Mục Thần Ký

Chương 496: Một tấm bia sinh tử




Tần Mục, cái rương, Long Kỳ Lân, cùng với bộ xương khô bay múa đầy trời xôn xao đập xuống phía dưới. Trong lòng Tần Mục tuyệt vọng, hắn vốn định không phát ra bất kỳ âm thanh nào, như vậy có khả năng tránh né nhĩ lực biến thái của Tinh Ngạn. Người định không bằng trời định, hiện tại tính toán của hắn có thể nói là hoàn toàn ngâm nước nóng.
Ầm ầm ầm, bọn họ rơi vào trong đống loạn xương.
Xung quanh là một đám bộ xương khô hô to gọi nhỏ, nói nhao nhao ồn ào, tranh luận là ngươi đụng nát xương chậu của ta hay là ta đụng nát xương đùi của hắn. Còn có tiếng cướp giật xương sườn, tiếng tranh cãi ầm ĩ vô cùng.
Đột nhiên có vài bộ xương khô đánh nhau, không biết từ nơi nào cầm tới gậy xương, xung quanh đánh loạn, đập sọ não đến ầm ầm phát ra tiếng.
Tinh Ngạn trừ phi là người điếc, bằng không căn bản không gạt được lỗ tai của hắn.
Tần Mục lảo đảo đứng dậy, mờ mịt nhìn bốn phía, sương mù dày đặc vừa rồi vô cùng nồng đậm ở chỗ này trở thành nhạt hơn rất nhiều, trong không gian có thêm chút sáng.
Hắn nhìn lại về phía đông, không khỏi dại ra.
Chỉ thấy trong sương mù, một thế giới xương trắng mênh mông mịt mờ đang bay nhanh di chuyển, xuất hiện ở giữa Đại Khư, cùng thế giới Đại Khư trùng điệp.
- Ngươi đạp phải ta...
Dưới cái rương, một âm thanh yếu ớt nói.
Cái rương bị dọa đến nhảy dựng lên, đợi nhìn thấy được phía dưới chính là một đống xương, cái rương không khỏi vui vẻ, hoan thiên hỉ địa mở rộng cái rương, nuốt đống xương biết nói này vào trong rương.
Sau khi nó bị Tần Mục hoán linh u, rất thích thu thập, tàng trữ những thứ kỳ quái.
- Quỷ à.
Lông và mảnh vảy toàn thân Long Kỳ Lân dựng đứng, thân thể cứng ngắc. Đợi nhìn thấy được khắp núi đồi đều là xương khô, thân thể béo mập của nó một lần nữa chổng vó, đạp đạp.
Cái rương nhìn thấy hắn đã chết liền muốn nuốt hắn vào, cái rương nuốt trước từ đuôi, nuốt đến mông, Long Kỳ Lân đạp chân, nén giận khẽ nói:
- Đừng náo loạn, ta đang giả bộ chết.
- Phong Đô, nơi này là thế giới bên ngoài Phong Đô...
Tần Mục nhìn thấy được trong thế giới nhanh chóng di chuyển, thế giới này trùng điệp cùng hiện thực. Trong hiện thực sông núi dường như biến mất khỏi thế gian vậy, vô cùng quỷ dị.
Trong lòng hắn thoáng động, đá đá Long Kỳ Lân, nói:
- Rồng béo đứng lên, bản lĩnh ngươi giả chết không bằng Linh nhi, lại không đứng dậy, những bộ xương khô lại muốn đi qua ăn thịt.
- Thịt, thịt!
Dưới thân của Long Kỳ Lân, có một con bộ xương khô ngửi thấy được mùi thịt, không khỏi vui vẻ ra mặt, mở cái miệng lớn ra chắn cái chân của Long Kỳ Lân.
- Thịt! Thịt!
Trong biển bộ xương khô, vô số xương khô hưng phấn, chạy nhanh về phía bên này, cuồng nhiệt vô cùng. Trong bộ xương khô chạy nhanh dâng lên một sóng xương khô cao tới trăm trượng.
Ầm.
Sóng xương khô ngã xuống, sau đó vô số bộ xương khô lăn đến cùng nhau, biến thành một người khổng lồ xương trắng chạy như điên, hưng phấn đến đây ăn thịt.
- Ta không có thịt, cho ta thịt của các ngươi!
- Lưu cho ta một miếng da, da của ta thối rữa!
Long Kỳ Lân vội vàng phi thân qua, nhào tới trên người đám xương khô khiến chúng bị ép tới nát bấy. Nhìn thấy bức cảnh tượng này, nó lại có phần khiếp sợ đến mức ngất đi.
Toàn thân của Tần Mục có phật quang cường đại phóng ra, phía sau hiện ra một vị ảo ảnh phật lớn bạch ngọc. Bộ xương khô khổng lồ nhất thời sụp xuống, các bộ xương chạy tứ tán.
- Không thể ăn, là thiếu niên con lừa ngốc lần trước! Chạy mau!
Tần Mục không nói gì, lấy ra một kim tệ, chiếu về phía biển sương mù dày đặc. Một chiếc thuyền cô độc chính là đang từ trong sương mù đi tới.
- Tất cả cút ngay!
Giọng nói của Tinh Ngạn từ phía xa truyền đến, hắn đã thu hồi hai mắt mình. Cũng dựa theo âm thanh xông vào nơi đây, nhanh chóng tiếp cận về phía bên này, ép nát vô số bộ xương khô nhào tới trên người hắn, bay đi.
Dưới cơn thịnh nộ, một đòn của hắn lại san phẳng núi xương khô, đánh nát vô số xương khô, lao về phía Tần Mục với uy thế ngập trời, khí thế kiêu ngạo ngập trời tới mức nào.
Tần Mục nhiều lần khiến cho hắn gặp khó khăn, trong lòng hắn không nhịn được sinh ra tức giận không hiểu nổi, một lòng muốn loại bỏ kẻ năm lần bảy lượt trêu cợt mình.
Tần Mục vội vàng phát động thần thông truyền tống, cuốn theo cái rương đang thu thập xương khô kỳ quái và Long Kỳ Lân run lẩy bẩy, phóng về phía chiếc thuyền ở trong sương mù như ẩn như hiện.
- Chiêu thức giống nhau còn muốn sử dụng ra lần thứ hai? Xuống đây cho ta!
Một con mắt của Tinh Ngạn bay tới trên cao chiếu một cái, phù văn truyền tống của Tần Mục nhất thời bị cắt vỡ. Hắn cùng cái rương và Long Kỳ Lân từ không trung xuất hiện, ngã xuống biển sương phía dưới.
Trong biển sương, yêu ma quỷ quái cuồn cuộn, hưng phấn khác thường, nhưng vào lúc này chiếc thuyền cô độc trong lúc bất chợt xuất hiện ở nơi đám người Tần Mục rơi xuống, đón được bọn họ.
- Tinh Ngạn sư huynh, đã lâu không gặp?
Người chèo thuyền chống thuyền nâng mũ lên, lộ ra bộ xương không máu thịt, âm trầm cười nói.
Tinh Ngạn đuổi tới bên bờ, hơi ngẩn ra, dừng bước lại, không thể nhận ra hắn, nghi ngờ nói:
- Ngươi là người nào?
- Tinh Ngạn sư huynh không nhận biết Lăng Cảnh đạo nhân? Ngươi trước đây đuổi giết ta khắp nơi, muốn đoạt thần huyết của ta mà nay lại quên mất không còn một mảnh, thật khiến cho người ta thương tâm.
Người chèo thuyền động vào cái thanh trúc cao, đẩy thuyền đi xa, cười nói:
- Nơi này là địa giới của Phong Đô, Tinh Ngạn sư huynh là một người sống, vẫn mời trở về đi, ở đây không phải là nơi ngươi có thể đặt chân.
Tinh Ngạn thu hồi hai tròng mắt, bước chân vào biển sương. Phía dưới nhất thời có mây mù bốc lên, có yêu ma quỷ quái làm mưa làm gió, rục rịch.
Trong sương mù yêu ma quỷ quái vô cùng cường đại nhưng mà hắn lại không sợ hãi chút nào, tiếp tục đuổi về phía thuyền cô độc, thản nhiên nói:
- Nếu người sống không thể đặt chân, như vậy vì sao bọn họ có thể lên thuyền? Lăng Cảnh đạo hữu, chúng ta coi như là quen biết một hồi, gạt ta như vậy không tốt lắm đâu!
Tốc độ của hắn cực nhanh, cho dù là ở trong biển sương vô cùng quỷ dị này vẫn giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ vậy. Chiếc thuyền cô độc này hoàn toàn không có thể bỏ hắn lại, trái lại khoảng cách đang dần dần kéo gần.
- Ngươi có tiền sao?
Lăng Cảnh đạo nhân thản nhiên nói:
- Có tiền có thể sai khiến quỷ đẩy thuyền, hắn có tiền có thể trả tiền thuyền, tất nhiên có thể leo lên thuyền của ta, cũng tự nhiên có thể tiến vào Phong Đô. Ngươi không có tiền, chỉ có thể uống gió tây bắc. Trở về đi, Phong Đô thật không phải là địa phương ngươi có thể tới, nơi này có quá nhiều tồn tại xuất sắc ngươi đã đắc tội.
Tinh Ngạn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên trong biển sương có yêu ma quỷ quái cực lớn lao lên, kéo hắn vào trong biển sương mù.
Trong chiếc thuyền cô độc, Long Kỳ Lân bị dọa cho giật mình, vội vàng ghé vào mạn thuyền thò đầu xem. Lăng Cảnh đạo nhân giơ gậy trúc lên cao nhẹ nhàng đẩy đầu hắn quay về trong thuyền, cười nói:
- Đồ ngu xuẩn, phía dưới có vài thứ khủng khiếp không nói đạo lý, cẩn thận cắn rơi cái đầu của ngươi.
Hắn còn chưa nói dứt lời, đột nhiên biển sương run rẩy kịch liệt, trong biển truyền đến tiếng gào thét của quái vật. Tiếp theo trong sương mù từng ngọn núi lớn cũng tự lắc lư kịch liệt, tạo thành núi lớn chính là xương trắng, những xương trắng lập tức hóa thành người khổng lồ, phân tán ra bốn phía tránh né.
Long Kỳ Lân vội vàng ghé vào trong khoang thuyền, hai cái móng vuốt che mắt, len lén nhìn xung quanh qua khe của móng vuốt.
Trong biển sương mù chiến đấu càng thêm kịch liệt, dâng lên sóng to gió lớn cũng khiến chiếc thuyền này của bọn họ dâng lên thật cao, từ đỉnh sóng rơi xuống.
Tần Mục phát động Cảnh Tiêu Thiên Nhãn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được trong biển sương mù không chỉ một con yêu ma quỷ quái cực lớn đang cùng Tinh Ngạn chém giết. Hắn không nhịn được trong lòng giật mình, thở hắt ra một hơi, khen:
- Tinh Ngạn thật là giỏi!
Lăng Cảnh đạo nhân hóa thành bộ xương khô phe phẩy cây gậy trúc, thâm trầm cười nói:
- Hắn tự nhiên rất giỏi. Chỉ có điều, hắn ở chỗ này ầm ĩ không làm ra được cái gì. Biển sương là do oán khí của những người chết vì tại họa ở cuối thời kì Khai Hoàng tập trung thành. Những người này sau khi chết, không thể vào Phong Đô, không có cách nào sống thật tốt nên oán niệm của bọn họ tập trung, hóa thành yêu ma quỷ quái trong biển, ngăn cản bất kỳ người nào dám cả gan xông vào Phong Đô. Thời kì cuối của thời đại Khai Hoàng, trong Đại Khư chết quá nhiều người, những yêu ma quỷ quái thực lực cũng có thể so với Thần Ma.
Tần Mục hơi ngẩn ra:
- Những bộ xương khô này là những người chết do thiên tai bạo phát ở cuối thời kỳ Khai Hoàng sao? Bọn họ vì sao không thể vào Phong Đô?
- Phong Đô chỉ lấy có tác dụng với hồn.
Trong cái đầu xương khô của Lăng Cảnh đạo nhân, hai ngọn lửa phát ra ánh sáng u ám:
- Bọn họ vô dụng, không đạt được điều kiện tiến vào Phong Đô. Muốn đi vào Phong Đô, cần phải có thực lực như Thần Ma vậy, lại tính là ta, cũng chỉ là miễn cưỡng hợp điều kiện của Phong Đô. Bọn họ chỉ có thể tập trung ở bên ngoài Phong Đô, không có cách nào vượt qua biển sương này.
Sắc mặt Tần Mục cổ quái, biển sương là những bộ xương khô oán khí hình thành, oán niệm của bọn họ hình thành yêu ma quỷ quái. Chuyện kết quả là bọn họ trái lại bị oán khí oán niệm của mình ngăn cản ở chỗ này!
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
- Diêm vương thật ra có lòng muốn dẫn độ bọn họ, chỉ là Phong Đô quá nhỏ. Hơn nữa, Phong Đô vẫn phải đề phòng U Đô.
Lăng Cảnh đạo nhân hiển nhiên biết rất nhiều bí ẩn, chỉ là không muốn nhiều lời. Hiện tại hắn cũng là người đã chết, chỉ có thể thân ở trong Phong Đô, ở vào một loại có trạng thái quỷ dị sống không ra sống chết không ra chết.
Tần Mục cũng nhìn không ra hiện tại hắn rốt cuộc xem như là sống sót hay đã chết.
Nếu nói hắn đã chết, hắn tiến vào sinh giới người chết lại sinh ra thân thể. Nếu nói hắn còn sống, hắn rời khỏi Phong Đô lại sẽ lập tức thân chết đạo tiêu không còn tồn tại.
Dưới biển sương, động tĩnh càng lúc càng kịch liệt, hiển nhiên Tinh Ngạn cùng yêu ma quỷ quái trong biển sương mù tranh đấu cũng càng thêm kịch liệt, người xem hãi hùng khiếp vía.
Không thể không nói, Tinh Ngạn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù là đối mặt với yêu ma quỷ quái do những oán niệm này sinh ra, hắn vẫn có thể chống lại chúng.
- Tên biến thái này...
Lăng Cảnh đạo nhân liếc mắt nhìn về phía trong biển sương mù, chỉ thấy Tinh Ngạn và quái vật trong biển đã xông tới trên biển. Những yêu ma quỷ quái đó lao vút vào trong mây, so với núi bộ xương khô xung quanh ngược lại còn muốn khổng lồ hơn, lực công kích phải nói là đáng sợ vô cùng, nhưng mà Tinh Ngạn càng đáng sợ hơn.
- Tần Nhân Hoàng, nhanh lên bờ.
Lăng Cảnh có năng lực quan sát cao minh, nói:
- Hắn rất nhanh lại thoát khỏi sự vây khốn. Còn nữa, lần trước ta cho mượn bốn đồng tiền Phong Đô, thên số tiền đi thuyền lần này, tổng cộng năm cái.
Tần Mục lấy ra năm cái kim tệ Phong Đô, Lăng Cảnh đạo nhân nhận lấy kim tệ, lười biếng duỗi thắt lưng cười nói:
- Bọn họ đều là người có cấp trên, vừa tiến đến lại có thể đi vào Phong Đô hưởng phúc, ta còn phải kiếm tiền, chờ có đầy đủ tiền mới có thể đi vào Phong Đô. Muốn ở Phong Đô có một chỗ đặt chân nhỏ nhoi, cần phải dùng nhiều tiền.
Hắn đẩy thuyền đi xa, biến mất ở trong biển sương mù, âm thanh từ trong sương mù truyền đến:
- Phong Đô đối với loại người sống như ngươi cảm thấy rất hứng thú. Ngươi giúp những người chết đó làm một việc, bọn họ sẽ trả kim tệ Phong Đô làm thù lao cho ngươi, như vậy ngươi liền có thể bình thường qua lại Phong Đô. Ta trước đây chính là làm như thế.
Tần Mục vội vàng dẫn theo Long Kỳ Lân và cái rương nhanh chóng chạy về phía Phong Đô.
Cũng không lâu lắm, hắn cuối cùng đi tới cột mốc biên giới giữa người sống và người chết, hắn không khỏi thở phào một cái.
Nhưng vào lúc này, phía sau hắn truyền đến một tiếng nổ, Tinh Ngạn cuối cùng thoát khỏi những yêu ma quỷ quái đó, lao ra khỏi biển sương, đáp xuống trên ụ tàu.
Sắc mặt của Tần Mục thoáng đổi, nhanh chóng nhảy vào sinh giới của người chết, chạy về phía trước điên cuồng.
Long Kỳ Lân cũng chạy như điên, chạy lại chạy, lại nhìn thấy được bên cạnh không thấy cơm chủ của mình, chỉ còn lại một chính là bộ xương khô đang ra sức chạy nhanh.
Bộ xương khô này còn mặc trang phục của Tần Mục.
Long Kỳ Lân sởn tóc gáy, phát ra tiếng thét chói tai thê lương, lại vào lúc này, hắn nhìn thấy được mình cũng biến thành bộ xương khô.
Hai tay, hai chân của Long Kỳ Lân co quắp, té xỉu, lần này là đã thật sự hôn mê.
Tần Mục vội vàng dừng bước, đang muốn nắm lấy nó giơ lên chạy, đột nhiên hắn nhìn thấy được Tinh Ngạn cũng xông vào phạm vi sinh giới của người chết.
Ầm.
Trên cổ của Tinh Ngạn, trong lúc bất chợt lại hiện ra một cái đầu. Dưới nách của hắn đột nhiên lại chui ra một cánh tay, sau đó lại mọc ra bốn năm cái chân.
Tần Mục ngẩn người một lát, Tinh Ngạn cũng ngây người, tiếp theo chỉ nghe âm thanh bịch bịch bịch không ngừng truyền đến. Thân thể hắn lại mọc ra từng thân thể, xung quanh đầu mọc ra đầy đầu, không biết bao nhiêu thân thể ở từ trong cơ thể hắn chen chúc lao ra bên ngoài khiến cho hắn xuất hiện thêm hơn mười cánh tay, hơn mười cái chân, hai ba mươi cái đầu, còn có từng thân thể mọc ra.
Phù phù.
Tinh Ngạn ngã nhào trên đất, rất nhiều bàn tay ở xung quanh quào loạn. Từng cái đầu lắc lư, gào thét, hình như muốn từ trong thân thể giống như món thập cẩm này bò ra ngoài đi.
Bọn họ hiển nhiên có ý thức cũng không thống nhất, cũng không là một người mà hai ba mươi người tập trung cùng thân thể. Tất cả mọi người đều muốn bò ra bên ngoài, đều muốn rời đi.
- Sinh giới của người chết, sinh giới của người chết.
Tần Mục bỏ đi ý nghĩ chạy trốn, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra, đây mới là biện pháp kìm chế Tinh Ngạn. Thân thể này của Tinh Ngạn, sử dụng hai ba mươi thân thể của cường giả gần thành thần khâu thành, đến sinh giới của người chết, những vị trí biến mất sẽ xuất hiện...
Đột nhiên, trong bóng tối có một con chim lớn bay tới, rơi ở trên đỉnh núi phía trước, nghiêng đầu hiếu kỳ quan sát bọn họ.
- Người tới là Nhân Hoàng Tần Mục sao?
Con chim to kia vỗ nhẹ vào cánh, hóa thành một thần nhân đầu chim thân người. Nó thu hai cánh, mở miệng thốt ra tiếng người:
- Ngươi phạm tội, diêm vương tìm ngươi rất lâu!
Tần Mục kinh ngạc:
- Ta phạm tội? Ta thế nào lại không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.