Mục Thần Ký

Chương 590: Tề công tử cửu nghi




Lông mày của Tề Cửu Nghi hơi nâng lên, không có nhắc lại lời mình vừa nói như ý của Tần Mục. Tâm tư của hắn cực kỳ nhạy cảm, đối với ý tứ sắc bén trong lời nói của Tần Mục, hắn vẫn có thể hiểu rõ như lòng bàn tay.
Tần Mục là cao thủ chiến đấu về mặt tâm lý, am hiểu đả kích tâm linh Khi gặp phải cường giả, nên kinh sợ thì kinh sợ, nên chạy thì chạy. Nhưng lúc gặp được kỳ phùng địch thủ, từ khi hai bên lần đầu tiên gặp mặt, hắn sẽ thi triển công kích tâm linh!
Trước hết thi triển thế tấn công đối với tâm linh của đối phương, áp chế đối thủ, bất kỳ một động tác và ngôn ngữ nào nhìn như không có gì đáng sợ, cũng sẽ khiến cho trong lòng đối phương cảm thấy áp lực. Trong lòng đối phương bị áp lực, sẽ dẫn đến đặt mình ở phương diện người yếu, trong lúc vô hình khí thế lại bị hắn ép xuống một bậc.
Mà khí thế bị ép xuống một bậc, người đó lại sẽ tiến vào tiết tấu của hắn. Khi động thủ, người đó tấn công và phòng phủ lại sẽ phát sinh một chút thay đổi.
Đến lúc đó, một ít lợi thế rất nhỏ lại sẽ từ từ mở rộng, cuối cùng biến thành mấu chốt để quyết định thắng thua.
Bất luận là Ban Công Thố hay Hư Sinh Hoa đều đã từng lĩnh giáo qua loại đấu pháp này của Tần Mục.
Khi đã trải qua loại đấu pháp này của hắn, có người sẽ hình thành rào cản trên phương diện tâm lý và tinh thần. Tần Mục sẽ biến thành bóng ma trên đạo tâm của bọn họ. Có người sẽ xem bóng ma do Tần Mục tạo ra trở thành động lực để cho mình tiến bước, khiến mình tinh dũng mãnh tiến, leo lên một đỉnh phong khác.
Người trước đại biểu là Ban Công Thố, người sau đại biểu là Hư Sinh Hoa và Triết Hoa Lê.
Sau khi Ban Công Thố bị Tần Mục đánh bại một lần, trên cơ bản đã đánh mất dũng khí trực tiếp cùng Tần Mục quyết chiến, gặp phải Tần Mục bình thường lại không tự chủ được đặt mình ở trên vị trí của người thất bại, không đánh đã lùi.
Mà Hư Sinh Hoa bị Tần Mục đánh bại, lại càng đánh càng hăng, thậm chí còn khai sáng ra pháp môn khiến thần tàng thất tinh thống hợp quy nhất, khiến cho Tần Mục phải khiêm tốn xin học, bởi vậy mới chiếm được chút thượng phong.
Bởi vì bị Tần Mục thất bại, Triết Hoa Lê ở trên con đường đao pháp nhập đạo của mình càng chạy càng xa, thậm chí khi Tần Mục gặp nạn, hắn chủ động nghĩ cách cứu Tần Mục. Ở trên đạo tâm, hắn hiển nhiên có tiến bộ cực lớn, khiến cho Tần Mục lần lượt cảm thấy áp lực. Bởi vậy Tần Mục cảm nhận được áp lực, lại đi lên con đường công pháp nhập đạo.
Chiến đấu trên phương diện tâm lý, mặc dù không hoa lệ, lại tương đối thử thách đạo tâm.
- Loại tấn công tâm linh này của hắn, là học theo cao thủ sử dụng đao.
Tề Cửu Nghi nhìn về phía đồ tể, thầm nghĩ:
- Vị Đao Thần này sắp cùng Dương Tinh Quân chiến đấu, lại chủ động trả xương tay lại cho Dương Tinh Quân, đây cũng là đao pháp cực kỳ cao minh đả kích đạo tâm của đối phương. Nhìn như vẫn là xương, nhưng thật ra là chém đạo tâm của Dương Tinh Quân. Dương Tinh Quân nhìn như hỏi thăm máu thịt trên xương tay, nhưng thật ra là phá đao pháp của hắn. Tần Mục này chính là học theo hắn. Học đến nỗi sử dụng đến giai đoạn tiếp theo chính là nghĩ và làm hợp nhất, hiển nhiên Tần Mục đã làm được.
Tề Cửu Nghi mỉm cười:
- Ở đây cũng không phải là địa phương thích hợp để các ngươi chiến đấu. Phía trước chính là đại quân của Ma tộc. Ma tộc phá thành chỉ trong nháy mắt, lại có thể phá hủy Thần Thành nhìn như vô cùng hoa lệ này của các ngươi. Đại quân Ma tộc tiến quân thần tốc, tiêu diệt các ngươi dễ dàng như trở bàn tay. Dương Tinh Quân cũng đang lo lắng các ngươi sẽ liên thủ giết hắn, sau đó tiến tới giết chết ta. Các ngươi lo lắng tcho ính mạng của mình, hắn đang lo lắng cho an nguy của ta. Không bằng tìm một địa chiến thoải mái hơn.
Lời này vừa nói ra, đám người người mù và câm điếc đều nhìn về phía hắn. Tần Mục cũng một lần nữa nhìn kỹ hắn, lộ ra vẻ nghiêm trọng và vẻ tán thưởng. Hắn vốn cho rằng người thiếu niên này chỉ là đệ tử của Dương Tinh Quân, nhưng từ trong giọng nói của hắn lại có thể nhìn ra được, hắn không phải đơn giản là đệ tử của Dương Tinh Quân như vậy, mà hắn phải có lai lịch không tầm thường khác.
Hơn nữa lời của hắn lại hóa giải lời hỏi thăm của Tần Mục, hiển nhiên ở trên đạo tâm hắn cũng có thành tựu cực cao!
Đạo tâm cao minh như vậy, thậm chí còn hơn cả Hư Sinh Hoa trong lần đầu giao phong cùng Tần Mục.
Khi đó Hư Sinh Hoa bị Tần Mục đánh khiến cho đạo tâm gần như tan rã!
- Mục nhi, người này sẽ là kình địch của ngươi.
Người mù khẽ nói:
- Hắn có thể nhìn ra người điếc vẽ ra Thần Thành! Phược Nhật La và một đám Ma Thần lại vẫn không có cách nào nhìn ra được. Hiển nhiên người này ở trên mắt thần có thành tựu kinh người!
Tần Mục gật đầu, thiếu niên này có thể nhìn ra được bức tranh của người điếc, quả thật có chỗ hơn người. Lúc này hắn dò hỏi:
- Huynh đài xưng hô như thế nào?
Tề Cửu Nghi mỉm cười, Dương Tinh Quân nói:
- Vị này chính là Tề công tử Cửu Nghi.
Tần Mục kinh ngạc, nhưng vẫn ung dung nói:
- Nghi giả, còn nhỏ thông tuệ, cao nhã hơn người. Cửu Nghi, chính là thông minh đến mức một đầu không có chỗ chứa, cần phải chín đầu mới có khả năng dung nạp hết sự thông minh của hắn. Ta nghe nói Cửu Nghi thường ngón tay thương ngô, thương ngô giả, là cây phượng đỗ thường đỗ, là nơi phượng hoàng ở lại. Bởi vậy Cửu Nghi thường chỉ dùng để chỉ tới phượng hoàng. Tề công tử không phải là nhân tộc?
Tề Cửu Nghi nhìn về phía hắn, kinh ngạc nói:
- Tần huynh học vấn uyên bác, xin hỏi sư từ?
Tần Mục giơ tay lên chỉ về phia người điếc, nghiêm nghị nói:
- Gia sư là họa thánh người điếc!
Tề Cửu Nghi nhìn về phía người điếc chào, khen:
- Nếu là họa thánh, như vậy tòa thành này chắc là xuất phát từ thủ bút của họa thánh, có thể nói là đồ sộ, đáng nhận được ta thi lễ.
Người điếc thản nhiên nhận quà tặng, thần sắc kiêu căng.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Tề công tử nói nơi đây không thích hợp để quyết đấu, như vậy ngươi cho rằng chúng ta nên quyết chiến ở nơi nào?
Tề Cửu Nghi thản nhiên nói:
- Nghe nói Tần huynh là Thiên Ma giáo chủ của Duyên Khang, ở đây không thích hợp giao đấu, như vậy không bằng chúng ta liền đi tới Duyên Khang. Ở trên địa bàn của ngươi cùng ngươi quyết đấu, ta nghĩ ngươi cũng sẽ an tâm.
Ánh mắt của Tần Mục chớp động:
- Đủ huynh, lần đi Duyên Khang có chút xa xôi, cần phải tốn mấy ngày mới có khả năng đi tới Duyên Khang. Hiện tại Ma tộc đánh Thái Hoàng Thiên, chúng ta vẫn không có cách nào rời đi. Không bằng ta tới chọn một nơi khác quyết chiến.
Tề Cửu Nghi khẽ nhíu mày, nói:
- Như vậy Tần huynh lựa chọn quyết đấu ở nơi nào?
Tần Mục chỉ ngón tay về phía sau.
Tề Cửu Nghi lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Trong tòa thành này sao? Tòa thành này là do họa thánh tiên sinh vẽ ra, lẽ nào ngươi lại không sợ bị đánh nát, lộ ra dấu vết?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Ta chỉ không phải ở trong thành, mà ở trước hai quân. Ngươi là cho ta chọn? Nếu là cho ta chọn, như vậy liền do ta lựa chọn chiến trường! Ta lựa chọn lấy chính giữa trăm vạn hùng binh Ma tộc cùng Thần Thành này làm nơi giao chiến! Tề huynh dám sao?
Tề Cửu Nghi nâng chân mày lên.
cám người Câm điếc, người mù liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ có chút bất an.
Tần Mục nói là trước hai quân, thật ra chỉ là trước đội quân của Ma tộc, dù sao tòa thành này chỉ là vẽ ra, trong thành trăm vạn Thần Ma và vô số khẩu đại pháo này đều giả, bất luận là Chân Nguyên pháo ở lỗ châu mai hay Xạ Nhật Thần pháo trong thành, đều ở trong bức tranh, không có bao nhiêu uy lực.
Nói cách khác, nếu Ma tộc tới công kích, bọn họ sẽ bị đại quân Thần Ma của Ma tộc nhấn chìm bất cứ lúc nào, tuyệt đối không có đường sống!
Đồ tể cười ha ha nói:
- Vẫn là Mục nhi có hào khí! Được! Ta ở trước trận của hai quân cùng vị thần trên trời này một lần quyết cao thấp! Này chim thần, ngươi dám không?
Dương Tinh Quân do dự, nhìn về phía Tề Cửu Nghi. Tề Cửu Nghi trầm ngâm một lát, đột nhiên bật cười nói:
- Tần huynh đã dám, ta lại có gì không dám? Dương Tinh Quân, ngươi có phần lo được lo mất, quá coi trọng đối với ta, tâm trạng như vậy lại cùng cao thủ quyết đấu, ngươi rất dễ dàng mất đi tiên cơ. Còn không điều chỉnh tâm tính một chút?
Trong lòng Dương Tinh Quân nghiêm lại.
Tề Cửu Nghi vui vẻ cười nói:
- Nếu Tần huynh đã mời, như vậy... Mời!
Tần Mục xoay người sang chỗ khác, đi về phía Thần Thành, trong lòng thầm khen:
- Tề Cửu Nghi này thật sự không thể coi thường được, không biết hắn có lai lịch gì, không ngờ lại rèn luyện đạo tâm đến mức vượt qua cả ta, rất nổi bật!
Đồ tể đi nhanh đuổi kịp hắn, đi ở trước mặt hắn. Đám người Tư bà bà, câm điếc đi theo phía sau, từng người nhìn nhau, khẽ nhíu mày. Người điếc khẽ nói:
- Có cần cùng tiến lên, trực tiếp giết chết tên Dương Tinh Quân bỏ đi và con chim chín đầu này hay không? Chúng ta cùng nhau động thủ, diệt trừ bọn họ không khó, cũng không cần tới một khắc lại có thể đánh chết bọn họ!
- Ở chỗ này động thủ, Ma tộc rất dễ dàng nhìn ra hư thực.
Người điếc lắc đầu nói:
- Dương Tinh Quân này cũng không phải là hạng người có thể dễ dàng giết được. Trên đỉnh đầu hắn có một mặt trời, chỉ sợ đã sớm khiến cho Ma tộc chú ý, chỉ là không biết là kẻ địch hay là quân ta, lúc này mới án binh bất động. Cùng hắn giao đấu, cho dù đánh ép hắn, Ma tộc cũng có thể nhìn ra được chúng ta gặp phải kẻ địch.
Sắc mặt mọi người nghiêm trọng, trong thời gian ngắn nhất không có cách nào giải quyết được Dương Tinh Quân, Phược Nhật La lại sẽ nhìn ra sâu cạn của bọn họ, biết bọn họ sử dụng chính là không thành kế.
Mà nếu ở trong chiến đấu, Dương Tinh Quân đánh phá Thần Thành, Phược Nhật La cũng sẽ nhìn thấu hư thực.
Hiện tại điều kiện tốt nhất cách, không thể nghi ngờ là lựa chọn của Tần Mục, ở trước trận địa của Ma tộc, quang minh chính đại khiêu chiến, chiến thắng thậm chí chém giết Dương Tinh Quân cùng Tề Cửu Nghi!
Tuy rằng nguy hiểm nhưng lại có đường sống!
Tại đại doanh Ma tộc, từng vị Ma Thần đang phát động ma nhãn, nhìn lướt qua Thần Thành đối diện.
Phược Nhật La không kìm chế được, đang muốn hạ lệnh bất kể như thế nào cũng phải bắt lấy Thần Thành này. Nhưng vào lúc này đột nhiên cửa thành mở rộng ra. Trong lòng Phược Nhật La nhất thời kinh sợ, nuốt những lời đang định nói trở vào trong miệng, hắn giơ tay lên yêu cầu đại quân Ma tộc các đường ngừng dự định tấn công.
Đám người Tần Mục, Tề Cửu Nghi, đồ tể, Dương Tinh Quân tiếp tục đi về phía trước, xem bộ dáng là dự định đi về phía đại doanh Ma tộc.
- Chỉ có mấy người này ra khỏi thành. Bàng Ngọc Chân Thần ở đùa giỡn cái gì vậy?
Phược Nhật La cười lạnh nói:
- Chính là mấy tên thần da lông ngắn mà thôi! Ai cùng ta chém bọn họ?
- Chờ một chút!
Lục Ly nhìn thấy được gương mặt của Tề Cửu Nghi và Dương Tinh Quân, sắc mặt đại biến, vội vàng giơ tay lên, trầm giọng nói:
- Đối diện chính là quý nhân từ trên Thiên Đình xuống. Phược Nhật La, không thể đắc tội quý nhân!
Trong lòng Phược Nhật La nhất thời kinh sợ:
- Quý nhân? Chẳng lẽ là...
Sắc mặt của Lục Ly không ngừng thay đổi, hàm răng cắn chặt, nghiến tới nghiến lui, cười lạnh nói:
- Thật sự là quý nhân hạ xuống. Tại sao vị quý nhân này lại hạ giới? Chẳng lẽ cấp trên đã biết về tiểu quỷ Tần gia này, tới thu gặt quả... Nhất định là trong U Đô có người bán đứng ta! Đáng giận, rốt cuộc là Hàm Lôi hay Huyền Minh? hay Quyết Hoàng? Những gia hỏa này ở, phía sau đâm ta một đao ngược lại quá giỏi, nhưng bình thường bảo cho bọn họ hỗ trợ, mông đều lười nhấc lên!
Phược Nhật La trầm giọng nói:
- Lục đạo hữu, thiếu niên họ Tần kia lại ở bên cạnh vị quý nhân ngươi nói tới!
Ánh mắt của Lục Ly rơi vào trên người Tần Mục, Tần Mục có cảm giác bị tra xét, ngẩng đầu về phía bên đại doanh Ma tộc, không biết là ánh mắt của ai, nhưng hắn vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn.
Lục Ly hừ một tiếng:
- Lớn lên ngược lại trở nên đẹp hơn một ít, khi còn bé xấu đến mức có thể hù chết quỷ!
Tần Mục ở phía trước đại doanh Ma tộc trăm dặm lại dừng bước lại, cất cao giọng nói:
- Thiên Thánh giáo chủ Tần Mục, ở đây tiếp đón anh hào Ma tộc cùng hào kiệt Thiên Đình, xin hỏi tuấn kiệt Ma tộc các lộ, có dám đến chỉ giáo hay không?
Sau một lúc lâu, giọng nói của hắn mới truyền tới đại doanh Ma tộc, tuy rằng rất nhẹ rất khẽ, nhưng lại rõ ràng truyền vào trong tai của rất nhiều Ma Thần.
Sắc mặt của từng vị Ma Thần không ngừng thay đổi, trong đám đệ tử của Ma Thần, cao thủ Ma tộc có cùng cảnh giới với Tần Mục, trên cơ bản đã bị Tần Mục giết sạch.
- Cao thủ Ma tộc cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Sinh Tử, cảnh giới Thần Tàng cũng có thể đến đây chỉ giáo.
Giọng nói của Tần Mục tiếp tục truyền đến, cất cao giọng nói:
- Người có cảnh giới thấp hơn ta cũng có thể đến đây chỉ giáo, ta có thể phong ấn thần tàng công bằng quyết đấu! Có ai có can đảm đánh một trận không?
Sau một lúc lâu, Tần Mục không có được lời đáp lại, âm thanh lại một lần nữa truyền tới đại doanh Ma tộc:
- Người Ma tộc không có người nào giỏi. Tề huynh, xem ra không thể làm gì khác hơn là chúng ta đánh trước một trận.
Đột nhiên, cánh cửa của đại doanh Ma tộc mở ra, từng cao thủ Ma tộc nổi giận đùng đùng lao ra khỏi đại doanh, tức giận nói:
- Tiểu quỷ Nhân tộc dám bắt nạt Ma tộc ta không có ma!
Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Tề Cửu Nghi nói:
- Chúng ta làm nóng người trước, ý của ngươi thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.