Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 25: Sau này




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi giải tán thì trời đã khuya.
Ngoài Tô Lạc, mọi người đều không vui vẻ lắm, không biết do mệt mỏi hay do chuyện khác.
Vài người đi vệ sinh, Lương Thuỷ ở hành lang chờ họ, Tô Lạc cũng vậy. Lương Thuỷ trượt lên trượt xuống điện thoại trong tay vài lần, rốt cuộc cũng hỏi: "Chị em có người yêu rồi hả?"
Tô Lạc ngạc nhiên: "Hả? Chắc không đâu."
Sắc mặt Lương Thuỷ dịu lại, nhưng rồi nghe thấy Tô Lạc nói: "Cũng có thể là em không biết. Chị hai với con trai trong lớp có mối quan hệ tốt lắm."
Lương Thuỷ nhét điện thoại vào túi. Những người kia ra tới, hai người dừng nói chuyện.
Ra khỏi cửa, cả nhóm đứng đón xe trong cơn gió hiu quạnh. Lộ Tử Hạo, Lý Phong Nhiên và Lâm Thanh cùng một hướng, lên xe trước.
Tô Lạc hỏi: "Anh Thuỷ, giờ anh ở đâu?"
"Giang Phúc Uyển." Đó là nhà trước kia mẹ cậu tặng cho dì cậu.
"Đúng lúc tiện đường."
Xe taxi dừng lại, Tô Lạc ngồi ở ghế phụ, Lương Thuỷ và Tô Khởi đứng ở ven đường một giây. Lương Thuỷ đi xuống bậc thang, mở cửa xe ra, nhìn Tô Khởi.
Tô Khởi rũ mắt chui vào xe, Lương Thuỷ theo sau, đóng cửa xe lại.
Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, đôi chân dài bị kẹt giữa hai hàng ghế, trong tay vẫy xoay di động, quay sang nhìn cô: "Chừng nào khai giảng?"
Tô Khởi đang nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu lại: "Rằm tháng giêng."
"Ờ."
"Còn cậu? Phải đi sớm mà hả?"
"Mùng hai."
"Tớ biết rồi. Cậu có nói trong chóm chat."
Lương Thuỷ không nói gì, nhìn cô.
Tô Khởi lại hỏi: "Mẹ cậu vẫn khoẻ hả?"
"Cũng bình thường. Hôm qua tớ đi thăm mẹ. Hè năm nay được ra."
Tô Khởi cười: "Tốt quá."
Có lẽ là do bóng tối nên gương mặt cô vô cùng trắng sáng. Cậu chợt rất muốn chạm vào một chút, nhưng cậu chỉ không nhìn nữa. Tô Lạc đằng trước quay đầu lại, vui vẻ nói: "Tốt quá. Tới lúc đó em muốn đi đón dì Đề Đề!"
Lương Thuỷ cười nhạt: "Cảm ơn."
Không nói chuyện nữa.
Không gian xe nhỏ hẹp yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, gió bấc thổi mạnh.
Tô Khởi vô thức sờ sờ cửa xe, quẹo qua một con đường khác, sắp đến Giang Phúc Uyển, cô chợt gọi: "Thuỷ Tạp."
"Hửm?" Cậu lại nhìn về phía cô.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nước, ánh đèn lướt qua, rọi vào khiến gương mặt của chàng trai nửa tối nửa sáng. Có chút cô đơn trên gương mặt điển trai đó.
Đôi mắt của chàng trai trẻ trong bóng đêm vô cùng sâu thẳm, tựa như có thể cuốn cô vào đó.
Cô nhẹ giọng: "Cố lên nha."
Cậu mỉm cười rất nhẹ: "Tớ biết."
Cậu nhìn cô.
Cô cũng nhìn cậu.
Như có lời muốn nói, nhưng lại như chờ đối phương nói, kết quả là không ai thốt ra lời nào.
Ở phía trước, tài xế hỏi: "Giang Phúc Uyển đúng không?"
Ha người đều nhìn về phía trước: "Vâng."
Chỉ còn mấy trăm mét, tài xế giảm tốc độ. Lương Thuỷ nhìn con đường phía trước, hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút không kiềm chế nổi. Tô Khởi cũng im lặng, ngón tay khẽ khẩy khẩy khoá kéo áo lông.
Cuối cùng xe taxi dừng lại, Tô Lạc vui vẻ quay đầu lại, vẫy tay: "Tạm biệt anh Thuỷ!"
Lương Thuỷ nắm tay Tô Lạc một cái, rồi đẩy cửa xe ra. Đến giờ phút này, cậu mới quay đầu nhìn Tô Khởi, sắc mặt hoảng hốt, có chút chật vật: "Tớ đi nhé."
Cô nở nụ cười nhẹ: "Ừm."
Cậu nhanh chóng xuống xe, đóng cửa xe, chạy về phía ven đường. Xe taxi lại khởi động, Tô Khởi tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy cả khuôn mặt mình cứng đờ lại, bình tĩnh chưa được ba giây, cô đột nhiên quay đầu nhìn.
Trong bóng đêm tối tăm, bóng dáng cao cao gầy gầy của cậu biến mất ở cửa khu phố.
Tô Khởi quay đầu lại, hai mắt thấy đau. Hôm nay cô thậm chí không dám quan sát cậu, không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu một cách đàng hoàng.
Tiếng gọi của Tô Lạc làm cô phục hồi lại tinh thần: "Chị hai, chị đi học có người yêu không?"
"Không có." Tô Khởi đáp xong, hỏi, "Em hỏi chuyện này làm gì?"
Tô Khởi nói: "Anh Thuỷ hỏi em mà."
Tô Khởi sửng sốt: "Rồi em trả lời sao?"
"Em nói có thể là em không biết."
Tô Khởi đột nhiên muốn nhào lên gõ đầu cậu, nhưng cô không làm vậy. Cô chỉ co rúm người ngồi trên ghế, khẽ rùng mình. Mùa đông Vân Tây, lạnh quá.
.....
Nghỉ đông qua đi, nhóm chat "Cả đường thuận buồm xuôi gió" không còn sôi nổi nữa —— Lương Thuỷ phải thi đại học. Lý Phong Nhiên đã nổi tiếng, phải dành nhiều thời gian để tăng tốc độ tay, nghiên cứu âm sắc. Lâm Thanh vừa yêu đương vừa học hành, còn phải vẽ tranh kiếm tiền. Các môn chuyên ngành của Tô Khởi và Lộ Tử Hạo tập trung vào học kỳ 2 của năm Hai và học kỳ 1 của năm Ba, đặc biệt là Tô Khởi, gần như ngày nào cũng phải học bảy tiết, sắp không thở nổi.
Người thì không thấy mệt, nhưng ngày nào cũng có đầy việc phải làm. Cho dù vậy, cô cũng không bỏ công việc dạy thêm, thậm chí còn dụng tâm hơn trước kia, tựa như mỗi tiết đang dạy kèm cho Lương Thuỷ. Mỗi tuần, cô đều soạn ra một chồng bài sửa và đề thi dày cui gửi cho cậu.
Sinh viên cứ thích nói đùa rằng, nếu quay về cấp 3 thì không thi đậu đại học nổi nữa. Nhưng Tô Khởi cảm thấy, nếu quay về cấp 3, cô sợ mình thi vào Thanh Hoa luôn cũng được.
Xuân qua hạ đến, thoáng chốc đến đầu tháng 6.
Trước khi Lương Thuỷ thi đại học, Tô Khởi gọi điện cho cậu, nghe ra cậu cũng không quá căng thẳng thì yên tâm. Sau khi thi xong, Tô Khởi hỏi cậu thi thế nào, cậu nói bình thường, nhưng không nói điểm. Cô không hỏi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết. Một năm nay cậu rất cố gắng, đoán chừng có thể vào được trường diện 1.
Lương Thuỷ hỏi: "Nghỉ hè cậu có về không?"
Tô Khởi đáp: "Sao đó?"
Lương Thuỷ nói: "Muốn học lái xe chung không?"
Tô Khởi nói: "Để xem đã, nếu về thì học."
Lương Thuỷ nói: "Cậu không về thì đi đâu? Năm nay đâu có Olympic."
Tô Khởi nói: "Trường có thể yêu cầu đi hoạt động xã hội thực tiễn mà?"
Sắp đến thi cuối kỳ, Giang Hy hỏi Tô Khởi nghỉ hè có kế hoạch gì chưa. Tô Khởi nói chuẩn bị về Vân Tây học lái xe. Giang Hy nói, cậu tham gia một quỹ xoá đói giảm nghèo của Bắc Kinh, nghỉ hè đến vùng núi Ninh Hạ xa xôi để dạy học, hỏi cô có hứng thú không.
Tô Khởi lập tức đồng ý. Không phải vì ý tưởng này cao thượng, mà là ở cái tuổi này, cô muốn đi khắp nơi để trải nghiệm. Hơn nữa, năm nay trường yêu cầu có hoạt động xã hội thực tiễn, cô vốn định về Vân Tây lấy dấu mộc ở công ty nhỏ tồi tàn của bố mình cho có lệ, nhưng bây giờ đi dạy học thì vừa hay.
Cô nói với Lương Thuỷ muốn đi dạy học, không học lái xe nữa. Lương Thuỷ chỉ nhắn lại chữ "".
Đầu tháng 7, nghỉ hè. Tô Khởi dọn hành lý, cùng đồng đội trong Quỹ ngồi xe lửa đến Ngân Xuyên. Cả nhóm sinh viên ngồi quanh bàn nhỏ đánh bài. Ngoài chơi chung với mấy bạn trẻ ở hẻm Nam Giang, Tô Khởi không thích chơi bài, nên ngồi một bên nghe nhạc.
Trên đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Lộ Tử Hạo:
"Vãi chưởng, Tô Thất Thất ơi, cậu bảo đảm không đoán được Thuỷ Tạp vào trường nào đâu?!"
Tô Khởi chợt căng thẳng: "Có kết quả trúng tuyển rồi?"
"Chính xác!" Lộ Tử Hạo nói, vừa kích động vừa hưng phấn, mừng như điên hệt như trúng được 500 vạn, "Cậu ấy vào trường cậu đó! Bắc Hàng!"
Tô Khởi không phản ứng kịp, không thể tưởng tượng được: "Hả? Điểm của cậu ấy......"
"Học viện Hàng không. Tuyển thẳng!" Lộ Tử Hạo cười như điên, "Cậu ấy thi vào Hàng không dân dụng của trường cậu!"
Tô Khởi suýt nữa đã nhảy khỏi ghế ngồi, giọng cô run rẩy: "Thật hả?!"
"Phí lời, bộ giả được hả? Cậu không lên QQ bao lâu rồi, cậu ấy báo trong nhóm rồi."
"Tín hiệu chỗ tớ không tốt lắm." Tô Khởi kích động đến nỗi xông ra hành lang, đi đến chỗ giao nhau của các khoang xe, "Không phải, chân cậu ấy......"
"Vận động viên không được, phi công Không quân cũng không được, nhưng Hàng không dân dụng có thể châm chước. Mẹ tớ nói, cậu ấy thi mấy phần khác quá xuất sắc, hãng hàng không đặc cách tuyển luôn. À, chân của cậu ấy cũng hồi phục tốt rồi."
Tô Khởi đi thẳng về phía trước, phát hiện đi lố, lại vòng vèo quay về chỗ ban nãy. Cô vừa thấy vui vẻ vừa thấy chua xót, tay cầm di động run rẩy: "Trời ơi, Lộ Tạo, bây giờ tớ không biết nên nói gì nữa! Cậu hiểu không, tớ...... Lúc trước tớ rất sợ cậu ấy sẽ....."
"Tớ hiểu. Thất Thất, bây giờ tớ sắp khóc luôn rồi này." Cậu cười lớn, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Tớ vẫn luôn rất tin tưởng vào cậu ấy, nhưng tớ không dám nói, sợ cậu thấy thật sự ngã xuống. Đm, Lương Thuỷ đúng là Lương Thuỷ! Vẫn bò dậy được. Đệt, ông đây thật sự....." Cậu văng tục liên tục, cảm xúc dâng trào, "Đệt, thằng chó này! Giấu đúng kỹ, tháng 11 năm ngoái đã vượt qua kỳ thi phi công rồi, vậy mà không thèm nói với tụi mình, một mình im ỉm đúng lâu. Mẹ nó! Ông đây nể luôn!"
"À đúng rồi, sao cậu ấy qua được kiểm tra lý lịch..." Tô Khởi thấy có khách đi ngang, sợ tới mức cuống quýt ngừng nói, đợi người ta đi rồi mới thấm thỏm giống như ăn trộm, "chính trị? Không phải dì Đề Đề....."
"Hộ khẩu Thuỷ Tạp trước giờ nhà dì cậu ấy!" Lộ Tử Hạo nói.
Thì ra, Nam Giang của phố Bắc Môn – khu nhà nghèo – ban đầu là công trình xây dựng tư nhân, không có giấy phép. Sau khi được sinh ra, hộ khẩu của bọn trẻ đều được xếp vào hộ khẩu tập thể tại đơn vị của bố mẹ, mãi đến năm 1995 được cấp giấy chứng nhận sở hữu thì mởi chuyện hộ khẩu về nhà. Tuy Lâm Gia Dân kinh doanh tự do, nhưng ông là người thành phố, còn bố của Lương Thuỷ là dân thất nghiệp lông bông, không có công ty, hộ khẩu thì ở nông thôn. Khang Đề không muốn hộ khẩu con trai ở nông thôn, nên ghi vào hộ khẩu của em gái lấy chồng ở tỉnh thành.
Năm đó có rất nhiều người làm như thế. Cuối cùng thì, thời đại nông dân không có hộ khẩu cũng nở mày nở mặt rồi.
Tô Khởi nghe xong, có cảm giác như sống sót sau tai nạn. Năm đó Lương Tiêu không nên thân, vậy mà lại trời xui đất khiến giúp được con trai của mình.
Vận mệnh do trời cao chắp bút, nào ai tưởng tượng ra được?
Hai người nói chuyện nửa ngày, Tô Khởi cúp máy, trong lòng vẫn kinh hoàng. Cô mở danh bạ gọi ngay cho Lương Thuỷ, ngón tay đặt ở phím gọi màu xanh, trái tim lại hơi chùng xuống.
Tháng 11 năm trước cậu đã thi đậu hàng không. Cậu không nói cho cô.
Tuy cô biết, cậu sợ lỡ như thi môn văn hoá xảy ra sự cố thì lại rớt lại lần nữa, nhưng mà..... có phải cô, đã không còn là người thân thiết với cậu nữa rồi không?
Tô Khởi dựa vào vách xe lửa, lắc lư theo xe. Ngoài cửa sổ là sa mạc Gobi vàng của Tây Bắc, trời rất xanh, ánh mặt trời chói chang, muốn bỏng cả mắt cô.
Cô chớp mắt nhìn trời, mở di động lần nữa, nhắn cho cậu một tin: "Thuỷ Tạp, chúc mừng nha."
Chỉ vài giây sau đã có tin nhắn, một gương mặt cười rất tươi: "^__^"
Cô nhìn gương mặt tươi cười đó, đôi mắt lập tức ướt đẫm. Một năm bảy tháng, rốt cuộc cậu cũng cười rồi.
Thêm một tin nhắn đến: "Cậu ở đâu đấy? Tớ gọi cho cậu."
Cô lập tức gửi lại: "Đừng. Tớ đang trên xe lửa. Tín hiệu không tốt. Đang chơi với bạn."
Một lát sau, cậu trả lời: "Ừm. Chú ý an toàn."
Tô Khởi tắt máy, trở về chỗ ngồi.
Nghe nói chỗ họ đến không có tín hiệu, khá tốt.
Trong khoảng thời gian này, ngăn cách với thế giới thôi. Cô không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
Cô đeo tai nghe,《Một người》của Chaeyeon vang lên, giai điệu buồn bã. Cô nhớ tới mình đã từng nhảy bài《 Hai chúng ta》của Chaeyeon. Mấy năm trôi qua, từ hai người thành một người, từ nhiệt tình trở nên buồn bã, cô ca sĩ này đã trải qua chuyện gì?
Cả nhóm người đến Ngân Xuyên, ngồi xe lớn đến tỉnh Ngô Trung, rồi ngồi xe nhỏ đến huyện XX xã XX, lại ngồi máy kéo đến thôn XX. Suốt đường đi là dốc cao cát vàng, trời cao đất rộng, cây mạ xanh và lúa vàng tô điểm cho triền núi.
Đến thôn cần dạy thêm, tín hiệu di động mất hoàn toàn. Ngoài trường học và hai dãy nhà ngói của thôn, toàn bộ thôn dân đều ở trong hang động, cuộc sống cực khổ. Bọn trẻ đứa nào cũng đen và bẩn.
Trường có ba gian lớp học, hai văn phòng, một hầm cầu trong góc, mùi cực hôi. "Sân thể dục" cũng chỉ là một sườn núi hoàng thổ.
Trước khi đội dạy thêm đến, bí thư thôn đã động viên các gia đình, nên ngày khai giảng có đến hơn 80 học sinh đến. Nhỏ nhất là bốn tuổi, lớn nhất là mười lăm. Giang Hy là đội trưởng đội giáo viên, chia bọn nhỏ thành sáu cấp lớp.
Tô Khởi phát hiện bọn trẻ chưa từng học tiếng Anh và âm nhạc, nên làm cô giáo dạy tiếng Anh và dạy nhạc, dạy bọn trẻ hát "Bắt cá chạch" và "Thợ vữa".
Hôm sau, con gái của thôn trưởng đến nói, sau khi bọn trẻ xếp hàng tan học về nhà, quanh quẩn nơi sườn núi hoàng thổ đều là tiếng hát non nớt: "Chu choa cái mũi nhỏ của mình, thay đổi hình dáng đi nào!"
Tô Khởi rất vui, tràn đầy cảm giác thành tựu. Mỗi ngày, ngoài viết giáo án, cô còn với bọn trẻ ở sân thể dục, dạy chúng ca hát và nhảy múa.
Hôm đó Giang Hy ra khỏi văn phòng, thấy cô dạy bọn trẻ múa "Tiểu Yến Tử, mặc áo hoa...." dưới ánh nắng chói chang. Động tác rất đơn giản, nhưng tư thế cô duỗi tay hay nhấc chân lại vô cùng xinh đẹp.
Cậu đứng dưới mái hiên nhìn rất lâu, đến tận khi giải tán. Tô Khởi đi tới, cậu cười: "Cậu không đem theo kem chống nắng đúng không?"
Bạn cùng phòng ký túc xá của Tô Khởi không ai trang điểm, cũng không có khái niệm chống nắng. Cô sờ sờ mặt: "Đen rồi?"
(Editor: ui chống nắng rất là hết sức quan trọng đừng quên dùng kem chống nắng nha mọi ngừi!!!!!)
Nào chỉ có đen thui, lột da hết cả rồi. Giang Hy bật cười: "Cậu biết tia cực tím ở Tây Bắc mạnh lắm không?"
Tô Khởi than một tiếng: "Tiêu rồi." Ngay sau đó, "Không sao, tớ là người phía Nam, về nhà là trắng lại ngay."
Đang nói thì một đứa trẻ chạy tới, đưa cho cô một quả dưa: "Cô Tô ơi, tặng cô đó."
Tô Khởi thấy vừa mừng vừa lo: "Cảm ơn."
Đứa trẻ đó ngại ngùng chạy đi.
Giang Hy tắc lưỡi: "Chà. Món quà này quý nha."
Trên thôn xóm cằn cỗi nơi sườn núi hoàng thổ cao này, trái cây là đồ hiếm. Những món quà trước đó Tô Khởi nhận được từ bọn trẻ là bông hoa nhỏ, túi gia vị của mì ăn liền, quýt xanh nhỏ, đây là lần đầu nhận được dưa.
Cô về văn phòng: "Tớ muốn chụp ảnh kỷ niệm!"
Giang Hy đi theo. Trên bàn cô chất đầy giấy xếp hình mà bọn trẻ cho. Cô cúi đầu mân mê di động, tóc có hơi bết. Ở đây thiếu nước, trong đội có người nửa tháng chưa tắm rửa gội đầu, nhưng cô hoàn toàn không để bụng.
Cô nghịch nghịch trái dưa, khẽ kéo cổ áo, phần cổ và cổ áo có một đường phân chia trắng đen rõ ràng.
Giang Hy nhìn cô: "Đến đây chịu khổ rồi nhỉ?"
"Đâu có đâu. Vui lắm đó." Tô Khởi cười, nhìn điện thoại.
Giang Hy mỉm cười, đang định nói gì nữa thì bên ngoài ồn ào, tiếng khóc của trẻ con vang lên. Một đứa trẻ lớp lớn vọt vào văn phòng, hô: "Thầy cô ơi, có người thọc tổ ong!"
Sáu, bảy sinh viên trong phòng sửng sốt lao ra ngoài, thấy ong vò vẽ bay đầy trời. Bọn nhỏ ôm đầu chạy khắp sân thể dục.
Giang Hy kêu: "Vào văn phòng hết!"
Mấy sinh viên vừa cầm chổi đuổi ong vừa kéo bọn trẻ. Tô Khởi thấy một đứa bé lớp 1 ôm đầu co rúm trong góc sân thì chạy đến ôm cô bé vào lòng.
"Tô Khởi!" Giang Hy lấy một chiếc áo khoác chạy về phía cô, một tay bảo vệ cô và đứa bé, tay kia thì đập quần áo đuổi ong đi, dắt hai người về văn phòng.
Bọn họ nhanh chóng đóng cửa lại. Cả nhóm sinh viên và học sinh tiểu học trong phòng vẫn chưa định thần.
Đứa trẻ nào cũng bị ong đốt, nhưng không đứa nào khóc. Mấy sinh viên lấy hòm thuốc ra, thoa rượu khử trùng cho từng đứa trẻ.
Giang Hy hỏi Tô Khởi: "Cậu sao rồi? Có bị đốt không?"
Tô Khởi lắc đầu, nhìn trán cậu: "Trán cậu..."
Giang Hy không hiểu, sờ lung tung: "Ui..."
Tô Khởi vội vàng đưa bông gòn và cồn I-ốt cho cậu. Giang Hy chùi chùi trên trán, không đúng vị trí. Tô Khởi hết cách, lấy bông gòn chùi cho cậu, chùi vài cái, vừa cúi xuống thì thấy cậu nhìn mình chằm chằm, cô hỏi: "Nhìn tớ làm gì?"
Giang Hy nuốt khan cổ họng, nói: "Cậu thật sự đen thui rồi."
Tô Khởi cạn lời: "Cậu tưởng cậu không đen y chang cục than à."
Hơn nửa tiếng sau, ong vò vẽ bay đi hết, lớp buổi chiều vẫn diễn ra như bình thường.
Tan học hôm đó, Tô Khởi vẫn đứng ở cổng trường dưới sườn núi nói "tạm biệt" với học sinh. Chờ bọn trẻ về hết, cô ngồi xuống đất, nhìn bóng dáng bọn trẻ xếp hàng biết mất ở đường chân trời mờ nhạt.
Mấy ngày qua, phong cảnh trước mắt cô chỉ có trời xanh thẳm, sườn núi hoàng thổ trập trùng dài mênh mông vô bờ, điểm xuyết là bóng dáng bọn trẻ đi lại.
Sau khi ăn cơm chiều, Tô Khởi sẽ cùng vài người trong nhóm đi dọc vào sâu trong cao nguyên. Nhưng cho dù đi bao xa, ngoài sườn núi cũng chỉ là sườn núi, cứ như mãi mãi không thể ra khỏi, cũng không có điểm cuối.
Những hình ảnh trên tin tức trở nên chân thật, thực sự có một nơi cằn cỗi như thế này tồn tại trong cùng một đất nước.
Đêm hôn đó, Tô Khởi ngồi trước cổng trường ngắm sao. Ở nơi này, nhiệt độ ban đêm và ban ngày chênh lệch cực lớn, trời vừa tối là gió ập đến, nhưng trời sao thì sáng vô cùng.
Giang Hy đi ra, ngồi kế cô.
"Nghĩ gì đó?"
"Cảm thấy chúng ta không giúp họ được bao nhiêu." Tô Khởi nói.
"Cố hết sức là được."Giang Hy nói, "Quỹ có liên hệ với vài công ty, tháng sau đến tham quan, họ sẽ chi tiền cho trường để mua thêm máy tính, sách vở và bàn ghế. Hơn nữa, hôm qua tớ có nói chuyện với thôn trưởng, nghe nói chính phủ đang xây dựng công trình cho dân vào ở. Chắc là khoảng năm sau, thôn sẽ dọn ra khỏi hầm đến ở nhà tầng."
Tô Khởi khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."
Giang Hy nhìn gương mặt tươi cười của cô trong bóng đêm, rồi ngẩng đầu nhìn trời sao: "Bầu trời đêm Bắc Kinh không đẹp thế này."
Tô Khởi cũng nhìn lên: "Giang Hy, sau này cậu muốn làm gì?"
Giang Hy chỉ vào một chỗ trên trời: "Chỗ đó."
"Hoả tiễn vệ tinh, máy dò trạm không gian, tên lửa hành trình?"
"Ừm." Cậu nói, "Làm nghiên cứu khoa học, tớ không lên nổi trạm không gian Thiên cung 1 [1] rồi. Số 2 với số 3 có thể nỗ lực.
[1] Thiên Cung 1 là trạm không gian đầu tiên của Trung Quốc, được phóng lên quỹ đạo ngày 29/9/2011 và ngừng hoạt động từ tháng 3/2016.
Tô Khởi cười: "Ghê ta, phấn đấu 50 năm cho đất nước."
Giang Hy cười: "Còn cậu?"
Tô Khởi nhướng mày: "Máy bay dân dụng."
Giang Hy: "À, chí hướng cao hơn tớ."
Tô Khởi cười ha ha: "Bớt đi."
Giang Hy: "Chà, cuộc khiêu chiến phá thế lũng đoạn của Boeing với Airbus ở nước ta phải trông cậy vào cậu rồi."
Tô Khởi: "Thôi đi, lứa này của tớ không có khả năng đâu. Không sao cả, cố hết sức lót đường cho đời sau."
Trong mắt Giang Hy hiện lên tia xúc động, gật đầu: "Ừm, trồng cây cho đời sau. Truyền gậy tiếp sức."
Một tháng rưỡi dạy học trôi qua nhanh như gió. Ngày nhóm giáo viên rời đi, bọn trẻ tới tiễn, vừa khóc vừa tặng quà cho các thầy cô, nào là hoa giả, bút bi, rồi lịch tường hình phụ nữ đã dính keo trên đó. Cả nhóm sinh viên ai cũng trào nước mắt.
Ngồi trên xe lửa quay về, Tô Khởi thấy rất xuống tinh thần, thật sự không nỡ xa.
Những ngày tháng biệt lập ngăn cách với thế giới nhưng đơn giản trở thành một cõi thanh tịnh trong trái tim cô.
Cái gọi là dạy hỗ trợ, đến tột cùng là ai giúp ai, cũng không rõ nữa.
Trở về Bắc Kinh, đối mặt với đô thị phồn hoa, xe như mắc cửi, những ngày đầu cô có chút hoảng loạn, cứ ngồi nhìn từng tấm ảnh chụp bọn trẻ trên cao nguyên lần này đến lần khác, cô chợt không chập nhận được việc khung cảnh xung quanh thay đổi. Cô chọn vài tấm đăng lên mạng, còn viết một trạng thái thật dài. À đúng rồi, Xiaonei đã đổi thành Renren, nghe nói để mở rộng người sử dụng chat nhóm.
Rất nhiều bạn bè ấn like cho cô, Phương Phỉ bình luận trong một tấm ảnh: "Trông cậu với Giang Hy xứng đôi quá."
Trong bức ảnh đó, học sinh tiểu học xếp hàng về nhà, Tô Khởi và Giang Hy đứng một bên, mặc đồng phục đội giống nhau, áo thun màu trắng in hoa, giống đồ cặp đôi. Nhưng bức ảnh đó cũng có những đồng đội khác cũng mặc đồng phục nhóm.
Tô Khởi chỉ cho là cô ấy nói đùa, không nhắn lại.
Nhưng Giang Hy trả lời bình luận của Phương Phỉ: "(mỉm cười) (thè lưỡi)".
Tô Khởi cảm nhận được điều gì đó, nên không liên lạc với Giang Hy suốt mấy ngày. Khi sắp đến khai giảng, Giang Hy gọi điện cho cô, nói trong máy ảnh của cậu còn ảnh cô chụp hồi dạy thêm, hỏi cô khi nào đến chép ảnh.
Tô Khởi nói: "Ngày mai tớ đưa USB cho cậu."
Giang Hy đồng ý. Lúc chuẩn bị cúp máy, chợt thấp giọng gọi: "Tô Khởi."
Tô Khởi đã có dự cảm, da đầu căng lên: "Ừm?"
"Bây giờ cậu có đang thích ai không?"
Cô không biết trả lời thế nào: "Sao vậy?"
"Tớ....." Cậu ngừng nói. Cuộc gọi vẫn diễn ra, không khí căng thẳng. Tô Khởi tưởng tượng ra dáng vẻ cậu luống cuống tay chân ở bên kia, trong lòng có chút thương xót.
"Tớ có thể thích cậu không?" Rốt cuộc cậu cũng hỏi thành lời, nhưng cười não nề: "Không đúng, hỏi muộn rồi. Đã thích rồi."
Tô Khởi cúi đầu, che đi đôi lông mày đang nhíu lại của mình, vừa định mở miệng thì cậu ngắt lời.
"Cậu đừng vội từ chối. Có thể chờ một tháng không?"
Tô Khởi không hiểu: "Là sao?"
Thậm chí tiếng cười của Giang Hy cũng căng thẳng: "Tớ biết, bạn bè đột nhiên nói như vậy, cậu nhất thời không tiếp thu được, cũng xấu hổ. Nhưng chờ một khoảng thời gian được không? Tụi mình vẫn giống như bạn bè bình thường, tớ sẽ không quấy rầy cậu, cũng không nhắc lại chuyện này. Nhưng cậu có thể thử thay đổi lòng mình, xem thử thế nào không?"
"Nếu như không được thì sao?"
"Vậy tớ chấp nhận, ít nhất tớ không hối hận. Cậu đừng từ đầu đã nói không được. Tớ chỉ mong cậu suy nghĩ một thời gian rồi cho tớ đáp án. Một tháng sau, được không?"
Tô Khởi im lặng, hồi lâu sau, nói: "Được."
Ngày hôm sau, Giang Hy đưa ảnh chụp đã chép cho Tô Khởi, lại hẹn cô cùng tự học.
Giang Hy rất lịch sự, đối xử với cô giống bạn bè bình thường, thảo luận vấn đề, nghiên cứu bài trên lớp với cô. Không hề nhắc đến một chữ nào về lời hẹn một tháng
Tô Khởi cũng từng nghĩ, có phải nên cho bản thân một cơ hội, đổi sang một trạng thái khác.
Nhưng một loại cảm xúc vùi sâu trong tim tựa như một con mãnh thú đâm vào tường khiến cô đau nhói. Hai cảm xúc, một muốn buông ra, một muốn nắm chặt, giằng xé dữ dội. Cô đau đầu không thôi, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên, một tháng sau rồi tính.
Vài ngày sau đến khai giảng, Tô Khởi vào năm ba.
Hôm sinh viên mới báo danh, cô nhận được điện thoại của Lương Thuỷ, cậu nói: "Không mời tớ ăn cơm à?"
Tô Khởi ngạc nhiên: "Cậu đến trường rồi?"
Lương Thuỷ: "Vô nghĩa."
Tô Khởi che trán, cảm thấy bản thân loạn xà ngầu vừa thôi, hỏi: "Cậu ở toà ký túc xá nào?"
Lương Thuỷ nói: "Dưới ký túc xá cậu."
Tô Khởi sửng sốt, chạy ra ban công nhìn. Dưới lầu lá xanh mơn mởn, Lương Thuỷ mặc áo thun đen đứng bên cây bạch dương, một tay cho vào túi quần, dáng vẻ thư thái.
Tô Khởi vội rửa mặt, thay quần áo rồi chạy xuống lầu.
Ngày 1 tháng 9, mặt trời nhô cao chói chang, Lương Thuỷ nheo mắt lại vì chói mắt, vẻ mặt bình thản, nhưng bàn tay rũ xuống lại đang siết chặt điện thoại. Tô Khởi chạy đến trước mặt cậu, vội nhìn một cái rồi dời ánh mắt đi, bỗng không biết nói gì, cho nên hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Cậu còn chưa trả lời thì cô đã nói thêm: "Chỉ có thể mời cậu ăn cơm căn tin thôi, quán ngoài trường không ăn nổi."
"....." Trái tim đang căng thẳng của Lương Thuỷ dịu đi, nói: "Cậu chỉ có chút tiền đồ này."
Tô Khởi nói: "Tớ là sinh viên nghèo mà, chả có gì."
Lương Thuỷ nhìn sang cô, nhìn một hồi lâu, nói: "Đen thui thật rồi."
"...." Tô Khởi liếc lại cậu, "Ai mượn cậu nhìn."
Lương Thuỷ mỉm cười, không cãi lại.
Lúc đó, ánh mặt trời chói chang, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn và điển trai của cậu, rất trẻ trung.
Cô nhìn nụ cười đã lâu không thấy của cậu, trái tim không hiểu sao lại thấy bình thản, bản thân cũng cong khoé môi.
Tô Khởi mời cậu ăn cơm niêu, Lương Thuỷ bưng cơm đi theo cô tìm chỗ ngồi, nói: "Cậu đúng là nghèo quá luôn đó."
Tô Khởi ngồi xuống, nói: "Lo ăn cơm đi."
Lương Thuỷ ngồi đối diện cô, chợt thấy chỗ bán trà sữa, hỏi: "Uống trà sữa không?"
Tô Khởi chưa đáp lại, cậu đã đứng dậy đi. Dáng người cao cao gầy gầy đó rất dễ thấy trong nhóm sinh viên.
Vài bạn nữ đi ngang qua đều quay lại nhìn cậu.
Tô Khởi làm như không thấy, cúi đầu ăn cơm.
Một ly trà sữa nhanh chóng đặt trước mặt cô, Tô Khởi nói: "Cảm ơn."
Lương Thuỷ nhìn cô chằm chằm: "Sao cậu biến thành người lịch sự rồi?"
Trước kia cô toàn kéo tay áo cậu: "Thuỷ Tạp ơi mời tớ ăn gà quen đi." "Thuỷ Tạp ơi mời tớ uống trà sữa với." "Thuỷ Tạp mời tớ ăn Cornetto nha." Khi nhận được thì há miệng ăn ngay, một câu cảm ơn cũng không có.
Tô Khởi nhún vai, nói: "Vậy thôi, thu lại lời cảm ơn."
Lương Thuỷ thấy dáng vẻ trêu chọc của cô, âm thầm bật cười, tâm trạng bỗng nhiên rất tốt.
"Đúng rồi," Tô Khởi hỏi, "dì Đề Đề vẫn ổn mà hả?"
"Tốt lắm. Mẹ đi du lịch với dì tớ rồi——" Nói chưa dứt lời thì Phương Phỉ đã ngồi xuống: "Tô Khởi!"
Tô Khởi quay sang: "Cậu quay lại khi nào thế?"
"Mới nãy." Phương Phỉ cười với Lương Thuỷ, cậu gật đầu xem như chào hỏi.
Phương Phỉ không nhìn cậu nữa, nói với Tô Khởi: "Tớ mới thấy bạn trai cậu ở cửa."
Lương Thuỷ nắm chặt đũa trong tay.
Tô Khởi cũng sửng sốt trước cách gọi "bạn trai" này, quay đầu nhìn về phía cửa. Hành động này rơi vào mắt Lương Thuỷ, xát muối vào vết thương.
Cô quay đầu lại, thấy Lương Thuỷ, ý thức được gì đó, nhưng cô không giải thích, vội vàng nhìn Phương Phỉ: "Lát nữa tớ tìm cậu ấy."
"Này, lần sau nhờ cậu ấy sửa máy tính giúp tớ không? Tớ là bạn cùng phòng với cậu, có thể hưởng phúc lợi mà hả?"
Tô Khởi mím môi dưới: "Ừm."
Phương Phỉ quay sang nhìn Lương Thuỷ, dường như không nhớ rõ cậu, hỏi: "Đây là..."
Lương Thuỷ không lên tiếng, chờ nghe Tô Khởi giới thiệu mình thế nào, thì nghe thấy cô nói: "Bạn nối khố. Thi vào trường tụi mình rồi."
Lương Thuỷ không nói gì.
Phương Phỉ: "Vào học viện nào á?"
Tô Khởi: "Học viện Hàng không."
Phương Phỉ: "Ngầu nha."
Cô còn định nói gì nữa, nhưng hai người đã ăn xong, Tô Khởi nói với Phương Phỉ mình đi trước. Lương Thuỷ trầm mặc đứng dậy.
Cả đường hai người không nói chuyện. Trong lòng Tô Khởi cũng không thấy vui vẻ chút nào.
Ra căn tin, rốt cuộc Lương Thuỷ cũng hỏi: "Giang Hy?"
Tô Khởi nói: "Sao cậu biết?"
Lương Thuỷ cười nhạt: "Cậu có đăng ảnh cậu ta trên Xiaonei." Trong album ảnh dạy hỗ trợ, có ảnh toàn đội chụp chung.
Tô Khởi ừm một tiếng.
Hai người lại không nói gì, đi dọc theo con đường rợp cây xanh. Mùa hè, cây cối tươi tốt, ánh mắt trời lốm đốm, dừng trên gương mặt rõ ràng các đường nét của Lương Thuỷ, nhưng lại xa vời.
Di động Tô Khởi vang lên, là tin nhắn của Giang Hy. Lương Thuỷ không cần lén nhìn cũng có thể đoán được.
Họ đã đi đến ngã ba, Tô Khởi nói: "Tớ đi tự học đây."
Lương Thuỷ rất bình tĩnh: "Ừm."
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ vội vàng.
Cả hai không ai dám nhìn nhìn kỹ vẻ mặt của đối phương.
Cô quay đầu đi, không có chút dáng vẻ lưu luyến. Lương Thuỷ nhìn bóng dáng cô, trái tim đột nhiên đau đớn như bị xé rách. Cậu cắn chặt răng, tựa như giận dỗi xoay người đi, nhưng chỉ đi hai bước thì đã dừng lại, vẫn không kiềm được mà quay đầu lại.
Nhưng Tô Khởi không hề quay đầu, bóng dáng cô in trên mặt đường, càng ngày càng xa. Cậu ngẩng đầu nhìn trời xanh lốm đốm ngọn cây, lại nhìn cô lần nữa, như ma xui quỷ khiến, cậu đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng sải bước đuổi theo cô.
Nhưng chạy được nửa đường, cậu ngừng lại.
Người tên Giang Hy đứng ở chỗ ngoặt chờ cô. Cô bước đến, nói gì đó với cậu ta. Chàng trai đó cúi đầu nhìn cô, cười mãi.
Lương Thuỷ bỏ hai tay vào túi quần đứng tại chỗ, nhìn hai người họ, hình ảnh đó như ngọn lửa làm mắt cậu cháy đau đớn. Có lẽ là tim quá đau, cậu không nhìn nổi nữa, quay đầu đi ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào bồn hoa ven đường. Cậu hơi hé miệng, thở gấp, trái tim đau đến thở không thông. Cậu muốn rút chân về, nhưng đứng một lát, dường như tự ngược bản thân, vẫn không nhịn được mà nhìn cô nhiều hơn, chợt thấy chàng trai kia lấy một mảnh lá rụng trên tóc cô xuống, cô hơi giật mình rụt người lại, thấy là lá cây thì nở nụ cười.
Lương Thuỷ rũ mắt, lại khẽ hé miệng lần nữa, hít thật sâu. Cậu kìm chế, chật vật cúi đầu sờ ấn đường. Khi ngẩng đầu lên, cô và cậu ta đã đi rồi.
Cậu đứng đó hồi lâu, mới nhớ ra mình phải đi, đi một lúc, chợt che kín hai mắt.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tâm sự (25)]
Một năm rưỡi trước.
Phùng Tú Anh: Hôm nay mọi người có mặt đầy đủ, bàn luôn chuyện này đi. Thật ra cũng không có chuyện gì khác, huấn luyện viên của Thuỷ Tử nói, thằng bé không tới phục hồi chức năng, cũng không chịu trị liệu.
Lý Viện Bình: Gân gót chân chữa khỏi rồi vẫn phải dưỡng thương, để hồi phục lại như người bình thường, không để lại di chứng, phải tốt ít nhất một trăm vạn. Huấn luyện viên nói bên họ chỉ trả hơn hai mươi vạn, còn thiếu tám mươi vạn. Mọi người cũng biết, bây giờ Thuỷ Tử chỉ muốn cứu mẹ nó, số tiền này..... chắc là không chuẩn bị để lại cho bản thân đâu.
Lâm Gia Dân: Anh là bác sĩ, anh cứ nói thẳng hậu quả đi."
Lý Viện Bình: Thằng bé phải trị đàng hoàng, thì sau này vẫn sẽ là người bình thường, nếu không, thì sẽ thành tàn tật. Còn trẻ thì không sao, đến 40 50 tuổi, nếu làm việc nhiều thì chịu không nổi đâu.
Mọi người im lặng.
Trần Yến: Mọi người nghĩ thế nào thì tôi không quan tâm. Tôi nhìn Thuỷ Tử lớn lên, thích thằng nhỏ này, với lại tôi còn mang ơn Khang Đề, là cô ấy cho tôi công việc. Hôm cô ấy bị đưa đi, đã gọi tôi một tiếng "Yến Tử...." Cô ấy chưa nói gì, nhưng tôi hiểu hết. (nghẹn ngào). Cô ấy không yên tâm, bảo tôi chăm sóc Thuỷ Tử. Nếu tôi để Thuỷ Tử tàn tật, thì đời này không thể thanh thản. Tôi cũng nói thật với mọi người, không sợ mọi người đi báo công an. Tôi lo chuyện sổ sách của trung tâm thương mại, sau ngày xảy ra chuyện, đúng lúc có một khoản tiền hàng được gửi đến, năm mươi mấy vạn, tôi lén lấy ra rồi. Tôi muốn giữ lại cho Thuỷ Tử. Bản thân tôi không đủ khả năng, chỉ có thể cho nó thêm tám vạn.
Tô Miễn Cần: Nói giúp đỡ, lúc trước tôi bị đối tác lừa, sau đó làm ăn lại, Khang Đề kéo cho tôi rất nhiều mối quan hệ. Tôi nhớ kỹ hết.
Trình Anh Anh nói thẳng: Em bàn bạc Tô Miễn Cần rồi, phí trị liệu của Thuỷ Tử, nhà em góp tám vạn.
Phùng Tú Anh: Tôi với Lý Viện Bình cũng cỡ đó.
Thẩm Huỷ Lan: Chúng tôi cũng góp một phần, chỉ hơn năm vạn thôi.
Lộ Diệu Quốc: Nhà em như vậy là nhiều lắm rồi.
Lâm Gia Dân: Bây giờ Thanh Thanh vào đại học rồi, con bé vẽ tranh kiếm tiền, vừa học vừa làm, không cần chúng tôi lo tiền học và tiền sinh hoạt. Hai vợ chồng tôi cũng không xài bao nhiêu tiền.
Phùng Tú Anh: Vậy chúng ta góp hết lại, chuyển tiền cho huấn luyện viên đi. Bảo ông ấy nói với Thuỷ Tử đây là tiền tài trợ. Nếu thằng nhỏ này sau này nên người, chúng ta không cần, nó cũng sẽ trả lại cho chúng ta. Nếu nó không.....
Trình Anh Anh: Vậy thì đây là bí mật. Đời này không ai được nhắc đến.
_____________________
(Editor: Bên Trung có bình luận mắng Thất Thất nên tác giả viết thế này, mình dịch ra cho mọi người đọc luôn)
Thất Thất chưa từng nói ra suy nghĩ của bản thân về chuyện chia tay này với bất kỳ ai, bao gồm cả nhóm bạn thân nhất. Đối với chuyện này, Thất Thất một mực im lặng và giấu kín. Là rạng sáng sẽ ngồi trong ký túc xá xem Doraemon nhưng không nói lời nào. Rốt cuộc cô ấy nghĩ gì, trải qua chuyện này thế nào, một hai chương sau sẽ rõ. Cho nên đừng dễ dàng kết luận cô ấy thực tế hay trần tục.
Tuổi trẻ mà muốn làm nghiên cứu khoa học thì đã là người không trần tục nhất rồi.
Còn có người còn nói Thất Thất chia ngọt chứ không sẻ bùi? Người không cho cô sẻ bùi là Thuỷ Tạp, muốn chia tay cũng là Thuỷ Tạp, mọi người bảo Thất Thất phải làm sao đây, bỏ học chạy từ Bắc Kinh về trông coi cậu quấn cậu mãi không bỏ? Thất Thất đồng ý chia tay với cậu là vì quá hiểu tính tình cậu. Trong hoàn cảnh lúc đó, cậu cảm thấy rất mất mặt, rất hổ thẹn. Lúc này mấy câu "Tớ yêu cậu, tớ muốn ở cạnh cậu, tớ vẫn luôn ủng hộ cậu" sẽ không có tác dụng. Đối với một số người, khi gặp phải khó khăn ở mức độ đó, thật ra chỉ cần "mọi người cách xa tôi một chút, để tôi một mình từ từ vượt qua thì tốt hơn", "mọi người không cần lo cho tôi, để tôi yên tĩnh vượt qua chuyện này." Mà trùng hợp, hoàn cảnh sống từ nhỏ đã tạo nên một Lương Thuỷ như thế. Hai người yêu xa, sự khích lệ qua điện thoại chỉ càng trở nên nhạt nhẽo hơn. Nếu Thất Thất thật sự đến ở cạnh cậu trông chừng cậu không rời, Thuỷ Tạp có thể sẽ bức điên chính mình.
Tôi thấy là
Đừng vì thấy nam chính đáng thương nên công kích nữ chính. Rồi sau nay thấy nữ chính đau khổ thì lại bắt đầu chửi bới nam chính.
Trên đời này không có sự trưởng thành nào vẹn toàn, cũng không có một tình yêu nào hoàn hảo. Ai cũng phải đi trên con đường gập ghềnh.
Tô Khởi có suy nghĩ của cô về tình yêu, Lương Thuỷ có suy nghĩ của cậu về trách nhiệm. Không may, hai điều này mâu thuẫn với nhau. Có lẽ đúng, có lẽ sai. Đúng thì kiên trì, sai thì sửa lại. Nhờ tình yêu nên tỉnh ngộ, thay đổi, nhìn theo góc độ mà bản thân trước đó không nghĩ đến, không phải càng tốt đẹp hơn sao?
Ngoài ra, trong quá trình trưởng thành, ai cũng sẽ thay đổi, chuyện này rất bình thường, thậm chí là hiển nhiên. Đáng sợ nhất là những thứ nên đổi thì không đổi, khăng khăng theo ý mình, còn những gì không nên thay đổi thì lại xoá bỏ, đánh mất bản thân ban đầu. Nhưng mà, Thất Thất và Thuỷ Tạp, vẫn tốt. Điều tốt đẹp nhất từ trong cốt tuỷ sẽ không thay đổi, chỉ là lén trốn đi thôi, sẽ xuất hiện mà.
Nhiêu đây đủ rồi.
______________________
Editor: Đây là ảnh chibi anh phi công Thuỷ Tạp trên bookmark sách giấy bên Trung nè mọi người xinh xẻo chưa🥺🥺🥺 Chữ trên bookmark là "Thất Thất, tớ thích cậu nhiều lắm/ Thuỷ Tạp, tớ cũng vậy." T_____T Con đường anh phi công quay lại với chị gái chế tạo máy bay còn gập ghềnh lắm 🥺

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.