Mục Thần Ký

Chương 842: Tần Mục Ăn Đào




- Công tử, cung chủ cho mời, mời công tử đi theo chúng ta.
Mấy thiếu nữ này cầm đèn lồng, đèn lồng tản ra ánh sáng màu đỏ lắc lư ở trước mặt Tần Mục, theo thân thể các thiếu nữ hơi hạ thấp xuống.
Mấy thiếu nữ kia lui lại gần nửa bước, tay trái đặt ở bên thắt lưng, tay phải cầm đèn lồng ép ở trên tay trái, thân thể hơi hạ thấp, chào hắn.
Tần Mục trả lễ, lại thấy đèn lồng vòng nửa vòng, những thiếu nữ xoay người sang chỗ khác, thân thể thướt tha, cầm đèn lồng đi ở phía trước dẫn đường.
Ánh nến màu đỏ trong đèn lồng chiếu sáng trên con đường phía trước, mặt đất rất sạch sẽ, không nhìn thấy có chút lá khô nào.
Tần Mục theo các nàng đi về phía trước, hắn quan sát khắp nơi, muốn từ kiểu kiến trúc suy đoán ra chủ nhân nơi đây là ai, chỉ có điều kiến trúc nơi này lại không có khắc các loại hoa văn gì cả, khiến cho hắn không thể nào nhìn ra được niên đại.
Từ lối kiến trúc nhìn ra niên đại kiến trúc, đối với hắn cũng không tính là phiền phức, kiến trúc của mỗi một thời đại đều có phong cách khác nhau, rất dễ dàng nhận ra.
Thậm chí cùng một thời đại nhưng chủng tộc khác nhau, lối kiến trúc của mỗi bên cũng khác biệt một trời một vực.
Nhưng cung điện trong rừng đào này lại không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, tường trắng gạch đỏ ngói xanh, đơn giản giản dị, nhưng lại vẫn có thẩm mỹ khác, nhất là dưới ánh sao và ánh nến chiếu xuống, có vẻ giản lược thoát tục.
- Vừa rồi, nữ tử trong cung kia nói người quen cũ đến đây, như vậy người quen cũ trong miệng nàng chính là chỉ ta hay là đám người Thiên Công Thổ Bá trong mắt ta? Hoặc là người nào đó nhận ra đám người Xích Hoàng?
Sóng thần thức của Tần Mục truyền tới trong đại lục chữ Tần, nói:
- Thiên Công, không biết nữ tử trong rừng đào này là ai, Thiên Công ở trên trời giúp ta kiểm tra một hồi.
Phân thân của Thiên Công lắc đầu nói:
- Ta không nhìn thấy được tình hình trong cung điện. Nơi này có một tấm chắn kỳ quái, khi ta xem qua mắt đều nhìn thấy hoa đào nhốn nháo bay lượn.
Tần Mục kinh ngạc, người mù cũng đã từng nói hắn nhìn vào cung điện trong rừng đào, cũng chỉ có thể nhìn thấy được hoa đào.
- Thiên Công, ngươi vừa nói ngươi thấy ta đứng ở trong một chư thiên cổ quái, cái chư thiên này là thế nào?
Giọng nói của Thiên Công dần dần yếu ớt:
- Không gian của cái chư thiên này bị vặn vẹo, hình thành các loại nếp gấp không gian, ngươi đi ra một bước lại có khả năng bước ra ngàn dặm vạn dặm, có khả năng từ một thế giới đi vào một thế giới khác. Ta từ trước tới nay chưa từng thấy qua chư thiên như vậy...
Giọng nói của hắn biến mất, hình như bị thứ gì đó che đậy.
Tần Mục cố gắng cảm ứng đại lục chữ Tần, lại phát hiện đại lục chữ Tần hình như cũng đã biến mất.
Hắn muốn cảm ứng U Đô, lập tức phát hiện hắn cũng không có cách nào cảm ứng được U Đô!
Hắn lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:
- Nếu là người quen cũ, sẽ không có ác ý...
Rất nhanh, hắn theo những nữ tử này đi vào trong điện, trong điện bố trí cũng rất đơn giản, không có nhiều vật trang trí như vậy, chỉ là xung quanh gắn mấy viên dạ minh châu, châu phát ra ánh sáng mạnh chiếu sáng nơi đây ấm áp giống như mùa xuân.
Phía trước có tấm bình phong che, sau tấm bình phong mơ hồ có thể thấy được một nữ tử ngồi ở chỗ đó, hình như nàng đang đánh đàn, nhưng cũng rất chậm, thỉnh thoảng mới gẩy một sợi dây đàn, không theo âm luật, nhưng lại du dương ngân dài.
Sau tấm bình phong, nữ tử nghiêng người về phía hắn, phía sau lưng nàng có một viên dạ minh châu, in bóng hình xinh đẹp của nàng ở trên tấm bình phong.
Các thiếu nữ cầm đèn lồng nhìn về phía nữ tử sau tấm bình phong chào, sau đó xoay người treo đèn lồng ở ngoài cửa, một thiếu nữ mang tới bồ đoàn, mời Tần Mục ngồi xuống.
Tần Mục ngồi xuống, mặt nhìn về phía nữ tử sau tấm bình phong, hai mắt chớp động, con mắt dựng thẳng của mi tâm cũng thỉnh thoảng chớp một cái, hắn cũng không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, dây đàn động một cái, tiếng đàn vang vọng.
- Thiên Công thực sự nhiều chuyện, vô cớ dẫn ngươi tới nơi này.
Giọng nói của nữ tử sau tấm bình phong rất êm tai, nàng hơi nghiêng đầu, thái dương có mái tóc tuột xuống, mơ hồ có thể thấy được dưới vành tai treo một trân châu, hơi lắc lư.
- Chỗ của ta đã rất lâu chưa từng có khách tới, ban đầu vốn không muốn gặp ngươi, chỉ có điều Tần công tử có ân đối với ta, nếu đã tìm tới, như vậy ta không thể không gặp.
Nữ tử kia cười nói:
- Khó có được một lần nhìn thấy người quen cũ, ta hổ thẹn là chủ nhà, tiếp đãi không được chu đáo, mong hãy tha lỗi.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, cố gắng nhìn xuyên qua bức bình phong, nhưng không biết bức bình phong này là bảo vật gì, cho dù là Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn Pháp của hắn cũng không có cách nào nhìn thấu, thậm chí con mắt dựng thẳng ở mi tâm của hắn cũng không có cách nào nhìn thấy được khuôn mặt của nữ tử sau tấm bình phong.
- Vị tỷ tỷ này, nếu là người quen cũ, vì sao không ra gặp lại?
Hai nữ hài mang một cái bàn ngọc nhỏ đặt ở trước người của Tần Mục, pha trà rót nước, sau đó lại lui xuống. Tần Mục nhấp một miếng, trong miệng tràn ngập mùi thơm, so với trà Thượng Thương còn ngon hơn một ít, hắn cười nói:
- Nguyên Giới lại xuất hiện, ta từ Nguyên Giới tìm được tới đây coi như cũng gian nan, nếu chúng ta khó gặp được một lần, vì sao tỷ tỷ còn muốn giấu mặt ở sau tấm bình phong?
- Thiếp thân đã không phải là người năm đó nữa.
Nữ tử ở sau tấm bình phong yếu ớt thở dài, nói:
- Hai chân của ta bị gãy, không có cách nào đứng dậy, vẫn mong Tần công tử thứ lỗi.
Tần Mục đứng dậy, đi về phía bình phong, cười nói:
- Ta tinh thông y thuật, thuật tạo hóa, bất kỳ ốm đau nào đều có thể chữa được dễ như trở bàn tay, cho dù là tái tạo thân thể cho tỷ cũng không thành vấn đề. Nếu tỷ không có tiện đứng dậy, như vậy ta qua gặp tỷ.
Hắn đi tới trước tấm bình phong, khi đi vòng qua, hắn đột nhiên thoáng ngẩn người ra, chỉ thấy trước mặt hắn vẫn là tấm bình phong.
Tần Mục lại đi vòng qua một lần nữa, trước mặt hắn vẫn còn là tấm bình phong, bất kể hắn đi vòng qua từ góc độ nào, trước mặt hắn vẫn là bắc bình phong mặt, mặt của nữ tử kia vẫn in ở trên bức bình phong, giống như hắn trước sau không có đi qua.
Tần Mục xoay người lại, nhìn về phía cửa của tòa đại điện này, hắn di chuyển về phía bên cạnh một bước, nhưng bất luận hắn di chuyển thế nào, trước sau đều là mặt hướng về phía cửa của đại điện.
Thần thông của nữ tử này chắc là một loại thần thông không gian, vô cùng huyền diệu.
- Vẫn mời Tần công tử ngồi đi.
Nữ tử sau tấm bình phong gẩy một cái dây đàn, cười nói:
- Hiện tại tướng mạo ta xấu xí, thân thể không trọn vẹn, để tránh hù dọa đến ngươi. Về phần vết thương trên người ta, Tần công tử chỉ sợ còn chưa có bản lĩnh để trị hết. Thương thế của ta là do thần thông tạo thành, thần thông còn sót lại vẫn ở trong vết thương, không ngừng phá hủy thân thể và nguyên thần của ta. Ngươi bây giờ còn chưa có thủ đoạn để xóa bỏ loại thần thông này.
Tần Mục chỉ đành phải quay về, vẫn ngồi ở trên bồ đoàn, nói:
- Tỷ tỷ...
Nữ tử kia cười khúc khích nói:
- Tần công tử có bao nhiêu tỷ tỷ?
Lại có hai nữ hài cầm đĩa trái cây đi tới, đặt đĩa trái cây ở trên bàn ngọc trước người của Tần Mục, trong đĩa trái cây là một ít quả đào đã được rửa sạch sẽ, mùi thơm thấm phế phủ, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Sắc mặt của Tần Mục ửng đỏ, cười nói:
- Ta cũng chưa từng tính toán qua. Tỷ tỷ, chúng ta từng gặp mặt rồi?
- Tất nhiên gặp rồi.
Nữ tử kia nói:
- Sau đó ta mới biết được...
Đột nhiên, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đàn, thần sắc của nữ tử kia thoáng động, nói:
- Ta có khách tới. Yên Nhi, các ngươi mời Tần công tử đi ra sau điện nghỉ tạm, cũng mang bàn ngọc qua đi.
Nàng áy náy nói:
- Vẫn mong công tử đi ra phía sau uống trà, ăn chút hoa quả.
Tần Mục chỉ đành phải đứng dậy, thiếu nữ tên là Yên Nhi và các nữ tử khác cùng mang bàn ngọc đi.
Tiếng đàn từ bên ngoài truyền đến đang tiến gần, nữ tử sau tấm bình phong cũng gẩy dây đàn, rất linh hoạt.
Tần Mục ngồi ở hậu điện, tai nghe được tiếng đàn, tiếng đàn của nữ tử sau tấm bình phong chỉ thỉnh thoảng mới vang lên một tiếng, còn tiếng đàn từ bên ngoài truyền đến lại là một bài từ khúc hoàn chỉnh.
Tiếng đàn hình như va chạm ở trên không trung, khiến cho không gian trở nên bất ổn, không gian giống như là nhảy lên dây đàn, lại giống như là nốt nhạc chuyển động theo quy luật.
Trong lòng Tần Mục thoáng động, hắn đã biết người đến là ai:
- Xích Đế Tề Hạ Du! Nàng làm sao lại tới đây?
Hắn đang nghĩ ngợi, tiếng đàn đã đi tới trước điện, tiếp theo có tiếng đàn hơi ngừng lại, chỉ nghe có tiếng bước chân truyền đến, giọng nói của Tề Hạ Du truyền đến, nói:
- Đệ tử bái kiến sư tôn! Sư tôn mấy năm nay có khỏe không?
- Còn tốt.
Nữ tử sau tấm bình phong nói.
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh:
- Tề Hạ Du là đệ tử của nữ tử sau tấm bình phong? Chờ một chút, chờ một chút, Tề Hạ Du là cường giả Đế Tọa, Thiên Đình Nam Thiên Xích Đế, năm đó lại là thủ lĩnh Phượng tộc dưới quyền của Địa Mẫu Nguyên Quân! Nữ tử này chính là sư tôn của nàng, như vậy nữ tử này cuối cùng là ai?
Điều càng làm cho hắn có chút sợ hãi chính là những gì Tề Hạ Du trải qua. Tề Hạ Du đầu tiên là xưng thần dưới quyền của Địa Mẫu Nguyên Quân, sau đó là dưới quyền của Bắc Thượng Hoàng Thiên Đình, sau đó ở thời đại Thượng Hoàng gặp nạn, nàng bị thua bị bắt, đầu phục Thiên Đình ngoại vực.
Sau khi đầu phục Thiên Đình ngoại vực, Tề Hạ Du lại có quan hệ tốt cùng Lý Du Nhiên một trong Khai Hoàng Tứ Đại Thiên Vương, cũng tức là Đế Thích Thiên Vương Phật.
Quan hệ này vô cùng phức tạp, bởi vậy nhân phẩm của Tề Hạ Du cũng bị người ta trách móc.
Nhưng nếu những kinh nghiệm này của nàng đều là do an bài từ trước?
Nếu từng hành động cử chỉ của Tề Hạ Du đều do nữ tử sau tấm bình phong này âm thầm điều khiển thì sao?
- Thương thế trên người sư tôn có lại bạo phát một lần nữa hay không?
Giọng nói của Tề Hạ Du truyền đến.
Nữ tử sau tấm bình phong nói:
- Từ sau khi ngươi rời khỏi, cách mấy trăm năm cũng sẽ bạo phát một hai lần, cho đến ngày nay bạo phát mấy lần ta đã không có tính toán qua nữa, đại khái là sớm thành thói quen.
- Sư tôn nếu tìm được đám người Đạo tổ, Đại Phạm Thiên Vương Phật, nói không chừng có thể hóa giải được thương thế.
- Vô dụng thôi, Đạo tổ đã từng xem qua, nói hắn cũng bất lực.
Tần Mục nghe đên nhập thần, thiếu nữ Yên Nhi kia nâng chén trà lên ra hiệu hắn uống trà, Tần Mục cuống quít tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, lại đặtchén trà xuống, tiếp tục lắng nghe.
Nữ hài kia ngồi trên chiếu, bên cạnh hắn lại gọt một quả đào đưa đến bên miệng của hắn, Tần Mục muốn nhận lấy, Yên Nhi lại lắc tay, Tần Mục chỉ đành phải cắn một cái, nuốt xuống, nói nhỏ:
- Yên Nhi tỷ tỷ, ta tự làm là được rồi.
Thiếu nữ Yên Nhi kia cười khúc khích nói:
- Ngươi quả nhiên thấy ai cũng gọi tỷ tỷ.
Các thiếu nữ khác đều phì cười.
Tề Hạ Du hình như có phát giác, cảnh giác nói:
- Sư tôn giấu nam nhân ở trong điện? Ta nghe được có giọng nói nam nhân!
Nữ tử sau tấm bình phong cười nói:
- Là một người quen cũ của ta đến đây thăm ta, ngươi lại đa nghi. Lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng, cho nên sống cũng không mỹ mãn.
Tề Hạ Du đứng dậy đi tới, cười nói:
- Nếu là người quen cũ của sư tôn, như vậy ta tất nhiên phải bái kiến tiền bối.
Nàng nhanh chóng đi tới sau điện, cười nói:
- Tiền bối cần gì trốn trốn tránh tránh? Vãn bối Tề Hạ Du đến đây tiếp... Tại sao lại là ngươi?
Nàng trợn tròn hai mắt, chỉ thấy hậu điện có một thiếu niên có vẻ rạng rỡ ngồi ở trên bồ đoàn, mấy thiếu nữ dựa sát vào bên cạnh, bọn họ đều đang cố gắng cho thiếu niên này ăn đào.
Trong miệng Tần Mục đang cắn một quả đào, miệng đầy nước trái cây, rất lúng túng nhìn lại về phía nàng, cười nói:
- Xích Đế không cần đa lễ.
Tề Hạ Du giận dữ, sải bước đi tới, cắn răng nói:
- Loại đa tình bên cạnh kẻ phụ tình, không ngờ chạy đến chỗ lão sư ta câu tam đáp tứ, hôm nay tiễn ngươi ra đi!
Lúc này, nữ tử sau tấm bình phong ở tiền điện ho khan một tiếng, âm thanh truyền đến:
- Hạ Du, hắn là quý khách của ta, ngươi không được vô lễ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.