Mục Thần Ký

Chương 729: Không hơn ta




Trong lúc nói chuyện, bụi cây Kiến Mộc trong thần tàng của Hồ Bất Quy kia đã liên tục đánh thông với thất tinh thần tàng, thiên nhân thần tàng, Hồ Bất Quy bị áp lực vô cùng mạnh mẽ này ép tới da thịt cũng hiện ra xu thế bị nghiền nát, giống như là đầy vết nứt giống như là một đồ sứ bị vỡ!
Máu của hắn bị ép tới mức biến thành vô cùng sương máu rất nhỏ, toàn thân bị sương máu bao phủ.
Mà thân thể của hắn trở nên vô cùng gầy gò, độ cao của thân thể không có biến hóa, nhưng hắn lại gầy đến da bọc xương, trong cơ thể hắn còn truyền đến từng tiếng đứt đoạn, giống như là âm thanh khi nỏ mạnh bắn ra mũi tên nhọn.
- Giống như là gân mạch bị đè gãy...
Trong lòng Kinh Yến thoáng động, nhìn Hư Sinh Hoa, khẽ nói:
- Gân mạch bị đè gãy, xương cốt cũng không chịu nổi. Thời điểm Kiến Mộc đột phá thần tàng sinh tử, hắn sẽ không chịu nổi...
Hư Sinh Hoa nhíu mày, than thở:
- Thử nghiệm thất bại. Thân thể của Hồ huynh cường đại như vậy cũng không có cách nào chịu được áp lực như vậy, có thể phách thể như Tần giáo chủ mới có thể làm được, ta thấy thân thể của giáo chủ gần đây càng cường đại hơn lúc trước, không kém gì Hồ huynh, lại thêm giáo chủ tinh thông thuật tạo hóa, có lẽ có thể đứng vững trước áp lực cường đại như thế...
Kinh Yến nói nhỏ:
- Tướng công, Hồ sư huynh sắp chết, tướng công còn có thời gian nghĩ tới những điều này? Bên kia, Đấu Vũ Thiên Sư đang nhìn chằm chằm vào tướng đông, ánh mắt của con trâu già hình như cũng không thiện cảm.
Hư Sinh Hoa vẫn hoàn toàn tự tin, chỉ có điều đây là lòng tin đối với Tần Mục, hắn nói:
- Giáo chủ tinh thông thuật tạo hóa, sẽ không để cho Hồ huynh chết. Thế gian này duy nhất có một người có thể theo kịp tư duy của ta, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Nhưng vào lúc này, rễ của Kiến Mộc cuối cùng đã thông tới U Đô, nối liền với thần tàng sinh tử!
Cùng lúc đó, Tần Mục cuối cùng cũng ra tay.
Bước chân hắn di chuyển, thân hình lưu lại một chuỗi tàn ảnh, không ngừng chuyển động xoay quanh Hồ Bất Quy, cánh tay hắn tung bay, mười ngón chớp động, liên tiếp có phù văn tạo hóa không ngừng từ đầu ngón tay hắn tràn ra, giống như là nốt nhạc chớp động, nhảy nhót, chui vào trong cơ thể của Hồ Bất Quy.
Những phù văn tạo hóa này không chỉ là chui vào trong thân thể của Hồ Bất Quy, tu bổ thân thể bị tổn thương của hắn, cũng chui vào trong thần tàng của hắn, trong nguyên thần của hắn.
Phù văn tạo hóa tu bổ vết nứt trên thần tàng của Hồ Bất Quy, tu bổ vết nứt nguyên thần của hắn, gắn bó linh thai và hồn phách của hắn.
Kinh Yến nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng như vậy diễn ra, Hư Sinh Hoa nhìn về phía nàng cười nói:
- Ta với giáo chủ không đánh không quen biết, hiểu biết của hắn đối với ta quá sâu, ta cũng biết về hắn quá sâu, ta với hắn liên thủ, Thần Ma cũng có thể đánh một trận.
Trong lòng Kinh Yến mơ hồ sinh ra một chút chua xót khổ sở và tâm tính đố kỵ, nàng đột nhiên tỉnh ngộ lại:
- Phu quân và Tần giáo chủ đều là nam tử, ta đố kị với Tần giáo chủ làm gì?
Áp lực thân thể Hồ Bất Quy phải chịu càng lúc càng mạnh, mà ở dưới thuật tạo hóa của Tần Mục bảo vệ, hắn không ngờ cứng rắn chống đỡ lại áp lực này.
- Sau khi Kiến Mộc Thần Kiều đả thông với các thần tàng, tất cả thần tàng lại có thể nối liền thành một thể.
Ánh mắt của Hư Sinh Hoa chớp động, trong mắt hắn mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Sau khi nối liền thành một thể, tu vi pháp lực của Hồ huynh lại sẽ một đường nâng cao, bất kể là nguyên thần hay thân thể hoặc là thần tàng, tiến bước đều thần tốc khác thường! Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều này xem như đã thành công!
Tần Mục dừng bước, tất cả tàn ảnh vù vù biến mất vào trong cơ thể hắn, hắn khẩn trương nhìn chăm chú vào Hồ Bất Quy.
Lão nông và con trâu già cũng khẩn trương vạn phần nhìn chằm chằm vào Hồ Bất Quy vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, lão nông nắm chặt nắm đấm, con trâu già lại chồm người lên, móng trâu đặt ở bên miệng, hàm răng trên dưới va chạm, gặm chân của mình.
Móng vuốt của Long Kỳ Lân bất an cào cào trên mặt đất, rất nhanh đã đào ra một cái hố to.
Hồ Bất Quy đứng ở nơi đó thật lâu bất động, trong lúc bất chợt sương máu xung quanh hắn điên cuồng phun ra đã quay về bên trong cơ thể hắn.
Xung quanh là một mảnh trong sáng.
Khí tức của hắn bắt đầu nâng cao kịch liệt, nguyên khí càng lúc càng cuồng bạo, nguyên thần cũng càng lúc càng vững chắc, khí tức của hắn hình thành xoay tròn khí lưu điên cuồng, tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, bao phủ phạm vi càng lúc càng rộng!
Kinh Yến không đứng vững được, quần áo tung bay, bị kéo về phía Hồ Bất Quy.
Tu vi của nàng yếu kém, không bằng những người khác.
Hư Sinh Hoa liền vội vàng kéo tay nàng, lui về phía sau.
Khí tức của Hồ Bất Quy càng lúc càng mạnh, Kiến Mộc Thần Kiều đã nối liền tất cả thần tàng của hắn lại thành một thể, tất cả thần tàng dung hợp, lục đại thần tàng biến thành một tòa thần tàng thống nhất, Kiến Mộc Thần Kiều sinh trưởng đến cực hạn, cứng rắn chống đỡ một thần tàng tàng, Thần Kiều thần tàng!
Hồ Bất Quy giống như võ giả ở Đấu Ngưu giới khác, không có Thần Kiều thần tàng, mà bây giờ tán cây của Kiến Mộc lại hình thành ra thần tàng này!
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến tu vi của hắn tăng vọt!
Lão nông cuối cùng lộ vẻ xúc động.
Hắn cố thủ ở Đấu Ngưu giới hai vạn năm, chính là vì giải quyết vấn đề khó khăn mọi người trong Đấu Ngưu giới thiếu sót Thần Kiều thần tàng không có cách nào phi thăng Thiên Cung này.
Biện pháp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này chính là để cho mọi người trong Đấu Ngưu giới khổ luyện võ đạo, dùng võ nhập đạo, nguyên thần phi thăng Thiên Cung.
Chỉ có điều, trong hai vạn năm qua trước sau chưa từng có người nào làm đến bước này, cho dù hai vạn năm qua không có ai có thể làm được dùng võ nhập đạo, nhưng cũng không có cách nào khiến nguyên thần phi thăng giống như lão nông.
Những thần thông giả dùng võ nhập đạo bình thường là ở trên đường nguyên thần phi thăng đánh mất lực lượng, nguyên thần ngã vào U Đô, thân chết đạo tiêu.
Trong những năm gần đây, Hồ Bất Quy là người trẻ tuổi duy nhất dùng võ nhập đạo, Tần Mục đột nhiên xuất hiện, khiến cho Hồ Bất Quy làm được dùng võ nhập đạo, trở thành người duy nhất có hy vọng đi được con đường của lão nông.
Nhưng mặc dù như thế, khả năng Hồ Bất Quy có thể phi thăng Thiên Cung cũng cực kỳ bé nhỏ.
Tiều Phu thánh nhân không có nói sai, Đấu Vũ Thiên Sư là người đứng đầu võ đạo từ xưa tới nay, không có người có thể sánh ngang với hắn, Hồ Bất Quy mặc dù có có hi vọng này, nhưng chênh lệch cũng cực lớn.
Lão nông thật ra cũng không coi trọng Hư Sinh Hoa, người được Tần Mục luôn miệng đy tán thưởng, thậm chí vừa rồi hắn đã động tâm muốn một quyền đánh chết Hư Sinh Hoa, sau đó lại một quyền đánh chết Tần Mục, nhưng hiện tại, Hư Sinh Hoa liên thủ với Tần Mục, một hồi thao tác khiến cho hắn hoa cả mắt, không ngờ khiến cho Hồ Bất Quy từ trong không trung sinh ra một tòa Thần Kiều thần tàng!
Hồ Bất Quy cuối cùng đã có tòa thần tàng thứ bảy!
Không chỉ có như vậy, Hồ bảy đại thần tàng của Bất Quy nối liền thành một thể, tu thành một tòa thần tàng từ trước tới nay!
Loại thành tựu này thậm chí có khả năng vượt qua lão nông!
Hốc mắt của hắn đột nhiên có chút ướt át, ánh mắt mơ hồ. Năm đó, vào thời đại Khai Hoàng, cũng có một nhóm người trẻ tuổi như vậy, sinh động giống như Tần Mục, Hư Sinh Hoa hiện tại vậy, cũng tràn ngập ý nghĩ thiên hình vạn trạng như vậy, giống như muốn thay đổi thời đại, muốn mang đến cuộc sống tốt hơn cho lê dân bách tính, muốn đẩy mạnh đạo pháp thần thông tiến bước.
Năm đó, những người đó kẻ thì chết, kẻ thì chạy trốn, kẻ lại ẩn cư, còn có những kẻ sống mơ mơ màng màng, còn có người biến thành tượng đá mặc cho gió táp mưa sa.
Nhưng nhớ lại khoảng năm tháng này, trong lòng lão nông lại thấy nhiệt huyết đang sôi trào, thiêu đốt!
- Hồ huynh, ngươi vừa đột phá đến cảnh giới Thần Kiều, tốt nhất nên làm cho nó vững chắc đã.
Tần Mục nhìn thấy được nguyên thần của Hồ Bất Quy du ngoạn Kiến Mộc Thần Kiều, dự định bay vượt qua Thần Kiều trùng kích tới Thiên Cung, hắn liền nói ngay:
- Hiện tại cảnh giới của huynh không ổn, nếu lại lập tức phi thăng Thiên Cung, sẽ làm cảm ngộ cảnh giới Thần Kiều của huynh chưa đủ, cho dù phi thăng thành công, cũng sẽ lưu lại một chút khuyết điểm.
Khí thế của Hồ Bất Quy còn đang nâng cao, tu vi càng lúc càng thâm hậu, càng lúc càng đáng sợ.
Hiện tại, tu vi của hắn đã vượt qua gần như phần lớn cường giả cảnh giới Thần Kiều, chỉ có điều theo Tần Mục nói, hắn còn có thể làm được còn tốt hơn!
Lão nông trầm giọng nói:
- Tần Mục nói không sai, Bất Quy, ngươi không cần nóng lòng. Ngươi cần phải ở cảnh giới Thần Kiều tìm hiểu mấy năm, sau đó phi thăng, lợi ích sẽ càng nhiều hơn. Mạnh mẽ phi thăng Thiên Cung, thành tựu của ngươi trong tương lai sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới Lăng Tiêu, vô duyên với Đế Tọa.
Nguyên thần của Hồ Bất Quy dừng lại, từ phía xa nhìn Nam Thiên Môn của Thiên Cung, cảm xúc trong lòng hắn không ngừng dâng trào.
Cuối cùng võ đạo nguyên thần của hắn vẫn từ trên Kiến Mộc đi xuống, đứng ở dưới tàng cây.
- Cảm ơn hư sư huynh, Tần sư huynh có ơn tái tạo!
Hắn nhìn về phía hai người bái tạ.
Tần Mục cùng Hư Sinh Hoa vội vàng trả lễ, Kinh Yến cười nói:
- Hồ sư huynh, Thượng Thương học cung vừa thành lập, nhân thủ đang thiếu, Hồ sư huynh có hứng thú đến làm Tế tửu, giảng dạy cho sĩ tử hay không?
Hồ Bất Quy sảng khoái đáp ứng:
- Được!
Tần Mục khẽ nói:
- Thiên địa đại đạo lại phát sinh thay đổi.
Mọi người lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm ứng thiên địa đại đạo biến hóa rất nhỏ, một tòa thần tàng chạy thẳng tới Thiên Cung, đây là thành tựu thiên cổ không có người nào làm được, là một hồi cải cách lớn lao, nếu so với cải cách Nguyên Thần Dẫn, mười tám kiếm thức rõ ràng quan trọng hơn rất nhiều, có thể sánh ngang với biến hóa của thiên địa đại đạo khi Tần Mục cứu sống lại Thiên Âm nương nương.
Lần này thiên địa đại đạo biến hóa tự nhiên, âm thầm ảnh hưởng tới sự vật, cũng sẽ không trực tiếp gây ra các loại hiện tượng kỳ lạ, sẽ không kinh động tới người đời, nhưng tồn tại nhập đạo lại có thể ở một góc nào đó bất kỳ trong vũ trụ cảm ứng được loại biến hóa này.
Lão nông suy nghĩ xuất thần, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều của các ngươi tối đa chỉ có thể thay đổi người có tu vi nội tình như Hồ Bất Quy, đối với những người khác không có bao nhiêu lợi ích. Ngoại trừ Hồ Bất Quy ra, không có người nào có thể tu thành Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều này. Hơn nữa, Kiến Mộc Thần Kiều phiền phức như vậy, cần phải vận dụng thành tựu thuật số cực cao, hơn nữa còn cần phải có cao thủ tạo hóa như Tần Mục tới hỗ trợ, căn bản không có cách nào mở rộng ra ngoài.
Hư Sinh Hoa nhíu mày, hắn nói chính là chỗ tai hại của Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều, mặc dù Hồ Bất Quy luyện thành môn công pháp này, nhưng Hư Sinh Hoa và tác dụng của Tần Mục còn lớn hơn nữa.
Không có Hư Sinh Hoa và Tần Mục hỗ trợ, hắn căn bản không có khả năng tu thành.
Hư Sinh Hoa và Tần Mục đều là một tính tình, không có khả năng mỗi ngày đều để ý tới người tu luyện Kiến Mộc Thần Kiều, hai người bọn họ càng thích sáng lập công pháp sau đó lại ném cho những người khác.
- Cho nên cần phải sửa đổi một chút.
Ánh mắt của Tần Mục lóe ra ánh sáng trí tuệ, nhanh chóng nói:
- Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều này dùng đến chính là đạo tâm chủng ma, ta cảm thấy có thể tạm thời sửa đổi một chút, khiến cho thần thông giả hoặc võ giả ở cảnh giới linh thai lại bắt đầu trồng Kiến Mộc. Kiến Mộc sẽ theo thần thông giả võ giả trưởng thành mà sinh trưởng, đột phá từng tầng thần tàng, như vậy tính nguy hiểm lại không lớn như vậy.
Ánh mắt của Hư Sinh Hoa nhất thời sáng lên, vỗ tay hoan nghênh nói:
- Cho nên, chúng ta cần phải sửa đổi môn công pháp này một chút. Chỉ có điều, ta không quá am hiểu chuyện sửa đổi công pháp, cái này cần nhờ giáo chủ tới hỗ trợ.
- Sửa đổi công pháp, thật là sở trưởng của ta.
Tần Mục hoàn toàn không khiêm tốn, nói:
- Ngươi vừa rồi trồng rễ và hạt giống Kiến Mộc cho Hồ huynh, ta đã lĩnh hội được bảy tám phần công pháp Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều này, còn có chút chi tiết không giải thích được. Hư huynh nói kỹ càng tỉ mỉ một lần, ta sẽ xem nên sửa đổi thế nào.
Hư Sinh Hoa nói một lượt về Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều này, lướt qua mô hình thuật số, hắn không cần nói tới cơ cấu thuật số, bởi vì bản thân Tần Mục chính là chuyên gia về thuật số.
Hai người cùng tiến tới, đi tới đi lui, ngươi một lời ta một lời, thảo luận rất nhiệt tình, ném mọi người sang một bên.
Lão nông căn bản nghe không hiểu, Hồ Bất Quy và con trâu già cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn bọn họ.
Kinh Yến bất đắc dĩ, thầm nghĩ:
- Hai người bọn họ chỉ cần nghiên cứu, trong lòng lại không còn có người nào khác.
Trong thảo luận lần này lại lấy Tần Mục làm chủ, tư duy của Tần Mục linh hoạt, Hư Sinh Hoa chỉ có có thể cố đuổi theo suy nghĩ của hắn, hơn nữa tâm tư của Hư Sinh Hoa còn muốn tỉ mỉ hơn Tần Mục, vừa vặn có thể bù đắp chỗ thiếu sót của Tần Mục.
Hai người rất nhanh đã sửa chữa lại Kiến Mộc Tiên Thiên Thần Kiều này, từng người suy tính mấy lần, sửa chữa lại chỗ sơ hở.
Hư Sinh Hoa liếc mắt nhìn Hồ Bất Quy ở bên cạnh nghe như lọt vào trong sương mù, trong lòng hắn thoáng động, khẽ nói:
- Giáo chủ, ta vốn thấy Hồ sư huynh có sức lực khỏe mạnh như thế, cho rằng Hồ sư huynh cũng phách thể, không nghĩ tới lại không phải.
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:
- Ta đã sớm nhìn ra hắn không phải là phách thể. Tâm tư hắn đơn thuần, chuyên nhất, chỉ tu luyện võ đạo, không có thông minh như chúng ta.
Hai người giống như thần giao cách cảm, liên tục gật đầu.
Ánh mắt của Hư Sinh Hoa chớp động, nói:
- Hiện tại, Tần huynh có tự nhận thua ở trong tay ta hay không? Ai là nữ ai là hùng, còn cần phải có kết luận nữa không?
Tần Mục cười ha hả, híp mắt lại một cái:
- Ta thực sự không trí tuệ bằng nhiều người các ngươi, cam bái hạ phong.
Hư Sinh Hoa nhướng nhướng mày lông:
- Rất nhiều người?
Tần Mục thản nhiên nói:
- Nếu không phải ngươi mời tới đám người tiều phu lão sư, Tinh Ngạn, Lâm Hiên, tự mình sáng lập ra môn công pháp này, ta lại tự nhận ta là nữ phách thể, ngươi mới là hùng phách thể. Chỉ có điều ngươi mượn trí tuệ của bọn họ mới có khả năng sánh ngang cùng ta, còn kém ta như vậy. Dù vậy, Hư huynh đã rất giỏi rồi, không hơn ta!
Hư Sinh Hoa kêu lên một tiếng rên rỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.