Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang

Chương 13: Mình là học sinh cấp 3 (1)




Tô Khởi tức giận quay về lớp của mình, ngồi xếp bằng dưới đất, vặn chai nước uống ừng ực.
Kết quả là uống một hơi hết nửa bình, cô lại chán nản, cảm thấy chính mình trở nên nhỏ mọn. Vừa rồi đùa một chút thì được rồi, mọi người trở về giống như trước kia, cô phát cáu làm gì chứ.
Cô rất không thích bản thân mình thế này, vừa già mồm vừa nhạy cảm, không cởi mở chút nào.
Chuyện bé cỏn con thì cứ cho nó qua thôi. Trước kia cô tuyệt đối không phải thế này.
Cô thở một hơi thật dài, ngả người xuống bãi cỏ nhìn trời. Cô duỗi tay lên trời, cứ như trong không trung có một Tô Khởi của lúc trước. Cô cố gắng bắt lại "cô", đọc thần chú: "Cậu quay trở lại cho tớ~".
Gương mặt Lưu Duy Duy xuất hiện phía trên: "Cậu làm gì đó Tô Khởi?"
"......" Tô Khởi lập tức đứng dậy, xấu hổ vỗ vỗ cỏ, "Không làm gì hết."
Này này! Mày là học sinh cấp 3 rồi, đứng đắn chút đi!
Huấn luyện viên thổi còi tập hợp. Tô Khởi bỏ bình nước xuống. Đứng nghiêm thôi, tốt nhất là đứng nghiêm cả ngày, mệt chết là được.
Tập quân sự đến bốn giờ rưỡi chiều mới kết thúc. Nhóm học sinh lại xếp thành hàng trở về trường. Tuy ngày mệt mỏi cả ngày, nhưng vì có huấn luyện viên ở đây nên tư thế đi đường của mọi người còn thẳng hơn so với buổi sáng.
Lúc qua đường, xe dừng lại nhường đường cho họ. Mấy người lớn cười cười nhìn nhóm học sinh đi ngang qua, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ tuổi trẻ. Tô Khởi không biết họ hâm mộ cái gì nữa.
Ít nhất, lúc này cô cảm thấy, buổi tối còn phải học tiết tự học, cô mệt rã rời.
Khi trở lại sân thể dục của Nhất Trung thì nhóm học ở đây cũng giải tán. Học sinh đói bụng cả ngày, hướng đến nhà ăn đông như kiến.
Lưu Duy Duy than thở: "Tiêu rồi, bảo đảm phải xếp hàng siêu lâu."
Tô Khởi nói: "Vậy chút nữa tụi mình hãy qua đó."
Lưu Duy Duy: "Cũng được, tụi mình đến vườn hoa đi dạo trước đi."
Hai người đi đến vườn hoa nhỏ. Ngay khi mới đến bụi tre thì thấy một bạn nam chạy đến bức tường lan can rồi lật người đi qua, giống hệt con khỉ đang leo cây. Ngay sau đó, Tô Khởi thấy Lương Thuỷ.
Cậu lùi về sau một hai bước, bỗng nhiên xông về phía lan can, nhảy lấy đà, tay nắm lan can nhảy lên, lật người cái "vèo" qua đỉnh gai nhọn, nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài trường, phủi phủi tay. Vừa quay đầu lại thì thấy Tô Khởi.
Cậu sửng sốt một chút, tiếp đó cười với Tô Khởi, rồi nhanh chóng chạy đi cùng bạn cậu.
Lưu Duy Duy "wow" một tiếng, chọc cánh tay Tô Khởi: "Là cái người hồi kia tớ bảo rất đẹp trai đó. Cậu thấy chưa thấy chưa, cười đẹp trai dễ sợ."
Tô Khởi: "Xấu ói."
Lưu Duy Duy: "Cậu bị lác mắt à?"
Tô Khởi không nhịn được, cười ha ha thật lớn.
Hai người leo lên xà kép trong vườn hoa ngồi nhìn trời, hóng gió chiều. Qua cỡ hai mươi phút, thấy mấy bạn lần lượt từ nhà ăn về lớp, hai người mới đến nhà ăn, nhưng chỉ còn đồ ăn thừa thôi.
Quay về lớp, mới vừa ngồi xuống thì nghe Trình Dũng gọi từ phía sau: "Tô Khởi, hồi nãy Lương Thuỷ tìm cậu."
Tô Khởi thấy hơi ngạc nhiên, có chút vui, nhưng vẻ mặt lại rất hờ hững hỏi: "Cậu ấy tìm tớ làm gì?"
"Hỏi bàn của cậu ở đâu. Nhưng ngại quá, tớ không nhớ rõ."
Nếu cậu ấy lại chủ động thì vẫn là làm hoà đi thôi.
Cô không muốn xoắn lên rồi "âm dương quái khí" [1] đâu.
[1] âm dương quái khí: Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Tô Khởi vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đến lớp 10/10. Cô ghé vào cửa sau nhìn, trong phòng không có bao nhiêu người, cũng không thấy Lương Thuỷ, chắc là đi ăn cơm rồi.
Không sao cả, chút nữa cậu ấy sẽ đến tìm cô.
Cô quay về lớp, lấy quyển Ngữ văn ngoại khoá dày cui ra đọc.《 Thụ giới 》của Uông Từng Kỳ kể về một tiểu hoà thượng và một cô gái, rất dễ thương.
Cô đang đọc ngon lành thì trên đầu vang lên giọng nói: "Ham học thế à?"
Tô Khởi ngẩng đầu, không biết Lương Thuỷ đã vào khi nào, ngồi ở hàng ghế phía trước cô, ngón tay gõ gõ lên sách cô.
Vẻ mặt đó, cứ như hai người hoàn toàn không có mâu thuẫn.
Ánh mắt của toàn bộ nữ sinh trong lớp đều như có như không nhìn sang đây.
"Cậu đến làm gì?" Ngữ khí của Tô Lạc có chút cứng rắn, nhưng ánh mắt thì mềm.
Lương Thuỷ giơ cánh tay khác lên, một ổ khoá nhỏ bằng vàng treo lủng lẳng trên ngón út, cậu đứng dậy: "Đứng lên."
Tô Khởi biết là cậu đến gắn ổ khoá cho mình. Lần này cô không cố chấp so đo, lập tức cầm sách lên đứng dậy.
Lương Thuỷ ngồi ở ghế cô, quay sang nhìn Lưu Duy Duy đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh, thuận miệng chào hỏi: "Xin chào."
Lưu Duy Duy ngây người hai giây mới phản ứng lại: "Chào cậu!"
Lương Thuỷ không đợi cô trả lời. Cậu cúi đầu nhìn bàn Tô Khởi, lấy trong túi ra một bao ni lông trong suốt rất nhỏ, bên trong có khoá dạng gài trên dưới, thêm mấy cây đinh nhỏ.
Cậu lấy ra một cây tua vít nhỏ, đầu tiên cố định phần đế trên thành bàn, lắp đinh ốc vào lỗ, rồi chĩa tua vít vào đinh.
Tô Khởi thò đầu nhìn, nghi ngờ: "Không cần búa cũng đóng được?"
Lời còn chưa dứt, Lương Thuỷ vặn tua vít, chiếc đinh kia đi vào một nửa.
Cậu ngước mắt, không nói gì mà chỉ liếc nhìn Tô Khởi một cái.
Tô Khởi: "......"
Cô thì thầm: "Sức lực cũng ghê gớm thiệt."
"Ờ, ghê gớm thiệt." Cậu nói.
Tô Khởi: "....."
Cô mím môi, lén mỉm cười.
Cậu nhanh chóng vặn xong bốn con ốc, cố định khoá dưới, rồi lại giở nắp bàn lên, đứng dậy gài khoá phía trước.
Tô Khởi trở lại ghế ngồi, ghế vẫn còn nóng hổi.
Cô lén nhìn cậu, cậu khom lưng đứng cạnh bàn, nghiêm túc vặn ốc, khuôn mặt vô cùng tập trung.
Người này dù bình thường có là dáng vẻ cà lơ phất phơ thế nào, thì lúc làm việc luôn cực kỳ chuyên chú.
Cô vẫn còn ngồi nhìn, lúc Lương Thuỷ đổi đinh khác thì vô tình liếc nhìn sang, ánh mắt đối diện với cô. Đôi đồng tử màu nâu nhạt, Tô Khởi bỗng giật mình, chặn lại sự hỗn loạn trong lòng, vội hỏi: "Cậu mua khoá ở đâu vậy? Quầy quà vặt bán hết rồi."
Lương Thuỷ rũ mắt, vặn ốc, nói: "Ra ngoài mua."
Trong lòng Tô Khởi ấm áp, thì ra lúc nãy cậu trèo tường đi mua khoá.
Haiz, thôi vậy, tên nhóc thối này, tớ không so đo với cậu.
Lương Thuỷ vặn chiếc đinh cuối cùng, chắc là hai ngày nay không độc mồm độc miệng với cô nên ngứa miệng: "Cậu xem cậu đi, mối quan hệ cá nhân không ổn, bạn cùng lớp cũng không biết cậu ngồi ở đâu."
Tô Khởi nói: "Thanh Thanh đẹp như vậy, tất nhiên là khiến người khác chú ý rồi. Tớ chỉ là một cọng cỏ nhỏ không có gì ấn tượng."
Lương Thuỷ nghe câu này thì môi cong lên nở nụ cười, ngước mắt nhìn cô: "Không tệ, có chút biết thân biết phận."
Tô Khởi cuộn quyển tập nháp đập vào vai cậu: "Muốn cãi nhau hả?"
Lương Thuỷ: "Do cậu bắt đầu!" Cậu gắn xong khoá, "Chậc, phục vụ tận cửa, chưa uống miếng nước nào, còn bị ăn đấm. Một mình cậu thôi đó Tô Thất Thất."
Một mình cậu thôi đó Tô Thất Thất.
Một câu nói đùa, khiến tim Tô Khởi bỗng nhiên rơi "tõm" xuống bình nước đường. Trôi qua trôi lại, lắc tới lắc lui.
Cậu lật mặt bàn: "Thử xem có khoá được không?"
Tô Khởi thử một lần, gài khoá vào khoá phía dưới, đẩy khoá lò xo nhỏ xuống, khoá chặt lại.
Tô Khởi vui vẻ hỏi: "Chìa khoá đâu?"
Lương Thuỷ cười gian, nói: "Mười tệ."
Tô Khởi đanh mặt.
Lương Thuỷ xoay xoay chìa khoá trong tay, đứng dậy: "Không đưa là tớ đi đó nha."
Tô Khởi đoạt lấy: "Đưa đây!"
Lương Thuỷ vốn không tránh cô, tay bị Tô Khởi cào một chút, lấy chìa khoá đi rồi.
"Móng chó này của cậu." Lương Thuỷ nhìn vệt đỏ trong lòng bàn tay, đưa tay như muốn đánh cô. Tô Khởi nhướng mày, không thèm trốn tránh – cô dương dương tực đắc.
Đang định đi, Trương Dư Quả ở cuối lớp gọi: "Lương Thuỷ, giúp tớ lắp khoá với. Cảm ơn nha."
Lương Thuỷ rãnh rỗi nên hào phóng đến giúp: "Cậu cũng học lớp này?"
Cậu vừa đi, Từ Cảnh và Lưu Duy Duy lập tức kéo Tô Khởi: "Cậu ấy là gì của cậu?"
Tô Khởi nói: "Hàng xóm của tớ, quen từ nhỏ rồi."
"Vậy mà lúc trước cậu không nói."
"Tớ có biết người mấy cậu nói đẹp trai là cậu ấy đâu." Tô Khởi chột dạ.
"Cậu không có mắt thẩm mỹ đúng không?" Từ Cảnh nói.
Lưu Duy Duy nói: "Mắt cậu ấy bị lác."
Tô Khởi phụt cười, đẩy cô bạn: "Cậu đủ chưa đó."
Trương Khả Hân hỏi: "Wow, ngày nào cũng gặp, cậu không thích cậu ấy hả?"
Tô Khởi sửng sốt, hệt như bị giẫm phải đuôi, lập tức nói: "Thích cái đầu á. Cậu ấy chỉ là nhìn cũng được thôi, tính nết xấu thật sự. Thật đó. Tớ hiểu cậu ấy quá luôn. Không đáng để thích chút xíu nào."
Ba nữ sinh cạn lời nhìn cô.
Lưu Duy Duy: "Tính tình xấu sẽ giúp cậu lắp khoá?"
Trương Khả Hân: "Tính tình xấu sẽ để cậu lấy tập đánh?"
Tô Khởi: "....."
Từ Cảnh: "Haiz, tớ cũng muốn lớn lên với một người bạn đẹp trai xấu nết."
Lưu Duy Duy: "Bạn học Tô Khởi, tớ cảm thấy cậu hẳn là nên tìm vấn đề ở chính bản thân cậu."
Tìm vấn đề gì? Tìm vì sao tớ không ưa cậu ấy không thích cậu ấy à?
Tớ thích mà.
"Không chịu nổi mấy cậu luôn." Tô Khởi lắc đầu, đứng dậy đi vệ sinh. Về lớp thì đúng lúc gặp Lương Thuỷ đi ra từ lớp cô, đang cầm quả táo quăng lên quăng xuống, thấy cô thì đưa quả táo cho cô.
Tô Khởi cũng không khách sáo với cậu, rửa một chút rồi gặm.
Cô được một nửa thì Trương Dư Quả bước vào, nhìn chằm chằm quả táo trong tay cô.
Tô Khởi thấy kỳ lạ: "Sao á?"
Trương Dư Quả lắc đầu, cười cười: "Không có gì."
Kết thúc lớp tự học buổi tối, Tô Khởi tạm biệt Lý Phong Nhiên, rồi cũng Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh đi đón xe buýt.
Xe buýt ở Vân Tây vừa nhỏ vừa cũ, 9 giờ tối đã ngừng chạy. Nhưng vì lớp tự học buổi tối tan lúc 9 giờ 40, nên mỗi tuyến đều để lại một xe cuối cùng đón học sinh.
Xe buýt vào buổi tối rất đông người, Lâm Thanh, Tô Khởi và Lộ Tử Hạo không giành được chỗ, giống như bánh quy kẹp đứng cạnh nhau lắc lư trong khoang xe tối hù.
Ban đêm ít xe, xe buýt trên đường chạy băng băng, vô cùng nhanh. Con đường đến phố Bắc Môn không dài, chỉ có ba trạm. Khi dừng ở trạm thứ nhất thì đã xuống bớt một nửa.
Có hai chỗ trống, Lộ Tử Hạo bảo Lâm Thanh và Tô Khởi ngồi vào. Lúc xe bắt đầu chạy, Tô Khởi bỗng thấy bóng dáng Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đạp xe ngoài cửa sổ.
Tô Khởi mở cửa sổ xe, vui mừng gọi: "Thuỷ Tạp! Phong Phong!"
Còn chưa nói xong thì xe buýt đã chạy qua, hai chàng trai im lặng nhìn nhìn, chẳng mấy chốc đã bị bóng đêm bao phủ.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, ba người xuống xe, đi thêm một đoạn đường dốc và con đê lớn là đến nhà.
Ba người đi được nửa đường, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên đạp xe tới. Hai người không có ý định xuống xe, tiếp tục đạp xe về hướng sườn đồi.
Sườn đồi tuy dài nhưng không dốc.
Tô Khởi lén đi lên, đi đến phía sau Lương Thuỷ, đưa tay nắm lấy ghế xe đạp của cậu. Lương Thuỷ chạy trên đường dốc càng lúc càng chậm, cậu đạp mạnh vào bàn đạp, Tô Khởi dùng sức dậm mạnh chân sau, nhịn cười.
Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh nhìn, cười cười nhưng không phát ra tiếng động nào.
Lý Phong Nhiên đã đạp về phía trước.
Lương Thuỷ vẫn đang cố đạp xe, càng đạp càng khó. Một lúc sau, cậu cũng không quay đầu lại, nói: "Tô Thất Thất cậu không tự giác một chút được hả? Tớ không nói thì cậu cũng không buông tay đúng không?"
Tô Khởi rốt cuộc cũng nhịn không được mà cười ha ha, buông tay ra, xe Lương Thuỷ nhẹ nhàng lên đường.
Tô Khởi thấy cậu sắp đi, chạy nhanh tới ném cặp cho cậu: "Cậu đem cặp tớ về."
Lương Thuỷ ghét bỏ: "Lười cỡ này, sao cậu không quăng xương cốt cậu luôn đi?"
Tô Khởi đứng tại chỗ, vặn eo nhỏ rồi nhún vai: "Tớ muốn ném nha, mà ném đâu có được."
"Vặn nữa là gãy eo bây giờ." Lương Thuỷ treo cặp của cô lên tay, có hơi nặng, lại ghét bỏ: "Cậu trộm gạch của trường đem về hả?"
Tô Khởi trừng mắt với cậu. Cô đem sách Ngữ văn ngoại khoá rất dày về.
Lương Thuỷ quay đầu nhìn Lâm Thanh: "Thanh Thanh, đưa cặp cậu cho tớ luôn đi." Ngày nào Lâm Thanh cũng phải mang tập vẽ và bút rất nặng.
Lâm Thanh cũng không khách sáo với cậu, đưa cặp treo lên tay cậu nói: "Có thể cân bằng hai bên luôn."
Lương Thuỷ cười: "Phải đó."
Cậu đạp xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tô Khởi và Lâm Thanh không có cặp, cả người thoải mái hóng gió ở ngoài đê, nhảy nhót về nhà.
Lương Thuỷ đi tắm rửa. Ghế sofa trong phòng khách có ba chiếc cặp đeo chéo màu đen giống hệt nhau.
Tô Khởi và Lâm Thanh đến xách cặp của mình về nhà.
Lúc Lương Thuỷ tắm xong đi ra, lấy cặp chuẩn bị lên lầu thì thấy không đúng lắm. Cặp của cậu bị hỏng khoá kéo rồi. Mở ra thì thấy đồ vật của Lâm Thanh.
Cậu đeo cặp đến gõ cửa nhà họ Lâm: "Thanh Thanh, lấy nhầm cặp rồi."
Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, Lương Thuỷ xách theo cặp của cậu mở cửa, hai người đổi lại.
Lương Thuỷ trở lại gác mái, ném cặp sang một bên, lại phát hiện trong túi lưới đựng nước bên hông có một ngôi sao đủ màu.
Hồi cấp 2 cậu từng thấy mấy bạn nữ trong lớp gấp cái này, hình như là dùng để trang trí.
Cậu lấy ngôi sao ra, chắc là vì có va chạm nên ngôi sao xẹp lại một nửa, miếng giấy lỏng lẻo.
Lương Thuỷ hơi tò mò cách gấp mảnh giấy đó, duỗi ngón tay, ngôi sao mở ra hoàn toàn.
Lương Thuỷ: "......"
Cậu trực tiếp kéo ngôi sao thành một mảnh giấy dài, chuẩn bị ném thùng rác, lại phát hiện phía trên có một hàng chữ.
"Mình thích cậu. LS" (*)
(*): Editor: Chắc mọi người cũng biết là trong tiếng Trung xưng hô giữa hai người chỉ có "我" và "你", cậu tớ mày tao tôi bạn anh em bố con mẹ con đều là 2 chữ này, nên ở đây mình dịch theo cách đọc của Lương Thuỷ
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự (13)]
Phùng Tú Anh: Thật tình, tiếc quá luôn. Thằng bé Trần Tiêu ở lớp em, lúc trước thành tích học tập tốt, chính là do yêu sớm mà tanh bành. Đi học thì lơ tơ mơ, chỉ biết yêu đương. Em đã báo cho bố mẹ thằng bé, kết quả ba mẹ bảo là quản không được. Phụ huynh kiểu gì vậy chứ. Này, em nói nãy giờ anh có nghe không?
Lý Viện Bình: Đang nghe mà, không phải anh đang bận à.
Phùng Tú Anh: Vâng vâng vâng là em sai, anh thì làm gì có ngày nào không bận. Phong Nhiên.
Lý Phong Nhiên: Dạ?
Phùng Tú Anh: Con gái theo đuổi con chắc không ít đâu, mẹ biết mà.
Lý Phong Nhiên:......
Phùng Tú Anh: Nếu bạn nữ nào quấn lấy con, quấy rầy con thì phải nói với mẹ, mẹ đến trường giải quyết cho con.
Lý Phong Nhiên: Không có.
Phùng Tú Anh: Vậy thì tốt. Còn con, con có thích bạn nữ nào không?
Lý Phong Nhiên:......
Phùng Tú Anh: Phong Nhiên à, bây giờ con còn nhỏ, yêu sớm chỉ tổ ảnh hưởng việc học. Nếu mà xao nhãng học hành, sau này tình yêu thế nào cũng không bền chắc, chọt một cái là tan ngay. Khi con trưởng thành, thành công rồi, sẽ có rất nhiều cô gái ưu tú chờ con. Biết không?
Lý Phong Nhiên:........
Phùng Tú Anh: Sao lại không nói gì? Bắt chước bố con à?
Lý Phong Nhiên: Con biết rồi.
Phùng Tú Anh: Con đừng có mà bày đặt yêu sớm rồi để nhà trường gọi cho phụ huynh đó. Nếu không mẹ phải nói chuyện đàng hoàng với phụ huynh của bạn nữ đó.
Lý Phong Nhiên: Dạ.
Lý Viện Bình: Trời ơi, em nghĩ nhiều thế làm gì? Phong Nhiên cả ngày đều luyện đàn, rãnh đâu mà yêu sớm.
Phùng Tú Anh: Em biết, không phải em chỉ dặn chút, sợ con nó phạm sai lầm thôi sao. Dốc sức cho chuyên môn là chuyện quan trọng nhất trong mấy năm nay. Lỡ mà để yêu sớm ảnh hưởng là bỏ dỡ luôn. Phong Nhiên à...
Lý Phong Nhiên: Con đi luyện đàn.
Phùng Tú Anh: Này, mẹ chưa nói xong đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.