Mục Thần Ký

Chương 760: Sát Sinh Đỉnh, Hỗn Thiên La




Bên ngoài U Đô Ngọc Tỏa Quan là một cây cờ rách nát lay động, âm phong thổi qua lá cờ không ngừng run rẩy, lá cờ này quá cũ, hơn nữa hình như trải qua chiến trường, có dấu vết của thần thông lưu lại, còn có dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt qua.
Mặt cờ còn mang theo vết máu giống như rỉ rét vậy.
Cầm cán cờ lớn này chính là một vị Ma Thần có bốn cánh tay, thân thể cao tới trăm trượng, bốn cánh tay to khỏe vô cùng cầm thật chặt cột cờ, ánh mắt lợi hại kiên định, nhìn chằm chằm vào cánh cửa của Ngọc Tỏa Quan.
Ầm.
Cờ lớn bị âm phong cuồng bạo thổi rách, một mảnh vài thật dài theo âm phong phần phật bay về phía sau.
Chỗ cờ vải thổi qua, từng đội ngũ Thần Ma khổng lồ chỉnh tề, trên người mặc khôi giáp rách nát không chịu nổi, trong tay cầm thần binh ma thần binh vỡ nát, lẳng lặng đứng ở phía sau cờ lớn.
Thần Ma có số lượng quá nhiều, mênh mông vô bờ.
Mà ở trung tâm của đại quân, chính là một chiếc xe với phần đỉnh vị phá vỡ mấy lỗ lớn, che chắn phạm vi mười mấy dặm, phía dưới mui xe là từng cái cột lớn, bên cạnh xếp long cốt quay quanh hình thành vương tọa.
Gió quá mạnh.
Tồn tại khổng lồ ngồi ở trên vương tọa này mặc áo choàng màu đỏ tươi để tránh bị âm phong thổi đi, sắc mặt của hắn có phần tái nhợt, nặng nề ho khan vài tiếng.
- Xích Đế lần trước bị thần tử U Đô gây thương tích, còn chưa có khôi phục lại sao?
Một nữ tử nhân thân đầu rắn di chuyển tới gần của hắn, trong miệng lại truyền đến giọng nam, cười hỏi.
Sắc mặt của vị Xích Đế kia có chút khó coi, thản nhiên nói:
- Xích Đế? Ta đã chết, cái danh hiệu Xích Đế này ta không đảm đương nổi. Xích Đế hiện tại là con quỷ nhỏ Tề Hạ Du kia. Ngươi vẫn gọi ta là Viêm Thiên Trọng thôi.
Lục Ly cười duyên:
- Cuối thời kì Thượng Hoàng, Xích Đế đánh với Tề Hạ Du một trận, mặc dù bại nhưng vẫn quang vinh, Xích Đế tuy rằng chết, nhưng Tề Hạ Du cũng không thể không đầu hàng...
Viêm Thiên Trọng rất không vui:
- Lăn.
- Vâng.
Lục Ly lộ ra vẻ mặt tươi cười, đi về phía một chỗ khác của đại doanh, đại quân Thần Ma mênh mông vô bờ này cũng không phải là tất cả binh lực lần này đến đây bao vây tiêu diệt, chỉ là đại quân Thần Ma dưới quyền của Viêm Thiên Trọng mà thôi.
Viêm Thiên Trọng vốn là Nam Thiên Xích Đế của Thiên Đình cũ, thời kì cuối của thời đại Thượng Hoàng, Thiên Đình ngày xưa muốn tiêu diệt Thượng Hoàng Thiên Đình, Xích Đế Viêm Thiên Trọng đánh với Tề Hạ Du, hai vị Đế Tọa có thực lực mạnh mẽ vô cùng, nhưng Tề Hạ Du vẫn có kỹ năng cao hơn một bậc, chém chết Viêm Thiên Trọng.
Nhưng bởi vậy Tề Hạ Du cũng bị thương nặng, bị Thiên Đình ngày xưa bắt được, bất đắc dĩ phải đầu hàng, làm Nam Thiên Xích Đế mới.
Vừa rồi Lục Ly nhắc tới, chính là chuyện này.
Viêm Thiên Trọng vốn là Xích Đế, sau khi chết rơi vào U Đô thành Quỷ đế, chỉ là cách xa nơi phồn hoa, làm quỷ, sáu cảm giác vị mất đi, ăn thứ gì cũng không có mùi vì, ngửi không được mùi hoa, tuy rằng làm mưa làm gió, nhưng còn muốn nhận sự chỉ huy của Thiên Đình ngày xưa, trong lòng hắn tất nhiên khó chịu.
Lục Ly nhắc tới chuyện này, trong lòng hắn càng khó chịu hơn.
Lục Ly đi tới đại doanh bên cạnh, chỉ thấy một vị thần nhân vô cùng to lớn đứng ở nơi đó, toàn thân giống như bàn thạch, cười nói:
- Cửu Tích thái tử, nhi tử của Mẫu Nguyên Quân, thương thế của ngươi khôi phục thế nào?
- Mấy năm nay, ta nuốt không biết bao nhiêu vong hồn, cuối cùng cũng phục hồi như cũ.
Cửu Tích giống như người nham thạch khổng lồ này nhếch miệng, cười nói:
- Hôm nay đánh một trận, nhất định phải chém đầu thần tử U Đô kia!
Thần Ma dưới trướng hắn không ngờ đều là Bán Thần, hiển nhiên là một vị Bán Thần bá chủ của thời đại Long Hán!
Lục Ly cười nói:
- Cửu Tích thái tử, lần này cũng không phải là muốn giết chết thần tử U Đô, mà đoạt số mệnh của hắn, đoạt thân thể của hắn.
Nham Cửu Tích hừ một tiếng, âm thanh như sấm:
- Lục Ly, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tính toán nhỏ nhặt của ngươi. Lần trước ngươi mời rộng các thần U Đô thảo phạt thần tử U Đô, cho nên tổn thất binh tướng, bản thân cũng gặp phải tổn thương nặng nề. Sau đó ngươi lại tập hợp lực lượng của chúng ta, chế luyện ra thần binh trấn thần Hỗn Thiên La, bảo là muốn bắt thần tử U Đô, giao cho chúng ta xử trí, nhưng sau khi luyện thành trấn thần Hỗn Thiên La, ngươi lại chậm chạp chưa từng ra tay. Ngươi có dã tâm bừng bừng, không phải là muốn trở thành một Thổ Bá sao!
Lục Ly khúm núm, nói:
- Ta ở dương gian trước sau không có được cơ hội. Trấn thần Hỗn Thiên La cũng chưa chắc có thể diệt trừ được hắn.
Nàng lại tới đến một chỗ đại doanh khác, cười nói:
- Tuyên Vũ Cơ nương nương!
Vũ Cơ nương nương liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên nói:
- Không cần nói nhiều. Ta với thần tử U Đô có thâm cừu đại hận, không đội trời chung. Chỉ có điều, Lục Ly ngươi cũng không phải người tốt lành gì, nếu không phải ngươi đánh không nổi thần tử U Đô, mời ta đi hỗ trợ, nhi tử của ta sao có thể bị hắn ăn mất được?
Lục Ly nghiêm mặt nói:
- Thần tử U Đô có tội nghiệt ngập trời, chính là đầu đảng tội ác của U Đô, nương nương thân là Vũ phi của bệ hạ, nổi danh về phương pháp chiến đấu, dọn sạch Thiên Đình, sau đó đã chết. Lục Ly luôn luôn kính trọng, làm sao có thể cố ý để cho điện hạ chịu chết được?
Nàng lại tới đến một chỗ đại doanh, khom người nói:
- Đại Nhật Tinh Quân.
Đó là nguyên thần của một vị thần thánh trời sinh ba hồn, Cổ Thần không có bảy phách, chỉ có ba hồn.
Thiên Đình Đại Nhật Tinh Quân chính là một vị cường giả của thời đại Thượng Hoàng, vị nguyên thần này của U Đô mới thật sự là Đại Nhật Tinh Quân.
Đại Nhật Tinh Quân giống như một con chim lớn, đứng bằng ba chân, cánh chim dán ở trên người, không có một tia hỗn loạn, nói:
- Tiết Độ Sứ yên tâm. Một trận chiến này sẽ không lại để cho thần tử U Đô chạy thoát được.
- Đại Nhật Tinh Quân có tốc độ thiên hạ vô song, tất nhiên có thể khiến cho hắn lên trời không có đường xuống đất không có cửa.
Lục Ly tiếp tục đi về phía trước, tiếp đón từng vị bá chủ trong U Đô, thậm chí có bá chủ lấy thân thể của mình hóa thành Thiên Cung, mình thì ngồi xuống ở trên Đế Tọa trong Thiên Cung, uy nghiêm thần võ.
Những bá chủ này đều là Đế Tọa đã chết trận trăm vạn năm qua, cường giả cảnh giới Lăng Tiêu, cũng có vài Bán Thần chết sớm hơn, trước khi hệ thống tu luyện thần tàng và hệ thống tu luyện Thiên Cung xuất hiện cũng đã chết già.
Nhưng chiến lực của bọn họ lại cao tới mức dọa người, mặc dù không có cảnh giới, nhưng tu vi thực lực không thể kém hơn so với Lăng Tiêu, cường giả cảnh giới Đế Tọa bao nhiêu.
Lục Ly một đường tiếp đón xuống, thăm viếng trên dưới một trăm vị bá chủ, lúc này mới đến được trong đại doanh Thần Ma của mình.
Trong Thần Ma đại doanh này chỉ có trên dưới một trăm vị Ma Thần của U Đô, và mấy nghìn con yêu ma quỷ quái.
Lần trước đánh vào Phong Đô, lão nhân âm soa trong lúc bất chợt lại bỏ trốn, làm hại nàng không thể không bỏ lại quân đội của mình hốt hoảng chạy trốn về U Đô, cho nên bộ hạ gần như bị tàn sát không còn.
Quyết Hoàng, Huyền Minh và Hàm Lôi đi ra chào đón, trên dưới một trăm vị Thần Ma và mấy nghìn con yêu ma quỷ quái này là tất của binh lực của bốn Tiết Độ Sứ lớn.
Huyền Minh lo lắng buồn phiền, cau mày nói:
- Lần trước cũng nhiều cường giả như vậy, còn không phải bị hắn giết, đánh tới tơi bời sao? Lần này có thể bắt giữ hắn hay không?
Lục Ly hoàn toàn tự tin, cười nói:
- Lần này khác nhau, lần trước những bá chủ kia đều tràn đầy tự tin, cho rằng mình có thể chiến thắng hắn, phần lớn là một đấu một, rất ít người bao vây tấn công hắn. Vì vậy, bọn họ bị thua thiệt. Thần tử U Đô vừa đánh vừa trốn, trái lại dễ dàng thi triển thủ đoạn.
Nàng không nhịn được cười nói:
- Hiện tại, những lão già kia sẽ không để ý tới mặt mũi như vậy. Chúng ta đóng quân ở đây, ngăn chặn U Đô Ngọc Tỏa Quan, hắn có chạy đằng trời, lại thêm nhiều cường giả Lăng Tiêu Đế Tọa như vậy bao vây tấn công, sống chết của hắn không phải do hắn định đoạt nữa! Hơn nữa...
Nàng nhìn về phía đại doanh, trung tâm đại doanh có rất nhiều Ma Thần yêu ma quỷ quái đang canh gác một thanh thần binh cực lớn.
Dáng vẻ của thanh thần binh này giống như một cái đỉnh lớn, trên bốn vách bên ngoài có in các loại phù văn, hình thành hình vẽ thủy phong hỏa sơn hà hồ biển các loại, lại có các loại hình thái của Bán Thần, đầu rồng thân người, đầu phượng nhân thân, đầu hổ thân người.
Mà ở vách bên trong của đỉnh lớn lại là nhật nguyệt ngôi sao, đáy đỉnh lại có vô số phong ấn.
Lục Ly cười nói:
- Cái đỉnh này chính là chí bảo luyện hóa hắn. Thời điểm Thổ Bá chuyển thế luyện ra U Đô Sát Sinh đỉnh, năm đó giết chết không biết bao nhiêu Cổ Thần và Bán Thần, luyện ra một thanh ma thần binh cường đại nhất U Đô! U Đô Sát Sinh đỉnh có thể vây khốn hắn, mấu chốt nhất lại vẫn là nó.
Nàng lấy ra một cái nắp đỉnh bốn cạnh, lên cái nắp có in các hình vẽ của trời tròn đất vuông.
Trời tròn, trong vòng tròn là Huyền Đô, đấp vuông, trong vuông là U Đô.
- Chỉ cần nhân lúc thần tử U Đô cùng bọn họ khai chiến, thu thần tử U Đô vào bên trong U Đô Sát Sinh đỉnh, lại đậy trấn thần Hỗn Thiên La lại, lại không phải do hắn quyết định nữa!
Đúng vào lúc này, cánh cửa của Ngọc Tỏa Quan mở rộng ra, chỉ nghe có tiếng kèn truyền đến, kèm theo tiếng trống chấn động tới mức lồng ngực mọi người đập thình thịch.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cánh cửa vừa mở ra này, chỉ thấy một vị thần nhân ba đầu sáu tay bước vững vàng chân, từ cánh cửa sát cổng thành đi ra.
- Thần tử U Đô!
Trong từng đại doanh Thần Ma, các tướng sĩ phát ra âm thanh hỗn loạn, vốn ở đây đã tràn ngập áp lực và khí tức vô cùng lạnh giá, mà bây giờ lại có từng khủng hoảng đang lan tràn trong vô số Thần Ma.
Khủng hoảng.
Trước kia, chưa từng có ai để thần tử U Đô vào trong mắt, nhưng một trận ác chiến hai mươi hai năm trước, hắn từ chín khúc sừng đánh tới chiến trường Thần Ma phía sau bọn họ, chết rất nhiều tồn tại có mặt mũi, hồn phách nguyên thần bị thần tử U Đô cắn nuốt đều bị tiêu hóa!
Thần tử U Đô đã xóa đi bao nhiêu tồn tại cường đại trong U Đô, khiến bọn họ hoàn toàn biến mất khỏi thời gian này!
Uy lực của hắn mạnh mẽ dữ dội, cho dù là bị lưu vong hai mươi hai năm, cũng khiến cho Ma Thần hung ác nhất cũng không dám nhắc tới tên của hắn!
Tần Mục từng bước đi ra khỏi cửa thành, phía sau, cửa thành Ngọc Tỏa Quan vừa dày vừa nặng đang chậm rãi đóng, đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn thấy được trong đại doanh quan nội có một vị thần chỉ dáng vẻ như người cây.
Tần Mục giật mình. Cửa lớn ầm ầm khép kín, sóng khí phun trào.
- Ca ca, ta hình như nhìn thấy được phụ thân rồi.
Hắn khẽ nói.
- Phụ thân?
Đầu hài nhi bên cổ của hắn còn đang hờn dỗi, hừ hừ nói:
- Phụ thân cũng càng thích ngươi hơn đi? Phụ thân nhìn thấy ta, lại nhìn thấy ngươi, nhất định là ôm ngươi hôn nhẹ, tuyệt đối sẽ không hôn ta. Hừ, phụ thân cũng bất công...
Tần Mục bật cười, nhìn về trận thế của các Thần Ma phía trước, phóng tầm mắt không nhìn thấy được điểm cuối, chỉ có thể nhìn thấy được từng lá cờ rách nhẹ nhàng tung bay, trong không trung còn có từng chiếc lâu thuyền đổ nát.
- Ca ca, thần thông a a a kia của ca ca, làm thế nào thi triển ra được?
Hắn cười hỏi.
Hài nhi đầu to khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh nói:
- Cái gì mà a a a?
Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:
- Chắc là tê tê tê. Chính là thần thông hít sâu, một hơi hút hồn phách nguyên thần qua, nuốt hết. Ta ở trong một tòa Thiên Cung của U Đô thấy qua mấy vạn Thần Ma chỉ còn lại có thể xác, nguyên thần chắc hẳn là bị ca ca ăn.
- Ngươi nói chuyện đó sao?
Hài nhi đầu to cười nói:
- Ngươi đúng là ngu, trực tiếp hít sâu là được.
Tần Mục dại ra, thất thanh nói:
- Trực tiếp hít sâu là được? Lẽ nào ca ca chưa từng nghĩ tới nguyên lý trong đó? Vậy khi ca ca hút một hơi lại vận dụng đạo pháp nào? Ca ca điều động ra phù văn cơ sở nào?
Hài nhi đầu to hoàn toàn mờ mịt.
Tần Mục thở dài, tiêu điều nói:
- Ca ca, điều kiện tự nhiên của ca ca quá tốt, cho nên giơ tay nhấc chân chính là thần thông. Ta không bằng ca ca, bất kỳ thần thông nào của ta đều do tự mình suy nghĩ ra được, tìm hiểu tới được. Bởi vậy ta rất thích cân nhắc nguyên lý trong đó, đạo pháp thần thông vận dụng trong đó, phù văn cơ sở trong đó. Thần thông của U Đô và đại đạo quy tắc, bao hàm văn tự của U Đô ở trong, ca ca chỉ biết nó lại không biết giá trị của nó.
Hắn đi về phía trước, thân thể càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, trong sáu tay có hai cánh tay giao cho Tần Phượng Thanh khống chế, hắn lại khống chế bốn cánh tay khác.
Bốn cánh tay của hắn bắt đầu mở ra, giống như đang ôm thiên địa hoàn vũ, mỉm cười nói:
- Ca ca, ca ca đến xem ta tìm hiểu thần thông U Đô đây.
Trên đại lục nguyên thủy ở lòng bàn chân của Thổ Bá, ma khí âm u vừa dày vừa nặng điên cuồng phun ra, điên cuồng vọt về phía hắn, điên cuồng phun ra sấm chớp rền vang trong bóng tối.
- Giết!
Một tiếng giận dữ gầm như tiếng sấm từ trong trận doanh đối diện truyền đến, lập tức có nguyên thần của vô số Thần Ma chen chúc lao ra, kim đao kỵ binh giống như đại hồng thủy vọt tới, chỉ một thoáng vô số thần thông chiếu sáng Ngọc Tỏa Quan, phía sau ánh sáng thần thông là vô số thần binh tuy rằng bị tàn phá nhưng uy lực uy năng vẫn còn!
Hài nhi đầu to hưng phấn, đang muốn động thủ, đột nhiên Tần Mục xoay người, gương mặt thứ nhất há hốc miệng, trong miệng truyền đến thần ngữ U Đô khó đọc huyền diệu.
Ầm...
Vô số Thần Ma chạy tới đột nhiên lăn lộn, chính là vô số xương khô trắng như tuyết, lăn cuồn cuồn giống như là sóng tuyết trắng, những Thần Ma đã tử vong cũng vận chuyển thi thể của mình đến U Đô, nguyên thần sống nhờ ở trong thi thể, mà giờ khắc này, vô số thân thể Thần Ma lại mục nát với tốc độ kinh người!
Bởi vì đang nhanh chóng chạy vội, xương khô đã ngã lăn về phía trước, cho nên hình thành một đợt sóng xương trắng dài đến mấy ngàn dặm!
Một gương mặt khác của Tần Mục lộn lại, hít một hơi thật dài, cái mặt lúc trước lại vẫn đang khẽ niệm tụng, vô số nguyên thần từ trong đợt sóng xương trắng này bay tới, vô số thần thông và thần binh Ma Thần binh không được khống chế, không ngừng nổ tung ở giữa không trung, thần binh Ma Thần binh đổ nát bay loạn khắp nơi.
Những nguyên thần lên tới mười vạn lại vọt tới, không chịu sự khống chế!
Tần Mục xoay người:
- Ca ca, đến lượt ca ca!
Hài nhi đầu to hưng phấn không hiểu được, há to mồm, một ngụm lại nuốt trôi mấy chục vạn nguyên thần của Thần Ma!
Tần Mục lại một lần nữa xoay người, bàn tay giơ lên, vô số thần binh Ma Thần binh bất động ở trên trời.
Hắn bước bàn chân ra, vô số thần binh Ma Thần binh trong không trung đã theo hắn đi về phía trước, ép về phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.