Mục Thần Ký

Chương 446: Thiếu nữ trên rương




Nữ tử mặc váy đen, đầu đội trang sức màu bạc, trên cổ tay mang theo hơn mười vòng tay bạc. Trên vòng tay bạc còn mang theo lục lạc, có lẽ thân phận của nàng không tầm thường, có người nhanh chóng nhận lấy chân dung và treo lên lan can vị trí bố cáo.
Nữ tử Chân Thiên cung nhìn từ trên cao xuống, nhìn mọi người bên dưới và nói:
- Đào phạm Đại Khư cực kỳ quan trọng, ít ngày nữa sẽ rời khỏi sa mạc hỏa diễm, mấy ngày nay các ngươi phải cẩn thận một chút. Nếu như nhìn thấy người trên tranh, đừng rêu rao, tránh hắn sợ hãi chạy mất.
Hùng Kỳ Nhi chạy tới quan sát, Tần Mục vội vàng kéo bàn tay nhỏ của nàng, tránh nàng lạc mất.
Người trước cột bố cáo đông nghìn nghịt, chen lấn nước chảy không lọt, Hùng Kỳ Nhi kéo tay hắn chen lên phía trước. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trong tranh là mình, phía trên viết đào phạm Đại Khư, Tần Mục.
Hùng Kỳ Nhi vừa mừng vừa sợ nói:
- Long béo, bên cạnh đại ca ca còn có ngươi đây, chỉ là không có ta!
Bốn phía nguyên bản tiếng người huyên náo, giờ phút này đột nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người cùng quét quét hướng Tần Mục nhìn tới.
Tần Mục giống như không phát hiện, nhìn vào cột bố cáo, cười nói:
- Đây là tác phẩm của Ban Công Thố, hắn tự mình vẽ. Trong tay Tinh Ngạn cũng có một bức chân dung của ta, cũng là hắn vẽ, ta nhận ra bút tích của hắn.
Soạt!
Đám người chung quanh hắn tản ra thật nhanh, tạo ra một khoảng không thật lớn.
Tần Mục không để ý lắm, cười nói:
- Đại Tôn giao du rộng lớn, quen biết không ít người. Đáng tiếc chạy quá nhanh, không thể giết chết hắn.
- Đào phạm Đại Khư, nhận lấy cái chết!
Phía sau hắn có tiếng quát lớn, thụ nhân cao lớn vươn chân đạp xuống. Bản thân thụ nhân vô cùng nặng nề, lực lượng cực lớn, hơn nữa cây cối rất nhiều, giá cả không cao. Thần thông giả Tây Thổ thường thường đều lựa chọn thụ nhân tới làm phương tiện giao thông cùng vũ khí chiến đấu.
Nữ tử Chân Thiên cung lựa chọn thụ nhân là dị chủng trong đại thụ, cành cây thân cây lá cây đều đỏ thẫm như máu. Hơn nữa nhìn tư thế đã trải qua rèn luyện chiến đấu, uy nghiêm chuẩn mực đáng sợ.
Tần Mục vươn tay ra, trong người thụ nhân bay ra một đám hào quang màu xanh, nó dừng lại tại chỗ, hồn linh bị Tần Mục bắt đi. Hùng Tích Vũ đã truyền thụ Vạn Thần Tự Nhiên công cho hắn, mặc dù hắn cảm thấy nam nhân luyện không bằng nữ tử nhưng cũng khổ công một phen.
Nữ tử Chân Thiên cung lấy làm kinh hãi, trang sức trên đầu bay lên. Nó hóa thành một con Phượng Hoàng màu bạc phóng tới Tần Mục, vòng tay màu bạc bay lên và đánh vào đầu Tần Mục.
Toàn thân Tần Mục bộc phát hỏa diễm cuồn cuộn, vòng tay màu bạc hòa tan, biến thành nước bạc đầy đất.
Nữ tử Chân Thiên cung nhìn thấy tình huống không ổn, lập tức phóng đi, quần áo trên người cũng tự động bay phấp phới. Quần áo mang theo nàng tung bay, bản thân không cần học tập pháp thuật phi hành.
- Vạn Thần Tự Nhiên công thật sự kỳ diệu, có thể làm quần áo bản thân phi hành.
Tần Mục co ngón tay bắn ra mấy chỉ, thở dài nói:
- Xem ra ta vẫn khinh thường môn công pháp này.
Nữ tử kia hét lớn và rơi từ trên cao xuống.
- Tai hoạ rồi!
Đám người bốn phía chạy như bay, hốt hoảng chạy trốn, nói to:
- Có tiện nam muốn giết nữ lão gia!
Tần Mục nhìn khắp bốn phía. Đường đi trống trải, từng nhà đóng cửa lại không có một ai, chỉ còn lại Long Kỳ Lân và Hùng Kỳ Nhi đứng bên cạnh hắn. Nữ đệ tử Chân Thiên cung nằm rạp trên mặt đất cách đó không xa, bị ngã choáng váng.
- Biết đường đi Chân Thiên cung thế nào không?
Tần Mục đi về phía trước, vẻ mặt ôn hoà nói.
Bỗng nhiên nữ đệ tử Chân Thiên cung lật người, cây trâm trên đầu bay tới như kiếm. Thân thế lướt ngang qua đường đi và tới một căn nhà khác, đưa tay tháo bức hoành tượng thần.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên tòa nhà đứng lên, nó hóa thành cự nhân. Hai gian phòng nhỏ biến thành nắm đấm của cự nhân, nó tấn công Tần Mục.
Trâm cài tóc dừng lại trước đôi mắt Tần Mục, trong đôi mắt Tần Mục xuất hiện từng trận văn xoay tròn, trâm gài tóc nóng chảy và biến thành chất lỏng màu bạc.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt bắn ra tia sáng. Hắn dời mắt nhìn vào cự nhân, nhìn thấy một nhà già trẻ run lẩy bẩy sau cửa sổ, không dám nhúc nhích.
- Ta biết tượng thần không hữu dụng.
Trong mắt hắn bắn ra hào quang, hắn nhìn thoáng qua nữ đệ tử Chân Thiên cung, lạnh nhạt nói:
- Với tư cách thần thông giả, ngươi không để ý tới những người bình thường này, cũng làm ta khinh thường.
Hai mắt bắn ra hào quang càng lúc càng sáng, trận văn đang chuyển động trong mắt hắn cũng biến mất, từng tia sáng ảm đạm.
Cự nhân biến mất, nó lại biến thành một căn nhà hình tròn, chỉ lắc lư hai cái.
Tần Mục rời đi, thân thể nữ tử trên nóc nhà cứng ngắc, không dám cử động cái nào.
Tần Mục ôm Hùng Kỳ Nhi nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, nữ tử kia còn đứng trên nóc nhà, đột nhiên phía dưới có tiếng mở cửa. Nữ đệ tử Chân Thiên cung lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng thấp giọng nói:
- Không nên mở cửa.
Kẽo kẹt!
Cửa từ từ mở ra, âm thanh chấn động, nữ tử kia nói to:
- Không được mở cửa!
Nguyên khí của nàng lại khó giữ vững thân thể, cổ, eo và thân xuất hiện tơ máu. Sau đó hai đoạn thân thể trượt ra khỏi hông, lăn xuống đường phố, ngay sau đó eo và thân cũng rơi xuống đường.
- Giáo chủ thật nhân từ.
Ngoài trấn nhỏ, Long Kỳ Lân khen ngợi, nói:
- Nữ tử kia ra tay ác độc như vậy, giáo chủ còn...
Nó vừa mới nói đến đây, đột nhiên nghe thấy nữ tử trong trấn hét chói tai, vội vàng quay đầu nhìn lại. Nó nhìn thấy nửa người nữ tử rơi xuống, nó rùng mình vài cái.
Tần Mục cảm khái nói:
- Ta cũng không phải nhân từ, thần thông giả có kiêng kị khi ra tay với người thường. Tất cả mọi người là người, dựa vào cái gì ngươi hơn người một bậc lại có thể tùy ý lấy tính mạng người ta? Bên trong Duyên Khang quốc và Đại Khư, nếu như thần thông giả đấu pháp với nhau sẽ ít khi ảnh hưởng đến người vô tội. Cho dù ta đấu với Ban Công Thố cũng sẽ động thủ ngoài thành. Lúc trước Tư bà bà đánh một trận với Tương Long trong Tương Long, nàng cũng đánh nhau trên bầu trời, không dám giao thủ không kiêng kị trong tòa thành.
Long Kỳ Lân ngậm miệng lại, nó không nói tiếp.
Nó vốn có ý định tán thưởng Tần Mục nhân từ, không lấy đi tính mạng nữ tử Chân Thiên cung nhưng không ngờ nữ tử vẫn bị Tần Mục giết, hơn nữa Tần Mục nói nhân từ là với bình dân.
Tần Mục từ nhỏ đã được chín lão nhân trong Tàn Lão thôn chỉ bảo, tự thân dạy dỗ. Mặc dù treo thân phận Thiên Ma giáo chủ nhưng hắn phân chia phải trái rất rõ ràng.
Chỉ từ điểm này, hắn còn vượt qua rất nhiều nhân sĩ danh môn đại phái chính đạo.
- Kỳ Nhi biết phương hướng Chân Thiên cung chứ?
Tần Mục hỏi.
Hùng Kỳ Nhi lắc đầu:
- Mẫu thân dẫn theo ta chạy trốn đuổi giết, đều tận lực đi vào nơi vắng vẻ, ta không nhớ Chân Thiên cung nằm ở nơi nào.
Tần Mục trầm ngâm một chút, nói:
- Long béo, chúng ta đi theo đường lớn, đi thành thị lớn tìm người hỏi thăm con đường. Người ở đó hơn phân nửa sẽ biết vị trí của Chân Thiên cung.
Long Kỳ Lân thẳng trên đường lớn, đi được mấy chục dặm, người đi đường nhiều hơn. Con đường nơi này rộng rãi vuông vức, còn tốt hơn cả Duyên Khang.
Dòng sông bên đường trong suốt thấy đáy, trong nước có cá bơi rùa rắn, kích cỡ cũng không nhỏ. Trên nước còn có chút thần thông giả và võ giả chạy đi, lấy nữ tử chiếm đa số, nhưng cũng không ít nam tử.
Những người này tu hành công pháp hẳn đi theo con đường vạn vật thành thần. Có chút tiểu nữ hài và tiểu nam hài đi tới mặt sông quát một tiếng, nhìn thấy trên dòng sông xuất hiện cột nước lớn, các gợn sóng mang theo bọn họ tiến lên.
Mà trên đường cũng có người đi đường, rất nhiều người đứng trên cây cối, cũng có dây leo, tốc độ của bọn họ chậm chạp.
Trên bầu trời còn có thần thông giả cưỡi đủ loại phi cầm bay đi, lúc bay qua bầu trời cũng tỏa ra hào quang chói mắt.
- Xem ra sắp đến nội thành.
Tần Mục thấy người đi đường dần dần tăng nhiều, thở phào một hơi.
Đột nhiên, tiếng cộc cộc cộc truyền đến, Tần Mục nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị. Hắn nhìn thấy nhiều thiếu nữ từ trong khe núi lao ra ngoài, vượt qua một ngọn núi nho nhỏ, lao thẳng lên đường lớn.
Những thiếu nữ này cưỡi cái rương lớn mười chân, rương lớn bước đi rất nhanh.
Lại có chút nữ tử chạy ra khỏi sơn thôn, ngồi trên thuyền gỗ. Thuyền gỗ cũng mọc ra hai chân, nó chạy băng băng trên mặt đất.
Tần Mục ngạc nhiên không nhỏ, cái rương và chiếc thuyền đã thành tinh, lại có thể chạy như bay như Long Kỳ Lân, quả thực kỳ dị.
- Đại thiên thế giới không thiếu cái lạ, pháp thuật thần thông ở địa phương khác cũng có thể sử dụng tại Duyên Khang. Có thể mở rộng pháp thuật này đến Duyên Khang quốc hay không?
Tần Mục nháy mắt mấy cái, thầm nghĩ:
- Chỉ sợ sẽ tạo thành hỗn loạn. Ta đoán nếu có người thực lực mạnh mẽ sẽ cưỡi một ngọn núi đi rêu rao.
Những nữ tử kia rất tò mò khi thấy hắn cưỡi Long Kỳ Lân, mười mấy cái rương tiến tới. Cái rương rất lớn, dài rộng mấy trượng, phía trên còn phủ một tấm vải lụa. Sáu bảy nữ tử ngồi trên đó, các nàng dò xét Long Kỳ Lân cùng Tần Mục.
Nữ tử cầm đầu là thủ lĩnh của các nàng, chính nàng dùng pháp thuật đánh thức cái rương, bảo rương lớn mang theo các nàng chạy như bay.
Nàng cười rất đẹp, mặt dây chuyền bạc bện thành nửa mặt trăng cong cong. Khẩu âm mang theo giọng điệu Tây Thổ đặc biệt, còn chưa nói gì đã cười lên:
- Tiểu oa oa, con heo lớn của ngươi chạy đi thật vui, kiếm ở nơi nào?
Tần Mục ngơ ngác một chút, lúc này mới tỉnh ngộ. Tiểu oa oa thật ra là tiểu ca ca, hắn cười nói:
- Đây là Long Kỳ Lân, là hỗn chủng giữa rồng và Kỳ Lân.
Hùng Kỳ Nhi chui ra dưới lông của Long Kỳ Lân, lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, tò mò quan sát xung quanh. Những nữ hài kêu lớn, rất ưa thích Hùng Kỳ Nhi, muốn hôn muốn ôm. Tần Mục bất đắc dĩ đành phải cho Long Kỳ Lân tới gần, cũng ôm Hùng Kỳ Nhi đặt lên cái rương.
Hắn bắt chuyện với những nữ hài, những nữ hài ngạc nhiên khi thấy hắn mang theo Hùng Kỳ Nhi. Phong tục Tây Thổ không giống bình thường, nam nữ tẩu hôn xong, nếu như sinh con cái thì con trai sẽ đi vào nhà trai, sẽ giữ lại con gái cho mình.
Phong tục này cũng dẫn tới một hiện tượng kỳ lạ trong Tây Thổ. Có thật nhiều nhà hoặc là nữ tử, hoặc đều là nam tử, thậm chí có rất nhiều thôn chỉ có nữ tử, không có nam tử.
Các nàng nhìn thấy Tần Mục mang theo Hùng Kỳ Nhi, còn tưởng rằng Hùng Kỳ Nhi là con gái của Tần Mục, chẳng qua nhìn tuổi Tần Mục không lớn lắm. Hơn nữa vầng tráng sáng lạn, không giống người có con, cho nên các nàng kinh ngạc.
- Các vị tiểu thư tỷ, ta hỏi các ngươi một vấn đề.
Tần Mục không hiểu phong tục ở đây, thử dò xét nói:
- Ta gặp được một nữ tử, chỉ gặp mặt một lần. Nàng mời ta đi nhà nàng nhưng lại không cho ta đi cửa chính, ngược lại bảo ta trèo cửa sổ của nàng vào. Đây là lễ tiết gì?
Những nữ hài đều cười ha ha, đôi mắt nữ tử thủ lĩnh cong lại thành hình lưỡi liềm, nói:
- Sợ rằng tiểu oa oa sợ không phải tát tử nha, luân gia muốn ngươi trèo cửa sổ chính là muốn thân thiết với ngươi. Giống như uyên ương quấn cổ với nhau, tai tóc mai cọ sát lẫn nhau.
Tần Mục gãi đầu một cái, khó hiểu nói:
- Làm sao uyên ương quấn lấy nhau?
Nữ hài cầm đầu nhảy lên đầu Long Kỳ Lân, cười nói:
- Ngươi không nên động.
Dứt lời, nàng tựa vào ngực của hắn, hai tay cầm tay hắn đặt lên eo của mình, cũng đưa mặt tới. Cổ thon dài cọ sát ngực hắn, gương mặt cũng chà sát mặt hắn. Vành tai đụng vành tai, trơn bóng trắng nõn nà, mềm mại quyến rũ không nói thành lời.
Tần Mục bị náo đỏ mặt, chân tay luống cuống, hắn ngửi được hương thơm trên cơ thể thiếu nữ.
Nữ hài cười lớn, nàng nhảy về cái rương đang chạy như bay. Các nữ hài khác nhìn thấy hắn bối rối, bọn họ đều cười rất vui vẻ.
Một nữ tử trêu ghẹo:
- Đại tỷ đầu, ngươi động tâm? Không bằng ngươi dẫn hắn đi tẩu hôn chứ?
Nữ tử nhìn sang Tần Mục một cái, khá là tâm động, do dự nói:
- Chỉ sợ luân gia không vui.
Các nữ tử khác luôn miệng mê hoặc, nữ tử kia lại nhìn sang Tần Mục, cười ha hả nói:
- Tiểu oa oa, ngươi có thể trèo cửa sổ nhà ta vào ban đêm, ta dạy ngươi làm uyên ương vung.
Những nử tử có tác phong lớn mật, so với nữ tử ở Duyên Khang, các nàng còn chủ động hơn nhiều. Tần Mục cảm thấy không chịu đựng nổi, hắn vội vàng thay đổi chủ đề:
- Các ngươi biết đi Chân Thiên cung như thế nào không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.