Mục Thần Ký

Chương 866: Thân bất tử




“Ngự Thiên Tôn” không có dùng tất cả thực lực của mình, hắn cũng không.
Mục đích của hắn chính là ép "Ngự Thiên Tôn" vận dụng ra tất cả thực lực, xem người ở phía sau "Ngự Thiên Tôn" có phải là một trong chín Thiên Tôn năm đó hay không.
Cho dù người này không phải là chín Thiên Tôn, cũng có thể từ trong thần thông của hắn xem thử hắn có thành tựu gì.
Tần Mục đánh bại một "Ngự Thiên Tôn".
- Ngự Thiên Tôn" kia tử vong cũng không có thi triển ra bản lĩnh thật sự của mình, không muốn để lộ thân phận, Ngự Thiên Tôn này dự định thi triển tuyệt học của mình, ngược lại khiến hắn vô cùng chờ mong.
Trong Thiên Đình, người có tư cách nhận được thân thể Ngự Thiên Tôn, đồng thời điều khiển thân thể Ngự Thiên Tôn dưới hạ giới không nhiều. Chỉ có người đứng đầu, thủ lĩnh của Thiên Minh mới có tư cách này.
Hắn muốn xem thử, tồn tại khống chế Thiên Đình rốt cuộc cường đại đến mức nào!
Trong cơ thể hắn, Phách Thể Tam Đan Công tự nhiên vận hành toàn lực, nối liền mười bốn tòa thần tàng của hắn lại với nhau!
Thiên Hà mênh mông cuồn cuộn, xuyên qua Sinh Tử, Thiên Nhân, Thất Tinh, Lục Hợp, Ngũ Diệu, Linh Thai, lại chảy trải qua Huyền Đô, tiến vào Ma Đạo thần tàng, mười bốn tòa thần tàng hợp làm một thể!
Nguyên thần Thần Ma thống nhất của hắn, Phách Thể Tam Đan Công hòa tất cả lực lượng làm một thể, nguyên thần đứng sừng sững ở trên Thiên Hà, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng sẽ bạo phát ra tất cả lực lượng và tất cả tiềm năng của hắn!
Đây chính là một đòn cường đại nhất hắn từ lúc chào đời tới nay,!
Bóng tối xung quanh Đại Hắc Cung lại một lần nữa kéo tới, nhấn chim hắn và "Ngự Thiên Tôn".
Đột nhiên, sau Đại Hắc Cung truyền đến nổ, tinh thể cực lớn kia chợt tách ra một sơn cốc thật dài, ngang qua tinh cầu.
Sơn cốc tách về hai bên, dãy núi lui về phía sau, biển rộng thuỷ triều rút xuống, sơn cốc càng lúc càng lớn, càng lúc càng rộng, lộ ra một đồng tử khó có thể tưởng tượng được.
Ma nhãn cực lớn này nhìn về phía bóng tối, chờ đợi động tác của "Ngự Thiên Tôn" và của Tần Mục trong bóng tối, vô cùng chờ mong một trận chiến này.
Con mắt này là ánh mắt bản thể của Đại Hắc Thiên.
Đại Hắc Thiên xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng không phải là thân thể thật sự của hắn, hắn dù sao cũng là vị Ma Thần đầu tiên, thân thể thật sự quá lớn, sử dụng bản thể, cho dù là Thần Ma cũng rất khó thấy rõ toàn cảnh của hắn.
Bởi vậy hắn dùng giả thể, thân thể thật sự lại ẩn nấp ở trong bóng tối.
Tần Mục đi tới Đại Hắc Cung, sau khi ở nơi đây, hắn đã từng đi vào bóng tối, trong bóng đêm lục lọi, chạm tới quái vật khổng lồ khủng khiếp trong bóng tối, sau đó mỉm cười quay về trong cung.
Khi đó, hắn cảm thấy được Đại Hắc Thiên thật sự ẩn nấp trong bóng đêm, biết mình không có cách nào rời đi, cho nên đơn giản vui vẻ vòng trở lại.
Trong bóng tối, rung chuyển mãnh liệt đột nhiên truyền đến, giống như là không gian liên tục chấn động không biết bao nhiêu vạn lần, ngay cả đám người trước Đại Hắc Cung cũng đứng không vững!
Đây cũng không phải là do thần thông va của Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn" chạm, mà năng lượng do "Ngự Thiên Tôn" khởi động thần thông bắn ra.
Rất khó tưởng tượng được, một thân thể cảnh giới Thần Kiều có thể dung nạp lực lượng khổng lồ như vậy!
Trong bóng tối, chỗ Tần Mục đang là trung tâm rung chuyển. Thần thông của "Ngự Thiên Tôn" dường như một hồi đại kiếp nạn của thiên địa bạo phát, dẫn theo phẫn nộ vô tận, trừng phạt tất cả mọi thứ đại nghịch bất đạo trên thế gian!
Tần Mục cũng hoàn toàn bạo phát, trong đầu hắn lại không có những ý niệm khác nữa, không cps bất kỳ ý tưởng gì khác.
Khí huyết của hắn giống như cuồng triều, dường như tinh thần một thời đại đang thiêu đốt trong khí huyết của hắn, khí thế hừng hực, lửa mạnh cháy lớn!
Hắn điên cuồng chạy về phía trước, lướt qua, tốc độ của hắn cực nhanh, khiến cho khí huyết giống như biển rộng mênh mông suýt nữa không theo kịp bóng dáng của hắn.
Biển rộng khí huyết bị hắn dẫn theo, dựng lên, giống như là một mặt cờ dính máu, trên biển rộng khí huyết dựng thẳng này có sóng biển vô tận dâng trào vang dội, phát ra từng tiếng nổ lớn!
Kiếm hoàn trong tay hắn hóa thành kiếm ý không gì sánh được, đâm về phía vị thần chỉ phẫn nộ trong bóng tối này!
Trước Đại Hắc Cung, đám người Ma Tam Thông và Tiết Thái Đấu nhìn về phía Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn"trong bóng tối, lại không nhìn thấy được bất kỳ vật gì.
Bóng tối che đi tầm mắt của bọn họ.
Mà trong bóng tối, ánh mắt của từng vị Thần Ma to lớn nhìn lướt qua xung quanh, cố gắng thấy rõ một trận chiến này, ánh mắt bọn họ sáng như đuốc, giống như là từng cột ánh sáng mở ra bóng tối, lại chỉ có thể nhìn thấy được từng hình ảnh vỡ nát, chỉ có thể bắt được mỗi một bóng dáng và dị tượng của thần thông không ngừng bạo phát, nhanh chóng chớp động.
Tốc độ của Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn" quá nhanh, hơn nữa bốn phía đều là bóng tối, ánh mắt bọn họ không thể nhìn được quá nhiều.
Đột nhiên, tất cả đã bình thường lại.
- Kết thúc rồi sao?
Một vị đứng đầu chư thiên lẩm bẩm nói.
Lúc này, ở ngoài xa vài trăm dặm lại có dao động thần thông bạo phát truyền đến, mọi người vội vàng nhìn lại, ánh mắt vừa rơi vào nơi đó. Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn" lại không cánh mà bay, chỉ để lại một ngọn núi bị đánh đến gãy đôi, đỉnh núi đang rơi xuống, đập vào trong sơn cốc phát ra âm thanh nặng nề.
Tiếp theo, ngoài trăm dặm lại truyền tới tiếng thần thông bạo phát nổ, hơn ba trăm vị đứng đầu chư thiên vội vàng nhìn về phía nơi đó, từng cột ánh sáng soi sáng nơi đó.
Chỉ thấy thân thể Tần Mục treo ở trên một vách núi, ba đầu sáu tay bị đánh đến tàn phá không chịu nổi. "Ngự Thiên Tôn" cúi người cúi đầu về phía hắn, vách núi nổ tung, Tần Mục bị đánh tới một chỗ vách núi khác, không biết bay đi nơi nào. Bóng dáng của "Ngự Thiên Tôn" cũng theo sát đó biến mất.
Cuối cùng, bọn họ lại cảm ứng được một luồng dao động thần thông khác.
Thời điểm ánh mắt của hơn ba trăm vị đứng đầu chư thiên chiếu sáng ở nơi đó, tkiếm quanrong tay của Tần Mục g dài đến mấy chục dặm, không giống như là kiếm, giống như là một cây cột lớn hơn trượng, nghiền ép một sườn núi nơi "Ngự Thiên Tôn" vừa lướt qua.
Ngọn núi này bị đánh gãy ngang, đỉnh núi lại không hề rơi xuống, bởi vì tốc độ kiếm của Tần Mục quá nhanh, đỉnh núi tuy rằng ngắn đi một đoạn, nhưng lại vẫn nằm ở trên sườn núi.
Các vị đứng đầu chư thiên đều tồn tại đạt trình độ cao nhất trong Thần Ma, ánh mắt chiếu sáng ở nơi đó, lại nhìn thấy rõ ràng kiếm trụ ở trong tay của Tần Mục.
Đó cũng không phải là kiếm trụ, mà là do vô số phi kiếm chớp động, mỗi một thanh phi kiếm thi triển ra kiếm chiêu khác nhau, ở trong kiếm trụ quỷ dị chớp động.
Từ phía xa nhìn lại, giống như Tần Mục cầm lên một cây cột dài đến mấy chục dặm.
“Ngự Thiên Tôn” nhìn như bị kiếm trụ nghiền ép, thật ra đang chống đỡ kiếm quang từ trong kiếm trụ không ngừng điên cuồng phun ra đâm tới, trong thân hắn trúng hơn mười kiếm, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, hắn mở miệng nói, chỉ là khoảng cách quá xa, bọn họ không nghe thấy hắn đang nói cái gì.
- Hắn rốt cuộc đang nói cái gì?
Trong lòng các vị đứng đầu chư thiên buồn bực, bóng tối lại một lần nữa vọt tới, thân hình của Tần Mục cùng "Ngự Thiên Tôn" biến mất.
Khi dao động thần thông xuất hiện lại.
- Ngự Thiên Tôn" đặt bàn tay đã bị chặt đắt ba ngón tay ở trên mặt của Tần Mục, đập mạnh hắn vào một hồ lớn trong bóng đêm, hồ nước nổ tung, tất cả nước hồ gần như đều bị hất bay trên không trung, giống như là thiên thạch đập ở trên mặt hồ vậy.
Mấy trăm ánh mắt nhìn kỹ nơi đó. Ở đáy hồ, quyền của "Ngự Thiên Tôn" giống như mưa rền gió dữ, điên cuồng đánh xuống Tần Mục, mặt đất xung quanh hồ nước này không ngừng nứt ra, từng vết nứt đang sợ, sâu đến mười mấy trượng, còn đang không ngừng sâu hơn.
Đột nhiên.
- Ngự Thiên Tôn" giống như dải cầu vồng bay lên không trung, lại tránh một cánh cửa tối tăm.
Ở thời điểm hắn cánh cửa Thừa Thiên này, trong cánh cửa có một đường kiếm quang đâm ra, trong cánh cửa có một bóng người đang đứng thẳng, bị đánh đến hoàn toàn thay đổi, không ngờ chính là Tần Mục, một kiếm đâm vào mi tâm của hắn.
“Ngự Thiên Tôn” phất tay chém kiếm, không ngờ sử dụng bàn tay lại chặt đứt thanh thần kiếm.
Hai người lại một lần nữa biến mất.
Thời điểm hai người này lại một lần nữa xuất hiện, Tần Mục đang chạy trốn, tránh né uy năng khủng khiếp phía sau, trên mặt hắn hiện ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng phía trước đột nhiên xuất hiện vô số tinh quang, tinh quang đan xen vào giống như một sợi dây, Tần Mục trở tay không kịp chạy qua lưới do tinh quang tạo thành, đột nhiên vỡ thành mấy trăm mảnh, đầu cũng rơi xuống.
- Phách thể thua rồi!
Hơn ba trăm vị đứng đầu chư thiên đều thở phào nhẹ nhõm, tươi cười:
- Ước hẹn với Tiểu Thổ Bá cũng có thể giải trừ.
Nhưng vào lúc này, bọn họ nhìn thấy được Tần Mục vỡ thành mấy trăm khối lại mọc ra cánh tay chân, đầy đất chạy loạn, lại tập trung một chỗ, biến thành một Tần Mục hoàn chỉnh.
Thần Ma của chư thiên phương bắc ngơ ngác nhìn cảnh tượng như vậy, có vài người mê man.
- Thân bất tử sao?
Ma nhãn cực lớn phía sau Đại Hắc Cung kia giật mình:
- Không phải đã thất truyền theo Xích Hoàng biến mất rồi sao? Làm sao có khả năng còn có người có thể tu luyện tới trình độ như Xích Hoàng?
Phía sau Tần Mục đột nhiên có vô số phi kiếm từ dưới đất chui lên, giống như kiếm núi rừng kiếm, phá vỡ thần thông truy sát tới.
Tần Mục xoay người, sáu tay giơ lên cao, kiếm núi rừng kiếm gào thét dựng lên, theo sáu cánh tay của hắn chém xuống!
Một cánh tay c rNgự Thiên Tôn bị chém đứt, thân hình lui về phía sau, hai người lại một lần nữa biến mất trong bóng đêm.
Lần này biến mất, thật lâu không có tiếng động truyền đến, cũng không có thần thông dao động.
Các vị đứng đầu chư thiên xung quanh Đại Hắc Cung đều tập trung thị lực, từng cột ánh sáng phá vỡ bóng tối, tìm kiếm xung quanh, chỉ là bóng tối bao phủ phạm vi vạn dặm quanh Đại Hắc Cung, mặc cho thị lực của bọn họ cường đại, nhất thời cũng không có cách nào tìm được hai người này.
- Bọn họ đánh đi đâu rồi?
Đúng vào lúc này, đột nhiên giữa các thần có tiếng sét nổ vang, vô số sấm sét chiếu sáng xung quanh, ngực Tần Mục cắm một cánh tay, từ không trung rơi xuống, còn chưa rơi trên mặt đất, đột nhiên có một cánh cửa Thừa Thiên xuất hiện, nuốt hắn vào.
Cánh cửa Thừa Thiên biến mất, mặt đất trống rỗng không có gì.
Phía xa có một đường kiếm quang hiện ra, cánh cửa Thừa Thiên xuất hiện, trong cửa có hai bộ xương trắng đang đánh đến trời đất mù mịt.
Trong đó một xương trắng trước ngực có cắm một cánh tay, một bộ xương trắng khác lại gãy một cánh tay.
Cánh cửa Thừa Thiên nguy nga lay động trên không trung, thu hút ánh mắt của mọi người, trong cánh cửa, hai bộ xương trắng vẫn đang liều mình chém giết.
- Hai người này là muốn đồng quy vu tận sao?
Đột nhiên, cánh cửa Thừa Thiên này ầm ầm rơi xuống, dựng thẳng ở trước Đại Hắc Cung, cánh cửa bỗng nhiên đóng lại, bên trong truyền đến tiếng đinh đinh đang đang, chắc là hai xương trắng này còn đang đánh nhau.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh, lẳng lặng chờ đợi.
Qua hồi lâu, đột nhiên âm thanh biến mất.
Mọi người tiếp tục chờ đợi, sau một lúc lâu, cánh cửa kẽo kẹt kẽo kẹt, từ từ mở ra, đột nhiên có máu tươi phun trào, từ trong cửa giống như là trận hồng thủy tuôn ra, trong máu còn kèm theo từng mảnh xương bị nghiền nát.
Mọi người nhất thời kinh sợ, lại chờ đợi một lát.
Lại thấy trong cánh cửa kia, một bộ xương trắng chống cánh cửa đi ra, phù phù một tiếng ngã vào trong vũng máu, máu thịt trên người đang chậm rãi sinh sôi.
- Phách thể Duyên Khang quả nhiên danh bất hư truyền! Bá chủ cường đại nhất Thiên Đình ở trong cảnh giới tương đồng cũng không thể làm gì được ngươi.
Đại Hắc Thiên đột nhiên cười ha ha, vỗ tay nói:
- Ngươi thắng, là ta thua. Đứng đầu chư thiên ba trăm mười sáu tùy ngươi xử trí, tuy nhiên chư thiên phương bắc của ta, ngươi đừng hòng mơ tưởng nhúng chàm được! Đứng đầu chư thiên, dẫn theo chủ tử của các ngươi rời khỏi địa giới của ta!
Hơn ba trăm vị đứng đầu chư thiên không có nhúc nhích, ánh mắt từng người rơi vào trên người Tần Mục đã ngã vào trong vũng máu, máu thịt đang sinh sôi.
- Giết chết hắn, cần gì phải lo lắng tới ước hẹn với Tiểu Thổ Bá?
Một vị Ma Thần lẩm bẩm nói.
Đột nhiên, thân hình của từng vị Thần Ma chuyển động, lướt về phía Tần Mục trong vũng máu!
Đại Hắc Thiên nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
- Dưới sự chỉ huy của ta tại sao có nhiều kẻ ngu xuẩn như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.