Mục Thần Ký

Chương 509: Khủng khiếp lớn




Cho dù là Diêm vương, lúc này cũng không nhịn được giật mình kinh ngạc. Hắn đột nhiên xoay người nhìn thẳng Tần Mục, áo choàng màu đen giống như là bị gói từ bên dưới áo choàng thổi qua, như sóng lớn dao động:
- U Đô? Ngươi không phải sinh ra từ Vô Ưu Hương, mà sinh ra từ U Đô?
Tần Mục vẫn không có cách nào nhìn thấy rõ mặt dưới áo bào màu đen, gật đầu nói:
- Phụ mẫu ta từ Vô Ưu Hương đi tới Đại Khư, trên đường gặp phải mai phục, người trên thuyền tử thương vô cùng nghiêm trọng. Người may mắn còn sống sót chạy thoát thân tới U Đô, ta chính là sinh ra ở U Đô.
Hắn ở trong Minh cốc phát hiện thân thế của mình, từ ấn ký thời gian trên chiếc bảo thuyền này diễn biến ra vẽ tranh mới biết được mẫu thân của mình khi đó đang ôm hắn, bảo thuyền gặp phải Thần Ma tập kích, bị đánh vào nền đất dưới Minh cốc, vây quanh ở giữa phong ấn của hai giới.
Vì tránh né thiên ngoại Thần Ma, mẫu thân dẫn theo người ở trên thuyền đi tới U Đô tránh nạn. Tần Mục chắc là sinh ra ở U Đô, sau đó lại không biết sao sau khi hắn sinh ra, hắn bị dẫn tới Đại Khư, từ thượng du Dũng Giang bay tới Tàn Lão thôn.
Tư bà bà nghe được tiếng đứa trẻ sơ sinh khóc, mới nhặt hắn quay về thôn.
Hắn sinh ra ở U Đô, điểm ấy xác thực không thể nghi ngờ.
- Ngươi sinh ra từ U Đô.
Trong giọng nói của Diêm vương có chút thất vọng:
- Ta vốn tưởng rằng là Yến lão trở về, dẫn đầu chúng ta tiếp tục chinh chiến, sự nghiệp cuối cùng không thành, không nghĩ tới lại là Tân Yến. Chỉ có điều Tân Yến cũng tốt, nhưng mà kết quả ta mới phát hiện, không phải Tân Yến mà là chim yến con. Hắc hắc, Khai Hoàng, ngươi ở Vô Ưu Hương thật sự làm được vô ưu vô lự, đã quên thế giới này còn có con dân của ngươi đang đợi ngươi ngóc đầu trở lại!
Trong giọng nói của hắn có chút phẫn nộ:
- Vô Ưu Hương, không phải là quê hương ôn nhu, không phải quê hương vong tình, là nơi ngươi Đông Sơn Tái Khởi, không phải chỗ cho ngươi trầm luân không phấn chấn! Trong Đại Khư này còn có vô số Thần Ma yên lặng, chờ ngươi trở lại, chờ ngươi giơ cờ, chiến đấu cho ngươi!
Áo choàng của hắn còn đang rung động. Chỉ có ở thời điểm tâm thần hắn kích động hoặc ý chí chiến đấu ngập trời, áo choàng của hắn mới có thể chấn động kịch liệt.
Đột nhiên, khí thế của hắn suy giảm, tinh thần có chút suy sụp, nói:
- Ta không tin năm đó đế hoàng khai sáng một thời đại, sẽ cam tâm thất bại như vậy, lặng lẽ xuống. Nhưng mà, ta đã đợi hai vạn năm, tượng đá Đại Khư và quỷ hồn ở Phong Đô cũng đợi hai vạn năm, ngươi vì sao chưa trở về?
Tần Mục lẳng lặng nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.
Diêm vương chắc là chờ mong khách ở Vô Ưu Hương đến, chờ mong tin tức của Khai Hoàng, vì thế hắn đợi hai vạn năm.
Nhưng mà hắn đợi được, chỉ là Tần Mục, một người mặc dù là có huyết thống Khai Hoàng ở Vô Ưu Hương nhưng lại là người ra đời ở U Đô.
Tần Mục cũng không phải là người hắn muốn đợi, cho dù người tới là Tần Hán Trân cũng có thể khích lệ hắn, cũng có thể mang đến tin tức của Vô Ưu Hương.
Tần Mục sinh ra ở U Đô, đối với Vô Ưu Hương hoàn toàn không biết gì cả.
Thân phận đời sau của Khai Hoàng này, cũng không thể an ủi trái tim của nghĩa sĩ trung thần chờ đợi hai vạn năm.
Qua một lúc lâu, khí tức của Diêm vương khôi phục vững vàng, dưới áo bào màu đen, mắt hắn nhìn Tần Mục, nói:
- Ngươi sinh ra từ U Đô, U Đô giống như Phong Đô, đều là thế giới của người chết, chuyện con người sống sinh ra ở chỗ người chết ta còn chưa từng nghe qua. Ta muốn nhìn xem trên người ngươi có chỗ nào không ổn hay không.
Tần Mục hơi ngẩn ra, không giải thích được ý của hắn.
Đột nhiên, Diêm vương di chuyển, từ từ đi xung quanh hắn, trầm giọng nói:
- Trong U Đô rất ít có hoạt nhân nhưng có thể có yêu ma quỷ quái sinh ra ở U Đô, những yêu ma quỷ quái này là thể do oan hồn và ma tính của U Đô ngưng tụ ra. Ngươi đã nhìn thấy yêu ma quỷ quái ở dưới cầu Nại Hà. Những yêu ma quỷ quái đó lại là đến từ U Đô. Ngươi sinh ra ở U Đô, cùng những yêu ma quỷ quái đó sinh ra có phương thức không giống nhau. Những yêu ma quỷ quái đó là oán niệm và ma tính thiên địa sinh ra. Ngươi là sinh đẻ bằng bào thai, nhưng ngươi cũng có khả năng sẽ bị ma tính của U Đô xâm nhiễm.
- Ma tính của U Đô xâm nhiễm?
Tần Mục thử dò xét nói:
- Ý của ngươi là?
Trong lòng hắn có chút chấn động kinh ngạc. Đã từng có một ma thần nói với hắn, mình cùng hắn đều là ma, lẽ nào ma thần kia không phải nói láo, trên người mình thật sự có ma tính?
Hơn nữa còn là vừa sinh ra liền mang theo ma tính?
Diêm vương không tiếp tục nói ra hết mà vén lớp mũ của áo bào đen ra, lộ ra gương mặt ở dưới áo bào.
Tần Mục còn chưa tới kịp nhìn thấy được khuôn mặt của hắn, lại thấy hai mắt của hắn giống như là hai vòng xoáy xoay tròn, thu hút tâm thần hắn tới.
- Ngươi không cần sợ, ta chỉ là thăm dò một chút linh hồn của ngươi, có gì khác nhau với người sinh ra ở thế giới bình thường hay không thôi.
Tần Mục chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc này dường như thân ở giữa hai con mắt to. Hai con mắt này đỏ như máu, cực kỳ lớn. Con ngươi đang nhìn hắn, một con ở bên trái hắn, một con ở bên phải hắn, hắn đang không ngừng xoay tròn rơi xuống, hình như vĩnh viễn cũng không rơi được tới đáy.
Hắn dường như lại ngã vào trong bóng tối vô tận, không ngừng trầm luân.
Giọng nói của Diêm vương truyền đến, hình như cách hắn cực kỳ xa xôi, xa tới bên ngoài cửu thiên:
- Chưa bao giờ có nhân loại sinh ra ở U Đô, ta cũng không biết nhân loại sinh ra ở U Đô sẽ phát sinh biến hóa gì. Chỉ có điều ta có thể suy đoán ra, thời điểm ngươi ra đời nhất định phát sinh chuyện cực kỳ đáng sợ, ma tính và tàn hồn của U Đô có cơ hội tiến vào trong cơ thể của ngươi. Mẫu thân của ngươi chắc hẳn là có thể ngăn cản du hồn của U Đô, nhưng chưa chắc có thể chống đỡ nổi ma tính của U Đô. Ta muốn nhìn thử, U Đô đối với ngươi tạo thành ảnh hưởng gì.
Tần Mục cố gắng ổn định tâm thần, trong lúc bất chợt ngọc bội trên cổ hắn bay lên, ánh sáng bắn ra ngoài, hình như đang đối đầu với đôi mắt máu của Diêm vương.
Hai con mắt máu này lớn hơn nữa, ánh sáng của ngọc bội cũng càng sáng rỡ, cuối cùng, hai con mắt mắt của Diêm vương bị ánh sáng của ngọc bội áp chế tới.
Tần Mục muốn giãy giụa nhưng trong cơ thể lại không thể thi triển ra được một chút lực lượng nào. Hắn chỉ có thể mặc cho hai con mắt máu giống như bóng đè tiếp tục quan sát mình, tiếp tục tạo áp lực về phía mình.
Hắn cảm giác được thân thể của mình hình như không có bất kỳ trọng lượng nào, thân thể hình như đang rời đi cùng linh hồn.
Hắn giống như là chết chìm vậy, không hít thở, linh hồn đang từ từ nhẹ nhàng rời khỏi thân thể.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Tần Mục dừng xoay tròn. Bốn phía xung quanh hắn truyền đến những tiếng xì xào bàn tán, giống như là có vô số ma đầu ẩn nấp ở trong bóng tối vô tận, nhỏ giọng nói.
Tiếng xì xào bàn tán dần dần tới gần, càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng tranh cãi, cuối cùng hóa thành vô số âm thanh nổ lớn. Lời nói khác nhau, ngôn ngữ khác nhau làm cho đầu người đau muốn nứt ra, làm cho tư duy và ý thức của con người trở nên rối loạn không chịu nổi.
Cuối cùng, tất cả âm thanh hóa thành chồng chất lên nhau, biến thành một âm thanh.
Đó là ma ngữ của U Đô!
- Im lặng!
Tần Mục căm phẫn rống lên, trong miệng truyền ra âm thanh lại cũng không phải là ngôn ngữ của nhân loại, mà ma ngữ của U Đô.
Đột nhiên một lực lượng vô cùng khủng khiếp từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, thân thể của hắn đột nhiên có thể nhúc nhích. Bản thân hắn vẫn giữa hai con mắt máu, đứng cô đơn ở nơi đó, phía sau hắn là trong bóng tối vô biên vô hạn, đột nhiên bóng tối tách ra một đường nhỏ.
Con đường kia tách ra về phía hai bên, từng tiếng bàn luận xôn xao lại tự vang lên, vết nứt càng lúc càng lớn. Bên trong có ánh sáng chảy ra, chỉ nghe oong một tiếng, phía sau hắn xuất hiện một con mắt cực lớn, lăn lông lốc xung quanh.
Sau lưng của hắn con mắt này hiện ra con ngươi quỷ dị, đó là ba con ngươi nhét chung một chỗ. Lúc ánh mắt chuyển động, ba con ngươi này cũng đang xoay tròn, thay đổi phương hướng vị trí.
Mà từ trong con mắt này tràn ra ma quang, giống như là khiến cho con mắt này mọc ra đôi cánh bướm màu đen, vừa có vẻ đẹp lộng lẫy, lại vô cùng quỷ dị.
- Im lặng!
Hai tay Tần Mục ôm lấy đầu, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Không nên tranh cãi nữa.
Ầm!
Không gian xung quanh chấn động mãnh liệt, giống như là Lưu Ly, xuất hiện từng vết nứt.
Diêm vương không chú ý tới sự chấn động kinh ngạc ở trong tiếng hô chất chứa uy năng của Tần Mục, hắn chỉ lo ngơ ngác nhìn con mắt yêu dị phía sau Tần Mục, lẩm bẩm nói:
- Ngươi sinh ra ở U Đô, quả nhiên bị ma tính của U Đô ảnh hưởng, bên trong cơ thể ngươi ma tính bị ngọc bội trấn áp. Ta hiện tại trấn áp ngọc bội, đã phóng thích ma tính của ngươi ra.
- Không nên tranh cãi nữa.
Ma ngữ U Đô trong miệng Tần Mục trở nên lưu loát nhất từ trước tới nay, âm thanh vang lên. Nhất thời tiếng xôn xao trong không gian xung quanh bị nghiền nát, hai con mắt máu của Diêm vương nhất thời không không ngừng tan rã.
Phía sau hắn, lại có một vết nứt xuất hiện, mặt khác có một con mắt sắp mở ra.
Diêm vương có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như đang đối mặt với một con thú lớn hồng hoang sắp tỉnh lại.
- Ma tính thật hung dữ! Không thể để cho ngươi phóng thích ra!
Hắn hung hãn ra tay, hai con mắt máu nhanh chóng lui lại. Áo choàng của hắn ùn ùn phồng đến, bao trùm toàn bộ Tần Vương điện, điều động pháp lực trấn áp ma tính trong cơ thể của Tần Mục.
Bên trong Tần Vương điện truyền đến âm thanh của ma tính tràn ngập uy nghiêm đáng sợ, đó là ngôn ngữ U Đô lưu loát:
- Chỉ là tiểu quỷ cũng dám trấn áp ta?
Ầm ầm!
Tần Vương điện chấn động mãnh liệt, tiếp theo lại là một tiếng chấn động, Tần Vương điện liên tục chấn động mấy lần. Cây cột chống đỡ đại điện ngã trái ngã phải, điện đỉnh đột nhiên tách ra, toàn bộ đại điện trở nên cong vẹo, hình như bất cứ lúc nào cũng có khả năng sập xuống.
Cuối cùng, trong điện khôi phục lại bình tĩnh.
Tần Mục mở mắt, mê man nhìn bốn phía xung quanh. Phía trước hắn, mấy cây cột cực lớn bị bẻ gãy, giống như là bị lợi trảo cắt thành vài đoạn, còn có mấy cây cột là bị đụng tới mức uốn cong.
Còn có chân hỏa thuần dương hừng hực từ trong khe nứt của Tần Vương điện tràn ra, thiêu đốt gỗ.
Ở đây giống như là trải qua một trận đại chiến, trên đại điện truyền đến những tiếng xèo xèo, thỉnh thoảng rơi xuống một mảng xám và đá ngói.
- Chuyện gì xảy ra?
Hắn không nhịn được mờ mịt.
- Ngươi không biết chuyện gì xảy ra?
Trong bóng tối trong điện truyền đến tiếng nói của Diêm vương.
Tần Mục vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Diêm vương bị lún vào giữa một cột bị cong vẹo. Hai tay, hai chân dang rộng ra, giống như là bị một lực lượng vô cùng khủng khiếp đánh vào trong cây cột.
Tần Mục không khỏi hoảng sợ, liền vội vàng tiến lên. Đang muốn cứu hắn đi ra, Diêm vương khoát tay áo, dùng sức từ trong cây cột tránh thoát, nói:
- Ngươi thật không biết chuyện gì xảy ra?
Tần Mục lắc đầu. Hắn đối với chuyện mới vừa rồi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là mắt của Diêm vương nhìn mình, mình lại ở giữa hai con mắt máu không ngừng trầm luân.
- Không biết đối với ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt, ngọc bội Vô Ưu Hương ngươi nhất định phải đeo, không thể vứt bỏ, trăm triệu lần không thể vứt bỏ.
Diêm vương thở hắt ra một hơi, không nhanh không chậm nói:
- Miếng ngọc bội này đối với ngươi rất quan trọng, làm mất khối ngọc bội này, sẽ có chuyện kinh khủng phát sinh.
Tần Mục tháo ngọc bội xuống, nói:
- Ta có thể lấy ngọc bội cho người khác nhìn sao?
Thân thể Diêm vương co giật kịch liệt, lạnh lùng nói:
- Tốt nhất không nên!
Tần Mục cười nói:
- Ta từng lấy ngọc bội ra cho người khác xem qua rất nhiều lần.
Diêm vương thở hắt ra một hơi, nói:
- Đó là bọn họ may mắn, bọn họ chắc hẳn là may mắn vì mình còn có thể sống được. Ngươi có thể đi. Xích Tú, đưa hắn rời đi!
Xích Tú thần chỉ ló đầu vào, hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây. Nhìn thấy được tình cảnh bi thảm của Tần Vương điện hắn không khỏi rụt cổ một cái, nói:
- Tần giáo chủ, theo ta đi thôi.
Trong lòng Tần Mục nghi ngờ, vội vàng đi ra khỏi Tần Vương điện, nhìn về phía Xích Tú thần chỉ khẽ nói:
- Vừa mới rồi có chuyện gì xảy ra?
- Không biết.
Xích Tú lắc đầu, nói:
- Hình như có tồn tại khủng khiếp tập kích Tần Vương điện. Ngươi đừng nói chuyện, ngươi có mùi vị của người sống.
- Còn nữa!
Giọng nói của Diêm vương từ phía sau bọn họ truyền đến, nói:
- Ngươi có thể đi vào Đại Khư bóng tối, bóng tối sẽ không đả thương đến ngươi. Nếu có cơ hội, ngươi chắc hẳn phải đi một chuyến tới U Đô.
Tần Mục hơi ngẩn ra, quay đầu lại thất thanh nói:
- Ta có thể tiến vào trong bóng tối của Đại Khư sao?
Diêm vương còn chưa kịp nói, đột nhiên chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, Tần Vương điện sụp xuống, chôn vùi hắn ở phía dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.