Mục Thần Ký

Chương 82: Tần trong Tần Mục




Sáng sớm ngày thứ hai, Linh Dục Tú đi tới khách sạn tìm gặp Tần Mục, tạm biệt hắn.
Nàng vẫn giống như trước vậy, dùng tóc mai làm cho khuôn mặt của mình trông có vẻ gầy một ít, ngồi đối diện Tần Mục, pha một bình nước chè xanh, ánh mắt sáng ngời, nói: "Đại Khư là vùng đất nghèo khổ, không phải chỗ ở lâu, thế giới ngươi thấy ở đây chỉ là một địa phương hoang vu hẻo lánh, chỉ có đi ra bên ngoài Đại Khư, mới có thể thấy đất trời thực sự rộng lớn. Bên ngoài, pháp thuật thần thông biến chuyển từng ngày, quốc sư Duyên Khang và Hoàng đế có ý chí và năng lực mở ra một thời đại mới, thần thông phép thuật hiện tại của Duyên Khang quốc, chính đang trải qua một hồi đại cải cách! Ngươi có đảm lược, cũng có tiềm lực, ta không muốn ngươi cả đời đều trì hoãn trong thâm sơn cùng cốc này. Tuy ta là nữ nhi, nhưng cũng muốn làm ra một phen sự nghiệp, nếu ngươi đồng ý rời đi cùng ta mà nói thì ngày hôm nay liền có thể khởi hành."
Tần Mục kinh ngạc, theo cô bé này đi Duyên Khang quốc sao?
Ngược lại hắn rất muốn chạy ra Đại Khư, ra bên ngoài rèn luyện một phen, Đại Khư quá nguy hiểm, bây giờ hắn căn bản không có thực lực thăm dò Đại Khư, mặc dù là nhân vật như trưởng thôn cũng chưa từng đi hết Đại Khư.
Lúc này hắn cần rèn luyện.
Đám người bên ngoài đều tiến vào Đại Khư rèn luyện, mà hắn lại muốn đi ra ngoài Đại Khư rèn luyện một phen, lời mời của Linh Dục Tú khiến hắn rất động lòng.
Dù rằng quốc sư Duyên Khang rất muốn thống trị Đại Khư, chiếm lĩnh nơi này, thế nhưng Tần Mục lại cũng không hề nảy sinh ác cảm với hắn, ngược lại, hắn rất kính nể vị quốc sư này.
Quốc sư Duyên Khang có thể làm ra cải cách lớn như vậy, biến những môn phái khác thành của mình, cùng nhau sáng tạo tuyệt học, thúc đẩy sự tiến bộ của pháp thuật thần thông, lòng dạ bực này, tài hoa bực này, đều làm người bội phục.
Hắn muốn ra bên ngoài mở mang kiến thức một chút về thời đại mới, tuyệt học mới mà con người phong hoa tuyệt đại như vậy khai sáng ra.
"Ngươi ở nơi nào?" Tần Mục hỏi.
"Kinh thành." Linh Dục Tú nói.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cười nói: "Kinh thành của Duyên Khang quốc, ta nhất định sẽ đi, ngươi về kinh thành trước, ta tới đó thì sẽ tìm ngươi."
Linh Dục Tú cau mày: "Ngươi không đi cùng ta sao?"
Tần Mục đau đầu nói: "Người lớn trong nhà ta đặt ra rất nhiều quy định, nhất định phải thông qua thử thách của bọn họ mới có thể rời nhà. Chín phụ huynh trong nhà, muốn qua chín ải, mới có thể cho ta ra ngoài rèn luyện."
Linh Dục Tú giật mình nói: "Dùng bản lãnh của ngươi mà cũng không cách nào thông qua thử thách?"
Nàng cảm thấy có chút khó mà tin nổi, Tần Mục cầm đao, một đao chém chết Phó Đình Nhạc, thực sự là kinh diễm, nên biết Phó Đình Nhạc chính là võ giả mạnh nhất Tương Long thành, tuy nói số một Tương Long thành, đặt ở Duyên Khang quốc cũng không tính là cái gì, nhưng thực lực của Tần Mục đã có thể nói là tài năng xuất chúng trong Linh Thai cảnh, dưới cái nhìn của nàng xếp hạng mười vị trí đầu tuyệt đối không có vấn đề.
Nhưng mà bản lãnh như vậy lại không thông qua được thử thách của phụ huynh Tần Mục?
"Gia quy của ta khá là nghiêm ngặt."
Tần Mục xấu hổ nói: "Ta muốn thông qua chín cửa ải mới coi như thành niên, thế nhưng đến nay một cửa cũng chưa qua nổi."
"Như vậy, ta ở kinh thành chờ ngươi. Đúng rồi, Duyên Biên quan có Thị Kính bảo vệ, nếu ngươi đi qua Duyên Biên thì cần phải cẩn thận."
Linh Dục Tú đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên lại dừng bước lại, như cười như không nói: "Ta tặng ngươi một cái khăn thơm, ngươi không tặng lại ta thứ gì sao?"
Tần Mục vội vã tìm kiếm trên người, nhưng không tìm được đồ vật đáng giá để tặng, suy nghĩ một chút rồi lấy chùy sắt từ trên lưng xuống, đưa qua.
Linh Dục Tú dở khóc dở cười, cắn đôi môi đỏ: "Ngươi liền đưa cô gái một cây chuỳ sắt lớn?"
Tần Mục vò đầu, lấy dao mổ lợn xuống, lại lấy trúc trượng, bút mực, còn có một túi long tệ, ngượng ngùng nói: "Ngươi chọn cái mình thích đi... "
"Tính toán một chút, vẫn là chuỳ sắt lớn đi."
Linh Dục Tú đau đầu, mang theo chuỳ sắt lớn đi ra khách sạn. Bên ngoài khách sạn, rất nhiều thần thông giả canh giữ ở hai bên cửa lớn, Tần Phi Nguyệt nắm tuấn mã đứng ở nơi đó, thấy Linh Dục Tú đi ra, vô cùng kinh ngạc nhìn chùy sắt trong tay nàng một chút, trong lòng nghi hoặc, nhưng không tiện hỏi nhiều, vội vàng nói: "Lâu thuyền đã chuẩn bị xong, xin Thất công... Thất công chúa lên ngựa!"
Linh Dục Tú xoay người lên ngựa, nháy mắt với Tần Mục đang nghẹn họng trừng mắt trong khách sạn, le lưỡi một cái.
Tần Mục ngơ ngác, ấp úng nói: "Ngươi, ngươi... "
"Ta chính là Thất công tử bụ bẩm trong miệng ngươi! Chăn bò, chúng ta sẽ gặp nhau ở kinh thành!"
Linh Dục Tú cười khúc khích, trong trẻo như chuông reo, một tay mang theo chuỳ sắt lớn, một tay ra roi thúc ngựa mà đi.
Tần Mục ngạc nhiên, nắm khăn thơm trong tay nói không ra lời. Tần Phi Nguyệt phất phất tay, để rất nhiều thần thông giả của Duyên Khang quốc nhanh chóng đuổi theo Linh Dục Tú phía trước, chính mình lại liếc mắt nhìn về khách sạn, sau đó đi vào khách sạn, ngồi xuống trước mặt Tần Mục, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sáng như tuyết, nói: "Ngươi họ Tần?"
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đè xuống chuyện Linh Dục Tú lại là "Thất công tử bụ bẩm" mang cho hắn sự khiếp sợ, vuốt cằm nói: "Tướng quân cũng họ Tần. Ta nghe được người khác gọi ngươi là Tần tiểu tướng quân."
"Thiên hạ to lớn, họ Tần có rất nhiều."
Tần Phi Nguyệt châm trà cho mình, lạnh nhạt nói: "Có mấy người số mạng trời sinh đê tiện, xuất thân chính là nghèo hèn, có mấy người trời sinh mạng phú quý, xuất thân chính là phú quý, họ Tần cũng không thể đại diện cho cái gì. Tuy ngươi họ Tần, nhưng ngươi là vứt bỏ dân, là thứ dân ti tiện bên trong Đại Khư. Anh bạn nhỏ, không nên vọng tưởng quá nhiều, ngươi với cao không nổi." Dứt lời, hắn bưng trà uống một hơi cạn sạch, bỏ lại một thỏi vàng, xoay người đi ra ngoài khách sạn.
"Tần tiểu tướng quân, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."
Tần Mục đứng dậy, cũng đi ra khách sạn, ông chủ khách sạn vội vã đi ra, khom người đứng hầu: "Công tử phải đi về?"
Tần Phi Nguyệt hơi run run, vốn tưởng rằng ông chủ khách sạn đang gọi hắn, không nghĩ tới ông chủ khách sạn lại đang thi lễ với Tần Mục.
"Trước mặt người ngoài, không cần đa lễ."
Tần Mục khoát tay áo một cái, nhìn quanh bốn phía, Tương Long thành mênh mông, kiến trúc nguy nga, phồn hoa hưng thịnh.
Nơi này, là thành của hắn!
Hắn đi về phía phủ thành chủ, đến trước cửa sòng bạc, một đám đại hán khom người nói: "Công tử!"
Hắn đi qua thanh lâu, tú bà thanh lâu mang theo các cô gái khom người, trăm miệng một lời nói: "Công tử!"
Hắn ngang qua hiệu sách, chợ hoa, chợ thức ăn, hàng thịt, tửu lâu, tiệm đồ cổ, tiệm gia dụng, tiệm thuốc, lò rèn, tiệm binh khí, từng bóng người đi ra, dồn dập hướng về hắn khom người.
"Công tử!"
"Công tử!"
"Công tử!"
...
Tần Phi Nguyệt cau mày, nhìn Tần Mục đang một đường đi tới phủ thành chủ Tương Long thành này, cổng lớn phủ thành chủ mở ra, Tương Long thành chủ Phó Vân Địch cười ha ha, cất bước đi ra, tiến lên đón, dặn dò hai bên nói: "Không có mắt, còn không nhanh gọi công tử?"
Thần thông giả bảo vệ cổng dồn dập khom người, âm thanh vang dội: "Công tử!"
"Từ nay về sau, cả tòa thành này đều là của chúng ta!" Phó Vân Địch cười ha ha nói, cùng Tần Mục đi vào trong phủ thành chủ.
Tần Phi Nguyệt cau chặt mày, không biết trong này đến cùng là xảy ra vấn đề gì, chẳng biết vì sao Phó Vân Địch lại chuyện trò vui vẻ cùng kẻ thù giết con như vậy, phảng phất Phó Đình Nhạc không phải con trai của hắn, mà Tần Mục mới là con trai của hắn.
Hắn càng không biết Tần Mục lại làm thế nào dính vào cái chân to Phó Vân Địch này.
"Mãng phu rừng rú, chỉ xứng xưng vương ở phố phường, vĩnh viễn cũng không tới được triều đình."
Hắn xoay người rời đi, đến khi đi tới trước cửa thành, đột nhiên thân thể hơi chấn động, nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, quay đầu lại khó có thể tin nhìn về phủ thành chủ phía cuối con đường này.
"Tạo hóa Thiên Ma công! Giáo chủ phu nhân!"
Hắn lấy lại bình tĩnh, xoay người rời đi: "Phó Vân Địch đã chết rồi, bị lột da, Phó Vân Địch trong thành chính là Giáo chủ phu nhân của Thiên Ma giáo! Tương Long thành đã đổi chủ. E rằng những thần thông giả dưới trướng Phó Vân Địch kia cũng đã bị thay đổi toàn bộ, đổi thành thần thông giả của Thiên Ma giáo, toàn bộ người trong thành, đều là người của Thiên Ma giáo! May mà quốc sư bị chiếc thuyền lớn kia ngăn cản, bằng không... "
Hắn không khỏi rùng mình một cái, Giáo chủ phu nhân khoác túi da Phó Vân Địch, nếu tất cả đại quân của Duyên Khang quốc vào thành, vị Giáo chủ phu nhân này cùng với đồng đảng của nàng quấy rối mà nói thì chỉ cần phá hủy long trụ của Tương Long thành, liền có thể một lưới bắt hết quân đội Duyên Khang quốc, khiến nguyên khí Duyên Khang quốc tổn thất lớn, thậm chí thất bại hoàn toàn!
Hắn quay đầu lại nhìn Tương Long thành một chút, nơi này đã thay đổi chủ nhân, không phải địa phương hắn hoặc là Duyên Khang quốc có thể hô mây gọi gió nữa.
Tòa thành này, đã là của họ Tần, cũng là họ Tần, nhưng là Tần trong Tần Mục, không phải họ Tần của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.