Mục Thần Ký

Chương 503: Lời đồn đại về phách thể




Sắc mặt Nhân Hoàng khác cổ quái, từng người im lặng không lên tiếng.
Đà Dư luôn luôn là người đáng tin nhất trong Nhân Hoàng các triều đại, thành tựu thuật số của hắn có thể nói là thiên hạ vô song, mà bây giờ đối mặt với Tần phách thể, thành tựu thuật số của hắn xuất hiện sai lầm.
Khi đối mặt với “phách thể” như Tần Mục, bất kỳ một sai lầm nào, tạo thành kết quả đều sẽ khiến bọn họ mất hết mặt mũi.
Vì lý do an toàn, bọn họ tình nguyện không tin thuật số tu vi của Đà Dư Nhân Hoàng.
Đà Dư Nhân Hoàng tức giận công tâm, thả người từ trên cầu nhảy xuống, cả giận:
- Các ngươi không tin ta sao? Ta còn có thể sai lầm nữa sao? Ta hiện tại lại xuống đánh tiểu tử này tàn phế cho các ngươi nhìn!
- Đại La Thiên Tinh Chưởng Lực!
...
Trên cầu, Nhị tổ không nhanh không chậm nói:
- Các ngươi nhìn đi, ta đã nói hắn tính toán sai lầm đúng không? Hiện tại trôi rồi. Chúng ta nếu như tin hắn, hiện tại trôi đi chính là chúng ta.
Tam tổ và các Nhân Hoàng khác tràn đầy đồng cảm, Thanh Ninh Nhân Hoàng thò đầu ra, nhìn có chút hả hê nói:
- Sư phụ, ngài tính toán sai chỗ nào?
Đà Dư Nhân Hoàng sống không còn gì lưu luyến, sững sờ nói:
- Nguyên thần. Ta đối với cường độ nguyên thần của hắn đã tính toán sai lầm, nguyên thần của hắn còn mạnh hơn so với ta dự đoán... Ta cảm thấy, ta nhìn nhầm hắn!
Hắn từ trong nước nhảy lên một cái, toàn thân ướt nhẹp rơi vào trên cầu, mặt mày hớn hở:
- Lần này ta nhất định sẽ không tính toán sai lầm, nhất định có thể tính ra chỗ sơ hở của hắn! Các ngươi tin ta một lần là được!
Nhân Hoàng các triều đại đều cười ha hả, ánh mắt Thanh Ninh Nhân Hoàng chớp động:
- Nếu sư phụ nhìn thấu sơ hở của hắn, như vậy sư phụ xuống lần nữa đánh bại tiểu tử thối này, chúng ta hò hét trợ uy cho sư phụ!
Đà Dư Nhân Hoàng lấy ra linh binh bàn tính, vỗ xuống đầu:
- Làm đệ tử, không nói tới mặt tốt của sư phụ, trái lại hả hê, cười trên nỗi đau của người khác! Ta dạy ngươi cái gì? Dạy ngươi thuật tính, ngươi lại học âm luật! Ngươi xuống thay ta đánh hắn trút giận!
Thanh Ninh quay đầu nhìn về phía Khổng Hiền Nhân Hoàng, đạp Khổng Hiền Nhân Hoàng một cước xuống cầu đi:
- Ta dạy cho ngươi âm luật, ngươi lại luyện cái gì Ngôn Xuất Pháp Tùy? Ngươi xuống thay ta đánh hắn!
Khổng Hiền Nhân Hoàng nhìn thấy được Tần Mục vọt tới, vội vàng xua tay, lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Tần Nhân Hoàng thật sự là phách thể, không cần đánh.
Tần Mục vội vàng thu tay lại, cười nói:
- Ta cũng không phải kẻ hiếu chiến, chẳng qua là cảm thấy đạo pháp thần thông của các vị tổ sư và sư tổ còn có khả năng tiến thêm một bước. Chỉ có điều, đạo pháp thần thông của các vị tổ sư và sư tổ quả thật cường đại, nếu có thể tiếp tục mở rộng uy năng, tất nhiên vượt xa trước đây. Nhất là Khổng Hiền tổ sư Ngôn Xuất Pháp Tùy, cực kỳ không tầm thường, là thần thông kỳ diệu nhất ta đã gặp qua!
Khổng Hiền Nhân Hoàng không khỏi cảm thấy tâm hoa nở rộ, vui mừng vô cùng nói:
- Ngươi cũng cảm thấy thần thông của ta không tầm thường?
Tần Mục gật đầu, hai tay đan xen, đi ở trên mặt sông, khoa tay múa chân tạo ra phong thái, nói:
- Ta thấy tổ sư tập kích bất ngờ Thanh Ninh tổ sư, sử dụng một chiêu này, trực tiếp phong ấn Thanh Ninh tổ sư, không biết là thần thông gì?
- Đây là Phong Tự quyết!
Khổng Hiền Nhân Hoàng nói tới thần thông của mình, tranh luận vô cùng hưng phấn. Tự mình chỉ điểm cho Tần Mục, truyền thụ cho hắn một chiêu Phong Tự quyết này nên phát động nguyên khí như thế nào, nên phát ra tiếng như thế nào, nói:
- Ngôn Xuất Pháp Tùy, mấu chốt ở chỗ thần thông sóng âm và thần thông phù văn. Thân pháp bộ pháp công pháp âm ba thần thông hòa làm một thể, lại thêm nguyên khí phù văn trận liệt, mới có khả năng phát động! Ngươi xem!
Hắn phát động nguyên khí của mình, bước chân di chuyển hai vòng, hai tay đan xen, nguyên khí bạo phát, quát:
- Phong!
Âm thanh vừa ra, nguyên khí của hắn giống như vẩy mực ở dưới chân hình thành một chữ Phong cực lớn. Tần Mục nhất thời thấy trước mắt tối sầm, bên tai không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, năm giác quan hoàn toàn đóng kín, thậm chí ngay cả nguyên khí của mình cũng không có cảm ứng.
Sau một khắc, loại cảm giác năm giác quan bị phong ấn mới biến mất.
- Thật là thần thông!
Tần Mục hưng phấn không thôi, thỉnh giáo về phía Khổng Hiền Nhân Hoàng. Sau một lúc lâu, hắn lúc này bắt đầu thử, cũng thi triển ra Phong Tự quyết, quát:
- Phong!
Dưới chân của hắn, trong con sông nhất thời hiện ra một chữ Phong cực lớn.
Khổng Hiền Nhân Hoàng ngẩn người một lát:
- Học được nhanh như vậy sao? Tuyệt học suốt đời của ta, hắn học một lần lại biết? Lẽ nào thế gian này thật sự có phách thể? Phách thể thật sự không phải là Tô tiểu tử biên soạn ra sao?
Hắn có chút không tin. Sau khi thôn trưởng tiến vào Phong Đô, xem chuyện lừa dối Tần Mục nói hắn là phách thể trở thành thành tựu lớn nhất trong cả đời mình, rất kiêu ngạo, không giấu diếm Nhân Hoàng các triều đại.
Có thể nói, tất cả Nhân Hoàng ngoại trừ Tần Mục ra, đều biết phách thể là giả, duy nhất chỉ có Tần Mục bị giấu diếm.
Mà bây giờ, Khổng Hiền Nhân Hoàng lại cảm thấy Tần Mục thật sự có thể là phách thể.
- Ta lại truyền cho ngươi Lực Tự quyết.
Ánh mắt Khổng Hiền Nhân Hoàng chớp động, truyền thụ Lực Tự quyết cho Tần Mục, Tần Mục lại ở trong thời gian thật ngắn nắm giữ Lực Tự quyết. Lúc phát động Lực Tự quyết, phía sau lưng hắn hiện ra chữ Lực do phù văn trận pháp tạo thành. Đồng thời kèm theo âm luật chữ Lực, hắn kích phát uy lực của phù văn trận pháp, khiến cho lực lượng thân thể của hắn nâng cao lên gấp mấy lần.
Khổng Hiền Nhân Hoàng không khỏi kinh ngạc. Trong khoảng thời gian ngắn nắm giữ Ngôn Xuất Pháp Tùy căn bản là chuyện không có thể làm được, hắn năm đó khai sáng ra thần thông Ngôn Xuất Pháp Tùy, là ở thời kì trung niên. Hắn theo Thanh Ninh Nhân Hoàng tu hành, ở trên âm luật có thành tựu kinh người, nhưng muốn thoát khỏi con đường của Thanh Ninh Nhân Hoàng, vì vậy khổ đọc nghiên cứu. Lại ở trên phương diện thư họa, phù văn, trận pháp, thân pháp, bộ pháp, quyền pháp cũng lấy được thành tựu cực cao.
Hắn dùng thời gian mấy chục năm, thông hiểu sở học của mình, lúc này mới khai sáng ra tuyệt học Ngôn Xuất Pháp Tùy. Hắn tiếp nhận chức vụ Nhân Hoàng, quản lý Nhân Hoàng ấn, giang hồ các môn các phái đối với hắn cũng kính nể, e sợ ba phần.
Tần Mục ở trong giây lát ngắn ngủi lại nắm giữ Ngôn Xuất Pháp Tùy, chẳng phải là nói hắn ở trên phương diện thư họa, phù văn, trận pháp, thân pháp, bộ pháp, quyền pháp có thành tựu cũng cực cao sao?
Cho dù Tần Mục ở những phương diện này đều có thành tựu cực cao, nhưng ở trong thời gian ngắn như vậy nắm giữ tuyệt học hắn phải mất mấy chục năm thời gian mới dung hợp hội tụ ra, điều này cũng tránh không được quá kinh người.
Tần Mục lại từ chỗ hắn học Định Tự quyết, Định Tự quyết là đánh ra một chưởng, một chữ Định hơn trượng xuất hiện ở trước người. Định Tự quyết cũng bị hắn đơn giản nắm giữ.
Trong lòng Khổng Hiền Nhân Hoàng càng thêm chấn động kinh ngạc.
Đột nhiên, giọng nói của Tam tổ truyền đến:
- Tiểu Tần tử, ngươi tới học ta một chiêu này!
Khổng Hiền Nhân Hoàng từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh giấc, nhìn lại xung quanh, lúc này mới phát hiện rất nhiều Nhân Hoàng chẳng biết lúc nào đã từ trên cầu đi xuống, tập trung ở bên cạnh họ. Cho dù là đám người Lam Phách, Ý Sơn, Tề Khang trôi theo dòng sông, lúc này cũng tập trung ở đây, đều nhìn chằm chằm vào Tần Mục, ánh mắt có chút quỷ dị.
Khổng Hiền Nhân Hoàng không giải thích được ý của bọn họ, lui qua một bên.
Tam tổ giơ bàn tay lên, trầm giọng nói:
- Chiêu này của ta gọi là Tố Âm Dương Phiên Thiên Thủ, lòng bàn tay là âm, mu bàn tay là dương. Trái và phải có thể làm góc bù, cũng có thể hai âm hai dương, âm dương lật trời.
Hắn cẩn thận giảng giải con đường hành công một lần, trở tay một ấn, nhất thời chân nguyên thuần dương giống như sét đánh. Trên mặt sông liên tiếp có lôi quang ầm ầm ầm nổ vang, liên tục trên dưới một trăm tiếng, hơn mười dặm. Chưởng lực thuần dương bạo phát, sóng biển vọt lên mấy cao mười trượng.
Bàn tay của Tam tổ một lần làm âm ấn. Nước sông nổ mạnh, bắn lên giữa không trung còn chưa rơi xuống, lại nhất thời đông lại, trên mặt sông hóa thành từng gốc tượng băng chói lòa.
- Ngươi đi thử một chút.
Tam tổ thu thế, nhìn về phía Tần Mục nói.
Tần Mục cẩn thận suy nghĩ một hồi, đột nhiên bước ra một bước, trở tay làm dương ấn. Trên mặt sông cũng có một chuỗi nổ lớn, công kích đến hơn mười dặm bên ngoài, lập tức lật tay làm âm ấn. Chưởng lực phun ra, nước sông vừa nổ ra nhất thời đóng băng ngưng kết.
Tam tổ nhíu chân mày, không nói gì.
- Tần tiểu tử, tới học ta một chiêu này!
Ngũ tổ đi lên trước nói:
- Một thức này của ta là Ngũ Lôi Kình Thiên Chung, là kết hợp lôi pháp cùng quyền pháp!
Thân thể hắn thoáng động, quyền ấn đánh ra, nhất thời từng tiếng chuông vang lên. Lôi quang quấn toàn thân, hình thành một cái chuông lớn trong suốt, theo đầu quyền của hắn đánh ra, tiếng chuông chấn động mạnh.
Ngũ tổ đại khai đại hợp, quyền cước vô cùng dứt khoát lưu loát, đơn giản nhưng hữu hiệu, bất kỳ một quyền một cước nào cũng làm cho tiếng chuông chấn động. Xung quanh người Ngũ Lôi Kình Thiên Chung đã chợt lớn chợt nhỏ, không ngừng chấn động, bạo phát ra uy năng cũng khác nhau, có một loại ý cảnh và hàm xúc khác nhau.
Hắn thu thế, lại truyền thụ Ngũ Lôi Kình Thiên Chung của mình cho Tần Mục, sau đó lộ ra vẻ chờ mong.
Tần Mục trầm ngâm một lát, đột nhiên hai tay giơ lên cao, lôi quang trở lại trên không trung. Hắn một quyền một cước, lực đạo vạn quân, vô cùng nặng nề. Tiếng chuông chấn động không dứt, Ngũ Lôi Kình Thiên Chung cũng tự chấn động không ngừng, uy năng theo quyền cước của hắn công kích về phía bốn phương tám hướng.
- Giống nhau như đúc!
Ngũ tổ hé mắt, thở hắt ra một hơi.
- Trở lại học một chiêu của ta!
Ý Sơn Nhân Hoàng tiến lên, nói:
- Thần thông của ta cùng công pháp của ta tương xứng, nguyên khí với quỹ tích vận hành khác nhau hóa thành thần thông khác nhau, thần thông bạo phát mới có uy năng kinh người. Chiêu này của ta gọi là Tố Thiên Động Ngân Hà Quải Bích Tiêu!
...
Trong lúc vô tình, Tần Mục gần như học hết một chiêu hai thức thần thông chiêu pháp của ba mươi bốn vị Nhân Hoàng. Bất kỳ thần thông chiêu pháp nào, hắn đều vừa học lại viết khiến cho có hình có dạng, dưới cảnh giới tương đồng, uy lực cũng hoàn toàn không kém hơn.
Sắc mặt Nhị tổ nghiêm trọng, nhìn đám người Tam tổ. Đám người Tứ tổ, Tam tổ, lặng lẽ gật đầu.
- Tần Nhân Hoàng, ngươi đi vào trong thành một vòng đi.
Nhị tổ cười nói:
- Nghe Tiểu Tô tử nói, ngươi cũng là giáo chủ của Thiên Ma giáo. Khó có được một lần tới đây, không bằng đi Thiên Ma giáo bên kia gặp giáo chủ Thiên Ma giáo các ngươi đời trước.
Tần Mục vui vẻ nói:
- Ta cũng đang có quyết định này!
Nhị tổ thu hồi Giữa Sinh Tử, sông lớn cầu dài thuyền hoa chợt vù một tiếng chảy vào trong tay áo của hắn, Tần Mục lập tức từ thân thể máu thịt hóa thành bộ xương khô mặc trang phục. Hắn hỏi rõ vị trí chỗ các giáo chủ Thiên Ma giáo các đời, xong nói lời cáo lỗi với các vị Nhân Hoàng, lúc này mới vào trong thành, đi về phía bên kia.
Đám người Nhị tổ vừa Nhân Hoàng các triều đại đáp xuống trong Ngũ Dương Thần điện, mọi người nhìn nhau, lại thu hồi ánh mắt.
- Có phàm thể như vậy sao? Ta không tin!
Tề Khang Nhân Hoàng thở hắt ra một hơi, lắc đầu nói:
- Đánh chết ta cũng không tin!
- Ta cũng không tin.
Lam Phách Nhân Hoàng lộ ra vẻ khó tin, nói:
- Nhân Hoàng các triều đại chúng ta tính tình đều ngang ngược giống như con lừa. Ai cũng không chịu học sư phụ, đều muốn đi ra con đường của mình nên một mạch Nhân Hoàng điện chúng ta căn bản không có một bộ tuyệt học nào có truyền thừa có trật tự, mỗi người đều phải làm ra một bộ của mình! Công pháp khác nhau, thần thông khác nhau, ai có thể học được công pháp thần thông của chúng ta, vậy thật sự kỳ quái!
- Nhưng hắn lại học được, hơn nữa sử dụng thời gian không lâu. Chính là ở trên mặt sông chúng ta truyền thụ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn lại học được. Hơn nữa vận dụng thành thạo, tinh diệu được giống như là tốn trên dưới một trăm năm khổ công vậy.
Nhị tổ than thở:
- Ta nghi ngờ, hắn thật sự là phách thể. Tiểu Tô tử có khả năng trời xui đất khiến gặp may. Nói không chừng, hài tử hắn từ nhỏ lại không coi trọng, thật sự là phách thể độc nhất vô nhị.
Mọi người hoài nghi, Tề Khang Nhân Hoàng thử dò xét nói:
- Các ngươi cảm thấy có khả năng là Tô tiểu tử cố ý lừa gạt chúng ta hay không? Hắn biết rất rõ ràng Tần tiểu tử lại là phách thể chân chính, cố ý nói là lừa gạt hắn, kì thực là lừa gạt chúng ta, khiến cho chúng ta xấu mặt mất mặt?
- Có khả năng này!
Ý Sơn Nhân Hoàng chợt vỗ đùi, kêu lên:
- Tiểu tử ngươi chính là loại phong cách này! Hắn là đồ đệ của ngươi, hắn khẳng định cũng là loại phong cách này, lừa gạt người chết không đền mạng!
Tề Khang Nhân Hoàng bóp nắm đấm rắc rắc, cười lạnh nói:
- Tiểu tử này đi tìm Sơ tổ, đợi đến khi hắn trở về, xem ta trừng trị hắn thế nào!
- Là xem chúng ta trừng trị hắn thế nào!
Mọi người đồng thời cười lạnh.
Mà vào lúc này, sâu bên trong Đại Khư từng bí cảnh ở trong bóng đêm tản ra ánh sáng u ám, thôn trưởng phiêu phiêu đãng đãng, đi qua một chỗ di tích cổ xưa, đi tới một thiên địa kỳ diệu khác. Đi một lúc lâu, cuối cùng hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Ở phía trước hắn là một dãy nhà cổ xưa, có vẻ cổ kính và dị vực mà thời đại này không có.
Hắn tìm kiếm một lát, cuối cùng tìm được người mình muốn tìm.
Người kia đứng ở trước một tấm bia đá bên cạnh cung điện, đang quan sát văn tự trên tấm bia.
- Sơ tổ đang nhìn cái gì?
Thôn trưởng hiếu kỳ nói.
- Nơi này là di tích cuối cùng của thời đại Thượng Hoàng. Sau khi thời đại Thượng Hoàng Thiên Đình bị huỷ diệt, tàn quân trốn đến nơi này, xây dựng lại Thượng Hoàng Thần Vực. Ở đây tương đương với quê hương không lo nghĩ của bọn họ, chỉ là sau lại vẫn bị huỷ diệt. Ta đang tìm lịch sử của bọn họ.
Sơ tổ không quay đầu lại, nói:
- Bọn họ lưu lại quá ít ghi chép, nhưng ta vẫn tìm được cái này.
Thôn trưởng hơi ngẩn ra, nhìn về phía tấm bia đá:
- Trên bia ghi lại gì vậy?
- Lời đồn đại về phách thể ở bốn vạn năm trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.