Mục Thần Ký

Chương 595: Nụ cười hoàn toàn vô hại




Nếu không phải Tề Cửu Nghi vì hào khí muốn đồng thời hạ thủ về phía Tần Mục cùng Triết Hoa Lê, hắn lại sẽ thuận lợi đánh bại Triết Hoa Lê, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hiện tại.
Tần Mục cùng Triết Hoa Lê đều biết đại thần thông của hắn kinh người, cho nên thời điểm hắn đồng thời công kích về phía hai người, bọn họ đã dẫn đầu khiến hắn tổn thương nặng nề, sau đó Tề Cửu Nghi lại trở thành món ăn cho hai người bọn họ xâu xé. Chỉ có Tần Mục cùng Triết Hoa Lê tranh đấu, tám nghìn thanh phi kiếm và vô số đao quang giao phong va chạm phát ra những tiếng đinh đinh đang đang giống như trận mưa xối xả đánh tới hoa lê vậy.
Tề Cửu Nghi thân ở trung tâm chiến trường giao phong của hai người, khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh của Tần Mục cùng Triết Hoa Lê, chỉ cần hắn chuẩn bị bạo phát, lại sẽ đồng thời gặp phải hai người công kích, loại cục diện này là điều hắn trăm triệu chưa từng dự đoán được.
Bước chân của Tần Mục cùng Triết Hoa Lê di chuyển nhanh chóng, chợt xa chợt gần, hai người chủ yếu lấy đao kiếm tranh chấp, lấy pháp thuật thần thông là phụ, thỉnh thoảng có thần thông thân thể va chạm.
Triết Hoa Lê dần dần rơi vào hạ phong. Tề Cửu Nghi nhìn ra tiện nghi, đột nhiên nhân lúc Tần Mục công kích Triết Hoa Lê trong chớp mắt, đồng thời ra tay về phía Triết Hoa Lê, nỗ lực cùng Tần Mục liên thủ trước giết chết Triết Hoa Lê.
Nhưng vào lúc này, ngực hắn mát lạnh, hắn cúi đầu nhìn lại đã thấy chỗ ngực của mình xuất hiện một mũi kiếm.
Cùng lúc đó, Triết Hoa Lê bị hắn cùng với Tần Mục đánh bay, liên tục lăn, bay ra hơn mười dặm xa lúc này mới dừng lại, cũng gặp phải tổn thương nặng nề.
Chín cái đầu Tề Cửu Nghi đồng thời quay lại, nhìn thấy được nụ cười hoàn toàn vô hại trên mặt của Tần Mục.
Tần Mục đánh ra một chưởng, năm ngón tay giang ra. Đó là Âm Dương Phiên Thiên Thủ hắn học từ Tam tổ Nhân Hoàng, trong năm ngón tay của hắn xen lẫn Ngũ Lôi Kình Thiên Chung của Ngũ tổ Nhân Hoàng.
Cách hơn mười dặm, thân hình của Triết Hoa Lê vừa đứng vững, uy lực một chưởng này của Tần Mục theo sát tới. Thân thể của Triết Hoa Lê giống như bao tải rách bay lên, bị chưởng lực thuần âm trong âm thủ đông lại thành tượng băng, cùng lúc đó một cái chuông lớn ngũ lôi xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, tiếng chuông chỉ cần vừa vang lên, lại có thể khiến hắn từ trạng thái tượng băng chấn động tới mức nát bấy!
Mà kiếm hoàn cầm trong tay kia của Tần Mục lại nắm biến thành lợi kiếm, lợi kiếm là do tám nghìn thanh kiếm biến thành, lúc này pháp lực của hắn dũng mãnh tràn vào trong tám nghìn thanh kiếm, từng thanh kiếm rất nhỏ đang phát ra kiếm chiêu ở trong cơ thể của Tề Cửu Nghi, thậm chí kiếm quang còn xông vào trong thần tàng của Tề Cửu Nghi!
Thức thứ hai của Kiếm đồ, Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương!
Quanh thân của Tần Mục tràn ngập huyết sắc, giống như một mảnh biển máu mênh mông nhấn chìm hắn, nụ cười trên mặt người thiếu niên bị màu máu chiếu rọi, hình như trở nên quỷ dị tà ác, khiến người ta khiếp sợ tới cực độ.
- Kéo bè kéo lũ đánh nhau, ta chưa bao giờ thua...
Tề Cửu Nghi nghe được giọng nói của hắn, có chút sởn tóc gáy. Cuối cùng, Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương bạo phát uy lực. Ngũ Lôi Kình Thiên Chung bao quanh Triết Hoa Lê, tiếng chuông vang lên!
Hai đại cao thủ trẻ tuổi này đều sắp chết dưới tay hắn!
Nhưng vào lúc này, chuông lớn tan rã, pháp lực của Phược Nhật La trùng trùng điệp điệp, một chưởng đánh nát Ngũ Lôi Kình Thiên Chung. Bên kia, Lục Ly chỉ điểm một cái ở trên mũi kiếm đi qua ngực của Tề Cửu Nghi. Từng thanh phi kiếm từ trong vết thương của Tề Cửu Nghi bay ngược ra!
Đồ tể rút đao, người mù nắm thương, phía sau lưng câm điếc có ánh lửa trùng thiên, từng người tiến lên trước một bước. Người què ôm lấy Tần Mục bay nhanh về phía sau, chợt ẩn hiện ra, xuất hiện ở phía sau đám người đồ tể!
Phược Nhật La cùng Lục Ly từng người cứu Triết Hoa Lê và Tề Cửu Nghi, lại không tiếp tục ra tay, Lục Ly cười nói:
- Tề tiểu hữu, ngươi ở Thiên Đình trong thời gian quá lâu, căn bản không biết lòng người hạ giới giảo quyệt. Hiện tại bị thua thiệt rồi?
Tề Cửu Nghi im lặng một lát, nói:
- Cửu Nghi nguyện ý cùng Tiết độ sứ liên thủ.
Phược Nhật La thoáng động tâm niệm, Triết Hoa Lê ở cách bọn họ ngoài mười dặm, khí thuần âm trên người hắn đã được hóa giải đi, thoát khỏi trạng thái bị đóng băng.
Triết Hoa Lê kinh hồn, đã thấy mặt đất đột nhiên gấp lại. Sau một khắc, hắn không nhúc nhích được, không ngờ từ ngoài mười dặm đi tới bên cạnh Phược Nhật La, hiển nhiên là Phược Nhật La gấp không gian gây ra.
Trong lòng đám người đồ tể càng thêm nghiêm trọng. Phược Nhật La có thực lực cao thâm vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ, thực lực như vậy chỉ sợ không chỉ đơn giản là Chân Ma như vậy!
Mặt bên trái của Phược Nhật La nhìn Triết Hoa Lê, thản nhiên nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, thật sự thắng và bại, là sống và chết. Chỉ cần không chết, lại không phải là hoàn toàn thua trận. Hiểu chưa?
Triết Hoa Lê thu hồi yêu đao vẫn cắm ở sau lưng, khom người nói:
- Đệ tử hiểu rõ.
Phược Nhật La rất vui mừng, nói:
- Đạo tâm của ngươi có rèn luyện này, tương lai thành tựu nhất định có thể vượt qua Lạc Vô Song.
Phía sau đám người đồ tể, người què tâm hoa nở rộ, nặng nề vỗ vào đầu vai của Tần Mục:
- Mục nhi, ngươi không có khiến cho gia gia què mất mặt, một đòn vừa rồi kia quả nhiên thâm hiểm, tiếu lí tàng đao, đâm sau lưng đả thương người, không hổ danh là do ta dạy nên! Vừa rồi ta nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của ngươi, cũng không nhịn được ớn lạnh rùng mình mấy cái!
Tần Mục vội vàng khiêm tốn nói:
- Đây đều là nhờ gia gia què dạy tốt. Nếu như không có gia gia què, ta thắng không nổi bọn họ. Nếu bàn về tiếu lí tàng đao đâm sau lưng đả thương người, ta tối đa chỉ có thể xếp hàng thứ hai, gia gia què vẫn là người đệ nhất thiên hạ!
Người què vuốt chòm râu dê, cười ha ha, có chút tự đắc.
Người điếc cười lạnh nói:
- Lòng người không thể ngây thơ...
Lục Ly đứng ở phía đối diện làm như không thấy sự khẩn trương của đám người đồ tể. Hắn từ xa nhìn tòa Thần Thành do người điếc vẽ ra, đột nhiên cười nói:
- Phược Nhật La, ngươi bây giờ nhìn ra hư thực sao?
Phược Nhật La quay đầu trái và phải, ba gương mặt từng gương mặt nhìn về phía tòa Thần Thành này, sau một lúc lâu, nói:
- Ta không nhìn ra, vẫn mong được chỉ giáo.
Lục Ly cười nói:
- Ngươi nhìn hồn phách Thần Ma trên Thần Thành.
Phược Nhật La kinh ngạc, khiêm tốn thỉnh giáo nói:
- Làn thế nào quan sát được hồn phách?
Trong lòng đám người đồ tể, câm điếc và người mù biết không ổn, chậm rãi lui về phía sau.
Sắc mặt của người điếc thoáng đổi, cũng biết đã bị Lục Ly nhìn ra được hư thực. Trên trán hắn xuất hiện mồ hôi lạnh. Bức tranh của hắn tuy rằng có thể lấy giả đánh tráo, trong bức tranh tái tạo thế giới thậm chí có thể liên kết thế giới trong bức tranh cùng hiện thực, hoàn toàn không nhìn ra kẽ hở.
Nhưng hắn không có cách nào tái tạo linh hồn!
Lục Ly này chắc là cường giả từ U Đô tới, thành tựu ở trên pháp thuật hồn phách rất cao, nàng có thể nhìn ra được ảo diệu trong bức tranh của người điếc.
Trong lòng bàn tay mọi người nắm lại, đầy mồ hôi, vây quanh Tần Mục không ngừng lui về phía sau Thần Thành, cảm giác bất an càng lúc càng mạnh.
Phược Nhật La cùng Lục Ly lại làm như không nhìn thấy, mặc cho bọn họ lui về phía sau.
Lục Ly xoay người sang chỗ khác, giơ lên tay ngọc nhỏ nhắn ở trên không trung vẽ một cái vòng tròn. Điểm sáng tròn tràn ra, nối liền thành tấm gương, biến thành một tấm gương lớn sáng loáng lơ lửng ở trên không trung:
- Tôn vương mời xem cảnh tượng trong tấm gương.
Phược Nhật La nhìn về phía trong gương, cái gương chiếu ra chính là tòa Thần Thành tuyệt đẹp đồ sộ này, bao gồm đám người đồ tể, Tần Mục, Tư bà bà ở trước Thần Thành cũng bị cái gương soi sáng ra hồn phách.
Bọn họ có người có hồn phách đứng ở trước Nam Thiên Môn của Thiên Cung, có người hồn phách đứng ở trên Thần Kiều, còn có một người hồn phách đứng ở trong Sinh Tử thần tàng, dưới chân chính là bóng tối U Đô.
Nhưng quỷ dị chính là, Thần Thành trong tấm gương chỉ là một mảnh vực sâu cực lớn, không chỉ Thần Thành không tồn tại, ngay cả những Thần Ma đó cùng với trăm vạn đại quân trên Thần Thành cũng không tồn tại!
Chỉ có điều, đám người đồ tể đang rút lui về phía Thần Thành, hồn phách lại bị cái gương này chiếu ra, trong gương hiện ra rõ ràng hồn phách của mọi người, Phược Nhật La tự mình liếc mắt, cũng nhìn thấy được chân thân ba đầu của mình, đứng ở trong Ma Thần cung!
Hắn là Ma Thần mọc ba cái đầu, ba gương mặt chỉ là biểu hiện giả dối, kì thực là hắn luyện ba cái đầu thành một khối.
Phược Nhật La vừa nhìn về phía Tề Cửu Nghi trong tấm gương, Tề Cửu Nghi ở trong gương là một con phượng hoàng chín đầu, đắm chìm ở trong ánh sáng màu vàng hừng hực và thần hỏa, thần thánh không tầm thường.
Mà trong gương xuất hiện ở Triết Hoa Lê lại là thiếu niên nhân loại bình thường, duy nhất chỉ có yêu đao sau lưng của hắn bị ánh sáng của tấm kính soi sáng ra yêu hồn, đó là một con yêu thú một mắt tràn ngập yêu khí khủng khiếp đang nằm rạp trong yêu khí, cực kỳ đáng sợ!
Nhưng mà trong gương, đáng sợ nhất vẫn là Tần Mục!
Trong gương Tần Mục mọc ba con mắt, hiện lên màu đỏ như máu, kích thước cực lớn, ba con mắt nhìn về phía hắn, hình như nhận thấy được hắn đang nhìn lén.
Phược Nhật La cảm giác được linh hồn mình run rẩy, ngực lại bắt đầu mơ hồ bị đau.
Lục Ly vội vàng lấy cái gương, không có tiếp tục chiếu về phía đám người Tần Mục nữa, hắn xoay người lại nói:
- Nhìn xong đã hiểu rõ chưa?
Cái gương hướng về phía đại doanh Ma tộc. Mấy cao thủ Ma tộc phía sau bọn họ nhìn về phía trong gương, chỉ thấy trong gương xuất hiện cảnh tượng hồn phách Ma Thần trong đại doanh Ma tộc.
Đệ tử Thúc Dạ của Phược Nhật La hơi ngẩn ra, nhìn thấy được trong đại doanh Ma tộc có một hồn phách Ma tộc có chút quỷ dị.
Hồn phách của người kia không ngờ đứng ở trong Thiên Cung!
Hơn nữa, hồn phách của hắn đổ nát, đầy mụn vá, giống như là do hồn phách của rất nhiều người cắt nối thành!
Thúc Dạ đang muốn nhìn kỹ, Lục Ly đã thu cái gương vào.
- Lẽ nào ta nhìnhoa mắt?
Trong lòng Thúc Dạ buồn bực.
Phược Nhật La rùng mình một cái, âm thanh khàn khàn nói:
- Con mắt thứ ba này...
- Bị Thổ Bá phong ấn.
Lục Ly mỉm cười nói:
- Ngươi không cần có ý đồ với hắn. Mục đích của ngươi chỉ là Thái Hoàng Thiên.
Phược Nhật La lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Ta cuối cùng xem như nhìn ra được diện mạo của Thần Thành. Giả không sinh hoa, tái tạo thật sự, lấy giả đánh tráo, lấy bức tranh làm giới, Giả cùng thật nối liền, khiến người ta khó phân được thật cùng giả. Đây là lấy họa đạo tạo hóa ra Thần Ma vạn vật, ở trên đạo thư họa đã là đạt tới đỉnh cao.
Giọng nói của hắn truyền tới trong tai của đám người người điếc, Tư bà bà:
- Các vị đạo hữu có thể đã lừa gạt ta, ngăn cản đại quân Ma tộc ta ở đây, một lần ngăn cản mấy ngày, khiến cho Thái Hoàng Thiên có thời gian nghỉ ngơi chuẩn bị, các vị cho dù là chết, cũng đủ để kiêu ngạo.
Sắc mặt đám người Tư bà bà biến hóa kịch liệt, chỉ thấy không gian xung quanh vặn vẹo, bọn họ mặc dù đang lui về phía sau, nhưng khoảng cách lại đang đến gần với Phược Nhật La!
- Sắp xong rồi, sắp kết thúc rồi...
Sắc mặt của người què vàng như đất, nhỏ giọng thầm thì nói.
Con trâu xanh dưới thân của Phách Sơn Tế tửu nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chân chạy như điên về phía Thần Thành, làm sao biết được hắn chạy càng nhanh hơn, khoảng cách với Thần Thành càng xa, khoảng cách với Phược Nhật La lại càng gần!
Trâu xanh vội vàng dừng bước, không dám nhúc nhích.
Lục Ly mỉm cười nói:
- Tôn vương, ta chỉ cần Tần Phượng Thanh. Ngươi giao hắn cho ta, ta cho ngươi Thái Hoàng Thiên!
- Ngươi yên tâm, ta xem ra hư thực, bọn họ lại không có khả năng chạy trốn.
Phược Nhật La sải bước đi về phía mọi người, bước chân hắn thoáng động, không gian nhất thời kịch liệt vặn vẹo, mọi người không thể làm theo ý mình, tiến gần về phía hắn.
Đồ tể gầm lên phẫn nộ, vung đao chém về phía bầu trời và mặt đất, nỗ lực chặt đứt không gian vặn vẹo, nhưng mà đao quang của hắn phát ra lập tức liền bị vặn vẹo, tiêu tan không thấy nữa.
Đột nhiên, bầu trời rung chuyển kịch liệt. Phược Nhật La dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời, lộ vẻ kinh hãi.
Lục Ly cũng ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc không hiểu.
Trên bầu trời có từng ánh sáng vô cùng lớn chiếu xuống. Ong ong oong, ánh sáng cùng mặt đất nối liền, tiếp theo ánh sáng hóa thành huyết quang cuộn trào mãnh liệt!
Một viên tinh cầu cực lớn bị tàn phá trong lúc bất chợt chen phá không gian, xuất hiện ở trên không trung của Thái Hoàng Thiên!
Sau đó là viên tinh cầu đổ nát thứ hai, viên tinh cầu đổ nát thứ ba xuất hiện...
Trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng kinh người, một đám tinh cầu không biết nhiều rộng đột nhiên xuất hiện ở phía trên vòm trời của Thái Hoàng Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.