Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 15: Chỉ là hiểu lầm (1)




Tô Khởi, người đang ngồi ngay ngắn lại, thêm cả Lộ Tử Hạo, cùng quay sang nhìn với vẻ mặt khó hiểu. Lộ Tử Hạo đang ăn que cay, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tô Khởi không muốn tranh cãi với Trương Dư Quả, cười giả lả: "Đánh là thương mắng là yêu, tôi với bạn bè toàn chơi với nhau như thế." Hết chuyện.
Trương Dư Quả lại nói: "Theo như cậu nói, đánh là thương, vậy tôi cũng có thể đánh cậu nhỉ? Đâu có nói bừa đúng không?"
Tô Khởi có chút không nhịn nổi, nói: "Tất nhiên cậu không được đánh rồi, chúng ta đâu phải bạn bè." Cô còn lâu mới quan tâm sắc mặt cậu ta khó coi thế nào, quay đầu tiếp tục ăn bánh.
Lộ Tử Hạo nghe không hiểu hai người rốt cuộc đang nói (tranh cãi) chuyện gì, vô thức vỗ vỗ vào mu bàn tay Tô Khởi tỏ ý cổ vũ. Đúng lúc bạn cùng lớp cậu đi ngang qua gọi cậu, cậu lấy vài món đồ ăn vặt rồi tạm biệt.
Tô Khởi kéo khoá cặp lại, vừa ngẩng đầu thì lại thấy Trương Dư Quả nhìn mình chằm chằm.
"Gì đó? Có gì thì nói thẳng được không?"
"Vậy tôi nói thẳng." Trương Dư Quả đến ngồi đối diện cô, "Không phải cậu nói, tôi theo đuổi Lương Thuỷ không liên quan gì đến cậu sao? Sao cậu cứ lảng vảng bên cạnh cậu ấy vậy? Hôm đó tôi hỏi cậu có muốn cạnh tranh công bằng không, cậu nói tuỳ tôi, bây giờ lại làm ra thủ đoạn này. Tôi thấy tâm cơ cậu cũng nặng thật ấy."
Tô Khởi cảm thấy thật sự không thể hiểu nổi Trương Dư Quả: "Tôi lảng vảng trước mặt cậu ấy? Là cậu ấy lảng vảng trước mặt tôi biết không hả? Thêm nữa, tôi không cạnh tranh với cậu, cạnh tranh gì chứ? Tôi với cậu ấy chính là bạn bè, không được sao? Cậu muốn theo đuổi thì cậu theo, thi cử gì với tôi?
Trương Dư Quả nói không lại cô, tức giận đến mặt đỏ bừng, nói: "Bạn bè mà lại thân mật tới mức đó, không biết giữ khoảng cách giữa nam với nữ, là do không được dạy dỗ đàng hoàng."
Câu cuối cùng khiến Tô Khởi giận sôi người, đang muốn chửi lại, Trương Dư Quả thấy cô giận thật rồi, nhanh chóng đứng dậy muốn đi, đúng lúc vài bạn nam ở sân bóng rổ kêu: "Dư Quả, tới đây nhanh!"
"Đến liền!" Trương Dư Quả lập tức chạy đến.
Tô Khởi ngồi tại chỗ, tức giận đến đau đầu.
Không dạy dỗ đàng hoàng?
Cô giận đến chóp mũi đỏ lên.
Cậu mới không được dạy dỗ đàng hoàng, cả nhà cậu đều không được dạy đàng hoàng!
Cô hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngăn lại sự bực bội trong lồng ngực, mở cặp ra, lấy một túi bánh Lonely God, còn chưa chưa xé mà đã cảm thấy vô vị.
Tụt hết tâm trạng.
Cô chẳng muốn ăn gì nữa cả.
Cô chuẩn bị đọc sách, nhưng trời bỗng tối sầm lại, một cơn gió to thổi tới, lạnh buốt. Tô Khởi híp mắt nhìn trời, buổi sáng thời tiết vẫn còn rất đẹp, bây giờ đã có những đám mây dày.
Mặt trời bị che khuất, như ẩn như hiện.
Mong là trời không mưa.
Tô Khởi nhìn nhanh xuống đồng phục của mình. Hôm nay cô cầm bảng tên lớp, mặc váy, chân để lộ bên ngoài rất lạnh.
Lưu Duy Duy đang đọc tiểu thuyết. Tô Khởi ghé vào đọc cùng một lát, cảm thấy nhàm chán.
Lúc này, trên sân bóng rổ vang lên tiếng hoan hô. Tô Khởi nhìn theo, thấy những nam sinh đội thể dục đang chơi bóng rổ, không ít người đang vây xem.
Tô Khởi mơ hồ thấy bóng dáng Lương Thuỷ. Cô đi sang đó.
Kết quả là, Trương Dư Quả cũng có mặt.
Trong hai đội chỉ có Trương Dư Quả là nữ. Cô có vóc dáng cao gầy, tay chân thanh nhẹn, động tác thoải mái, không chút ngượng ngùng, là cảnh tượng đẹp nhất trên sân vận động toàn là nam này.
Trương Dư Quả ở đội đối thủ của Lương Thuỷ, hai người một chọi một phòng thủ nhau.
Đội của Lương Thuỷ tấn công trước, bóng rổ bay được nửa sân, đến với tay Lương Thuỷ, Trương Dư Quả lập tức phòng thủ. Lương Thuỷ rê bóng lên phía trước, cô ta đi theo ngay phía sau, cậu trái cô ta phải, cậu phải cô ta trái, mấy lần như thế. Lương Thuỷ bỗng xoay người bước vòng qua Trương Dư Quả, ba bước lên rổ.
Trương Dư Quả nhảy lên để chặn, nhưng Lương Thuỷ đã nhảy cao hơn để ném bóng vào rổ, đập vào khiến giá bóng kêu "ầm" một tiếng.
Cả trường hét to ủng hộ.
Trương Dư Quả nhảy lên không trung và chạm vào cậu, sau khi rơi xuống dưới thì đứng không vũng. Lương Thuỷ duỗi tay đỡ, nói gì đó, Trương Dư Quả bày ra dáng vẻ tức giận, vỗ vào quả bóng. Đến lượt cô rê bóng tiến công.
Trận bóng nhanh chóng chuyển về nửa sân của Lương Thuỷ. Trương Dư Quả rê bóng, muốn thoát khỏi sự tiến công của Lương Thuỷ, nhưng Lương Thuỷ phòng thủ rất kiên cố. Cô hơi chuyển sang trái thì cậu nhanh chóng chặn kín đường bên trái. Cô xoay người lại, tay cầm bóng, kết quả Lương Thuỷ nhẹ nhàng đập rớt quả bóng trong tay cô. Vì cô là nữ nên Lương Thuỷ không cướp bóng, để cô lấy đi. Trương Dư Quả lấy lại quả bóng bị cậu đập rớt.
Đột nhiên Trương Dư Quả xông thẳng về phía Lương Thuỷ, nhảy lấy đà muốn ném bóng vào rổ, nhưng Lương Thuỷ đã nhảy lên rất cao, đánh bóng ra khỏi tay cô, thực hiện cú block [1].
[1] block trong bóng rổ dùng để chỉ cầu thủ khi dùng tay chặn trái bóng, ngăn cản không cho đối thủ đưa bóng vào rổ mà không có tình huống phạm lỗi.
Thấy hai người sắp đụng vào nhau, Lương Thuỷ hãm lại, nghiêng người tránh Trương Dư Quả.
Nhảy lên, chặn bóng Trương Dư Quả, nhanh chóng rơi xuống đất, uyển chuyển xoay người, kéo xa khoảng cách của nhau, một loạt những động tác được thực hiện trôi chảy, phóng khoáng.
Toàn trường lại vang lên tiếng reo hò và tiếng cười.
Trương Dư Quả suýt chút đâm sầm vào Lương Thuỷ, nhưng cậu nhanh chóng tránh đi, cô lảo đảo vài cái chỉ đụng vào không khí, che mặt cười đến đỏ bừng cả mặt.
Tô Khởi đứng trong nhóm người ở phía sau xem họ, không thích lắm. Cô hy vọng bây giờ người chơi bóng rổ với Lương Thuỷ là mình.
Lúc cùng cậu đối mặt tấn công, sẽ là cảm giác thế nào nhỉ.
Lúc cô vẫn đang nghĩ ngợi thì Trương Dư Quả ghi bàn, nam sinh toàn trường đều vỗ tay.
Tô Khởi xoay người rời đi.
Trời lại tối thêm một chút, mặt trời hoàn toàn bị mây che phủ. Cơn gió mạnh thổi qua ngọn cây, qua sân thể dục, thổi giấy vụn bay tán loạn. Cô giữ chặt đồng phục, đi dọc theo đám người đang vây xem để ra ngoài, lúc đi ngang qua sân thì thấy trong giỏ có vài quả bóng rổ.
Cô lấy một quả ra ước lượng một lúc, hình như cũng không khó khống chế lắm.
Cô lật tay lại, đập bóng xuống đất vài cái nhưng bóng không hề nảy lên, không nhẹ nhàng như Lương Thuỷ làm.
Lúc cậu tâng bóng, quả bóng cứ như một món đồ vừa nhẹ vừa ngoan.
Tô Khởi dùng sức đập vài cái, trái bóng đó đối nghịch với cô, không chịu nảy lên.
Cô sắn tay áo đồng phục, ôm trái bóng đập mạnh xuống đất. Quả bóng chạm đất bay thẳng lên, đập vào phía trên đầu một người đang đi tới.
"A!" Trương Dư Quả che lại phần cằm bị đập trúng, nhìn Tô Khởi đầy kinh ngạc.
Tô Khởi giật cả mình, im lặng nửa giây rồi lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không biết có người, tôi cũng không dùng nhiều lực...."
Tô Khởi còn chưa nói xong, Trương Dư Quả đã tức giận cầm trái bóng ném về phía cô. Lực rất lớn, đập vào bả vai Tô Khởi đau đến ngực muốn nứt ra. Cô tập trung hết sự tức giận, lấy quả bóng trong giỏ ném mạnh về phía Trương Dư Quả.
Trương Dư Quả tránh nhanh, bóng xẹt qua đầu, trúng vào phần đuôi tóc, đầu tóc Trương Dư Quả rối bời.
Gió mạnh lại thổi qua, trông Trương Dư Quả vô cùng chật vật.
"Cậu làm gì đó?!" Một nam sinh trong đội thể dục bước đến, giận dữ chỉ vào Tô Khởi, hét lên: "Sao cậu lại đánh người hả?"
Trương Dư Quả là cô gái vừa xinh nhất vừa tốt tính nhất trong đội thể dục, cả nhóm nam sinh đều rất thích cô, thấy thế thì đều vây quanh lại đây: "Sao thế? Hả? Chuyện gì vậy?"
Họ thấy cằm Trương Dư Quả đỏ lên, tóc rối, bị bắt nạt thành thế này, ai cũng phẫn nộ nhìn Tô Khởi.
Trương Dư Quả tức muốn chết, bây giờ có đồng đội chống lưng, càng giận hơn, cầm trái bóng tính trả lại đòn lúc nãy....
Bỗng nhiên, một bàn tay đè lên trái bóng.
Lương Thuỷ vừa mới chơi xong nửa trận bóng, tóc tai toàn là nước, ánh mắt có chút thắc mắc, hỏi: "Các cậu làm gì vậy?"
Hai mắt của Trương Dư Quả lập tức đỏ lên, nức nở nói: "Cậu ta lấy bóng rổ đập tớ."
Lương Thuỷ nhìn Tô Khởi, vẻ mặt rất bình tĩnh: "Sao lại thế này?"
Ngón tay Tô Khởi moi moi khoá kéo đồng phục, cắn môi, giọng rất thấp: "Tớ không cố...."
"Cậu cố ý." Trương Dư Quả giận dữ ngắt lời cô.
Một chàng trai khác cũng nói: "Tôi thấy hết rồi, cậu ta cố ý đập đấy. Cậu nhìn đầu của Dư Quả bị đập ra sao rồi này?"
Những nam sinh khác trong đội thể dục đều nói: "Bạn học với nhau mà sao độc ác vậy?"
Trương Dư Quả cầm quả bóng: "Cậu buông ra!"
Lương Thuỷ không buông, sắc mặt lạnh lùng, tay vẫn ấn trên quả bóng, khẽ dùng lực, Trương Dư Quả căn bản không đấu lại cậu.
Lương Thuỷ nói: "Cậu ấy nói rồi, cậu ấy không cố ý."
Trương Dư Quả sống chết đòi nâng quả bóng kia lên, rơi nước mắt: "Người không phạm tớ tớ không phạm người! Nhưng cậu ta đánh tớ trước, tớ bắt buộc phải đánh lại. Hôm nay dù cho ai đến, tớ cũng phải đánh. Còn cậu nữa Lương Thuỷ, cậu là đội trưởng đội thể dục, tớ biết cậu ta là bạn cậu, vậy nên cậu bao che cho cậu ta đúng không?!" Trương Dư Quả khóc thét lên, "Người khác đều thấy cậu ta đánh tớ trước! Dựa vào cái gì mà tớ không được đánh trả!!"
Trương Dư Quả khóc đến cả khuôn mặt ướt đẫm.
Tiếng khóc của cô ta quá lớn, mọi người vây quanh lại xem.
Những nam sinh khác trong đội cũng tức giận nói: "Lương Thuỷ, cậu là đội trưởng, đừng có thiên vị!"
"Tôi thấy bạn nữ này đánh Trương Dư Quả trước!"
"Cậu bao che cho cô ta thì anh em không hài lòng đâu."
"Dựa vào cái gì mà bắt Dư Quả chịu thiệt?"
Gió càng lớn hơn nữa, trời càng tối sầm lại.
Có lớp sợ trời mưa nên đã lục đục nhanh chóng dọn ghế về lớp.
Tô Khởi đứng ở giữa vòng người, lạnh đến run bần bật. Cô đứng trong ánh nhìn của họ, vừa thẹn vừa giận, nhưng cô nghèo từ, ngay cả một câu phản bác cũng không thốt ra được.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lương Thuỷ, muốn nhìn ra được rốt cuộc cậu có tin mình không từ trong ánh mắt cậu, nhưng cô nhìn không ra. Cậu chỉ nhíu mày, thấy chuyện rất khó giải quyết.
Cậu vẫn ấn chặt quả bóng trong tay Trương Dư Quả. Cuối cùng, cậu nhìn Tô Khởi, trong ánh mắt có chút khó xử và bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Thất Thất, cậu xin lỗi cậu ấy đi."
Tô Khởi mím môi, chịu đựng sự đau đớn trong lòng, nói từng câu từng chữ: "Chuyện nên xin lỗi, tớ đã tin lỗi rồi. Nói thêm một lần nữa cũng được: Xin lỗi! Nhưng chuyện sau, tớ không sai, tớ không xin lỗi!"
Lời vừa nói ra, nam sinh xung quanh đều nổi giận. Một chàng trai đứng phía sau cô kích động muốn tiến lên túm lấy cô, hẳn là định động thủ.
Lương Thuỷ thấy thế thì hốt hoảng, buông lỏng lực ấn quả bóng, định kéo Tô Khởi ra, nhưng không kịp....
Chính vì cái thả lỏng tay này, trở thành dấu hiệu cậu cho phép Trương Dư Quả đánh Tô Khởi.
Cậu vừa buông tay, Trương Dư Quả nhanh chóng ném bóng xuống đầu Tô Khởi.
"Bốp" một tiếng, tiếng bóng đập vào đầu vang rõ.
Máu của Lương Thuỷ lạnh đi trong nháy mắt, quát Trương Dư Quả: "Mẹ nó cậu thần kinh hả?!"
Trương Dư Quả kinh ngạc, không thể tin được rằng cậu lại phát cáu với mình.
Tất cả mọi người ở đây cũng hoảng hốt, đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Bóng rổ đập rất mạnh lên đầu Tô Khởi, đập mạnh đến trước mắt cô toàn vệt đen, đầu đau muốn nứt ra. Cô ngây người, thân thể lảo đảo vài cái tại chỗ.
Gió thổi tóc mái cô bay loạn xạ, vừa chật vật vừa thê thảm.
Cả người Lương Thuỷ run rẩy, quay đầu lại nhìn Tô Khởi, muốn bước đến đỡ cô, nhưng lại thấy ánh mắt xa lạ của cô.
Tô Khởi không nhìn bất kỳ ai, chỉ nhìn chằm chằm cậu. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia tựa như không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu một cách bướng bỉnh, đến khi hốc mắt cô hiện lên ánh nước, nước mắt chực trào. Bỗng nhiên, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Trái tim Lương Thuỷ không hề được báo trước, chợt như bị lưỡi dao sắc bén đâm xuyên vào.
"Sắp mưa rồi!" Có người hô lớn. Mọi người tản ra lấy ghế chạy về lớp.
Mây đen dày đặc, giấy vụn bay tứ tung, gió mạnh càn quét, thổi tung đồng phục của học sinh.
Lương Thuỷ đứng tại chỗ, đứng nhìn Tô Khởi.
Cậu không rõ vì sao trong lòng lại bất thình lình thấy đau đớn khủng khiếp. Nhưng ngay lúc đó, cậu vô thức nhớ đến hai năm trước, hình ảnh cậu làm "lưu manh" trong phòng bida.
Đó là khi nào?
Cách tầng sương khói lượn lờ dưới ánh đèn, cậu thấy lúc Tô Khởi đang đứng chờ đứng đợi cậu, trong ánh mắt tĩnh lặng đó lại có nét u buồn.
Khoảng thời gian đó đã mơ hồ trong trí nhớ, cậu không còn ấn tượng nữa, thế nhưng trong giây phút này lại hiện lên rất rõ.
Rõ ràng là một người chỉ biết vui vẻ, tại sao lại xuất hiện ánh mắt đó?
Mưa nặng hạt rơi xuống dày đặc, xung quanh toàn là những học sinh đang lo chạy.
Tô Khởi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nước mắt nước mưa làm mờ cả mắt.
Trái tim Lương Thuỷ lại thấy đau đớn, cậu bước lên phía trước, duỗi tay về phía cô: "Thất Thất...."
Nhưng Tô Khởi hất mạnh tay cậu, chạy đi không hề quay đầu lại.
......
......
Bên ngoài toà lớp học, gió gào thét, mưa to lênh láng. Bên trong thì nhốn nháo hoảng loạn, họ sinh xách ghế chạy về lớp.
Tô Khởi nước mắt đầy mặt, về tới lớp mới nhận ra cặp sách và chiếc ghế đáng thương của mình còn ở sân bị mưa to xối xuống. Cô ngồi dưới đất, vùi đầu im lặng khóc. Càng ngày càng nhiều học sinh vào lớp, cô thậm chí không thể khóc được nữa, đành phải lấy một quyển sách ra, giả vờ ngồi đọc sách dưới đất.
Nhưng lúc cô đọc bài "Thụ giới", nhớ đến cô từng tưởng tượng cô và Thuỷ Tạp là Văn Anh Tử và tiểu hoà thượng, nước mắt lại lã chã rơi.
"Cậu cũng không lấy ghế kịp hả?" Lưu Duy Duy đã về lớp, ngồi xuống đất.
Tô Khởi nhanh chóng chùi mắt vào tay áo đồng phục, nén khóc nói: "Ừm."
"Không chuyển cũng không sao, tớ thấy này là mưa lớn đó, lát nữa hết mưa thì trời lại sáng thôi."
Không biết tiếng hát tập thể của lớp nào vang lên:
"Cát từ trên trời rơi xuống
Cũng đang cười rằng tôi quá ngốc
Người đừng tìm nữa
Chẳng còn dấu vết nào đâu..."
Tiếng hát xuyên qua cơn mưa ào ạt, nhưng lại có cảm giác mênh mang.
Không biết thẩy Lỗ vào lớp từ lúc nào, nói: "Đại biểu văn nghệ cũng bắt một bài đi."
Tô Khởi vẫn đang ngồi ở dưới bàn học, hắng giọng, nghĩ đại một bài, cô cất giọng: "Anh muốn em cùng anh, ngắm chú rùa nhỏ bơi trong nước, hai ba!"
(Bài "Từng đợt sóng xô" – Nhậm Hiền tề)
Cả lớp người thì ngồi trên ghế, người ngồi trên bàn, dưới đất, cùng nhau hát lớn:
"Anh muốn em cùng anh
Ngắm chú rùa nhỏ bơi trong nước
Nhìn nó từ từ bò lên bờ CÁT!!!"
Mấy bạn nam thích bày trò, hát đến chữ cuối cùng thì gào to lên: "Xin em đừng lo LẮNG!!! Em sẽ chẳng cô ĐƠN!!!"
Xung quanh cười đùa không ngừng, Tô Khởi cũng nín khóc mỉm cười, vừa cười vừa gạt nước mắt còn vương ở khoé mắt, lại chợt thấy bóng dáng Lương Thuỷ ở cửa sổ.
Ngay sau đó, Lương Thuỷ xuất hiện ở cửa lớp. Cậu xách theo cặp và ghế của cô, đi nhanh vào lớp, thấy có thầy chủ nhiệm thì dừng chân, thấp giọng: "Thưa thầy, ghế của Tô Khởi."
Thầy Lỗ gật đầu.
Cả người Lương Thuỷ ướt sũng, từ tóc đến góc áo đồng phục đều đọng nước. Cậu đi đến chỗ ngồi của Tô Khởi, nhìn cô một cái. Tô Khởi ôm chân ngồi dưới đất, dầm mưa nên tóc ướt sũng. Cô rũ mắt không nhìn cậu, lông mi ướt dầm dề, chóp mũi đỏ hoe.
Cả lớp vẫn đang hát:
"Ngày qua NGÀY,
chúng ta sẽ dần trưởng THÀNH.
Anh không cần biết em có hiểu những gì anh hát hay không woo WOO."
"Anh biết có một NGÀY,
Em sẽ yêu anh mà THÔI!!!
Vì anh thấy anh thật sự không tệ đâu NHA!!"
Một giọt nước mắt lại rơi xuống, Tô Khởi cuống quýt ôm chặt mu bàn tay, cúi gầm đầu.
Lương Thuỷ nhìn cô không chớp mắt, đặt ghế cô xuống rất chậm rất khẽ, cứ như đó là một món đồ cổ chạm vào sẽ hỏng ngay. Cậu đặt ghế xuống, rồi đến chiếc cặp. Nhưng từ đầu đến cuối Tô Khởi không hề nhìn cậu lấy một lần.
Thầy vẫn còn đang đứng trên bục.
Cậu đành phải bất cẩm làm rớt cặp xuống đất, giả vờ ngồi xổm xuống lượm lên, nhanh chóng duỗi tay, chạm vào cánh tay Tô Khởi qua chiếc ghế, nói nhỏ: "Thất Thất... cậu ra ngoài với tớ chút đi."
Tô Khởi không để ý đến cậu, tránh khỏi tay cậu.
"Cô gái xinh đẹp ngay nào đã trở thành bà lão..." Lưu Duy Duy đang hát, liếc nhìn hai người đầy khó hiểu.
Có lẽ là dầm mưa ướt sũng nên Lương Thuỷ trông vô cùng chật vật. Cậu lại khẽ kéo Tô Khởi một chút, ngước mắt lên lại nhìn thấy thầy Lỗ đang đứng trên bục nhìn hai người.
Lương Thuỷ không còn cách nào, chỉ có thể nói cực nhỏ cực nhanh: "Xin lỗi cậu. Nhưng lúc đó đằng sau cậu có người, tớ đến kéo cậu ta ra, không phải cố ý thả lỏng tay." Giải thích xong thì đứng dậy đi ngay.
Cậu vừa đi, trong đầu Tô Khởi liền thấy trống rỗng.
Cô ôm chính mình ngồi dưới đất.
Thật ra cậu không cần nói xin lỗi. Cậu không làm sai bất cứ chuyện gì cả. Chỉ là do cảm xúc của cô không ổn định, khiến chuyện phiến diện trở nên nghiêm trọng hơn.
Nghĩ như thế, cảm xúc hoàn toàn bình phục trở lại.
Lớp bên cạnh dường như hát đối đáp với lớp cô, đổi sang bài "Rừng Nauy", thế nên Tô Khởi bắt giọng bài "Xem tôi 72 biến".
Tiếng hát vang lên trong khu lớp học hết bài này đến bài khác, bên ngoài mưa như trút nước.
Trời mưa, âm nhạc, đại hội thể thao này cũng không tệ.
Thầy Lỗ chờ một lát rồi về văn phòng. Cả lớp hát cũng mệt, từng nhóm nhỏ tụ lại nói chuyện phiếm, có mấy người chạy ra hành lang ngắm mưa.
Đến bốn giờ chiều mưa mới nhỏ lại, đại hội thể thao không thể tiếp tục nữa.
......
Mưa nhỏ lại, chỉ còn mưa lâm râm.
Lương Thuỷ đến sân điền kinh để tập luyện như thường ngày. Thành viên trong đội đang làm nóng người, thấy Lương Thuỷ đến thì ánh mắt đều né tránh không nhìn cậu —— sắc mặt của cậu cực kỳ kém, viết "không phận sự miễn đến gần".
Đồng đội không dám trêu chọc cậu. Chuyện vừa rồi xảy ra thật sự ngoài dự đoán của họ. Tuy họ cũng muốn đòi "lẽ phải" cho Trương Dư Quả, nhưng lấy bóng đập vào đầu người khác, "lẽ phải" này rõ ràng là quá mức rồi.
Những nam sinh lúc nãy đòi chính nghĩa bây giờ đều làm như chưa từng có chuyện gì xả ra, chuyên tâm làm nóng người.
Lương Thuỷ ngồi trên đệm, buộc túi cát vào chân.
Trương Dư Quả đi đến, nói: "Lương Thuỷ, xin lỗi nha, lúc nãy tớ làm cậu khó xử. Thật sự lúc đó tớ giận quá nên xúc động, nhưng cậu ta..."
"Cậu không nên xin lỗi tôi." Lương Thuỷ ngước mắt nhìn, vẻ mặt nhàn nhạt, "Cậu nên xin lỗi cậu ấy."
Trong lòng Trương Dư Quả lạnh lẽo, lập tức nói: "Tớ có xúc động, nhưng cậu ta đánh tớ trước! Bây giờ cậu không tin tớ?"
"Từ đầu đến cuối tôi không hề tin cậu." Lương Thuỷ đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt, "Nếu tôi đoán không sai, là cậu ấy lỡ tay đập trúng cậu, cậu đánh trả, cậu ấy mới đánh lại cậu nữa. Đúng không?"
Trương Dư Quả á khẩu không trả lời được, vẫn cứng rắn nói: "Lần đầu là cậu ta cố ý đánh tớ, không phải bất cẩn."
Lương Thuỷ cười châm chọc, nói: "Ờ."
Cậu không muốn đứng cùng chỗ với cô ta, xoay người lấy áo khoác của mình.
Trương Dư Quả đuổi theo: "Cậu không tin tớ?"
Lương Thuỷ không thèm nhìn: "Tôi tin cậu ấy."
Trương Dư Quả đứng tại chỗ, vẫn không chịu nhượng bộ: "Cho dù lần đầu cậu ta không cố ý, nhưng lần sau là cố ý!"
Lương Thuỷ dừng lại, kiềm nén sự khó chịu khi nhìn Trương Dư Quả, khoé môi cười lạnh nhạt, nói: "Không phải do cậu đáng bị sao?"
Trương Dư Quả sững sờ.
Vài giây sau, cô buột miệng thốt ra: "Tớ thích cậu."
Lương Thuỷ cứ như không hề nghe thấy. Cậu tháo băng đeo tay ra, nói: "Sau này cậu bớt trêu chọc Tô Khởi."
......
Buổi tối còn tiết tự học. Tô Khởi sợ nhà ăn quá đông, nên cùng Lưu Duy Duy đến ăn cơm từ sớm, lúc về lại lớp thì phát hiện cô đã làm mất chìa khoá bàn học.
Cô lục lọi trong túi đồng phục và cặp, nhưng cũng không thấy bóng dáng chiếc chìa khoá nhỏ kia.
"Chúc mừng cậu trúng thưởng." Lưu Duy Duy nói, "Tuần trước tớ mới làm mất chìa khoá, giờ đến lượt cậu."
Tô Khởi nắm nắp bàn xốc mạnh lên, mở không ra: "Không có chìa khoá sao mở được đây?"
"Chờ bạn nam nào về lớp mở giúp cậu đi."
Trong phòng không có bao nhiêu người, không đi ăn cơm thì là đi chơi bóng rổ. Tô Khởi đang tốn sức vật lộn. Lương Thuỷ đi ngang qua, bình thường từ căn tin về cậu không đi cầu thang bên này.
Cậu cố ý liếc nhìn bên trong. Tô Khởi nhìn thấy cậu, ngẩn người, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lương Thuỷ bước vào, nhìn bàn của cô, hỏi: "Mất chìa khoá hả?"
Tô Khởi gật đầu: "Ừm."
Lương Thuỷ nói: "Cậu đứng lên."
Tô Khởi bước ra khỏi chỗ ngồi.
Lương Thuỷ đứng trước bàn học cô, một chân đạp lên thanh chắn phía dưới bàn, hay tay nắm lấy nắp bàn học, nhìn Tô Khởi: "Tớ mở nhé."
"Ừm."
"Lùi ra sau chút."
Tô Khởi làm theo.
Hai tay Lương Thuỷ xốc mạnh lên, khoá gài và đinh ốc gắn trên mặt bàn nứt ra, mặt bàn bị xốc lên.
Mặt bàn thì đã mở lên được, nhưng nửa còn lại của khoá gài vẫn còn gắn chặt bên hông bàn. Sắc mặt Lương Thuỷ rất kém, cậu nắm khoá gài và ổ khoá bằng tay không, lôi mạnh nhiều lần. Tô Khởi nhìn thấy mà tay cũng đau.
Bốn cái đinh giữ khoá hơi lỏng ra, nhưng không rớt xuống.
Tô Khởi vội ngăn lại: "Cậu đừng..."
Cậu tức giận với chính mình, nắm lấy khoá gài, lại dùng sức giật một cái, lần này thì cả khoá và đinh đều rớt ra.
Tay cậu lập tức đỏ bừng, ngón trỏ bị xước da, có chút máu.
Tô Khởi không nói lời nào, đóng chặt miệng.
Lương Thuỷ đặt chiếc khoá bị hỏng trong lòng bàn tay, tay còn thì phủi vụn gỗ trên bàn, vội vàng nhìn cô, giọng nói rất thấp: "Còn giận hả?"
Tô Khởi lắc lắc đầu.
Nét mặt Lương Thuỷ dịu đi một nửa, nhìn xung quanh, nói: "Cậu ra ngoài với tớ chút đi."
Tô Khởi ra ngoài cùng cậu.
Hai người đứng bên lan can, Tô Khởi nhìn xuống vườn hoa nhỏ dưới lầu. Trời vừa mới ngừng mưa, cây tre và cây vạn tuế đều xanh tươi hơn. Chỉ là sắp hoàng hôn, sắc trời dần tối lại.
Lương Thuỷ quan sát cô một lát, hít một hơi thật sâu, nói: "Thất Thất, tớ thật sự không phải cố ý buông tay đâu."
"Tớ biết. Lúc đó phía sau tớ có người." Tô Khởi ngẩng đầu, mỉm cười, "Thuỷ Tạp, tớ không giận cậu. Thật đó. Cậu cũng đừng xin lỗi tớ nữa, cậu đâu có sai."
Tô Khởi nhìn cậu, đôi mắt trong veo, cứ như được cơn mưa lúc nãy rửa sạch.
Lương Thuỷ lập tức không biết nên nói gì.
Không đúng. Vẫn còn thấy nghẹn ở lồng ngực.
Lương Thuỷ đặt tay lên lan can, che mắt lại một chút.
Dường như có chỗ nào đó không giống lắm, nhưng cậu nghĩ không ra.
Nếu như lúc trước, giống như những lần cãi nhau ầm trời rồi giận dỗi, cậu sẽ hi hi ha ha chọc cô vài lần, thế là xong.
Nhưng lần này, không biết vì sao, cậu lại không có cái tâm trạng thả lỏng đó. Có lẽ là tại ngày mưa chết tiệt này. Trái tim cậu bị mây che dày đặc, vừa ẩm ướt vừa nặng nề.
Vừa nhìn cô thì lòng cậu lại cực kỳ khó chịu, khó chịu đến nỗi cậu không có cách nào thoải mái dỗ cô nguôi giận như trước kia.
Cậu không hiểu thế này rốt cuộc là sao nữa.
Lòng cậu bực bội hoảng loạn, chợt nói: "Tớ bảo đảm, sau này tuyệt đối không để cho bất cứ ai ăn hiếp cậu."
Lời vừa thốt ra, trong lòng Tô Khởi chấn động, rồi lại đột nhiên thấy thoải mái.
Đúng vậy, cậu là Thuỷ Tạp mà.
Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn bảo vệ mình mà.
Giống như lúc nãy, cậu đã rất cố gắng rồi, thậm chí đã làm rất tốt.
Còn mình thì sao, vì thích mà không khách quan, vì không khách quan mà hiểu lầm, suýt bị che mắt.
Cô không thích cứ mãi giận dỗi với cậu, cô càng thích Tô Khởi vui vẻ hào phóng trước kia hơn.
Cô đứng trong không khí trong lành sau cơn mưa, bỗng tỉnh ngộ, "thích" của cô thật ích kỷ, làm chuyện giữa cả hai trở nên phức tạp vô biên.
Một tia nắng ló ra từ khe hỡ giữa những tầng mây, ánh vàng rọi lên khu lớp học.
Tô Khởi thản nhiên vỗ vỗ vai cậu, nói: "Thuỷ Tạp, thật sự không sao mà. Tụi mình làm hoà đi."
Cô cười với cậu. Rất chân thành.
Cô vẫn là muốn làm bạn với Thuỷ Tạp. Từ nhỏ đến lớn đến sau này, đến suốt đời, làm một người bạn rất tốt cực tốt tốt nhất siêu tốt.
Ừm, sau này tớ không muốn thích cậu nữa.
Vậy thì có thể quay về trước kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.