Mục Thần Ký

Chương 824: Dâng trà trên sông




Chiếc thuyền nhỏ của Lạc Vô Song đi xa, trên mặt sông phía sau truyền đến ma khí vô cùng khủng khiếp của U Đô, cho dù không quay đầu lại nhìn, hắn cũng có thể tưởng tượng cho ra cảnh tượng khủng khiếp kia.
Giống như là Ma Thần đáng sợ nhất dữ tợn từ một thế giới khác lộ ra thân thể, lấy lực lượng to lớn xé rách, nghiền nát tất cả mọi thứ trên thế gian, cắn nuốt tất cả mọi thứ có thể ăn được! 
Chuyện Thần tử U Đô này, Triết Hoa Lê không hề lừa gạt hắn, bởi vậy khi Lạc Vô Song cảm giác được không ổn lại lập tức rời đi.
- Lạc sư, Triết Hoa Lê hắn...
Trên thuyền nhỏ, một đệ tử thận trọng nói. 
Mặt Lạc Vô Song trầm xuống giống như nước, nhìn ống tay áo trống rỗng của mình, đau đớn từ cánh tay cụt hình như lại một lần nữa kéo tới, đau tới tận tim.
- Bốn vạn năm trước, phách thể Thượng Hoàng chặt một tay của ta, hiện tại, hắn lại chặt một tay của ta.
Lạc Vô Song nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại mở ra, khẽ nói: 
- Triết Hoa Lê đã đi ra con đường của mình, trên con đường này, hắn sẽ không đi cùng chúng ta, mà đi ngược lại. Ta vốn cho rằng hắn là phụ tá đắc lực của ta, không nghĩ tới... Sau này gặp phải hắn, các ngươi phải coi chừng, phải lấy cái chết đọ sức với hắn, không thể lưu tình! Hắn lấy đao nhập đạo đã có thực lực rất mạnh, tương lai hắn sẽ có thành tựu không thể coi thường được!
Dao động trên mặt sông đã dừng lại.
Đám người Xích Minh thần tử, Sơ tổ Nhân Hoàng và thôn trưởng vẫn có chút sợ hãi, cảnh tượng vừa rồi thật đáng sợ, khiến cho bọn họ cũng phải khiếp sợ tới cực độ. 
Nước sông đã bị nhuộm đỏ, hai vị khách từ Thiên Đình đến bị chết rất nhanh, nhanh tới bất ngờ.
Tần Mục ngược lại vẫn tốt, lấy ra lá liễu dán lên mi tâm, hắn chạy đến bờ sông đi kiểm tra tu vi của đám người Nhân Hoàng Tề Khang, Ý Sơn tiến cảnh thế nào.
- Triết Hoa Lê, chuyện trên thuyền là thật sao? 
Thôn trưởng dò hỏi.
Triết Hoa Lê gật đầu, kể lại mọi chuyện xảy ra trên quỷ thuyền một lần, vẻ mặt mọi người kinh ngạc, Xích Minh thần tử nghĩ lại cảm tahasy có chút khiếp sợ, liếc nhìn về phía dưới sông, quỷ thuyền dưới sông đã biến mất từ lâu.
- Tổ Long vương cùng Phượng Thu Vân tiến vào quỷ thuyền, không biết các nàng sống hay chết. 
Trong lòng Thôn trưởng cảm thấy ấm áp:
- Mục nhi liều mình cứu ta trở về, chuyện ngay cả bốn đế Cổ Thần cũng không có cách nào giải quyết được, hắn lại giải quyết được. Hắn thật sự đã lớn lên rồi, cũng rất tự tin. Chuyện liên quan tới phách thể thật hay giả đã không còn quan trọng như vậy nữa.
Hắn rất muốn nói cho Sơ tổ biết, mình sáng tạo ra lời đồn đại về một phách thể, chẳng qua nghĩ đến việc chính mình nói ra tình hình thực tế, hơn phân nửa lại sẽ bị vây đánh, không chỉ có các đời Nhân Hoàng muốn đánh hắn, chỉ sợ Sơ tổ cũng sẽ không nhịn được ra tay hành hung hắn, bởi vậy hắn chỉ đành phải kìm chế xuống. 
Bọn họ đi tới bờ sông. Đối với các đời Nhân Hoàng, đám người Tần Mục chỉ đi tới giữa sông, ở nơi đó đại chiến một trận mà thôi, thời gian cũng không lâu. Nhưng mà đối với Tần Mục, hắn đã ở trên thuyền hơn một tháng.
Sau khi trời sáng, Tề Khang Nhân Hoàng và Ý Sơn Nhân Hoàng cảm ứng được lực lượng của Thiên Hà, mở ra Thiên Hà thần tàng, khiến cho mọi người kích động không thôi.
Bọn họ thành công mở ra, có nghĩa là Thiên Hà thần tàng này có thể thay thế được Thần Kiều thần tàng, trở thành thần tàng thứ bảy! 
Chỉ có điều, quá trình thay thế này chỉ sợ sẽ dài dằng dặc.
- Tần giáo chủ, Thiên Hà thần tàng này là do ngươi mở ra sao?
Triết Hoa Lê kiểm tra Thiên Hà thần tàng do hai vị Nhân Hoàng mới mở ra, hắn cảm thấy khiếp sợ không thôi. 
Tần Mục không khỏi đắc ý, cười nói:
- Ta với Hư Sinh Hoa đánh cược, xem ai có thể mở ra thần tàng thứ bảy mới phát triển trước, người đó thắng, người đó chính là phách thể chân chính, người nào thua người đó chính là nữ tử. Ban đầu ta không có nắm chắc thắng được hắn, không ngờ ta gặp được Địa Mẫu Nguyên Quân, nàng đưa cho ta một quả Địa Nguyên Đạo Quả, khiến cho ta thoáng cái lại phá được bức tường sinh tử, tiến vào cảnh giới Sinh Tử. Hư Sinh Hoa có tài năng cực cao, điêu ta có thể nghĩ tới hắn cũng có thể nghĩ đến, chỉ có điều tu vi của hắn tiến bước chậm hơn ta nửa nhịp, bởi vậy bị ta sớm sáng lập ra Thiên Hà thần tàng!
Triết Hoa Lê có vẻ khao khát, nói: 
- Có thể có một vị đạo hữu không ngừng thúc giục mình như vậy, thật sự là một chuyện may mắn của cả đời người.
Hắn lưu lại tìm hiểu Thiên Hà thần tàng, Tần Mục lại thu thập hành trang đi tới bờ Thiên Hà bên kia.
Nếu có thể mở ra Thiên Hà thần tàng, chuyện về sau lại không cần hắn tới nhúng tay nữa. Trên dưới Duyên Khang quốc sẽ mở rộng Thiên Hà thần tàng ra ngoài, hơn nữa Duyên Khang quốc sư cũng sẽ mở ra công pháp phong tỏa Nam Thiên Môn, khiến cho các thần của Duyên Khang cũng có thể tu luyện Thiên Hà thần tàng. 
Trên sông, Tần Mục dẫn theo Long Kỳ Lân ngồi ở trên đầu của Hoạn Long quân, Hoạn Long quân cưỡi mây đạp gió, bay về phía Bách Tuế sơn đối diện.
Trong dòng sông, Giao Long Vương màu xanh ngọc nổi lên, một đường đi theo, làm tốc độ Tần Mục bơi về phía sông đối diện cực nhanh.
Trải qua cuộc chiến ngày hôm qua, bộ dạng Hoạn Long quân cao ngạo, thậm chí có thể nói là ngang ngược, ở trên sông đấu đá lung tung, hận không thể khiến cho tất cả Long Vương và Bán Thần trong dòng sông đều biết mình có một chủ công lợi hại. 
Mặt trời mới mọc lên ở phía đông, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Tần Mục nhìn về phía đông, chỉ thấy mặt trời giống như từ trong nước Thiên Hà nhảy ra, trên mặt sông có sóng vàng lấp lánh, giống như kim xà múa loạn.
Tần Mục và Long Kỳ Lân cùng lớn tiếng khen ngợi, đều nói đẹp.
Lập tức, mặt của Tần Mục trầm xuống, chỉ thấy phía đông của dòng sông có vòng mặt trời trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như là dưa vẹo táo nứt, đáng ghét nói không nên lời. 
Từ khi Nguyên Giới lại hiện ra, Thiên Đồ bầu trời mười vạn dặm lại không che phủ được Duyên Khang, các thần Thiên Đình trên bầu trời duy trì Thiên Tượng vận chuyển cũng càng ngày càng lười biếng.
Cái này cũng không thể trách được bọn họ, Thiên Đồ cao mười vạn dặm, dày ba trăm trượng, hiện tại Nguyên Giới lại hiện ra, trong Nguyên Giới có rất nhiều ngọn núi lớn tuyệt đẹp còn cao hơn trời, chống Thiên Đồ thành cao mười khối thấp một khối, nhật nguyệt ngôi sao vận hành hỗn loạn, khiến cho các thần Thiên Đình quản lý Thiên Đồ luống cuống tay chân.
Tần Mục thu hồi ánh mắt không lại nhìn nữa. Đột nhiên chỉ thấy nước sông cuồn cuộn, một lão nhân đầu rồng thân người tay chống quải trượng từ giữa sông từ từ bay lên, hắn đứng ở trên mặt nước, phía sau có rất nhiều long tử rồng tôn, ngăn cản đường đi của bọn họ. 
Trên mặt sông có ráng mây bay vút lên, thần quang quanh quẩn.
Hai Long Nữ trong đó hóa thành hình người, một Long Nữ tay nâng các loại châu bảo, bảo quang xông lên trời, một Long Nữ nữa đang cầm nước trà điểm tâm.
Tần Mục bảo Hoạn Long quân dừng lại, nói: 
- Lão trượng vì sao ngăn cản đường ta đi qua?
Lão Long Vương này vội vàng chào, nói:
- Tiểu Long là Long Vương của một đoạn Thiên Hà này, từ Long Hán Thiên Đình đến nay đã trăm vạn năm, thời đại trấn thủ nơi đây, giữ gìn Thiên Hà vận hành. Hôm qua nhìn thấy thượng thần đại triển thần uy, hôm nay thượng thần lại đi ngang qua nơi này, bởi vậy Tiểu Long lên để khoản đãi. 
- Thượng thần?
Tần Mục cười ha ha, lắc đầu nói:
- Ta còn không phải là thượng thần, ta chỉ là thần thông giả mở ra Thiên Hà thần tàng mà thôi, còn cách Thần cảnh một bước xa. 
Lão Long Vương này khúm núm, nói:
- Thượng thần mệt nhọc, đặc biệt dâng lên lễ mọn, tất cả đều là thuỷ sản của Thiên Hà.
Tần Mục từ trên lưng Hoạn Long quân nhảy xuống, rơi vào trên mặt nước, lão Long Vương này phất tay, lập tức có lính tôm tướng cua, long tử long tôn ở trên mặt rông, cách không trung dùng lực ý chí cường đại điều khiển nước dâng lên, xây dựng một cung điện trên mặt nước, mời Tần Mục ngồi xuống. 
Cung điện trên mặt sông này là do nước của Thiên Hà tạo thành, cái bàn cũng là bạch ngọc khắc ra, ngồi ở trong đó, không cảm giác được gió thổi, nắng chiếu, nhưng có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài.
Tần Mục ngồi xuống, lão Long Vương này ngồi xuống cùng.
Hai Long Nữ này lại bước lên phía trước, dâng lên bảo vật và nước trà. 
Tần Mục uống trà, liếc mắt nhìn những bảo vật này, nói:
- Hoạn Long quân, ngươi tạm thời nhận lấy.
Hoạn Long quân mừng rỡ, cuống quít thu hồi các loại châu bảo. 
Tần Mục nhìn thật sâu vào trong mắt lão Long Vương đối diện, nói:
- Ta đã phong Hoạn Long quân làm Thiên Hà Long Vương, sau này ngươi đi theo hắn, ta có thể bảo vệ con cháu đời sau của ngươi đều an cư nơi đây.
Lão Long Vương này do dự một chút, thận trọng nói: 
- Thượng thần, Hoạn Long quân anh minh thần võ, nhưng huyết mạch không thuần khiết...
Tần Mục cười ha ha nói:
- Huyết mạch nếu như có tác dụng, ta làm sao có thể một kiếm giết chết Thu Minh hoàng tử? Huyết mạch nếu có tác dụng, Địa Mẫu Nguyên Quân tại sao lại rơi vào tình cảnh thất bại thân vong? 
Lão Long Vương này không dám nói lời nào.
- Ngươi đã là người trấn thủ nơi đây thời đại này, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, đoạn Thiên Hà này vẫn do gia tộc của các ngươi tới quản lý, ta muốn nơi đây mưa thuận gió hoà, không được tùy ý dâng nước lũ gây tai họa cho bách tính hai bờ sông, các ngươi có thể hưởng tế tự của mọi người ở bên bờ, nhưng không được bắt người cướp của, bắt bách tính nô dịch.
Tần Mục đặt chén trà xuống, đi ra khỏi cung điện trên mặt nước này, nói: 
- Hoạn Long quân sẽ cùng ngươi lập ước hẹn với Tiểu Thổ Bá, không cho phép ngươi phản loạn. Uống trà đã xong, cống phẩm cũng đã nhận, các ngươi lui ra đi. Sau khi vượt qua sông, Hoạn Long quân sẽ đến tìm ngươi.
Lão Long Vương này nói vâng, cung điện trên mặt nước đột nhiên ầm một cái tản đi, lão Long Vương này cùng rất nhiều long tử long tôn biến mất.
- Ước hẹn với Tiểu Thổ Bá? 
Hoạn Long quân chớp chớp mắt, trong lòng vui mừng vạn phần, thầm nghĩ:
- Ước hẹn với Tiểu Thổ Bá còn hung tàn hơn ước hẹn với Đại Thổ Bá, nói không chừng ta thật sự có thể trở thành Thiên Hà Long Vương.
Hắn vui mừng khôn xiết, chở Tần Mục cùng Long Kỳ Lân tiếp tục đi về phía trước, đi không bao xa, lại có một vị Long Vương dẫn theo các loại bảo vật xuất hiện ở trên mặt sông, dâng lên trà thơm. 
Tần Mục uống trà, cũng nói một hồi như vậy, rồi tiếp tục chạy đi.
Trên đường, không ngừng có Long Vương trong sông hiện thân dâng trà, dâng lên bảo vật. Cuộc chiến tối hôm qua đã gây ra động tĩnh cực lớn, thượng du hạ du Thiên Hà có mấy chục vạn dặm, các Long Vương Thiên Hà đều chạy tới, cứ đi một đoạn đường lại có một vị Long Vương dẫn người tới đón chào, vô cùng khách khí.
Tần Mục đi một chút dừng một chút, nước trà uống đầy một bụng, chờ đến bờ bên kia của Thiên Hà, đã là vào buổi trưa. 
Long Kỳ Lân nói nhỏ:
- Giáo chủ, bởi vì Tổ Long vương biến mất, những Long Vương là không có người nào làm chỗ dựa, lúc này mới giả vờ tới hàng. Đợi đến khi Địa Mẫu ra lệnh, những Long Vương đều sẽ tạo phản làm loạn! Tuy rằng bản lĩnh của Hoạn Long quân không kém, nhưng cũng không trấn áp được Thiên Hà. Cần phải đi mời Thanh Hoang lão nhân của Long thôn tới mới có khả năng trấn áp được bọn họ.
Trong lòng Hoạn Long quân rất khó chịu, chỉ có điều Long Kỳ Lân nói cũng chính là tình hình thực tế. Thanh Hoang lão nhân là Thiên Vương đứng thứ hai trong Khai Hoàng Thiên Đình, thực lực gần với Đệ Nhất Thiên Vương Đế Dịch Nguyệt, hơn hắn rất nhiều lần. 
Thực lực của Thanh Hoang lão nhân còn cường đại hơn Tổ Long vương, hắn tới trấn thủ Thiên Hà là thích hợp nhất.
- Thanh Hoang lão nhân xuất sơn, cũng không trấn áp được Thiên Hà này.
Tần Mục lắc đầu nói: 
- Chỉ cần Địa Mẫu ra lệnh một tiếng, những Long Vương và Bán Thần lúc trước hàng chúng ta đều sẽ làm phản, tuyệt đối không có một môt người nào thật sự đầu hàng chúng ta!
Long Kỳ Lân có chút mê man, hỏi:
- Như vậy vì sao giáo chủ vẫn muốn tiếp nhận những Long Vương này tới đầu hàng? Những Long Vương này phản lại, thao túng Thiên Hà gây lũ lụt, nước ngập Duyên Khang, đủ để khiến Duyên Khang ngập một lần, biến thành nước ao đầm lầy, khiến cho vô số dân chúng biến thành lương thực của cá tôm trong nước! 
Tần Mục quay đầu nhìn mặt nước Thiên Hà dâng trào sóng lớn, thản nhiên nói:
- Ta biết, ta chỉ là đang chờ Địa Mẫu hạ lệnh.
Long Kỳ Lân và Hoạn Long quân giật mình kinh sợ. 
- Địa Mẫu hạ lệnh, những Long Vương và Bán Thần phản loạn, chỉ cần phản loạn, chính là vi phạm ước hẹn với Tiểu Thổ Bá.
Sắc mặt Tần Mục âm trầm xuống:
- Bọn họ không tạo phản sẽ không có bất cứ chuyện gì, nếu như tạo phản, trong một đêm, Thiên Hà này sẽ có có vô số thi thể rồng trôi lơ lửng ở trên mặt nước! Lúc đó, thủ đoạn mạnh nhất để Địa Mẫu Nguyên Quân uy hiếp Duyên Khang được giải trừ, Thiên Hà lại không cần lo lắng nữa! Từ nay về sau, tên của Tiểu Thổ Bá sẽ uy chấn thiên hạ! 
Hoạn Long quân liên tục rùng mình mấy cái, không dám tưởng tượng ra cục diện kia.
Mà ở trong đại lục chữ Tần, hài nhi đầu to đột nhiên hưng phấn, ngồi ở cạnh bàn đá chờ ăn cơm.
Tần Mục nhìn về phía Bách Tuế sơn trước mặt, nói: 
- Hoạn Long quân, ngươi trở lại, cùng bọn họ ký kết ước hẹn với Tiểu Thổ Bá. Bán Thần trong Thiên Hà, hễ là có thực lực Thần cảnh đều phải ký ước hẹn với Tiểu Thổ Bá! Đi thôi!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Hoạn Long quân chìm vào trong nước, biến mất. 
Vẻ thâm trầm trên mặt của Tần Mục biến mất, hắn nhìn Bạch Khích thần chỉ trên gò đất nhỏ, cười nói:
- Bạch Khích tôn thần, ta tới thăm ngươi.
Bạch Khích tôn thần vội vàng chào, hắn không dám nổi giận, nhưng vẫn còn có chút oán niệm, nói: 
- Chủ công, vừa mới rồi là Hoạn Long quân sao? Hắn thật có phúc, Dũng Giang trở nên lớn như vậy? Chủ công, ngươi xem núi bên cạnh ta có cao hay không?
Tần Mục ngửa đầu nhìn lại, nhưng thấy tòa sơn mạch bên cạnh Bách Tuế sơn trải dài gần vạn dặm, từng ngọn núi san sát, cao ngất hùng vĩ, trên núi có nhiều thần miếu thần điện, các loại kỳ trân dị thú thường lui tới ở trong núi, còn có hươu lớn cưỡi mây đạp gió bay qua bay lại.
Tần Mục cười ôn hòa, thản nhiên nói: 
- Ngọn núi này, sau này lại đổi tên là Bách Tuế sơn, ý của ngươi thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.