Mục Thần Ký

Chương 699: Bạn Vong Niên Của Thổ Bá




Điền Thục tỉnh rượu hơn phân nửa, nói nhỏ:
- Thả tim lại trong bụng? Hiện tại thân thể của còn không biết ở nơi nào, nếu như thân thể còn sống, hiện tại tìm cũng phải từ đụng trong miệng...
Long Kỳ Lân và Tề Cửu Nghi hoàn toàn không biết gì về điều này, hai người này vẫn đang uống rượu, Long Kỳ Lân trực tiếp rót rượu vào trong miệng, một vò rượu rất nhanh đã uống cạn.
Tề Cửu Nghi lại đâm đầu vào trong bình rượu, miệng bình khá lớn, đầu hắn cắm vào trong vẫn thoải mái.
Long Kỳ Lân ha hả cười không ngừng:
- Tam đệ, ngươi uống như vậy, cẩn thận khiến mình buồn chán tới chết. Tam đệ, tam đệ...
Sắc mặt hắn thoáng đổi, chỉ thấy đầu Tề Cửu Nghi cắm vào trong bình, thân thể vẫn không nhúc nhích, Long Kỳ Lân đang muốn cứu, đột nhiên đầu của Tề Cửu Nghi từ trong bình rút ra, cười hì hì nói:
- Dọa nhị ca rồi sao? Đầu của nhị ca quá lớn, ngươi lại không cắm lọt vào được. Đầu cắm ở trong cái bình uống rượu, đặc biệt thoải mái, ta còn có thể dùng chín đầu cắm ở trong chín cái bình, ngươi chờ một lát...
Hắn lảo đảo mở ra một cánh cửa phòng, lấy ra ngoài chín vò rượu, mở ra, thân thể lay động, hiện ra chín cái đầu, chín đầu phượng chỉ phụt phụt phụt vài tiếng, chín cái đầu đã cắm ở bên trong chín cái bình uống rượu.
Tần Mục nhìn thấy, không nhịn được lắc đầu.
Tề Cửu Nghi là người trẻ tuổi kiệt xuất của ngoại vực Thiên Đình, tên vì Cửu Nghi, tất nhiên là người vô cùng thông tuệ, nhưng hiện tại gặp công kích quá lớn, đã rơi xuống đến trình độ cùng rồng béo xưng huynh gọi đệ.
Cảnh tượng ngày hôm nay sớm hay muộn sẽ trở thành vết nhơ lớn trong đời của hắn.
- Công pháp của Đế Thích Thiên Vương Phật có một chỗ sơ hở, hắn chế tạo thần đao Đế Khuyết lại sẽ có một điểm yếu, ở nơi đó, ta lại có thể mở ra cánh cửa Thừa Thiên nối liền U Đô. Mấu chốt là chỗ sơ hở này ở nơi nào...
Ánh mắt của Tần Mục chớp động, lấy nguyên khí xây dựng ra hình thái thân thể và hình thái nguyên thần của Đế Thích Thiên Vương Phật, hóa Đế Thích Thiên Vương Kinh của hắn thành nguyên khí vận hành bỏ thêm vào kết cấu thân thể và nguyên thần vào bên trong, cẩn thận suy tính.
- Cái sơ hở này đang không ngừng vận động.
Tần Mục tính toán mấy tháng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó vận hành trong cơ thể của Đế Thích Thiên Vương Phật, cái điểm kia chính là chỗ yếu kém trong công pháp.
Tần Mục lại lấy nguyên khí của bản thân xây dựng ra kết cấu hai nguyên tố của thần đao Đế Khuyết, giả tưởng mình chính là Đế Thích Thiên Vương Phật, đang chế tạo một thanh thần đao này, công pháp phát động ra, mình ở trong sơ hở công pháp sẽ theo con đường chế tạo của mình không tự chủ dung nhập vào trong thần đao Đế Khuyết.
Keng keng keng, bên tai của hắn giả tưởng ra tiếng gõ khi chế tạo, một tiếng lại một tiếng.
Đầu của Tần Mục đang điên cuồng vận chuyển, các loại ký hiệu thuật số không ngừng chớp động ở trong đầu, không biết qua bao lâu, đột nhiên hắn chợt mở mắt, cười dài một tiếng nói:
- Tính được rồi!
Hắn nhìn lại xung quanh, chỉ thấy Long Kỳ Lân đã say tới té xỉu trên đất, Tề Cửu Nghi say tới hiện ra nguyên hình, hóa thành phượng hoàng chín đầu nằm ở trong hành lang, một chân phượng bị Long Kỳ Lân đè lên, chín cái đầu thò vào trong chín gian phòng.
Điền Thục ngược lại vẫn tốt, đang ngồi ở trên một vò rượu, mang theo một vò rượu khác chậm rãi uống rượu.
- Tỉnh đi tỉnh đi, tất cả đều tỉnh lại đi!
Tần Mục đá đá Long Kỳ Lân và Tề Cửu Nghi, cười nói:
- Hiện tại chúng ta có thể ra ngoài.
Tề Cửu Nghi tỉnh rượu, mê man nhìn bốn phía xung quanh, Long Kỳ Lân cũng ngáp một cái, tỉnh lại.
Tề Cửu Nghi lập tức nhớ tới chuyện mình cùng con Long Kỳ Lân này và Tả Thiếu Bật của Thiên Đình Khai Hoàng kết bái làm huynh đệ, sắc mặt hắn không khỏi đỏ lên, trong lòng lo sợ bất an.
Điền Thục mang theo vò rượu đi tới, chân dê giẫm lên trên mặt đất phát ra từng tiếng lốc cốc, rất rõ ràng, cười nói:
- Tam đệ, tỉnh rượu rồi sao? Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ là bái huynh đệ khi uống say, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
Biểu hiện trên mặt Tề Cửu Nghi cứng đờ, lúng ta lúng túng nói:
- Ta là tam đệ?
Long Kỳ Lân đứng lên, lắc lắc đầu, nói:
- Ngươi nhỏ hơn ta trên dưới một trăm năm, đương nhiên là tam đệ. Chúng ta đã lập lời thề với Thổ Bá, phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm...
- Lập lời thề với Thổ Bá?
Trong ánh mắt Tề Cửu Nghi tràn ngập sự sợ hãi và đờ đẫn, có phần không biết phải làm sao:
- Uống rượu thật sự làm hỏng chuyện như vậy...
Tần Mục không ngừng đi dọc theo hành lang, quan sát mỗi một gian phòng, nói:
- Không phải uống rượu hỏng chuyện, mà rượu không say người tự say. Ở đây rượu ngon, nhưng thật ra là một loại hiển hóa ra từ trên phương diện tinh thần, cho nên mới uống thế nào cũng uống không hết. Diêm Thiếu Thanh ngoại vực Thiên Đình chắc là một tồn tại đặc biệt cường đại trên thần thông tinh thần, hắn lấy thần thông tinh thần cường đại hóa thành những rượu ngon này, các ngươi là hình thái nguyên thần, nguyên thần uống rượu, chính là dùng thần thông tinh thần của hắn để uống, thần thông của hắn khiến cho các ngươi phát sinh cảm giác say rượu.
Long Kỳ Lân, Điền Thục và Tề Cửu Nghi đuổi theo hắn, Long Kỳ Lân hiếu kỳ nói:
- Còn có loại thần thông này sao? Nói như vậy, chúng ta vẫn luôn uống không khí sao?
- Không hoàn toàn là không khí, mà là hiện tượng tinh thần kỳ lạ của Diêm Thiếu Thanh.
Tần Mục mở ra một cánh cửa phòng, thò đầu vào nhìn một chút, lấy ra một vò rượu ngon, trong nguyên thần phát ra một công kích tinh thần mãnh liệt, chỉ thấy tinh thần của hắn không ngờ khiến cho vò rượu ngon này trở nên càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng, một vò rượu ngon lại biến mất ở trước mặt bọn họ.
- Đây là ta sử dụng tinh thần của mình, làm phai mờ tinh thần của Diêm Thiếu Thanh. Đương nhiên, hắn vô cùng cường đại, biến ảo ra vô số vò rượu ngon, tinh thần ta còn chưa đủ để hoàn toàn loại bỏ hết tất cả huyễn cảnh do hắn chế tạo ra. Ngươi uống rượu một lần, lại tương đương hắn công kích một lần vào tinh thần của ngươi. Bởi vậy ngươi sẽ có cảm giác say rượu.
Tần Mục tính toán từng gian phòng, đột nhiên ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, cười nói:
- Chính là chỗ này, chính là nơi đây!
Mọi người không hiểu được ý của hắn, Tần Mục chợt đẩy cánh cửa này ra, phía sau cửa lập tức có một tia sáng bắn ra, khiến cho mọi người không tự chủ được giơ tay lên che ở trước mắt.
Tần Mục bước chân tiến vào gian phòng, Long Kỳ Lân cũng cuống quít đi vào, Điền Thục và Tề Cửu Nghi cũng vội vàng nhảy vào trong phòng, đợi cho tới khi ánh mắt khôi phục, bọn họ không khỏi tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.
Đây cũng không phải là là một gian phòng, mà một mảnh không gian do các loại phù văn kỳ dị chằng chịt kết cấu thành, phù văn khác nhau xây dựng ra đoạn ngắn không gian khác nhau, những không gian đoạn ngắn giống như là mỗi một bánh răng khớp với nhau.
Điền Thục lẩm bẩm nói:
- Ta đã mở ra tất cả gian phòng ở đây, vì sao từ trước chưa từng thấy qua phòng này?
Lúc này, hắn mới chú ý tới, Tần Mục đi ở phía trước không ngờ đã biến thành một người giấy!
Tần Mục giống như là một người giấy không có độ dày đang đi ở phía trước bọn họ!
Điền Thục lắc lắc đầu, đột nhiên phát hiện mình nhìn thấy được mông của mình!
Hắn không ngờ đã biến thành người giấy!
Chẳng lẽ Long Kỳ Lân, Tề Cửu Nghi cũng như vậy!
Bọn họ đều là nguyên thần của từng người, nguyên thần dù gì cũng là lập thể, không nghĩ tới đi tới phòng này, bọn họ lại bị gian phòng kỳ lạ này biến thành không có độ dày.
- Phòng này vẫn tồn tại, chỉ có điều nó là sơ hở của Đế Thích Thiên Vương Phật, hơn nữa gian phòng này vẫn luôn biến hóa di chuyển, cho dù ngươi đồng thời mở ra tất cả các cánh cửa cũng chưa chắc có thể tìm ra được nó.
Miệng của Tần Mục xuất hiện ở trên gáy khiến cho Long Kỳ Lân, Điền Thục và Tề Cửu Nghi sởn tóc gáy.
Cái miệng trên gáy của Tần Mục khép mở, nói:
- Cần phải tính toán ra thời gian chính xác, gian phòng chính xác, mở cửa phòng là có khả năng tìm tới nơi đây. Tiến vào thần đao Đế Khuyết, kết cấu bên ngoài thần đao là hai thế giới nguyên, bởi vì trong lúc Đế Thích Thiên Vương Phật chế tạo phát hiện ra mình có sơ hở ở đây, bởi vậy lại chế tạo một gian phòng chứa tạp vật. Nơi này là một không gian nguyên, bởi vậy ai tiến vào đây đều sẽ trở nên bẹp dí.
Mỗi một đoạn ngắn không gian giống như bánh răng yên tĩnh lướt qua bên cạnh bọn họ, phát ra ánh sáng kỳ quái.
Bên trong những đoạn ngắn không gian này giấu rất nhiều phù văn kỳ lạ cổ quái, chắc là phù văn của Khai Hoàng.
Khai Hoàng thiết kế thanh thần đao Đế Khuyết này, lại để cho Đế Thích Thiên Vương Phật tới chế tạo, Khai Hoàng là người thiết kế, hẳn không xuất hiện lỗi lầm gì, nhưng kỹ thuật rèn của Đế Thích Thiên Vương Phật lại không thể làm được đến mức hoàn mỹ không sứt mẻ, cho nên mới phải chế tạo ra một phòng tạp vật như vậy.
Cũng nhờ có phòng tạp vật này, mới khiến cho đám người Tần Mục có cơ hội tìm được được thoát.
Khai Hoàng không phải không thể rèn ra thần đao Đế Khuyết, nhưng thuật nghiệp có chuyên công, thủ đoạn luyện bảo của Khai Hoàng nhất định là kém hơn Đế Thích Thiên Vương Phật, bởi vậy chỉ có thể giao cho Đế Thích Thiên Vương Phật tới chế luyện.
... Duyên Khang lại có rất nhiều thần thông giả chuyên môn làm nghề thiên công này, chế luyện linh binh cho những người khác để kiếm lấy tiền.
Tần Mục quan sát phù văn trong những không gian đoạn ngắn, tâm thần không khỏi cảm thấy kích động, những phù văn này là trí tuệ của Khai Hoàng, nếu có thể tìm hiểu ra ảo diệu bên trong, không thể nghi ngờ là một khoản tài phú cực lớn.
- Chúng ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, thân thể sẽ chết mất.
Hắn lẩm bẩm nói, nhưng ánh mắt cũng rất khó rời khỏi những phù văn này.
- Tần huynh, thật sự không có cách nào đợi thêm nữa!
Tề Cửu Nghi thúc giục:
- Bên ngoài đã qua ba ngày, nếu chẳng may thân thể của chúng ta bị dã thú đạp hỏng thì làm sao bây giờ?
Điền Thục than thở:
- Thân thể của ta có khả năng sớm đã chết...
- Ta chắc hẳn đã nhìn thấy thân thể của tiền bối.
Tần Mục phát động Phách Thể Tam Đan Công, một cánh cửa Thừa Thiên giống như trang giấy xuất hiện ở bên trong gian phòng tạp vật này, cánh cửa mở ra, từng mảnh ma khí của U Đô từ trong cánh cửa trào ra, nói:
- Khi ở trong Minh cốc, ta nhìn thấy một vị phách thể Thần Ma hư hư thực thực, phía sau có trạng thái phong ấn như tổ ong, có chút tương tự với cánh cửa Thừa Thiên của ta.
Điền Thục hơi ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Minh cốc là nơi nào? Thời điểm ta chặt bỏ sừng của Thổ Bá xong, Thổ Bá tới đuổi giết ta, một tay chộp về phía ta, ta lại trốn nhanh, chỉ có điều hắn thật sự rất lợi hại, ta từ cánh cửa của Trảm Thần Huyền chạy ra U Đô, vẫn không có cách nào thoát khỏi hắn, vì vậy lại hóa thành tượng đá.
Trong đôi mắt nhỏ của hắn tràn ngập sự khủng hoảng:
- Tay của Thổ Bá từ U Đô vươn tới, nắm lấy thân thể của ta, ta hóa thành tượng đá nguyên thần bỏ chạy, nhưng còn có non nửa nguyên thần bị nhốt ở trong tượng đá... Ta trốn vào Phong Đô, tránh được hắn sau đó mới chạy đến. Chỉ có điều ta cũng không có cách nào trở lại thân thể, trở lại sẽ bị bắt, trong tượng đá còn có gần phần nửa nguyên thần của ta, ta vẫn có thể cảm giác được Thổ Bá còn đang bắt ta...
Hắn run rẩy mấy cái, vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện:
- Đúng rồi, ngươi mới rồi nói tới cánh cửa Thừa Thiên, chính là cái cửa này sao? Cái cửa này cùng cánh cửa Trảo Thần Huyền của ta có chút tương tự, nhưng lại không quá giống, cổ quái. Còn nữa, phách thể là gì?
Tần Mục nói:
- Chuyện phách thể này lại một lời khó nói hết, ngươi là giả phách thể, đợi có thời gian ta lại nói tỉ mỉ với ngươi. Các ngươi đi vào trước, ta đi cuối cùng.
Khi Tề Cửu Nghi bước một chân vào bên trong cánh cửa, Long Kỳ Lân do dự một chút sau đó cũng nhảy vào, Điền Thục run rẩy, đột nhiên có chút nhát gan:
- Tiến vào U Đô, nhất định sẽ nhìn thấy được Thổ Bá, ta cảm thấy ta ở chỗ này vẫn tương đối tốt hơn...
Tần Mục vội vàng thoải mái:
- Tiền bối có thể yên tâm, ta thật sự cùng Thổ Bá có giao tình!
Điền Thục run lẩy bẩy đi vào cánh cửa Thừa Thiên, run giọng nói:
- Thổ Bá vô tình, ngươi làm sao có thể có giao tình với hắn được...
Hắn đi vào, Tần Mục liếc mắt nhìn ra xung quanh, thở dài, đi vào cánh cửa Thừa Thiên:
- Phù văn của Khai Hoàng hết sức tinh diệu, đủ thấy đạo pháp cao thâm khó dò, người nắm giữ người tài trí cao như vậy, làm sao có thể là một lão nhân trốn ở trong Vô Ưu Hương không dám đi ra...
Hắn ép xuống cảm giác khó hiểu trong lòng, đi qua cánh cửa Thừa Thiên, đi tới U Đô.
Hắn vừa đứng vững, đột nhiên lại thấy một ngọn đèn chiếu tới, một chiếc thuyền nhỏ treo cái đèn bão ở phía trước, dưới đèn có một vị lão nhân với gương mặt không nhìn thấy rõ đang ngồi, yếu ớt di chuyển về phía bọn họ.
Xung quanh là bóng tối vô biển, chỉ có ngọn đèn này chiếu sáng ở trên mặt của bọn họ.
Lão nhân dưới đèn đứng dậy, từ phía xa chắp tay nói:
- Thiên Tề Nhân Thánh Vương ra mắt Thiên vương Minh Đô, thần tử U Đô!
- Thần tử U Đô?
Điền Thục liếc mắt nhìn về phía Tần Mục, thoáng ngẩn người ra, đột nhiên hắn cười ha ha, ngược lại với vẻ suy sụp tinh thần cùng bất an vừa rồi, một khí thế không gì sánh được bạo phát ra, thân thể hắn càng lúc càng lớn, nguyên thần khổng lồ khiến cho đám người Tần Mục đứng ở bên cái chân dê của hắn có vẻ vô cùng nhỏ bé, cất cao giọng nói:
- Tả Thiếu Bật của thần triều Khai Hoàng, Điền Thục, ra mắt Thiên Tề Phủ Quân!
Lão nhân âm soa cười nói:
- Thiên Vương, Thổ Bá chờ ngươi rất lâu. Mời lên thuyền.
Lhí thế của Điền Thục lập tức trở nên mệt mỏi không phấn chấn, nguyên thần cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, sừng dê run lên, cười hì hì nói:
- Ta cũng dự định đi nhận lỗi với Thổ Bá, không nghĩ tới lại bị nhốt ở đó nhiều năm như vậy, vẫn không có cách nào đi vào.
Hắn lặng lẽ chọc Tần Mục một cái, run giọng nói:
- Ngươi thật sự có giao tình cùng Thổ Bá sao?
- Yên tâm.
Tần Mục vỗ nhẹ vào ngực:
- Ta và Thổ Bá là anh em kết nghĩa là quân tử chi giao, hắn ít nhiều sẽ cho ta một chút mặt mũi.
Chiếc thuyền nhỏ bay tới, ánh mắt của lão nhân âm soa nhìn chằm chằm vào hắn, cười lạnh nói:
- Ta cảm ứng được có người mở ra cánh cửa Thừa Thiên, lại biết ngay là ngươi! Ngươi lại tới gây sự! Lại phạm lỗi nữa, Thổ Bá sẽ nhốt ngươi!
Sắc mặt của Điền Thục như đất, co quắp lại, thầm nghĩ:
- Giao tình này hình như không phải tốt giống như ta tưởng tượng... Ta chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.