ta chịu khổ nữa.” Y chỉnh chỉnh lại ống tay áo xong, lại chậm rãi thêm một câu, khóe môi khẽ cong lên: “Có chuyện gì thì đợi ta trở về lại Thiên giới nhé.”
Lời nói này, thật sự rất ám muội.
“Dạ, nhưng chỉ xin để Uyển nhi được múa hết bài múa này cho điện hạ đã ạ.” Công chúa Chiêu Cẩm lại nhún xuống hành lễ một cái, vui vẻ mà nũng nịu đáp lời, trong đôi mắt sáng ngời đầy vui vẻ.
Nàng ta đã thành công rồi. Ty Mệnh Tinh Quân đã an bài hai kiếp số mệnh, nàng ta theo y đầu thai. Y chuyển kiếp rồi yêu nàng ta, yêu cả hai kiếp, giờ y đã thực sự yêu nàng ta rồi ư? Nàng ta đã khiến y cảm động rồi sao?
Âm thanh nhỏ dần, điệu múa nổi lên.
Một điệu múa uyển chuyển triền miên, dung nhan diễm lệ tuyệt trần, dáng vẻ nhu tình, như mê như say. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nín lặng dõi theo chăm chú.
Ta cũng chăm chú nhìn theo, thực sự là quá đẹp.
Thì ra thần nữ trên trời là như vậy.
Đệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Thương Âm dịu dàng mỉm cười nhìn công chúa Chiêu Cẩm phía dưới đài.
“Uyển nhi, đến đây ngồi cạnh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.