Mục Thần Ký

Chương 474: Tồn tại tà ác




Ban Công Thố đứng trong gương nhìn khắp bốn phía, hắn nhìn một đám mặt cắt. Mặt bên kia của tấm gương chính là đại lục tan nát, ở giữa có một khoảng cách không thể vượt qua.
Cái gương này là dị bảo, là bảo vật hắn đạt được trong Đại Khư, thế giới trong gương có thể chồng chéo với thế giới hiện thực. Hơn nữa sẽ không bị người ta phát hiện, khuyết điểm duy nhất chính là không thể vận dụng đạo pháp thần thông.
Lúc trước, Ban Công Thố định sử dụng dị bảo này chạy trốn, nhưng không nghĩ đến có một ngày bản thân lại bị vây trong gương.
Hiện tại hắn đã không có khả năng chạy trốn, Tần Mục chặt đứt dây thừng, hắn chỉ có con đường nhảy ra khỏi gương. Nhưng khi hắn nhảy ra khỏi gương, tất nhiên sẽ bị Tần Mục dùng kiếm đâm xuyên tim.
- Tần giáo chủ không phải muốn giết ta, mà là muốn bắt ta nói chuyện một chút?
Ban Công Thố từ bỏ tính toán chạy trốn, hắn thử dò xét:
- Tại sao ngươi không nói sớm?
Tần Mục nhìn Ban Công Thố trong kính, dở khóc dở cười nói:
- Ta làm sao có cơ hội nói? Ngươi gặp mặt liền bỏ chạy, còn muốn đánh chết ta, ta không thể làm gì khác hơn phải đánh trả. Thật ra khi gặp mặt lúc nãy, không phải ta nói có bằng hữu từ phương xa tới vui quên cả trời đất sao? Ngươi nên biết khi đó ta tìm ngươi nói chuyện, không phải tới giết người. Cho nên ngươi việc gì phải…
Ban Công Thố suýt nữa hộc máu. Rõ ràng gia hỏa này nói có bằng hữu từ phương xa tới, còn không cút ra đây nhận lấy cái chết, hắn nói vui quên cả trời đất khi nào?
Nhưng hiện tại không thể phản bác, hiện tại tính mạng của mình đang nằm trong tay tiểu tử này nên phải tận lực hùa theo ý của hắn.
- Tần giáo chủ tấm lòng rộng rãi, lòng dạ to lớn, ta xưa nay rất bội phục ngươi. Tiểu đệ cũng chỉ đùa giỡn với ngươi một lúc mà thôi, muốn xem hùng phong của giáo chủ thế nào. Bây giờ ta đã kiến thức, quả nhiên không thể coi thường, ta tâm phục khẩu phục.
Trong kính, Ban Công Thố lau máu tươi trên khóe miệng, hắn ngồi trên mặt đất và cười nói:
- Lần này giáo chủ đường xa đến đây, không biết muốn nói cái gì?
- Nói về hư ảnh thần ma sau lưng ngươi đi.
Tần Mục nâng tấm gương lên, hắn cười nói:
- Ta và quốc sư muốn gặp hắn một lần, bái kiến vị thần thánh tiên hiền kia một chút, không biết Đại Tôn có thể cho cơ hội này hay không?
Sắc mặt Ban Công Thố thay đổi.
Thần ma sau lưng hắn chính là tượng thần ma trên tế đàn khi hắn bái hồn.
Tần Mục hỏi tung tích của thần ma kia, rất hiển nhiên cũng không phải là tính toán tiếp kiến thần thánh tiên hiền, mà là chuẩn bị tụ tập lực lượng diệt trừ thần ma.
- Tần giáo chủ, Tần Nhân Hoàng, ta làm sao quen biết nhân vật như thế?
Ban Công Thố vội vàng cười nói:
- Ngươi cũng biết bản lãnh của ta, người ti tiện như ta. Tần giáo chủ một tay có thể đánh hai người, ta làm sao có thể quen biết thần ma? Còn tung tích của thần ma, càng không phải cấp độ nhỏ yếu như ta có thể quen biết! Giáo chủ minh giám!
Tần Mục cầm tấm gương trong tay, một tay cầm kiếm đâm đâm vào trong cát, hững hờ nói:
- Đại Tôn nói không nhận ra thần ma kia, hiển nhiên ngươi đang nói dối. Không nhận ra thần ma kia, ngươi có thể mời người Thượng Thương tới đối phó ta? Có thể đưa tới Hư Sinh Hoa? Không nhận ra thần ma kia, ngươi có thể quen biết Chân Thiên lão mẫu? Đại Tôn, ngươi và ta không phải hài tử ba tuổi, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Ngươi thật sự không có tư cách biết những thần ma đó nhưng người sau lưng ngươi lại quen, hơn nữa hắn rất thân mật với ngươi. Ngươi thi triển vu pháp bái hồn, hư ảnh thần ma sau lưng xuất hiện. Tên thần ma kia là sư phụ hoặc sư tổ của ngươi, đúng hay không?
Ban Công Thố nhìn hắn cầm kiếm đâm vào cát, sắc mặt không ngừng biến ảo. Đột nhiên hắn đứng dậy đi tới đi lui trong gương, khó mà quyết định.
Thế nhân đều nói hắn là người khai sáng Lâu Lan Hoàng Kim cung, nhưng không biết có một người khác.
Thần ma kia có nguồn gốc với hắn, đối phương là người khai sáng Lâu Lan Hoàng Kim cung, cơ duyên xảo hợp Hoàng Kim cung rơi vào trong tay hắn.
Trong đó ẩn chứa rất nhiều chuyện cũ mờ ám.
- Hắn là sư tôn của ta.
Ban Công Thố dừng bước lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Mục bên ngoài kính, nói:
- Ngươi đoán được không sai, ta có thể liên hệ với Thượng Thương và quen biết Chân Thiên lão mẫu, quả thực có quan hệ với hắn. Nhưng ta khuyên ngươi không nên trêu chọc hắn, hắn quá tà ác!
Khóe mắt hắn co giật dữ dội, thấp giọng nói:
- Tần giáo chủ hẳn phải biết, ta đã đủ tà ác, nhưng so với hắn, ta chỉ là tiểu vu gặp đại vu. Ta là đệ tử của hắn, nhưng ta mỗi một lần sử dụng vu pháp bái hồn đều cần mượn lực lượng của hắn, ngươi biết không? Mỗi khi dùng loại vu pháp này một lần, ta sẽ hao tổn không ít tuổi thọ! Hắc hắc, hắn đối xử với đệ tử như vậy, huống chi là với người khác? Cho nên ta mới có thể không vận dụng loại vu pháp thần thông này.
Tần Mục không thay đổi sắc mặt, Ban Công Thố nói người kia tà ác? Thật sự là nói mơ giữa ban ngày, cũng không thể tin tưởng!
Nếu bàn về tà ác trong thiên hạ, có ai có thể vượt qua Ban Công Thố phóng độc toàn bộ thảo nguyên, độc chết vô số dân du mục thảo nguyên?
- Ta không biết tên thật của hắn, ta chỉ biết danh hào của hắn.
Ban Công Thố nói:
- Người khác gọi hắn là Ngỗi Vu Thần, ta cảm thấy hắn họ Ngỗi, nhưng người một mạch của chúng ta sẽ rất ít lộ ra tên họ thật của bản thân. Họ của hắn chưa chắc là họ thật.
- Ngỗi Vu Thần?
Tần Mục giật mình, Ngỗi quả thực là một họ, nhưng Ngỗi trong Ngỗi Vu Thần lại không phải là họ. Ngỗi, nếu chia tách chữ ra sẽ là chữ quỷ, chữ Ngỗi trong đó có lẽ không phải là học mà là chủng tộc?
Nếu là như vậy, chủng tộc của Ngỗi Vu Thần hẳn là Quỷ tộc.
- Nhưng giáo chủ muốn tìm hắn, chỉ sợ không có khả năng.
Ban Công Thố nói:
- Hắn đến từ thế giới khác, hắn đã rời khỏi thế giới này vào đời thứ nhất của ta.
Tần Mục quan sát vẻ mặt của Ban Công Thố trong gương, Ban Công Thố thản nhiên không giống giả mạo, nói:
- Tần giáo chủ không cần hoài nghi, ta không cần thiết giấu diếm ngươi. Ta rơi vào trong tay của ngươi, sống chết đều nằm trong tay ngươi. Nếu ta lừa ngươi, ta đạt được chỗ tốt gì?
Tần Mục suy nghĩ một lúc, hắn cười nói:
- Đại Tôn, ngươi lại lừa gạt ta.
Ban Công Thố bất đắc dĩ nói:
- Ta lừa ngươi như thế nào?
- Nếu như hắn thật rời đi, vì cái gì ngươi còn có thể thi triển vu pháp bái hồn? Hư ảnh phía sau ngươi, chẳng lẽ không phải hình chiếu nguyên thần của hắn?
Tần Mục mỉm cười nói:
- Ngươi cảm thấy, hắn có thực lực đưa hình chiếu nguyên thần của hắn tới thế giới này hay sao? Nếu như hắn có năng lực như thế, chúng thần thượng giới không cần hao tổn nhiều tâm tư như vậy. Đầu tiên hóa đá nhục thân của mình, sau đó lệnh chúng thần Thượng Thương khởi động thần khí diệt thế.
Sắc mặt Ban Công Thố thay đổi.
Tần Mục nhìn vào thiếu niên trong gương còn nhỏ hơn mình vài tuổi, hắn thản nhiên nói:
- Hơn nữa, hắn còn có thể tùy thời tùy chỗ cảm ứng được ngươi triệu hoán, hình chiếu xuất hiện giúp ngươi bái chết người khác. Ta không cảm thấy một pho tượng thần ma lại nhàn hạ như thế, cũng không cảm thấy vu thuật bái hồn có thể làm được như vậy mãi. Ngộ nhỡ đột nhiên có một ngày hắn hào hứng tới, không phải hình chiếu tới, ngươi cũng bị hại chết? Đại Tôn, tất cả mọi người là người thông minh, cho ta một câu câu nói thật, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.
Gương mặt Ban Công Thố không ngừng biến ảo, đột nhiên cười ha ha. Hắn vỗ tay thở dài, nói:
- Không hổ là Tần giáo chủ, nam nhân bị ta xem thành kình địch cả đời, muốn lừa gạt ngươi thật không dễ dàng. Không sai, hắn không hề rời đi. Hắn thật sự tính toán rời khỏi thế giới này nhưng hắn bị ta ám toán, cũng làm hắn trọng thương và phong ấn lại, sau đó tước đoạt nguyên thần của hắn.
Tần Mục trợn mắt lên, nội tâm khiếp sợ không nhỏ.
Ban Công Thố dương dương đắc ý, cười nói:
- Có hắn sư tất có danh đồ. Hắn dạy ta, ta học được tất cả, hơn nữa trò giỏi hơn thầy! Nhưng lão già kia không truyền cho ta phương pháp thành thần, khi đó ta đã già, ta sẽ chết già trong vài năm tới. Hắn lại không niệm tình cảm sư đồ. Hừ, lão già kia muốn giết ta, như vậy ta liền giết hắn trước! Rốt cuộc hắn muốn rời khỏi thế giới này, thượng giới ném thần quang tiếp dẫn xuống, ta ra tay vào thời điểm hắn bước vào thần quang tiếp dẫn.
Tần Mục cảm thấy nội tâm lạnh buốt.
Ban Công Thố cười nói:
- Ta dùng thần thông hắn truyền thụ nhiễu loạn thần quang tiếp dẫn, từ đó thần quang tiếp dẫn một phân thành hai! Tần giáo chủ, ngươi cũng tinh thông thần thông truyền tống. Nếu như lúc thần thông truyền tống của ngươi bộc phát, thần thông bị người khác một phân thành hai, ngươi sẽ có kết cục gì?
Đột nhiên trái tim Tần Mục rung động mạnh, nói:
- Ta cũng một phân thành hai.
- Thần thông truyền tống không tương đồng với thần quang tiếp dẫn nhưng cũng gần như vậy, có thể chia lìa thân thể và nguyên thần.
Ban Công Thố dương dương tự đắc, thản nhiên nói:
- Ta dùng vu pháp huyết tế đệ tử của ta, lúc thần quang tiếp dẫn bộc phát, thân thể và nguyên thần của sư tôn Ngỗi Vu Thần bị chia lìa, hắn té ra khỏi thần quang tiếp dẫn. Ta có thể dùng hòn đá ném hai con chim, đệ tử ta ước gì ta chết sớm một chút, khi đó hắn có thể thừa kế vị trí của ta. Lần này, ta một lần tiêu diệt hai người bọn họ. Ngỗi Vu Thần không có nguyên thần, không có thân thể. Trong tích tắc hắn mất đi thân thể, ta đã gieo hồn trùng vào và khống chế nguyên thần của hắn.
Tần Mục rùng mình, thở dài:
- Đại Tôn, ngươi nói Ngỗi Vu Thần tà ác. Trong mắt của ta, Ngỗi Vu Thần chưa hẳn sánh bằng Đại Tôn.
Ban Công Thố lắc đầu, nói:
- Ngươi đừng dát vàng lên mặt ta, ta kém hắn. Hắn mới thật sự tà ác. Sau khi ta vây khốn hắn, thân thể của hắn vẫn không chết, nguyên thần cũng hoàn hảo, mấy lần suýt nữa phá tan phong ấn của ta. Ta cũng lợi dụng nguyên thần của hắn khai sáng ra vu pháp bái hồn. Giáo chủ không nghĩ tới sao? Đời thứ nhất của ta phong hoa tuyệt đại cỡ nào, là một trong những cường giả cao cấp nhất đương đại, cường giả gần thần. Có lẽ trải qua chuyển thế nhiều lần, ta đã mất đi tâm tiến thủ, nhưng phong thái ta năm đó không kém gì Tần giáo chủ.
Tần Mục gật đầu:
- Điều này cũng đúng, bản lĩnh Đại Tôn không thể coi thường, mặc dù ngươi học pháp môn của Thánh địa khác nhưng vu pháp mới là thủ đoạn mạnh nhất của ngươi. Mà loại thủ đoạn này do đời thứ nhất của ngươi tích lũy, các lần chuyển thế lại học công pháp phái khác. Tất cả chỉ là dệt hoa trên gấm, không gia tăng bao nhiêu thực lực và tác dụng với ngươi. Nếu như ngươi có thể chuyên tâm nghiên cứu vu pháp, ngươi không chỉ có thành tựu như bây giờ.
Thần thái Ban Công Thố tiêu điều, chán nản nói:
- Luyện vu pháp mạnh hơn nữa thì có ích gì? Còn không phải không cách nào thành thần? Sau khi ta biết điểm này, ta bắt đầu mở ra lối riêng, ý đồ thu được phương pháp thành thần trong công pháp các Thánh địa khác. Đáng tiếc, những thánh địa này cũng không có loại thủ đoạn như thế, ta không thể quán thông sở học mấy đời làm một. Tới thời đại hiện tại, Tần giáo chủ bị ta là xem thành đại địch sinh tử, ngươi lại chủ động công bố công pháp thành thần với mọi người làm ta có hi vọng thành thần. Đây chính là điểm ta thổn thức không ngui, ta không biết nên nói cái gì.
Hắn suy nghĩ xuất thần, đột nhiên nói:
- Nếu như đời thứ nhất của ta gặp được ngươi, có lẽ chúng ta sẽ không đối địch, chúng ta sẽ là bằng hữu.
Tần Mục thẹn thùng cười nói:
- Đại Tôn đừng nói đùa, ta tuyệt không tà ác. Thân thể Ngỗi Vu Thần bị ngươi giấu ở đâu? Nguyên thần bị ngươi trấn áp ở nơi nào?
Ban Công Thố nghiêm túc nói:
- Sau khi ta khai báo, ngươi không giết ta, thả ta đi?
Tần Mục nói:
- Ta có thể lập thệ với Thổ Bá!
Ban Công Thố lắc đầu nói:
- Giáo chủ, đừng nói giỡn.
Tần Mục cười ha ha, khoát tay nói:
- Không lập thệ với Thổ Bá, chúng ta lập thệ với nguyên thần Ngỗi Vu Thần đi. Nếu như ngươi vi phạm lời thề, cho ta tin tức và địa chỉ giả, sau khi ngươi nhìn thấy hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử! Ta cũng như vậy, nếu ta không thả ngươi đi, ta nhìn thấy hắn sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.