Mục Thần Ký

Chương 977: Mỹ Nhân Tẩy Vai (1)




Trong lòng Tần Mục thình thịch đập loạn, theo Địa Mẫu Nguyên Quân nói, Hồng Mông Nguyên Dịch là đoàn nước kỳ lạ nàng tưới đều lên mỗi một sợi rễ, loại nước này giống như là quang dịch, rất là linh động, tràn đầy năng lượng.
Địa Mẫu Cổ Thần này có thể khai linh trí, trở thành Cổ Thần, dựa vào chính là Hồng Mông Nguyên Dịch!
Không ngờ Tạo Vật Chủ ở nơi Bỉ Ngạn này thế cũng có loại Hồng Mông Nguyên Dịch này!
Tằm Nữ nói:
- Hồng Mông Nguyên Dịch vốn là nước trong ao của một Tổ Đình, nhìn rất đẹp, sau này các tộc đều tới lấy, dùng để tưới nước cho thánh vật các tộc, từ từ càng ngày càng ít. Ta nghe nói năm đó khi cả tộc di chuyển đã lấy đi mọi thứ trong ao nguyên dịch, sau đó miệng ăn núi lở, đến mức hiện tại nguyên dịch còn lại cũng không nhiều lắm. Ngươi là Thánh Anh, nếu như muốn thì đi tìm Thần Vương. Còn lại nguyên dịch đều ở chỗ của nàng.
Nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, nói nhỏ:
- Nếu như ngươi lấy được một chút nguyên dịch, tặng cho ta một chút, Thất Hồn Thảo nhà ta bị bệnh, vẫn luôn mệt mỏi không phấn chấn.
Tần Mục liên tục gật đầu.
Tằm Nữ rất là vui vẻ, cưỡi một đại bạch tằm bay đi, tiếp tục chuẩn bị công việc đại tế.
- Quên hỏi nàng tình hình chiến đấu như thế nào.
Tần Mục đi đến Thanh Vũ điện, thầm nghĩ:
- Hỏi thăm Lãng Uyển Thần Vương, nàng chắc cũng sẽ nói cho ta biết. Nói trở lại, chủng tộc Tạo Vật Chủ cực kỳ cổ lão, khẳng định có rất nhiều thiên tài địa bảo, giàu đến chảy mỡ! Hồng Mông Nguyên Dịch, Thái Sơ Thần Thạch Thái Sơ Nguyên Thạch, những bảo vật này hậu thế rất khó tìm được mà bọn hắn đều có, nghĩ đến còn có bảo vật cực kỳ quý trọng khác! Nếu ta là Thánh Anh, như vậy những bảo bối này...
Thanh Vũ điện thật ra là một đại điện mọc ra cánh, hai bên đại điện này sinh ra một đôi cánh thịt, lông vũ màu xanh, có thể vỗ cánh phi hành ở trên bầu trời.
Kiến trúc kỳ lạ như thế ở ngoại giới cơ hồ là không thể nào thấy được, mà trong thế giới Tạo Vật Chủ Bỉ Ngạn, kiến trúc tương tự như thế không ít.
Giống như Tạo Vật Chủ sẽ quan tưởng ra kiến trúc mọc ra chân, thuận tiện di chuyển, quan tưởng ra thực vật tán cây mọc ra thân bò, dựa vào mọc ra càng nhiều lá cây hấp thu năng lượng mặt trời để sinh trưởng.
Tần Mục đi đến trước Thanh Vũ điện, quan sát tỉ mỉ hai cánh lớn này, chỉ thấy chỗ cánh và điện tương liên là huyết nhục và kim thạch hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, làm cho hắn tấm tắc kỳ lạ.
- Thần Vương xin mời Thánh Anh vào điện.
Phượng Hoàng trước cửa run lên lông vũ, nói với Tần Mục.
Tần Mục cảm ơn, đi theo Phượng Hoàng kia vào trong điện.
Thanh Vũ điện cực kỳ cao lớn, bước đi ở bên trong cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé, nhịn không được sinh ra kính sợ.
Tần Mục ngược lại đối với các kiến trúc hùng vĩ của Tạo Vật Chủ nhìn nhiều thành quen, bước nhanh đuổi theo con Thải Phượng kia, chỉ là làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, Lãng Uyển Thần Vương cũng không phải triệu kiến hắn ởtiền điện, Thải Phượng dẫn lĩnh hắn đi về hướng hậu điện.
Đại điện này thực sự quá lớn, Tần Mục đi theo sau Thải Phượng chốc lát chưa đi vào hậu điện.
- Tỷ tỷ, vì sao không ngươi hóa hình, biến hóa thành người?
Tần Mục hỏi.
Thải Phượng kia nghiêng đầu, lông vũ lộng lẫy, hiếu kỳ nói:
- Biến hóa thành người? Là biến thành bộ dáng của Tạo Vật Chủ sao?
Tần Mục nghĩ nghĩ, nhẹ gật đầu. Bộ dáng của Tạo Vật Chủ và Nhân tộc thật ra cũng không khác biệt, chỉ là dáng dấp cao lớn một chút, mi tâm nhiều một con mắt dọc hình thoi mà thôi.
Thải Phượng lắc đầu nói:
- Ta là được quan tưởng ra, không thể tu luyện, không cách nào làm được cái ngươi gọi là hoá hình. Lúc ta được quan tưởng ra, đã bị lực lượng tự thân trói buộc lại.
Trong đầu Tần Mục oanh minh, lung lay đầu:
- Tỷ tỷ, ngươi lặp lại lần nữa?
Thải Phượng kia lại nói một lần, nói:
- Bị lực lượng tự thân trói buộc, rất khó thay đổi, ta không cách nào mở ra thần tàng, cũng không cách nào dùng thần thức để tu luyện. Nhưng mà ta cũng có thể không ngừng tăng lên trong uy lực Niết Bàn Thánh Hỏa cơ thể ta.
Tần Mục ngơ ngác, lẩm bẩm nói:
- Loại hình thái giống như ngươi, thật giống Cổ Thần, thật giống...
- Thần Vương ngay ở phía trước.
Thải Phượng dẫn hắn đi vào hậu điện, Tần Mục nhìn thấy Lãng Uyển Thần Vương đang ở bên cạnh cái ao vung nước lên thanh tẩy vết thương trên người, đầu vai dây thắt lưng của nàng giải khai, là bả vai bị thương, lộ ra vết máu thật dài, hẳn là Khai Hoàng thương tổn tới nàng.
Mái tóc dài của nàng như thác nước, trong đầm nước sóng nước lấp loáng, một màn này làm cho Tần Mục nín thở.
Lập tức, Tần Mục hô hấp dồn dập, ao nước kia, toàn bộ là Hồng Mông Nguyên Dịch!
Một ao thật lớn!
Hồ nước đối với Tạo Vật Chủ cũng như đối với Tần Mục tới nói chính là một mảnh hồ nước, nhưng trong hồ nước toàn bộ đều là Hồng Mông Nguyên Dịch!
Hắn hận không thể tiến lên, trực tiếp nhảy vào trong ao!
- Thánh Anh vẫn chưa tới ba tuổi, nhìn thấy đầu vai nữ tử nhịp tim đã kịch liệt như vậy sao?
Lãng Uyển Thần Vương liếc thấy hắn tới, mới kéo áo lên che lại đầu vai, nghiêng đầu cười hỏi.
Tần Mục gian nan từ trên cái ao kia thu hồi ánh mắt, lại quỷ thần xui khiến lườm liếc ao.
Lúc này, Lãng Uyển Thần Vương mới phát giác làm cho trong lòng tiểu tử này thình thịch đập loạn không phải mình, mà là ao nước kia, không khỏi sắc mặt cổ quái, phất phất tay, cho Thải Phượng lui xuống, nói:
- Xin mời Thánh Anh đi theo ta.
Tần Mục đi theo sau lưng nàng, không được quay đầu nhìn quanh, ao Hồng Mông Nguyên Dịch kia ba quang liễm diễm, hiện ra quang trạch mê người, lại mê người như vậy.
Lãng Uyển Thần Vương đi mấy bước, thân thể đã từ từ nhỏ xuống, rất nhanh cao đã không sai biệt với hắn lắm, tóc dài xõa vai, rất là đen nhánh, giống như là vừa rồi rửa qua còn chưa hoàn toàn xử lý.
- Mái tóc này, cũng là dùng Hồng Mông Nguyên Dịch gội ra sao?
Tần Mục hâm mộ vạn phần:
- Hồng Mông Nguyên Dịch thật tốt, ta cũng muốn có một ao nguyên dịch.lớn như vậy
Lãng Uyển Thần Vương váy dài che lại hai chân, nàng đi phía trước dẫn đường, Tần Mục ở sau lưng nàng mơ hồ có thể thấy được hai chân nàng, trên chân không mặc giày, nữ tử này chân trần tiến lên, hai chân như ẩn như hiện, bàn chân rất là thanh tú, đẹp mắt.
- Hai chân này cũng là dùng Hồng Mông Nguyên Dịch ngâm ra? Thật là dễ nhìn!
Tần Mục quay đầu nhìn ao Hồng Mông Nguyên Dịch kia, thầm nghĩ.
Lãng Uyển Thần Vương dừng bước lại, Tần Mục kém chút đụng vào trên người nàng, vội vàng dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.