Mục Thần Ký

Chương 852: Thi yêu




Thân thể của Tần Mục cứng đờ, Thiên Đình ngoại vực Thiên Đế là Thiên Minh?
Y của lão già mù, Thiên Đế là một người nào đó trong Thiên Minh, hay là cả Thiên Minh?
Trước kia hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Có khả năng, Thiên Đình ngoại vực Thiên Đế không phải là một người nào đó, mà là một đoàn thể, người trong đoàn thể này có các loại mâu thuẫn về lợi ích?
Nếu như suy đoán này là đúng, hắn có thể vẽ phác thảo ra một vài đường nét của thời đại Thượng Hoàng.
Thời đại Thượng Hoàng là do Địa Mẫu Nguyên Quân dẫn dắt lên.
Địa Mẫu Nguyên Quân bồi dưỡng con cháu của mình, đến nâng đỡ bọn họ mở ra thời đại Thượng Hoàng, thành lập Thượng Hoàng Thiên Đình, được gọi là Bắc Thượng Hoàng.
Thiên Minh lại đến nâng đỡ một nhóm người khác thành lập Nam Thượng Hoàng, thành lập Nam Thượng Hoàng Thiên Đình, đối lập giằng cùng Bắc Thượng Hoàng co.
Hai Thiên Đình tranh đấu chém giết lẫn nhau, giằng co gần ba mười vạn năm.
Lúc này, Thiên Đình ngoại vực phần nhiều là một người đứng xem, ngồi trên núi xem hổ đấu.
Lúc này, Thiên Đình ngoại vực vẫn là Long Hán Thiên Đình.
Long Hán Thiên Đình tiếp nhận Tiêu Hán Thiên Đình và Long Tiêu Thiên Đình, biến thành một quái vật khổng lồ mập mạp, bên trong Thiên Đình này có Cổ Thần, cũng có Bán Thần và sinh linh hậu thiên tu luyện thành thần chỉ.
Trong lúc đó, Thiên Minh càng lúc càng lớn mạnh, sử dụng một loạt thủ đoạn dần dần thay thế lực lượng trung kiên trong Thiên Đình ngoại vực, nắm giữ Thiên Đình ngoại vực.
Cổ Thần người người cảm thấy bất an, Thiên Công, Thổ Bá đều cảm giác được lợi ích của bản thân bị hao tổn, lại có nguy cơ bị thay thế.
Cũng bởi vì quyền lực và lợi ích, bên trong Thiên Minh xuất hiện phân liệt.
Thiên Minh nắm giữ Thiên Đình ngoại vực cùng Nam Thượng Hoàng Thiên Đình cũng xuất hiện mâu thuẫn không thể hòa giải, lý niệm của Nam Thượng Hoàng là mạng người lớn hơn trời, thần phục vụ cho người.
Mà Thiên Minh cầm giữ Thiên Đình ngoại vực đã nắm giữ quyền lực quyền thế không gì có thể so sánh nổi, Nam Thượng Hoàng Thiên Đình được bọn họ đến nâng đỡ, ngược lại thành cái đinh trong mắt của bọn họ, trở thành quái vật khổng lồ uy hiếp đến sự thống trị của bọn họ.
Thời điểm mâu thuẫn bùng nổ lại diễn ra sau khi Địa Mẫu bị Thiên Minh diệt trừ, Địa Mẫu bỏ mạng, Bắc Thượng Hoàng Thiên Đình bị huỷ diệt, diệt trừ Nam Thượng Hoàng trở thành nhiệm vụ hàng đầu của Thiên Minh.
Chiến tranh xảy ra chính vào lúc Lăng Thiên Tôn lấy ra Thiên Hà, thử nghiệm thần thông trạng thái hoàn mỹ nhất của mình, Lăng Thiên Tôn không chết, Nam Thượng Hoàng Thiên Đình lại không bị thua.
Tồn tại khủng khiếp kia tiến vào trong sương mù, tập kích Lăng Thiên Tôn, cùng lúc đó, đại quân thần nhân của Thiên Đình ngoại vực đánh vào Nam Thượng Hoàng Thiên Đình, khiến Thượng Hoàng Thiên Đình hoàn toàn bị huỷ diệt!
Đây là suy đoán của Tần Mục.
Tuy rằng vẫn có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn cảm thấy suy đoán này hơn phân nửa đã tiếp cận chân tướng sự thật.
Hắn đuổi theo lão nhân mù lại một lần nữa đi tới bên Thiên Hà, lão nhân mù tiếp tục khâm liệm “thi thể” Lăng Thiên Tôn bay tới. Tình huống xuất hiện giống hệt trước đó.
- thi thể” của Lăng Thiên Tôn lại một lần nữa hóa thành nước.
Tần Mục không nhịn được nói:
- Trưởng lão, thần thông của Lăng Thiên Tôn là vật chất không đổi không tăng không giảm không rời, cho dù nàng chết, thi thể cũng sẽ biến mất sau đó một lần nữa hóa thành nàng, lại một lần nữa sống lại. Bởi vì thần thông của nàng chính là vật chất không thay đổi. Ngươi liệm vĩnh viễn không biết là nàng hay chỉ là nước sông. Nàng chân chính đã hóa thành một đám vật chất vĩnh hằng trên Thiên Hà này. Nàng đã biến thành sương mù dày đặc trên sông. Nàng không quan tâm ngươi làm cái gì! Không quan tâm ngươi vì nàng lập bia, tạo mộ cho nàng!
Chọn ra một người hiểu được Lăng Thiên Tôn, như vậy người này nhất định là Tần Mục.
Hắn hiểu thần thông của Lăng Thiên Tôn nhiều nhất, trước đây cũng là hắn cùng với Khai Hoàng truyền thụ thuật tạo hóa chưa hình thành cho Lăng Thiên Tôn, hình thức thần thông ban đầu của Lăng Thiên Tôn cũng được hoàn thành ở dưới sự trợ giúp của Tần Mục và Khai Hoàng.
Sau lại Tần Mục tiến vào quỷ thuyền, cũng là do Tần Mục mượn bốn đế lực phá vỡ thần thông của Lăng Thiên Tôn, chỉ là khi đó thần thông của Lăng Thiên Tôn vẫn không hoàn mỹ.
Tuy nhiên, đối với lý giải thần thông của Lăng Thiên Tôn, hắn thật sự là người đứng đầu.
Hắn thấy, lão nhân mù canh giữ ở bờ sông, giúp Lăng Thiên Tôn thu lại thi thể là chuyện hoàn toàn không cần thiết, bởi vì Lăng Thiên Tôn đã cùng thần thông của nàng hòa làm một thể, hoàn toàn có thể nói là Lăng Thiên Tôn đã biến thành thần thông của nàng.
Nàng vĩnh viễn sống ở trong thần thông, chết đi sống lại, sống rồi chết, tuần hoàn không ngừng.
Thậm chí Tần Mục suy đoán, hắn ở đầu nguồn Dũng Giang gặp phải sương mù dày đặc chính là thần thông của Lăng Thiên Tôn, là Lăng Thiên Tôn dẫn theo hắn trở lại viễn cổ, trở lại thời kì cuối của thời đại Thượng Hoàng.
Chỉ là khi đó Tần Mục cũng không biết mà thôi.
Lão nhân mù đã dùng xong quan tài bằng đá, hắn lại kéo quan tài đi vào lập bia an táng, giọng ồm ồm nói:
- Không ai quan tâm tới nàng, chính nàng cũng không quan tâm. Lão sư chỉ người sống vì đạo, một người đơn thuần, nàng đơn thuần đến mức trong lòng chỉ có đạo! Nàng không có nhiều tâm tư như các ngươi, không có âm mưu quỷ kế của các ngươi, nàng cũng không quan tâm tới quyền lực địa vị, nàng không có uy hiếp đối với tất cả mọi người. Vì sao nhất định phải giết chết nàng? Vì sao không thể để cho nàng sống sót?
Lão nhân mù này tức giận ngập trời, ngửa đầu hét dài, giống như một con dã thú bị thương.
- Vì sao một người đơn thuần như vậy lại phải chết? Vì sao hai vị Thiên Tôn không chủ động đứng lên gánh chịu trách nhiệm? Tại sao muốn trở lại ngày đó làm quen với nàng, ném gánh nặng cho nàng?
Hắn tức giận, lớn tiếng quát:
- Chính các ngươi gánh vách không được sao? Vì sao các ngươi phải rời đi? Các ngươi đi theo nàng không được sao? Vì sao phải để cho nàng một mình đối mặt với thế đạo hiểm ác đáng sợ?
- Nàng không hiểu được Mục Thiên Tôn! Nàng thật sự không hiểu...
Trên khuôn mặt già nua của hắn có hai hàng máu và nước mắt chảy xuống, buồn bực lôi kéo từng chiếc quan tài bằng đá đi về phía trước, giọng nói của hắn dần dần trầm xuống.
- Ta vì sao phải chôn cất nàng? Vì sao phải canh giữ ở chỗ này hết lần này tới lần khác chôn cất nàng? Mục Thiên Tôn, ngươi không hiểu sao? Bởi vì nàng chết rồi. Bởi vì nàng ở trong thần thông của nàng, chết hết lần này tới lần khác, chết trong đau khổ ngươi không hiểu sao?
- Nàng từng trải vô số lần chết, ta lại muốn vô số lần an táng nàng. Bởi vì mỗi lần nàng chết đều rất thống khổ, đều là cái chết chân chính. Nàng cần phải vô số lần lặp lại cái chết này...
Tần Mục giật mình, nhìn theo hắn đi xa.
Yên Nhi từ đầu vai của hắn bay lên, hóa thành thiếu nữ xinh đẹp, lấy ra khăn lụa lau nước mắt trên gương mặt của hắn.
Tần Mục miễn cưỡng mỉm cười, giọng khàn khàn nói:
- Ta không sao, cảm ơn Yên Nhi tỷ.
Trong Ngọc Kinh Thành có từng tiếng va chạm kịch liệt truyền đến, đột nhiên Thiên Long Vương cười ha ha, bỏ qua một bên mọi người gào thét bay ra.
Ầm một tiếng, hắn nhảy đến trong bên quan tài màu đen bên bến tàu, kêu lên:
- Bảo tàng của Lăng Thiên Tôn thuộc về ta! Địa Mẫu Nguyên Quân có hi vọng sống lại rồi!
Trên vai của lão Long khiêng một chiếc quan tài khác, vui mừng hớn hở phong tỏa mình và chiếc quan tài này ở trong quan tài treo.
- Lăng Thiên Tôn bảo tàng ở nơi này miệng bên trong quan tài...
Trong quan tài treo truyền đến tiếng cười của Thiên Long Vương, Tần Mục nghe được tiếng cười của Thiên Long Vương trong quan tài treo đột nhiên biến thành tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo quan tài treo chấn động mãnh liệt, ở trên mặt sông Thiên Hà lay động không ngừng, dâng lên từng đợt sóng lớn ngập trời!
Rất nhanh, có máu tươi từ trong quan tài treo chảy ra, quan tài treo trên mặt sông này lại dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh.
Khóe mắt Tần Mục khẽ giật, cảnh giác nhìn về phía trên quan tài treo đang bồng bềnh ở trên mặt sông.
Lăng Tiêu điện của Ngọc Kinh Thành là một mảnh hỗn độn, Lăng Tiêu điện này đã bị san thành bình địa, những Bán Thần do Thiên Long Vương dẫn đến đều chết sạch, những thị nữ do Yến Khấp Linh, Mộ Thu Bạch dẫn tới cũng bị Thiên Long Vương tổn thương nặng nề, ngã xuống đất không dậy nổi.
Trên đống đổ nát của Lăng Tiêu điện có mấy bóng người nhanh chóng chạy tới, lại thấy mặt sông Thiên Hà giống như biến thành biển máu, màu đỏ của vết máu không ngừng từ trong quan tài treo chảy ra, nhuộm đỏ mặt sông.
Mọi người cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đột nhiên cạch một tiếng quan tài treo này mở ra, trong quan tài có quan tài, quan tài mới vừa bị Thiên Long Vương vác tới để vào trong quan tài treo lại đột nhiên đứng lên, trực tiếp dựng thẳng ở trong quan tài treo!
Chiếc quan tài này đã mở ra, bên trong là một mảnh tối tăm, đáng sợ hơn chính là bên trong truyền đến tiếng nhai, dường như có thứ gì đó đang gặm nhắm!
Đột nhiên, vết máu giống như là lũ ngập trời từ bên trong quan tài treo phun mạnh ra ngoài, vết máu giống như nước thủy triều, trút xuống mọi nơi.
Thiên Hà cũng đã bị nhuộm đỏ, hiện tại lại càng đỏ hơn!
Bịch.
Một cái đầu rồng cực lớn từ trong chiếc quan tài dựng thẳng ngày bay ra ngoài, đập trên mặt sông, chậm rãi chìm vào trong nước, đó chính là đầu của Thiên Long Vương.
Bên bờ sông, khóe mắt Tinh Ngạn giật kịch liệt, cầm theo cái rương lặng lẽ lui về phía sau.
“Ngự Thiên Tôn”, Yến Khấp Linh và Mộ Thu Bạch cũng lặng lẽ lui về phía sau.
Ở trong cuộc chiến tranh vừa rồi, bởi vì thực lực bọn họ kém xa đám người Thiên Long Vương, không bị Thiên Long Vương chú ý, ngược lại mới còn sống.
Mà bây giờ bọn họ tranh đoạt cái quan tài này, lại khiến cho bọn họ có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Đột nhiên, trong quan tài lộ ra một cái móng vuốt mọc đầy lông xanh, dưới móng vuốt lông xanh giống như làm bằng đồng vàng. Thấy vậy, sắc mặt mọi người biến hóa kịch liệt, nhưng vào lúc này, một bóng dáng từ trong cái quan tài này bay ra, áo choàng rách nát chỉ một thoáng dã phủ kín không trung phía trên Thiên Hà.
Đó là một vị Đế Thi cường đại không gì sánh được, thi yêu đã ở bên trong quan tài tu thành, trong miệng mọc răng nanh sắc bén, khóe miệng vẫn lộ vẻ máu thịt của Thiên Long Vương.
Thi khí ngập trời chỉ một thoáng đã tràn ngập cả Thiên Đình tĩnh mịch này, thi yêu bay trên trời, nhanh như chớp điện, trực tiếp chạy về phía bọn họ.
Yến Khấp Linh thét chói tai, mấy người thị nữ bên cạnh này lập tức phóng lên cao, nghênh đón Đế Thi.
Những thị nữ có thể cùng Thiên Long Vương lấy cứng chọi cứng, tuy rằng bị trọng thương, nhưng còn sống, thực lực bản thân bọn họ lại vô cùng cao minh, nhưng bọn họ lại bị Đế Thi biến thành thi yêu này dùng một tay nắm lấy, nhét vào trong miệng!
Mọi người vội vàng chạy trốn.
Thi yêu này cười lên đầy quái dị, chiếc áo choàng màu đỏ thắm theo gió vù vù tung bay, đột nhiên nó từ trong không trung rơi xuống, chiếc áo choàng rách nát che khuất một khoảng lớn cung điện, phủ lên cả một thị nữ đang chạy thoát thân.
Chỗ áo choàng phủ lên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó lập tức không có một tiếng động nào nữa.
Áo choàng lại một lần nữa bay lên, che khuất không trung, thi yêu này ở trên không trung tìm kiếm khí tức người sống ở xung quanh.
- Sư huynh!
Lão nhân mù buông rìu đục trong tay, ngẩng đầu kêu lớn:
- Sư huynh! Ngươi đã chết, quay về nơi ngươi nên ở đi!
Thượng Hoàng Thiên Đế biến thành thi yêu này nghe nói vậy, lập tức đi về phía hắn với khí thế kiêu ngạo ngập trời tới mức nào, Thượng Hoàng Thiên Đế khi còn sống không hổ danh là cảnh giới Đế Tọa!
Lão nhân mù một tay cầm búa, một tay nắm đục, keng một tiếng vang lên, cái búa lớn đập vào trên cái đục!
Một đường ánh sáng hiện lên, đầu nhọn của cái đục phát ra một đường ánh sáng, cắm vào mi tâm của thi yêu.
Thi yêu giống như bị trúng phải một đòn nghiêm trọng, gào thét bay về phía sau, bịch một tiếng rơi vào trong đế quan trên mặt sông Thiên Hà.
Nắp của đế quan đóng lại.
Lão nhân mù thu hồi rìu đục, vung sợi dây xích lên, sợi dây xích càng lúc càng dài, cuồn cuộn quấn lấy đế quan này. Lão nhân mù vung mạnh đế quan, dùng sức rung lên, đưa chiếc quan tài này đến trong đống đổ nát của Lăng Tiêu điện.
Đế quan rơi xuống đất, vô số gạch nát ngói vỡ bay lên, rường cột chạm trổ lại lại một lần nữa tổ hợp lại, hóa thành một tòa Lăng Tiêu bảo điện đứng sừng sững ở trong những quan tài bằng đá và tấm bia đá trải rộng trong Ngọc Kinh Thành.
Đám người đang chạy trốn cảm thấy kinh hồn phủ định, lòng còn sợ hãi.
Tần Mục nhìn về phía lão nhân mù kia, trong lòng chấn động vạn phần, lão nhân mù này diện mạo không đẹp, nhưng tu vi thực lực lại sâu không lường được, không phải là tồn tại cảnh giới Đế Tọa thì cũng cách không xa!
“Ngự Thiên Tôn” đi về phía lão nhân mù, ánh mắt chớp động:
- Ngươi là... đệ tử của Lăng Thiên Tôn Dịch Thạch Sinh. Ngươi còn sống, vẫn luôn canh giữ ở chỗ này sao?
Lão nhân mù không để ý đến hắn, tiếp tục cầm rìu đục đứng lên.
“Ngự Thiên Tôn” cười nói:
- Ngươi một thân đầy bản lĩnh, cần gì phải khổ sở canh giữ ở nơi đất cằn sỏi đá này? Lăng Thiên Tôn lấy ra Thiên Hà, sử dụng bản thân để thay thế đoạn Thiên Hà này, hóa thành vật chất Thiên Hà. Thần thông của nàng quả thật tinh diệu, khiến ta cũng kính phục không thôi. Ngươi là đệ tử của nàng, thần thông của nàng ngươi khẳng định học được một ít, Thiên Đình rất cần tài cán của ngươi.
Lão nhân mù dừng đục đá, quay đầu lại "nhìn" hắn, chết lặng nói:
- Ngươi là vị sư bá sư thúc nào của ta? Nếu như ngươi đã biết lão sư của ta biến thành vật chất trong Thiên Hà, cần gì phải đến đây?
“Ngự Thiên Tôn” cười nói:
- Ta chỉ là tới thăm nàng, xem nàng có chết thật hay không thôi.
- Ngươi có thể yên tâm được chưa?
Lão nhân mù hỏi.
“Ngự Thiên Tôn” nói:
- Có thể yên tâm.
Lão nhân mù nắm chặt rìu, đột nhiên hắn trấn tĩnh lại, thản nhiên nói:
- Sư thúc, cút đi, đừng tới quấy rầy tới sự thanh tịnh của chúng ta.
“Ngự Thiên Tôn” cười ha ha.
Lão nhân mù "nhìn" về phía Tần Mục, lạnh lùng nói:
- Mục Thiên Tôn, ngươi cũng lăn đi, dẫn theo bọn họ lăn đi. Ở đây không cần tới các ngươi!
Tần Mục thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, tương lai ta sẽ cứu Lăng Thiên Tôn ra. Chuyện ta nói được, luôn luôn làm được!
Hắn xoay người đi về phía quan tài trôi bồng bềnh ở trong Thiên Hà, phía sau lại có tiếng đục truyền đến, không biết lão nhân mù có nghe được lời của hắn nói hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.