Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 23: Sai lầm của vận mệnh




Lúc Tô Khởi chạy đến bệnh viện Nhân dân ở tỉnh lỵ thì đã hơn 9 giờ tối. Khang Đề ngồi trên ghế ở khu phòng VIP, đôi mắt sưng đỏ, dáng vẻ rất tiều tuỵ.
Tô Khởi chưa từng nhìn thấy bộ dạng suy sút như thế của dì ấy, trái tim nặng nề cả đường đi chìm xuống tận đáy.
Khang Đề nói, tố chất cơ thể của Lương Thuỷ bẩm sinh đã không thể chịu nặng nhọc được như các vận động viên khác. Thời gian phục hồi sau lần rách gân gót chân trước kia quá dài, vì để bắt kịp thi đấu lấy giải nên Lương Thuỷ luyện tập quá cực nhọc suốt thời gian dài, cơ thể rốt cuộc cũng chịu không nổi.
Lần này là muốn tham gia thi đấu ở trong tỉnh, kết quả là trước vòng bán kết đã xảy ra chuyện. Đứt gân gót chân là sát thủ số một của vận động viên, tuy rằng phẫu thuật rất thành công, nhưng thời kỳ phục hồi dài tận một năm, mà sau khi khỏi bệnh, dù có dưỡng sức, dù có nỗ lực bao nhiêu đi nữa, cũng không thể đạt đến trình độ như trước.
Làm một vận động viên chạy nước rút, sự nghiệp của cậu kết thúc ở đây, xem như đã bị huỷ hoại.
Khang Đề nói đến đây thì che khuất đôi mắt, nước mắt lăn dài: "Huấn luyện viên nói, nó đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất... Chưa đến bệnh viện thì nó đã biết rõ không giống như lần trước, đã biết rõ gân gót chân của mình bị đứt hẳn rồi, kích động khóc cả đường. Nhưng phẫu thuật xong, sáng nay tỉnh lại, lại không nói lời nào..."
Tô Khởi lau nước mắt trên mặt, lặng lẽ đẩy cửa phòng bệnh.
Chỉ có ánh sáng dịu nhẹ ở hiên cửa, trong phòng im ắng.
Lương Thuỷ nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tái nhợt.
Tô Khởi vừa thấy cậu như vậy thì nước mắt lại tuôn ra, cô lau bừa bãi. Trên giường khẽ động đậy, cậu hơi mở mắt, vẫn chưa tỉnh lắm, giọng nói khàn khàn: "Cậu đến rồi?"
"Ừm." Cô nắm bàn tay lạnh lẽo của cậu, nghẹn ngào: "Thuỷ Tạp, cậu còn đau không?"
Cậu không trả lời, đôi mắt rũ xuống, hơi thở gấp gáp. Đột nhiên, cậu như bị chuột rút, nâng mạnh cằm lên, nhíu chặt mày, mặt mày méo mó, cổ họng phát ra tiếng kêu rên đau khổ, chân phải ở trên giường đạp lung tung, như thể muốn cử động chân trái. Nhưng chân trái bị băng bó lại, không động đậy được.
Cậu kìm nén, nhưng một cơn đau khác đột nhiên ập tới khiến cả người cậu run rẩy: "Ưm....." Cậu nắm chặt tay cô, hai hàng nước mắt chảy ra khỏi khoé mắt đến thái dương.
Tô Khởi sợ hãi, đứng dậy định ấn chuông thì cửa đã được đẩy ra. Y tá cầm một ống tiêm bước vào, chích vào lỗ của túi truyền, thuốc nước đi theo đường ống vào máu cậu.
Ngực cậu phập phồng kịch liệt, thở hổn hển rất mạnh, rồi bình tĩnh lại, nhắm hai mắt.
Tô Khởi hỏi: "Y tá, cậu ấy bị sao vậy?"
Y tá nói: "Mới hết thuốc giảm đau. Chích một mũi thì không sao nữa."
Tô Khởi hỏi: "Vậy nhỡ buổi tối lại đau thì sao?"
"Thuốc này 8 tiếng mới được chích một lần. Lỡ thật sự đau chịu không nổi thì đến quầy y tá lấy thuốc uống." Y tá nói, "Nhưng mà chắc là không sao đâu. Tối qua chịu đựng được mà."
Y tá đi ra ngoài.
Cả người Lương Thuỷ cũng bình tĩnh lại, không biết có phải do tác dụng của thuốc không.
Tô Khởi trông chừng cậu rất lâu, nghĩ rằng cậu sẽ tỉnh dậy, nhưng cậu không. Cô không mở mắt nổi nữa, kéo giường phụ ra, nhẹ nhàng đẩy đến cạnh giường bệnh, ngủ cạnh cậu.
Cô nghiêng người nắm chặt tay cậu, nghĩ tối nay nếu cậu cử động thì cô có thể dậy ngay lập tức. Nhưng cả đêm cậu cũng không nhúc nhích. Sáng sớm hôm sau, y tá vào đổi thuốc, Tô Khởi thức dậy, mới phát hiện cậu đã dậy từ lâu.
Cậu hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài tấm màn cửa màu trắng, mặt trời ngày đông càng mờ mịt hơn.
Y tá đổi thuốc, Tô Khởi thoáng nhìn miệng vết thương chảy máu phía sau mắt cá chân trái của cậu. Cô nắm chặt tay cậu, nhưng cậu không phản ứng.
Khi y tá đi rồi, Tô Khởi kéo bức màn ra, ánh nắng mỏng manh phủ lên giường bệnh. Cậu hơi nheo mắt, rũ hàng mi. Ánh nắng buông xuống che phủ dáng người cô, có chút không chân thật.
Tô Khởi quay đầu lại nhìn cậu.
Lương Thuỷ cũng lẳng lặng nhìn cô.
Cô đến bên giường: "Chân còn đau không?"
Cậu lắc đầu rất nhẹ.
Tô Khởi nhìn cậu chốc lát. Sắc mặt cậu tái nhợt, từ đầu đến cuối không nói một lời, tinh thần rất sa sút. Cô nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang nghĩ gì vậy Thuỷ Tạp? Nói với tớ được không?"
Cậu nhìn vào hư không, nói: "Nếu nghỉ ngơi thêm một phút, nếu chạy ít đi mười mét, có phải, sẽ tránh được không?"
Lòng Tô Khởi chợt đau như chia năm xẻ bảy.
Cậu nhíu mày, nhắm mắt lại.
"Sẽ tốt lên thôi." Cô nhẹ giọng, nói thành lời, nhưng cũng bất lực.
Phòng bệnh rơi vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, cậu nói: "Nước."
Tô Khởi rót một ly nước ấm cho cậu, một tay cầm nước, một tay ôm vai cậu, nâng vai cậu lên. Sức cô yếu, hơn phân nửa là dựa vào chính cậu. Cánh tay cô vòng quanh Lương Thuỷ, cậu uống nửa ly, nghiêng đầu sang một bên.
Tô Khởi đỡ cậu nằm xuống. Cậu nằm trên gối đầu, nặng nề thở gấp một hơi, nói: "Tô Thất Thất."
"Ơi."
Cô chờ.
Yên tĩnh.
Nhưng cậu chẳng nói gì.
Lông mi đang nhắm lại ươn ướt
Tim cô như bị kim đâm: "Thuỷ Tạp, đừng sợ mà. Tớ ở đây. Vẫn luôn ở đây. Đều sẽ qua thôi. Thật đó."
Cậu không lên tiếng, quay đầu sang chỗ khác, ngủ mất.
Hơn 7 giờ, y tá đến đưa bữa sáng dinh dưỡng, Tô Khởi cùng cậu và Khang Đề ăn cơm.
Đến giữa trưa, cậu có tinh thần hơn một chút, ngồi dậy. Tô Khởi chạy xuống dưới lầu mua một túi quýt, ngồi bên cạnh giường lột quýt cho cậu.
Từng quả quýt vàng óng ánh, màu sắc cực kỳ đẹp, giống hệt mặt trời nhỏ.
Lương Thuỷ nhìn cô, nhìn ánh mặt trời rọi vào tóc cô, phủ xuống một vầng sáng màu vàng. Gò má trắng nõn của cô ửng đỏ, bị ánh sáng chiếu vào sáng đến gần như trong suốt. Chỉ có lông mi rũ xuống đen như lông quạ, ánh sáng vụn lấp lánh phía trên.
Có mộ loại ảo giác không quá chân thật, tựa như không thể với tới được nữa.
Ngón tay cậu động đậy, nâng lên, sờ tóc cô, trên tóc có độ ấm của ánh nắng.
Cô lột sạch sẽ hết sơ quýt, rồi mới đưa đến miệng cậu.
Lương Thuỷ cho vào miệng, nước quýt ngọt lịm.
"Ngon không?"
"Ừm."
Tô Khởi lại đút cậu một múi. Cô trông chừng cậu, đút cậu ăn xong nửa quả quýt, còn tính đút tiếp thì cậu nghiêng đầu, không ăn nữa.
Cô ăn phần dư lại.
Ánh mắt Lương Thuỷ chăm chú vào khuôn mặt cô, hỏi: "Cậu thi xong rồi?"
"Vẫn chưa nữa."
Hôm qua đúng lúc là thứ bảy, mà sáng ngày mai thứ hai phải thi nữa.
Lương Thuỷ nói: "Tớ không sao. Cậu trở về đi, đợi nữa là không mua được vé giường nằm đâu."
Tô Khởi cắn múi quýt cuối cùng, nói chan chát: "Thuỷ Tạp, cậu đừng buồn quá nữa nhé."
Vừa thốt lời, cô chỉ cảm thấy lời an ủi này thật khô khan.
Nên nói gì đây, nói cuộc sống vốn sẽ có những thăng trầm ngoài ý muốn? Nếu đường này không thông thì đổi đường khác là được?
Đều vớ vẩn cả.
Nào có dễ dàng như vậy?
Nếu dễ dàng như thế, thì sẽ không có hai chữ "cố chấp", cũng sẽ không có "không cam lòng" và "không phục".
"Không sao." Lương Thuỷ nắm tay cô, nói, "Sẽ qua thôi mà."
Tô Khởi ngẩn người nhìn cậu, nghe thấy cậu nói tiếp: "Rất nhiều chuyện, cho dù cậu không chịu chấp nhận, nhưng cho dù thế nào đi nữa, thời gian cũng sẽ xoá sạch nó khỏi người cậu."
Vẫn luôn là như thế.
Cái gọi là đau khổ, thất vọng, hối hận, không cam lòng, chẳng thể thắng được thời gian.
.....
Chạng vạng, Tô Khởi ngồi xe lửa về Bắc Kinh.
Chiều thứ Tư, sau khi thi xong Toán cao cấp, Lộ Tử Hạo đến trường của cô, vì chuyện của Lương Thuỷ. Hai người ngồi căn tin thảo luận cả buổi, vẫn không có kết quả.
"Lý Phàm cũng nói không biết nên giúp cậu ấy thế nào. Lý Phàm nói, cậu ấy vốn chẳng dám tưởng tượng ngón tay cậu ấy có vấn đề, không bao giờ đàn được nữa." Lộ Tử Hạo rất buồn bã, ôm đầu nói, "Ai cũng không giúp được, an ủi cũng vô dụng. Chỉ có thể do cậu ấy tự bước ra thôi."
Tô Khởi khổ sở nói: "Sao có thể đi ra trong chốc lát được? Giờ tớ gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy chẳng nói gì nhiều. Thật sự là đả kích rất lớn. Ông trời quá không công bằng, tại sao cứ đối xử với cậu ấy như thế?"
Đôi mắt cô lại ướt.
Lộ Tử Hạo: "Nhưng vận động viên là phải vậy mà, đại đa số đều bị huỷ hoại bởi chấn thương. Cậu còn nhớ Owen không? Hồi thi World Cup ở Đức ấy?"
Tô Khởi nhớ rõ, Michael Owen của nước Anh bị đứt dây chằng trong lúc thi đấu, một thiên tài trẻ tuổi phải bò ra khỏi sân bóng như một chú chó. Đến nay thì vô thành tựu, mờ nhạt trong biển người.
"Không phải cậu thích Nesta lắm sao, ba lần World Cup, ba lần chấn thương háng. Trung vệ đứng đầu thế giới, anh ta tìm ai đòi lí lẽ đây?"
"Tớ chỉ......." Tô Khởi nghẹn ngào, "Thuỷ Tạp còn chưa kịp thành danh....."
"Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng." Lộ Tử Hạo là vì hiện thực, nói, "Bây giờ cậu ấy học lớp 12, không thể tuyển thẳng theo diện thể thao nữa, thi đại học mới là vấn đề lớn."
"Tớ nghĩ về chuyện đó rồi, cho nên tớ làm gia sư sưu tập được rất nhiều tài liệu ôn thi lớp 12. Nhưng cái này thì để sau này hẵng nói, cậu ấy phải dưỡng thương một thời gian, bây giờ chưa thể về trường được."
Lộ Tử Hạo cảm thấy khó giải quyết, phiền muộn gãi gãi đầu. Mấy năm nay Lương Thuỷ tốn rất nhiều tinh lực để tập luyện, thời gian học tập không đủ, hơn nữa lần này tâm lý bị đả kích, chỉ sợ càng tệ hơn.
Lộ Tử Hạo chợt hỏi: "Thất Thất, nếu Thuỷ Tử..... Cậu sẽ chia tay với cậu ấy sao?"
Tô Khởi cả giận nói: "Sao có thể? Cậu suy nghĩ vớ vẩn gì đấy?!"
"Tớ không sợ cậu nghĩ vậy, tớ sợ cậu ấy......" Lộ Tử Hạo nói, "Đàn ông đều có lòng tự trọng, Thuỷ Tử càng có. Cậu ấy rất để ý thắng thua, nếu không thì cũng không đi đến ngày hôm nay. Nhưng bây giờ...."
Tô Khởi ngẩn người.
Tối đó về ký túc xá, cô gọi điện thoại cho Lương Thuỷ. Tinh thần cậu ấy vẫn sa sút.
Cô không an ủi cậu, cũng không nhắc đến tương lai, chỉ hỏi cậu hồi phục thế nào. Cậu nói đã ra viện về nhà rồi.
Cô nói chuyện nhà cửa với cậu. Nhà họ Lâm và họ Lộ đều lần lượt rời dọn khỏi hẻm Nam Giang rồi, nhà cô cũng đang dọn. Lương Thuỷ nói nhà cậu cũng muốn dọn, nhưng vì chuyện của cậu nên Khang Đề hoãn lại. Thêm nữa là vì đang mùa mua sắm bận rộn, Khang Đề nói tháng 1 hãy dọn.
Tô Khởi kể cậu nghe chuyện thi cử của mình, phim truyền hình mà cô xem, hàn huyên những chuyện lặt vặt trong cuộc sống như ngày thường. Lương Thuỷ không nói nhiều lắm, im lặng nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu. Cả người không có hứng thú, cũng không giống chàng trai từng thường trêu ghẹo chọc cười cô.
Tô Khởi hiểu rõ, cũng không nản lòng. Cô không biết nên trông cậy vào điều gì, chỉ cò thể trông cậy vào khả năng tự chữa lành của Lương Thuỷ.
Cô nghĩ, có lẽ lần này thời gian sẽ dài hơn một chút, nhưng cậu rồi sẽ giống mỗi lần trước kia, từ từ khôi phục. Cậu vẫn luôn như thế mà. Tất cả những gì cô cần làm là kiên trì ở bên cạnh cậu như thường lệ là được.
Tiết trời lại lạnh hơn, nhiệt độ ở Bắc Kinh lại hạ xuống.
Giữa tháng 12, Tô Khởi làm tổ bên máy sưởi trong ký túc xá, hỏi Lương Thuỷ Vân Tây lạnh không. Cậu nói lạnh lắm, điều hoà vô tác dụng. Nhưng mọi năm đều như thế, quen rồi.
Cô nói với cậu, trong lớp Tu dưỡng đạo đức, cô giúp bạn cùng phòng trả lời câu hỏi bị giáo viên bắt gặp. Lương Thuỷ ở đầu bên kia cười nhạo, nói: "Tớ nói cậu đúng là heo mà."
Tô Khởi nghe thấy tiếng cười lâu rồi chưa nghe thấy của cậu, suýt nữa đã nhảy dựng lên, lập tức nói: "Ký túc xá của tớ không phải có hai người Bắc Kinh sao, hôm nay họ nói họ là "Bắc Kinh song sát", tớ nói, hai cậu là "Bắc Kinh song ngốc" thì có."
Cậu lại cười khẽ.
Cô bừng bừng hứng thú, kể cậu nghe rất nhiều chuyện vui của cô với bạn cùng phòng, vui đến cậu cũng nói nhiều hơn một chút. Hôm đó thế mà lại hàn huyên gần một tiếng, rất hiếm hoi.
Trước khi cúp điện thoại, Lương Thuỷ chợt thấp giọng hỏi: "Nguyên đán cậu dành thời gian về thăm tớ?"
Tô Khởi lập tức đáp: "Được thôi. Tớ cũng quyết định vậy lâu rồi, chuẩn bị cho cậu bất ngờ đó."
Cậu cười nhẹ.
Cô sờ sờ bàn, lại thỏ thẻ: "Thuỷ Tạp, nếu bây giờ ngày nào tớ cũng ở cạnh cậu thì tốt rồi."
Cậu không nói gì, một lúc sau, nói: "Cậu lo học hành chăm chỉ đi."
Tối đó, trước khi ngủ, tâm trạng u ám của Tô Khởi rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, giống như đi trong đêm đen, cuối cùng cũng thấy ánh rạng đông.
Sẽ tốt thôi, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. Cô nói với chính mình.
Nhưng tuyệt đối không thể ngờ được chính là, cái gọi là phúc bất trùng lai hoạ vô đơn chí [1], thế mà lại xảy ra bên cạnh cô. Chưa đầy hai ngày mà tai hoạ lại ập xuống lần nữa.
[1] Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí: ý chỉ phúc (những sự tình may mắn) thường không đến nhiều còn những điều họa (xui xẻo) thì thường hay gặp.
Hôm đó, Bắc Kinh dự báo có đợt khí lạnh, nhiệt độ giảm xuống đến âm 10 độ. Buổi tối sau khi tự học xong, trên đường về ký túc xá, Tô Khởi chợt nhận được điện thoại của Trình Anh Anh, nói nhà Lương Thuỷ đã xảy ra chuyện.
Trong gió lạnh đêm đông gào thét, tim Tô Khởi đột nhiên chùng xuống, không nghĩ ra được chuyện gì xảy ra. Trình Anh Anh nói, trong trung tâm thương mại của Khang Đề có người cố ý phóng hoả. Cả toà trung tâm thương mại, siêu thị và quầy hàng của người nổi tiếng bị thiêu ruội, còn hại chết 3 nhân viên.
Người phóng hoả bị bắt, Khang Đề cũng bị cảnh sát giam giữ, phải chịu trách nhiệm hình sự. Họ bảo trong trung tâm thương mại có tiềm ẩn nguy cơ hoả hoạn, bây giờ còn có mạng người, Khang Đề không thể thoát khỏi cảnh lao tù.
Tô Khởi đứng trong gió lạnh, cả người lạnh buốt, vừa sợ vừa lo, vội la lên: "Vậy Thuỷ Tử đâu ạ? Thuỷ Tạp đâu rồi mẹ?!"
Trình Anh Anh cũng gấp gáp: "Nó nói đến đồn cảnh sát gặp mẹ, sau đó không thấy tăm hơi nữa. Mẹ với bố con về hẻm Nam Giang tìm cũng không thấy. Bây giờ chân thằng bé không tiện, đi đứng phải xài nạng, cũng không biết thằng nhỏ này một mình chạy tới đâu rồi."
"Mẹ ơi mọi người phải giúp cậu ấy đó." Tô Khởi suýt khóc thành tiếng, "Vết thương cậu ấy chưa khỏi, bây giờ cậu ấy chỉ có một mình thôi."
"Đều đang tìm cả! Chú Lâm chú Lý dì Yến Tử đều đang tìm. Không ai bỏ mặc nó đâu!"
Tô Khởi nói chuyện với mẹ xong thì lập tức bấm số Lương Thuỷ. Cô ôm chồng sách đứng trong đêm đông, lạnh đến run bần bật, hàm răng đập vào nhau, ngón tay cũng như không phải của bản thân mình nữa.
"Tít——tít——"
Cậu không bắt máy.
"Tít——tít——"
Bàn tay cầm di động run rẩy, vừa lạnh vừa đau. Cô dậm mạnh chân trong gió lạnh, ngón tay đông cứng, muốn đổi sang tay khác cầm máy, nào ngờ bất cẩn làm rớt hết chồng sách đang ôm trong lòng xuống đất, mấy trang sách bị gió thổi bay loạn xạ.
Cô quỳ nửa người, luống cuống nhặt sách lên, một tay vẫn còn cầm di động, đặt sát vào bên tai.
"Tít——tít——"
Cô chợt gấp gáp đến khóc nấc: "Cậu bắt máy đi mà!"
Cô ôm sách ngồi xổm trên đất, nghiến chặt răng ngăn không khóc thành tiếng, đột nhiên điện thoại được nhận. Tô Khởi ngẩn ra, đầu bên kia lại rất yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Tô Khởi vội gọi: "Thuỷ Tạp?"
Cậu nói: "Thất Thất."
Vừa nghe thấy giọng nói của cậu, nước mắt cô trào ra, nhanh chóng lau sạch, cố gắng nói bình thường: "Cậu ở đây vậy? Mẹ tớ đi tìm cậu nhưng không thấy, chân cậu chưa lành đâu, đừng chạy lung tung. Cậu đến nhà tớ ở nha? Bây giờ ở hẻm Nam Giang không còn ai nữa. Tối mai tớ......"
"Cậu đừng đến." Cậu đột nhiên ngắt lời, giọng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến cô chợt ngừng khóc, đáy lòng chợt dâng lên nỗi bất an và sợ hãi.
Trong điện thoại rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ào ào bên phía cô, khiến trong lòng cô lạnh lẽo.
Lương Thuỷ nói vô cùng bình tĩnh: "Thất Thất, cậu lo học đi. Chuyện bên này, không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết. Cậu đến cũng không có tác dụng gì."
"Nhưng mà tớ muốn bên cạnh....."
"Cậu đừng đến!" Cậu lại ngắt lời, yên lặng một giây, giọng nói run rẩy, mang theo cầu xin, "Thật đó."
Giọng nói cậu rất thấp: "Đừng đến. Tớ xử lý được."
Tô Khởi chợt nhớ tới lòng tự trọng mà Lộ Tử Hạo nói. Cô ôm sách ngồi xổm trong đêm lạnh, cả người run rẩy. Cô hơi hé miệng, nước mắt im lặng chảy xuống, nhẹ giọng: "Vậy cậu có chuyện gì, hoặc muốn nói gì thì phải nói với tớ đó, nhé?"
Cậu không nói gì một lúc lâu.
Tô Khởi vùi đầu, lau nước mắt vào ống tay áo. Cô khóc nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, nói: "Ừm."
Tô Khởi còn định hỏi gì đó, cậu chợt hỏi: "Cậu ở bên ngoài?"
"Ừa."
"Trở về sớm đi, trời lạnh." Cậu nói, "Tớ cũng phải ngủ đây."
"Ừm."
Tô Khởi nói với Trình Anh Anh rằng Lương Thuỷ về hẻm Nam Giang rồi, bảo mẹ ngày mai đi tìm cậu ấy.
Trở về ký túc xá, cô lại nhận được điện thoại của nhóm bạn. Mọi người đều biết chuyện, đều rất sợ hãi. Thế nhưng, bố mẹ còn chẳng có cách nào giải quyết tan nạn này, huống chi là đám trẻ.
Bọn họ bất lực, không nghĩ ra được bất kì cách giải quyết nào, mà Tô Khởi vừa nghĩ đến hoàn cảnh của Lương Thuỷ trong giờ phút thì này nước mắt lại rơi đầy mặt.
Lộ Tử Hạo chỉ có thể an ủi cô, nói rằng các bố các mẹ nhất định sẽ tận lực chăm sóc Lương Thuỷ. Nhưng tan nạn mà Khang Đề gặp phải, lại vượt qua phạm vi kiểm soát của mọi người.
Tô Khởi rửa mặt xong, lên giường, chui vào chăn, vẫn cảm thấy cả người lạnh buốt. Phòng ngủ tắt đèn, di động tắt tiếng bỗng sáng lên.
Cô chồm người qua, thấy là tin nhắn của Lương Thuỷ thì nhanh chóng mở khoá. Trên màn hình chỉ có sáu chữ: "Cậu đừng khóc. Tớ không sao."
Tô Khởi nhanh chóng nhắn tin lại cho cậu: "Thuỷ Tạp, câu còn có tớ. Tớ ở đây. Vẫn luôn ở đây!"
Gửi đi thành công.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động chờ cậu, nhưng đầu kia không có hồi âm.
Cô tắt màn hình, rồi lại bật lên lại, nương theo ánh sáng của di động nhìn ảnh sticker dán trên đó. Trong bức ảnh, chàng trai trẻ mỉm cười rất tự tại.
Tin nhắn rốt cuộc cũng đến, vẫn là sáu chữ: "Ngủ sớm chút đi. Ngủ ngon."
Cô nhắn lại: "Cậu cũng nghỉ ngơi tốt nhé, ngủ ngon."
"Ừm." Cậu vẫn giữ thói quen là người gửi tin nhắn kết thúc.
Tô Khởi không nhắn lại. Lần này, cũng không hề có tin nhắn nào được gửi lại.
Giữa trưa hôm sau, Tô Khởi nhận được điện thoại của Trình Anh Anh, nói tìm được Lương Thuỷ rồi. Nhưng Lương Thuỷ không chịu đến nhà của bất kỳ ai ở, chỉ muốn ở nhà mình.
"Nhưng một mình cậu ấy...."
"Bố Thanh Thanh đến đó ở." Trình Anh Anh nói, "Anh ấy sẽ chăm sóc thằng bé. Chú Lâm con đã chạy với Thuỷ Tử từ hồi tiểu học rồi, chạy cùng sáu bảy năm. Có anh ấy ở đó, Thuỷ Tử không sao đâu. Yên tâm hết đi. Cả đám tụi con, con thì gọi điện thoại khóc, Thanh Thanh gọi cho mẹ con bé cũng khóc. Haiz.... Cứ lo học hành đàng hoàng đi, bọn mẹ ở Vân Tây, sẽ không bỏ mặc thằng bé đâu."
Lòng Tô Khởi thả lỏng hơn một nửa. Chỉ còn hơn mười ngày là đến kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, cô đã mua vé về Vân Tây từ lâu.
Mấy ngày nay, Lương Thuỷ rất ít liên lạc với cô. Tô Khởi biết cậu đang bận nhờ vả các mối quan hệ, đang bận chuyện cua Khang Đề. Còn cô cũng đang đối mặt với việc học nặng nề và công việc dạy kèm.
Đến giây phút này, cô mới cảm nhận được sự chua xót của yêu xa —— quá khổ, quá xa, cũng quá bất lực. Đừng nói ôm an ủi, ngay cả lặng lẽ kề bên cũng không làm được. Cô chỉ có thể nhắn cho cậu vài tin nhắn mỗi ngày, chờ Nguyên đán về gặp cậu.
Buổi tối trước kỳ nghỉ, Tô Khởi ngồi xe lửa về Vân Tây, sáng ngày 30 về đến nhà.
Tô Miễn Cần đến nhà ga đón cô, thấy cô nhất quyết chỉ muốn đến hẻm Nam Giang, Tô Miễn Cần nói: "Thuỷ Tử đến trại tạm giam thăm mẹ nó rồi. Bây giờ con đến cũng không có ai."
Tô Khởi hỏi: "Dì Đề Đề sẽ thế nào ạ?"
Sắc mặt Tô Miễn Cần nghiêm trọng: "Ngồi tù. Năm sau xét xử vụ án, cũng không biết thi hành án bao lâu. Ngắn chút còn đỡ, nếu dài quá...."
"Vậy cái người phóng hoả thì sao?"
"Chắc chắn tử hình, không cần hỏi."
"Sao người đó phóng hoả vậy bố?"
"Bố không biết. Có lẽ là người do bên đối thủ cạnh tranh mua. Dì Khang Đề của con mấy năm nay làm ăn quá thịnh vượng."
Tô Khởi không nói gì.
Cô dựa vào cửa taxi nhìn ra ngoài cửa sổ. Rời đi nửa năm, Vân Tây tựa như không thay đổi gì, vẫn nhỏ nhỏ, cũ cũ. Vì đang là mua đông, trông càng thêm tiêu điều.
Trên đường đi qua tuyến đường kinh doanh chính của Vân Tây, Tô Khởi thấy cả toà nhà trung tâm thương mại và siêu thị của Khang Đề hoàn toàn bị thiêu huỷ, đen sì, che kín cửa, khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Trên đường đi đến khu nhà mới, đi ngang qua khu biệt thự, Tô Khởi nhìn, Tô Miễn Cần nói: "Nhà mới của dì Khang Đề con ở trong đó, bị niêm phong rồi."
Tô Khởi nói: "Sao lại vậy? Chuyện nào ra chuyện đó, tại sao lại niêm phong nhà chứ?"
Tô Miễn Cần nói: "Vân Tây nhỏ xíu, con đi tìm ai đòi lý lẽ?"
Đang nói chuyện, xe vòng sang một khu nhà dân độc lập sát khu biệt thự, quẹo vào một hẻm nhỏ, dừng lại trước một căn nhà ba tầng [2] xây theo kiến trúc nước ngoài.
[2] Ở Trung Quốc, tầng trệt được tính là tầng một, nên nhà Tô Khởi có một trệt hai lầu vẫn gọi là nhà ba tầng.
Tô Lạc chạy ra khỏi cánh cửa nhà màu đỏ, gọi: "Chị hai!"
Cậu nhiệt tình chạy ra xách túi cho chị. Nửa năm không gặp, cậu bé cao lên không ít.
Tô Khởi xuống xe, đưa mắt nhìn ngôi nhà màu trắng xinh đẹp kia, đó là nhà mới của cô.
Vào cửa, phải đổi giày. Trong nhà lát gạch sàn đẹp đẽ, phòng khách vừa to vừa sang trọng. Lên đến lầu trên cùng, phòng của cô lát gạch gỗ, tường được sơn màu hồng, có một bàn trang điểm, giá sách, giường lớn, và một dãy tủ quần áo mới đẹp đẽ. Không cần kéo rèm lại chen chúc với Tô Lạc trong căn phòng cũ nát chưa đến mười mét vuông nữa.
Sách vở và đồ linh tinh hồi còn bé của cô cất trong thùng giấy, chất chồng cạnh tủ quần áo, không ai để ý. Tiểu Hồng Vân mặc váy đỏ nằm trong thùng vô cùng rực rỡ.
Mùa đông ở Vân Tây ẩm ướt lạnh lẽo, thêm cả phòng mới quá lớn, càng thêm trống trải quạnh quẽ.
Cô thật sự cảm thấy căn phòng này quá xa lạ, chỉ nhìn một lần rồi xuống lầu. Còn chưa đến tầng trệt, đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, là Thẩm Huỷ Lan không biết đến từ khi nào.
Người lớn nói chuyện rất nhỏ.
Trình Anh Anh nói: "Vân Tây chỉ to bằng lòng bàn tay, có ai không biết Khang Đề, không biết Thuỷ Tử? Em thấy ấy, thằng bé rời đi mới tốt."
Thẩm Huỷ Lan nói: "Khang Đề làm ngần ấy năm, làm ra không ít tiền. Hôm đó cô ấy kêu Thuỷ Tử đi đi, lén nói cho thằng bé biết thẻ để ở đâu, bảo nó về tỉnh lỵ học hành chăm chỉ, dưỡng thương, đừng về lại Vân Tây."
Trình Anh Anh nói: "Làm mẹ đều sẽ muốn như thế. Bản thân không thể trông cậy được nữa, ai lại không muốn để lại nhiều thứ cho con cái. Với lại Thuỷ Tử bây giờ thế này, chi phí trị liệu phục hồi hết biết bao nhiêu tiền chứ. Nhưng mà thằng bé..."
"Nó nhất quyết không đi cơ." Thẩm Huỷ Lan thở dài, "Lâm Gia Dân nói, nó chống nạng, đến từng nhà, đi tìm người nhà của ba nhân viên đó, nói bồi thường tiền cho họ, mỗi nhà một trăm vạn, xin họ nói với thẩm phán, bày tỏ thông cảm, tha thứ cho Khang Đề. Thằng nhỏ đó....." Thẩm Huỷ Lan nghẹn ngào, giọng nói nhỏ lại, "Lâm Gia Dân nói thằng bé quỳ xuống dập đầu với từng người một, xin họ tha thứ, nói mẹ cậu thật ra vẫn luôn dặn dò vấn đề phòng cháy, nhưng cấp dưới tắc trách, cũng xem như là mẹ sai rồi. Chỉ xin tha thứ."
Tô Khởi nắm tay vịn cần thang, tim như bị gai đâm, vừa đau đớn vừa khổ sở, khổ sở đến nỗi cô thấy buồn nôn.
Trình Anh Anh cũng lau nước mắt: "Chị nói xem, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ!"
"Nhà tù đâu phải là chỗ người ở, thằng bé muốn giảm hình phạt cho mẹ nó, nói với Lâm Gia Dân là muốn mua....."
Giọng của Thẩm Huỷ Lan nhỏ hẳn đi, câu tiếp theo nghe không rõ nữa.
Hai chân Tô Khởi lạnh buốt, lập tức ngã xuống ngồi trên bậc thang, vùi đầu ôm chặt lấy chính mình.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Tâm sự 23]
Vừa qua Tết Nguyên đán.
Huấn luyện viên: Sao em không tiếp tục trị liệu? Lúc tập luyện phục hồi chức năng cũng không thấy người đâu?
Lương Thuỷ: Không rảnh.
Huấn luyện viên: Không rảnh hay không có tiền?
Lương Thuỷ: Thầy đừng quan tâm em được không?
Huấn luyện viên: Tôi là huấn luyện viên của em, có thể không quan tâm em được hả?
Lương Thuỷ: Em không còn là vận động viên nữa rồi.
Huấn luyện viên: Mặc kệ em có phải hay không, vết thương này cũng phải chữa khỏi. Em còn trẻ, vết thương để đó thì sau này làm sao? Hả?
Lương Thuỷ: Thật sự bây giờ em rất bận, không rảnh.....
Huấn luyện viên: Tôi đã xin cho em phí trị liệu rồi. Một trăm vạn lận. Em không đến, cấp trên tưởng tôi tham của. Ngày mai bắt buộc đến đây, không thì tôi đến Vân Tây bắt em!
......
......
......
Editor: đoạn dưới đây là tác giả viết sau khi đọc bình luận của độc giả bên Trung trên Tấn Giang.
Có vài chị em có lẽ không phân biệt được giữa "rách gân gót" và "đứt gân gót" (Thuỷ Tạp chỉ bị rách một lần, không phải "lại", không phải hai lần. Bởi vì cơ bản một lần là đã tiêu rồi, sẽ không có cơ hội thứ hai.) Rách gân gót rất thường gặp, trị được, chữa khỏi được. Đứt gân gót cũng trị được, nhưng đối với vận động viên, nhất là vận động viên yêu cầu dùng sức bật, thì xem như là kết thúc luôn rồi. Marco van Basten, Kobe Bryant, Lưu Tường, Kevin Durant, DeMarcus Cousins, vân vân, đều là sau khi bị đứt gân gót xong, sự nghiệp kết thúc hoặc danh tiếng giảm sút. (Tất nhiên, tôi vẫn còn hy vọng với Kevin Durant, đây chủ yếu là do cách thi đấu của anh ấy có vấn đề, chỗ này không nói nhiều). Đối với vận động viên, rách hay đứt gân gót chân không phải chấn thương hiếm thấy, những vận động viên nổi tiếng đều trải qua một lần, chưa kể đại đa số các vận động viên không được huấn luyện bài bản.
Có lẽ nhiều chị em không quan tâm đến thể thao, cảm thấy không thể hiểu được về chấn thương. Nhưng với một người có nhiều năm kinh nghiệm yêu thích các hạng mục thể thao như tôi, thể thao giống như chấn thương vậy, không tách ra được, cũng không thể nào tách ra. Thậm chí có rất nhiều vận động viên tài năng đã chết vì chấn thương trí mạng. Còn vô số các vận động viên chưa từng ra mắt, cuối cùng phải thay đổi sự nghiệp trong yên lặng. Đây là hiện thực.
Ít nhất, xác suất vận động viên gặp chấn thương lớn hơn gấp trăm lần so với người bình thường bị sếp đuổi việc.
Thật ra rất nhiều người bình thường cũng giống như vậy, vốn chỉ muốn đi trên một con đường, nhưng khi đi trên đó, rồi không thể đi tiếp nữa, chỉ có thể bị buộc đổi sang một con đường khác, rồi khi đi không nổi nữa, lại đổi tiếp. Rất hiếm có ai có thể thuận lợi đi trên một con đường đến cuối cùng. Mà những người bị buổi phải đổi, ai tìm thấy được đường đi thì tốt, một số không tìm thấy, có lẽ phải vật lộn thay đổi cả đời. Đúng không?
Truyện này có rất nhiều chi tiết là chuyện có thật, ví dụ như vụ cháy ở trung tâm thương mại làm chết người. Tôi biết rõ bản thân mình muốn viết cái gì, đang viết cái gì. Nhưng nếu bạn hỏi tôi vì sao lại viết như vậy, thì không vì gì cả, tôi chỉ muốn viết về những sự việc và những con người đáng nhớ.
Nếu muốn nói về thảm, thì cuộc sống còn thảm hơn nhiều. Ngoài đời có một người phụ nữ kia làm kinh doanh, bị đối thủ ganh ghét nên mướn người đến tận cửa giết. Đứa con học cấp ba vì bào vệ mẹ, bị đâm hơn mười nhát. Hai mẹ con tử vong tại chỗ. Mà vấn đề về phòng cháy này, tôi đã từng viết trong "Một toà thành" rồi, là xung đột giữa Tống Diễm và cấp trên. Vào thời điểm đó, độc giả có cùng bối cảnh và những người cùng thời với tôi có lẽ đều biết được những khu vực nhỏ này tối tăm đến mức nào. Có thể thành phố của các bạn đã xảy ra một số sự cố tương tự. Trong tiểu thuyết có thể dự báo trước, nhưng cuộc sống thì không. Mẹ của bạn thân kiêm hàng xóm của tôi, một người phụ nữ cực kỳ lương thiện, một tối nào đó lúc ra ngoài đổ rác thì bị giết chết. Vì dì ấy không hề có mâu thuẫn với bất kỳ ai, nên không thể tìm ra động cơ giết người, cho nên mười mấy năm qua vẫn chưa tìm được hung thủ. Sau này đến thành phố lớn sống, không biết là do thành phố lớn, hay thời đại đã tiến về phía trước, mà những chuyện này hình như đã ít đi rồi. Hình như? Nhưng cũng gần như là không có, có lẽ chỉ là do tôi không biết hay không quan tâm quá. Có lẽ, khi còn nhỏ, luôn nghiêm túc nhìn nhận cảm xúc về từng chuyện mình nhìn thấy và nghe thấy. Trưởng thành rồi, chắc là chỉ còn gió thoảng bên tai mà thôi. Sau này, cảm giác được, bản thân và những người xung quanh đều sống khá tốt, giống như tất cả mọi người trên thế giới đều sống rất tốt, đều không còn phiền não gì nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.