Mục Thần Ký

Chương 849: Gặp người quen cũ trong quan tài




Tần Mục nhìn về phía cái quan tài này, quan tài được dựng thẳng trên không trung, không có tiếp đất, xung quanh tràn ngập hào quang xoay quanh cái quan tài và miệng giếng đá này, rất yên tĩnh.
Tất cả mọi thứ nơi đây dường như dừng lại, không nghe thấy những âm thanh khác, quan tài đen như mực treo ở nơi đó, đối diện với miệng giếng. 
Hào quang là từ trong giếng phun ra, rất nhẹ, rất nhạt.
Tần Mục nghi ngờ nói:
- Tinh Ngạn, quan tài vẫn chưa mở ra, như vậy ngươi nhặt được lệnh bài ở đâu? 
Quan tài bị sợi dây xích cuốn lấy, vẫn chưa mở ra, trong sơn cốc này ngoại trừ cái quan tài và miệng giếng này ra, không còn vật gì khác, bởi vậy hắn cảm thấy không hiểu.
Tinh Ngạn thả cái rương xuống, cạch một tiếng cái rương mở ra.
- Lệnh bài là đặt ở đỉnh quan tài. 
Tinh Ngạn không biết thi triển pháp môn gì, chỉ thấy trong rương có từng thân thể Bán Thần tự động từ trong rương nhảy ra, cái rương có chút bất an, cộp cộp nhảy tới nhảy lui, muốn nuốt những thần nhân này vào trong rương.
Sau một lúc lâu, xung quanh Tần Mục lại có trên dưới một trăm vị thần nhân đang đứng.
Những thần nhân không có khí tức, tất cả đã bị Tinh Ngạn luyện hóa. 
Hai tay Tinh Ngạn dựng thẳng lên kiếm chỉ, di chuyển giống như quỷ mị, điểm một cái mi tâm của từng vị Bán Thần, sau đó lập tức đứng thẳng bất động.
- Mở!
Mi tâm của hắn đột nhiên tách ra, lộ ra một con mắt tối tăm, con mắt này lăn lông lốc một vòng, từng vạch đen từ trong con mắt đen này bắn ra, giống như làn khói trên không trung, chui vào mi tâm của những Bán Thần này. 
- Pháp thuật của U Đô.
Tần Mục kinh ngạc.
Con mắt dựng thẳng ở mi tâm của Tinh Ngạn này có phần giống như con mắt thứ ba của hắn, đều dùng để khống chế lực lượng U Đô, chỉ là con mắt này của Tinh Ngạn vẫn rất sơ cấp, còn xa mới tinh diệu bằng được con mắt thứ ba của Tần Mục. 
Nhưng thần thông U Đô của Tinh Ngạn lại có khiến cho mắt của người ta nhất thời sáng lên.
- Giáo chủ, hắn đang bắt chước theo ngươi.
Long Kỳ Lân nói nhỏ. 
Tần Mục lặng lẽ nói:
- Không nên nói mò.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn có chút cảnh giác, con mắt dựng thẳng ở mi tâm Tinh Ngạn quả thật đang bắt chước theo hắn, nói rõ Tinh Ngạn vô cùng coi trọng thân thể của Tần Mục. 
Lấy tính tình của Tinh Ngạn, nhìn trúng thứ gì lại nhất định phải thu vào tay!
Điều càng làm cho tâm hắn kinh sợ chính là từ trong rương của Tinh Ngạn nhảy ra những vị Bán Thần vô cùng cường đại, bọn họ đều là tồn tại cảnh giới Chân Thần, bị Tinh Ngạn bắt đi luyện tới chết, có thể thấy được thực lực của Tinh Ngạn là đáng sợ đến mức nào.
Tinh Ngạn làm phép xong, đột nhiên một vị Bán Thần mở miệng to như chậu máu, nuốt một vị Bán Thần trước người! 
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, lại thấy một vị Bán Thần khác cắn nuốt vị Bán Thần này, sau đó lại bị một vị Bán Thần phía sau cắn nuốt, trong chớp mắt, trên dưới một trăm vị Bán Thần này lại chỉ còn lại có một người!
Loại tình huống này lại giống như cá lớn ăn cá bé, lập tức bị cá lớn hơn nữa ăn mất.
Vị Bán Thần còn sót lại này lập tức phóng người nhảy lên, từ đỉnh núi chạy như điên xuống, lao thẳng đến miệng giếng phía dưới chiếc quan tài treo trên cao kia. 
Vị Bán Thần này chạy một hồi, máu thịt trên người không ngừng rơi xuống, chỉ kịp vọt tới giữa sườn núi, lại bị uy năng của ánh sáng trong thần hà hóa thành xương trắng chạy nhanh.
Nhưng vào lúc này xương trắng nổ tung, lại có một vị Bán Thần từ trong xương trắng lao ra, tiếp tục chạy như điên, rất nhanh lại bị hào quang hóa thành xương trắng.
Xương trắng lại một lần nữa nổ tung, vị Bán Thần thứ ba lao ra, sau đó là vị thứ tư, vị thứ năm... 
Những Bán Thần từ trong xương trắng xuất hiện, giống như là tiếp sức xông về phía cái giếng.
Sắc mặt Tinh Ngạn có chút khẩn trương, trong miệng đếm từng số, đợi cho hắn đếm tới một trăm lẻ bảy, một vị Bán Thần cuối cùng vọt tới bên cạnh giếng, lập tức ở trong hào quang nồng đậm hóa thành xương trắng.
Bán Thần xương trắng này phóng người nhảy lên một cái, đã rơi vào trong giếng. 
Trong giếng truyền đến một tiếng bịch khẽ.
Tinh Ngạn thở phào nhẹ nhõm, nhắc cái rương lên nói:
- Một đạo kiếm cầu khác lại sắp xuất hiện, theo sát ta! Hiện tại, nhảy! 
Trong miệng giếng này đột nhiên có ánh sáng từ từ bay lên, đó là hình thái của một đường kiếm quang không có thực chất, đạo kiếm quang này lơ lửng ở trên không trung, mũi kiếm chỉ xuống phía dưới, treo ở nơi đó.
Đột nhiên, kiếm quang thoáng động, bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện vô số thanh kiếm giống như trải đường, kiếm quang chấn động lại có vô số thanh kiếm lót đường, trong phút chốc, vô số thanh kiếm hiện ra khắp Đọa Thần cốc!
Trong nháy mắt khi Tinh Ngạn nói Tần Mục nhảy, hắn đã phóng người nhảy lên, Long Kỳ Lân chậm hơn một bước, nó còn chưa tỉnh ngộ lại, lập tức bị Tần Mục xách lên. 
Vù.
Từng miếng kiếm quang trải ra ở dưới bàn chân của bọn họ, Tinh Ngạn nhẹ nhàng hạ xuống, giẫm lên trên ánh kiếm, trầm giọng nói:
- Kiếm quang phủ kín sơn cốc này sẽ lại nhanh chóng biến mất, chìm vào trong giếng, chúng ta đi mau! 
Tần Mục vội vàng dẫn theo Long Kỳ Lân nhanh chóng đi tới trước cái quan tài treo kia, Tinh Ngạn phóng người nhảy đến trên quan tài treo, nói:
- Nơi này là nơi duy nhất an toàn.
Đột nhiên kiếm quang khắp sơn cốc chợt thu lại xuống trong kiếm quang treo ở trên miệng giếng. 
Đạo kiếm quang kia chậm rãi chìm vào trong giếng, biến mất, hào quang lại hồi sinh bao phủ cả sơn cốc, xung quanh quan tài treo lại không có hào quang.
Loại hào quang này vô cùng quỷ dị, đi vào trong hào quang, thân thể lại không ngừng tan rã, bị chết vô cùng thê thảm.
Mà vào lúc này, đám người Yến Khấp Linh, Mộ Thu Bạch và Thiên Long Vương chạy tới trên vách núi, từ phía xa nhìn về phía đám người Tần Mục, mỗi người đều nhíu mày. 
Mộ Thu Bạch đứng trên cánh cửa, mở cửa ra, Thiên Long Vương liên tục gầm lên giận dữ, từng râu rồng bay về phía sau, chỉ nghe không trung truyền đến âm thanh nặng nề áp lực không gì sánh được, lại lão Long Vương lấy man lực vô cùng, không ngờ mạnh mẽ kéo Hỏa Long Nha từ chỗ thế giới chư thiên kia qua!
- Bọn họ dụng tính mạng chồng chất, nói không chừng có thể chồng đống ra một con đường, kích phát kiếm trong giếng. Tuy nhiên, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người mới có khả năng đi tới nơi này.
Ánh mắt Tinh Ngạn chớp động, nhìn về phía Tần Mục: 
- Nếu đổi lại thành Tần giáo chủ đi tới nơi này, không có ta dẫn đường, ngươi làm thế nào phá được niêm phong ở đây?
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
- Ta sẽ cố gắng tìm kiếm ảo diệu thần thông ẩn chứa trong ánh sáng ở đây, sau đó phá giải. Nếu có thể nhận được thần thông trong hào quang, những hào quang đó lại không thể gây thương tổn được tới ta. 
Tinh Ngạn mỉm cười:
- Ngươi vẫn không thừa nhận ngươi không bằng ta. Lệnh bài chính là nhặt được ở trên cái quan tài treo này, ngươi cúi đầu nhìn đi.
Tần Mục cúi đầu nhìn lại, hơi ngẩn người ra. 
Đỉnh quan tài này rất rộng rãi, có phạm vi bốn bước, bọn họ đứng ở chỗ này cũng không có vẻ gì chật chội, đỉnh quan tài có khắc rất nhiều hoa văn tuyệt đẹp, ngoài việc đó ra còn có một hàng chữ nhỏ.
Bên cạnh chữ nhỏ là một vết lõm, vừa vặn có thể đặt vào lệnh bài Thiên Tôn vào.
Tần Mục đọc xong, nói: 
- Gặp Tần, Mục lại mở.
Hắn ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Tinh Ngạn:
- Hóa ra ngươi lấy lệnh bài cho ta, không hoàn toàn là sử dụng lệnh bài đổi lấy tính mạng của ngươi, mà vì dẫn ta đến đây, giúp ngươi mở cái quan tài treo này. Tinh Ngạn, ngươi rất thông minh cơ trí, nhất tiễn song điêu. Ngươi vẽ bản đồ địa lý cho ta, ta không có cách nào hiểu được, chắc hẳn ngươi cũng động tay chân trên địa lý đồ, cố ý khiến cho ta xem không hiểu, không thể không để cho ngươi dẫn theo ta đến đây. 
Tinh Ngạn tươi cười, vỗ tay cười nói:
- Ngươi tỉnh ngộ cũng đã muộn. Hiện tại ngươi đã đến nơi này, vậy có thể làm sao? Trước đây lúc ta đến nơi này, nhận được tấm lệnh bài kia, lại nhìn thấy được trên quan tài có tên của ngươi. Ta cho dù sử dụng lệnh bài chữ Tần cũng không có cách nào mở ra cái quan tài này, vì vậy liền nghĩ chỉ có ngươi có khả năng sử dụng tấm lệnh bài này mở ra quan tài treo, bởi vậy ta lại tìm tới ngươi.
Hai người bọn họ đứng ở trên quan tài treo, phía dưới là vô số Hỏa Long Nha và Bán Thần cánh chim điên cuồng trào về phía cái giếng dưới quan tài treo, nhưng nhưng ở trong hào quang máu thịt của chúng đêu tan rã, biến thành vô số xương trắng. 
Dù vậy, vẫn có vô số Hỏa Long Nha và Bán Thần cánh chim chạy như điên về phía cái giếng, chỉ thấy phía dưới xương trắng càng ngày càng chất đống thật cao, rào rào lăn về phía trước, không bao lâu, xương trắng chồng chất lại sẽ lăn đến miệng giếng.
- Đọa Thần cốc cũng không lớn, bốn bề đều là núi, thăm dò một lần cũng không khó, nhưng ta lại nhận thấy được Đọa Thần cốc chỉ là lối vào bảo tàng chân chính.
Tinh Ngạn nhìn chằm chằm vào Tần Mục, ung dung nói: 
- Tần giáo chủ nên tranh thủ thời gian, bằng không những cường giả kia chất đống mấy chục vạn tính mạng, cũng có thể kích phát ra kiếm quang trong giếng.
- Tinh Ngạn, nếu như ngươi sử dụng thông minh tài trí của ở trên chính đạo, thành tựu của ngươi sẽ không thua kém Duyên Khang quốc sư. Đáng tiếc, ngươi bao giờ cũng sử dụng sự thông minh ở trên con đường tà đạo.
Tần Mục lắc đầu, lấy ra lệnh bài của Mục Thiên Tôn, thản nhiên nói: 
- Lệnh bài chữ Tần ngươi nhận được ta không cần đến, phía trên quan tài này có hai chữ Tần Mục, chính là chỉ hai người, một là ta, một người khác chính là chủ nhân của lệnh bài chữ Tần. Đánh mở cái quan tài này, cần phải bản thân ta tự mình vận dụng lệnh bài của mình là được.
Hắn đặt lệnh bài ở trong vết lõm, hắn vừa đặt vào, xương trắng phía dưới đã chất thành núi đến bên cạnh miệng giếng, lập tức có mấy xương trắng rơi vào trong giếng.
Trong giếng, đạo kiếm quang kia lại một lần nữa dâng lên, treo ở phía dưới quan tài. 
Lệnh bài của Mục Thiên Tôn đặt vào vết lõm, nhưng thấy sợi dây xích run rẩy, ầm, một sợi dây xích mở ra, rũ xuống, tiếp theo lại là một sợi dây xích được cởi ra.
Tần Mục đứng ở trên đỉnh của quan tài treo, quan tài treo bắt đầu lay động, từng sợi dây xích tự động mở ra, vào lúc này kiếm quang phía dưới đột nhiên bạo phát, phủ kín Đọa Thần cốc.
Đám người Thiên Long Vương, Yến Khấp Linh và Mộ Thu Bạch lập tức đạp lên trên kiếm quang chạy như bay về phía quan tài treo. 
Cuối cùng, tất cả sợi dây xích được mở ra hết, quan tài treo chợt lún xuống, dưới chân Tần Mục trống rỗng, hắn cùng Long Kỳ Lân, Tinh Ngạn vù vù rơi xuống, trước mắt là một mảnh tối tăm.
- Chúng ta rơi vào trong quan tài treo này!
Bả vai hắn đau đớn, đó là do Thanh Tước Yên Nhi bám trên đầu vai lúc này không nhịn được bắt đầu cảm thấy khẩn trương, móng chim bấu chặt vào máu thịt của hắn. 
Tần Mục vội vàng vỗ nhẹ vào vào lưng của Yên Nhi, lúc này Thanh Tước mới tỉnh lại, thả lỏng móng chim.
Bọn họ còn đang rơi, quan tài treo này thoạt nhìn không lớn, nhưng không gian bên trong lại thực sự kinh người. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh quan tài treo có ánh sáng hình tứ giác, tiếp theo ánh sáng chợt tối sầm lại, lại có mấy người nhân lúc quan tài treo còn chưa khép kín, cũng vọt vào.
Mấy người kia nhảy vào quan tài treo, trong nháy mắt quan tài treo đã khép kín. 
Tõm.
Bên ngoài truyền đến tiếng rơi xuống nước, trong lòng Tần Mục thoáng động:
- Quan tài treo này rơi vào trong giếng. 
Quan tài treo dựng thẳng lên rơi vào trong giếng, chìm về phía đáy giếng, cho dù là ở trong quan tài treo tối tăm không hề có ánh sáng, bọn họ cũng có thể cảm giác được tốc độ của quan tài treo rơi xuống càng lúc càng nhanh.
Không chỉ có như vậy, bọn họ ở trong quan tài cũng không ngừng rơi xuống, quan tài treo này có chiều sâu kinh người.
Cuối cùng, Tần Mục nhìn thấy được phía dưới có tia sáng truyền đến, hắn vội vàng phát động pháp lực, ổn định thân hình, không bao lâu, chân hắn chạm đất, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng thấy trong quan tài treo này không ngờ có một tòa bát giác đình nghỉ mát, đình nghỉ mát giắt tám ngọn đèn lồng, ngọn đèn yếu ớt. 
Tinh Ngạn trong lòng rét lạnh, thận trọng đình nghỉ, hắn không có tiến lên.
Quan tài treo này quá quỷ dị, không có thi thể khủng khiếp gì, chỉ có một đình nghỉ mát, nhưng hắn cũng không thể không hành sự cẩn thận.
Đình nghỉ mát có tia sáng, nhưng xung quanh lại hoàn toàn tối tăm, ai biết từ trong bóng tối có thể chợt nhảy ra một thi thể lông xanh hay không? 
Tần Mục lại đi về phía trước, đi tới trong đình, chỉ thấy bên trong đình có một chiếc bàn đá, bốn cái ghế đá.
Trên bàn đá đặt hai chén trà, một bình trà, một chén trà trong đó để không, một chén trà khác lại được rót đầy, nước trà màu xanh, có hơi nóng bốc lên.
Tần Mục ngồi ở có trà này một bên, hai tay nâng lên chén trà, chắp tay về phía đối diện, đầu cúi xuống, chào về phía không khí. 
Hắn ngẩng đầu lên, trong lòng xúc động vạn phần:
- Thời điểm chúng ta gặp lại, ngươi gọi ta là sư đệ, ta cuối cùng là hung dữ với ngươi, ngươi còn trách ta cao ngạo. Ngươi không biết chúng ta cách hơn một trăm đời, nhưng ta lại biết. Sau đó ngươi lại một lần nữa gặp phải Ngưu Bôn Ngưu Tam Đa, hẳn người đã biết. Ngươi lưu lại chén trà này, là muốn cùng ta đối ẩm sao?
Tinh Ngạn đi tới, lạnh lùng nói: 
- Tần giáo chủ, trà ở đây ngươi cũng dám uống sao? Cẩn thận có độc!
Tần Mục ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cảm xúc dâng trào, trà trà lúc đầu chát càng về sau càng ngọt, vẫn ấm áp, dường như người đối diện uống trà, rót cho hắn một chén trà này xong, vừa mới đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Tần Mục phức tạp, buông chén trà xuống, hắn cầm ấm trà rót đầu chén không đối diện, lại tự rót cho mình một chén, khẽ nói: 
- Ta rất hy vọng ngươi có thể ngồi ở đối diện của ta, chúng ta đối ẩm. Đáng tiếc, ngươi không ở nơi này.
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mặc dù là trà, nhưng hắn có chút cảm giác hơi say, một mình uống, khẽ nói:
- Ngươi sẽ trở về sao? 
Tuy rằng phía đối diện không rỗng, nhưng Tinh Ngạn vẫn không dám ngồi xuống, mà đứng ở bên ngoài đình nghỉ chân.
Lúc này, Yến Khấp Linh, Mộ Thu Bạch cùng mấy thị nữ hạ xuống, mấy thị nữ cảnh giác quan sát xung quanh, Thiên Long Vương cũng dẫn theo mấy vị cường giả dưới quyền Địa Mẫu đáp xuống, trong mắt mấy cường giả này đều có thần quang bạo phát, tìm kiếm xung quanh xem có nguy hiểm hay không.
Ánh mắt của Yến Khấp Linh, Mộ Thu Bạch và Thiên Long Vương lại đồng thời rơi vào trên người Tần Mục đang ở bên cạnh bàn đá một mình uống trà. 
Thanh Tước ở đầu vai Tần Mục bay lên, rơi ở trên băng đá bên cạnh hóa thành một thiếu nữ động lòng người, cầm ấm trà rót trà cho Tần Mục, nàng lại nâng chén trà lên đưa đến bên miệng Tần Mục.
Tần Mục ở bên cạnh mỹ nhân, dựa sát vào nhau, có vẻ hơi phóng đãng.
- Đọa Thần cốc che giấu một bí mật rất lớn. 
Mộ Thu Bạch đột nhiên nói:
- Sư huynh muội chúng ta tuân lệnh Thiên Đế bệ hạ tới thăm dò nơi đây. Thiên Long Vương, ngươi chắc là nhận lệnh của Địa Mẫu Nguyên Quân đi? Địa Mẫu Nguyên Quân ở Nguyên Đô đã lâu, bí mật của Đọa Thần cốc tất nhiên không lừa gạt được nàng.
Thiên Long Vương im lặng một lát, nói: 
- Địa Mẫu nói cho ta biết, ở đây chôn cất một vị Thiên Tôn, bởi vậy lệnh cho ta đến đây tìm được vị Thiên Tôn này.
Đột nhiên, Tinh Ngạn xoa mũi, nghi ngờ nói:
- Các ngươi đến đây tìm kiếm vị Thiên Tôn đã qua đời này, có dẫn theo một người nào khác hay không? 
Mọi người hơi ngẩn người.
Tinh Ngạn nói:
- Ta ngửi được khí tức của một người khác. Chẳng lẽ có người nhân lúc các ngươi tiến vào quan tài treo, đồng thời lén theo sau lưng các ngươi tiến vào? 
Hắn vừa nói ra lời này, mọi người cũng lập tức cảm giác được trong quan tài treo này còn có một người, bọn họ không khỏi khẩn trương.
Bọn họ đều là cường giả xuất sắc, ai có thể lén đi theo sau lưng bọn họ mà ngay cả bọn họ cũng không có cách nào phát hiện ra?
- Mọi người không cần khẩn trương. 
Trong bóng tối truyền tới một tiếng cười, tiếng cười tiến sát về phía đình nghỉ mát, dần dần có gương mặt một người tuổi còn trẻ được ngọn đèn trong đình nghỉ mát soi sáng.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc, trên mặt tươi cười, nhìn về phía mọi người bao quanh thở dài, cười nói:
- Ta cũng không có ác ý, ta chỉ là đến đây thăm người quen cũ. 
- Vút!
Chén trà trong tay Tần Mục đột nhiên nổ tung, nước trà văng ra khắp nơi.
Lồng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, gương mặt từ trong bóng tối hiện lên, chính là Ngự Thiên Tôn, Ngự Thiên Tôn giống hệt với Lam Ngự Điền! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.