Mục Thần Ký

Chương 440: Hư không sinh hoa




Kinh thành Duyên Khang, Tần Mục dò xét tượng đá Chân Thần ngoài thành, hiện tại cách nguy cơ đã ba tháng. Ba tháng qua, những người bị thương đều được cứu chữa, dược sư tự thân điều trị thương thế của bọn họ, mọi người khôi phục rất nhanh.
Thanh U sơn nhân trở lại Tiểu Ngọc Kinh nhưng thỉnh thoảng sẽ trở lại thăm mọi người. Hôi Tiên, Hồ Tiên mang theo tro cốt Liễu Tiên, Hoàng Tiên và Bạch Tiên trở lại Liễu Châu. Côn Vương và Dực Vương mang theo mai rùa Huyền Thánh Vũ đi hải ngoại Huyền Vũ tộc, tiễn hắn quay về chủng tộc.
Hộ pháp trưởng lão cũng mang theo tro cốt thiếu niên tổ sư chôn dưới thánh thụ.
Tần Mục tự mình mang thi thể lão Đạo chủ về Đạo môn. Mã gia cũng đón thi thể lão Như Lai về Đại Lôi Âm tự, mời vào bên trong Vạn Phật tháp.
Tử nạn lần này còn có Thổ Hành Phong, hắn và đối thủ của hắn mai táng trong dung nham. Thanh U sơn nhân đi một chuyến xuống lòng đất, có một nữ tử cao như Thổ Hành Phong cũng đi theo hắn xuống đất. Là quả phụ của Thổ Hành Phong, cũng tế bái tại nơi Thổ Hành Phong chết trận một phen, nói với Tần Mục:
- Thổ hành Thần tộc vĩnh viễn không phụ lời thề năm đó, Nhân Hoàng lại có chiếu lệnh, sẽ có nam nhi Thổ Hành Thần tộc đến đây đi gặp.
Sau trận chiến này, Thần Đoạn sơn mạch biến mất, hắc ám xâm lấn Duyên Khang quốc. Tần Mục đi thăm dò lá cờ hắn cắm xuống, hắc ám cũng không tiếp tục xâm lấn Duyên Khang, ít nhiều cũng làm hắn yên tâm.
Còn dãy núi bị Chấn đỉnh đánh sập xuất hiện cửa động khổng lồ, đến nay vẫn chưa biến mất, còn có thể nhìn thấy tình hình thế giới khác.
Ma tộc trong thế đó đang bận rộn chuẩn bị cái gì đó.
Những chuyện lặt vặt chính là các tượng đá trong Thần Đoạn sơn mạch thỉnh thoảng bộc lộ tung tích, thậm chí thỉnh thoảng còn có Ma tộc không biết từ nơi nào xuất hiện.
Quốc sư hạ lệnh, bảo các Đại học sĩ các nơi trong Duyên Khang đi nơi đó rèn luyện, diệt trừ Ma tộc linh tinh xuất hiện. Bởi vậy nơi đó ban ngày sẽ có rất nhiều mạo hiểm giả, Ma tộc thế giới khác rất khó có thành tựu gì.
Duyên Khang quốc khôi phục như cũ, đột nhiên các tượng đá và bảo vật các nơi khôi phục như cũ. Chẳng qua tượng đá Chân Thần to lớn nguy nga vẫn đứng đó, cũng không có biến mất.
Tần Mục nhìn một trong số các tượng đá, tượng thần to lớn đứng vững nhìn vào kinh thành. Tượng đá cao to nguy nga như vậy, cho dù không cách nào động đậy cũng thu hút ngu dân tới quỳ bái cung tế.
Tần Mục ngửa đầu dò xét tượng đá, nội tâm nghĩ tới chuyện lúc trước, mây tụ mây tạnh.
- Ngươi cũng biết, những tượng đá này sớm muộn gì cũng hồi phục lại và diệt thế.
Hư Sinh Hoa nói chuyện, Tần Mục quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy thiếu niên tuổi tác tương tự hắn đang cõng hành lý, Kinh Yến đi theo bên cạnh hắn, cũng mang theo một túi hành lý nho nhỏ.
Hư Sinh Hoa đi tới trước mặt hắn, dò xét tượng đá, nói:
- Thiên tai không có hàng lâm, nhưng thế giới vẫn còn sinh lão bệnh tử, còn có chiến tranh. Cho dù các ngươi ngăn cản chúng thần Thượng Thương công kích, nhưng mỗi ngày trên phiến đại lục này có rất nhiều người tử vong. Những người chết lại biến thành tế phẩm tượng thần, một ngày nào đó bọn họ tích lũy đủ lực lượng, tỉnh lại, diệt đi người trong thế giới này.
Tần Mục tiếp tục dò xét tượng đá, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Biết. Quốc sư cũng biết, trưởng thôn cũng biết, nhưng mà không thể không làm. Thời gian kéo càng ngày càng lâu, thực lực Duyên Khang càng mạnh. Lúc trước, chúng ta không có sức phản kháng, bọn họ nghiền chết chúng ta rất dễ dàng. Nhưng mà cho chúng ta thời gian, chúng ta sẽ trưởng thành, muốn nghiền chết chúng ta không dễ dàng như vậy. Trưởng thôn nghĩ như vậy, quốc sư cũng nghĩ như vậy.
Hắn nhìn về phía Hư Sinh Hoa, lộ ra nụ cười hồn nhiên, nói:
- Còn sống, sẽ còn hi vọng, không phải sao?
Nụ cười của hắn rất có sức cuốn hút, Hư Sinh Hoa cũng nở nụ cười.
Kinh Yến cảm giác cổ quái, Hư Sinh Hoa là người vô cùng nghiêm túc, từ trước tới nay rất ít lộ ra nụ cười nhưng mỗi lần gặp Tần Mục đều thấy nụ cười của hắn.
Thiên Ma giáo chủ thật sự có ma lực kỳ dị.
Hư Sinh Hoa cầm lấy một túi tiền, cười nói:
- Lần này ta đến là để trả nợ, cũng tới chào từ giã. Đây là tiền nọ của ngươi, trả lại cho ngươi, ta cũng phải cáo từ.
Tần Mục hơi ngẩn ra, đón lấy túi tiền, nói:
- Hư huynh kiếm tiền rất nhanh nha.
Hư Sinh Hoa cười nói:
- Tiếp được sinh ý lớn, ta rèn đúc linh binh có danh khí. Hoàng đế triệu tập thợ khéo trong thiên hạ khôi phục huyền cơ nỏ, ta cũng đi, chỉ có ta khôi phục huyền cơ nỏ. Hoàng đế bảo ta chế tạo huyền cơ nỏ, đồng thời cũng giao bản vẽ hiến cho quân đội, bởi vậy thưởng ta một số tiền lớn.
- Ngươi ý định đi nơi nào?
Tần Mục hỏi.
Hư Sinh Hoa nắm thật chặt hành lý, mang theo Kinh Yến đi về hướng bến tàu, nói:
- Ta tới Duyên Khang vốn là vì giết ngươi, sau đó trở lại Thượng Thương tiếp tục yên lặng tu luyện. Chẳng qua sau khi gặp được ngươi, ta cảm thấy hành trình Duyên Khang mở ra quá trình rèn luyện tâm cảnh của ta.
Tần Mục bắt kịp bước chân của hắn, bến tàu rất xa, hai người đi đường, cũng thầm đọ sức trong bóng tối.
- Lần này rèn luyện đạo tâm, ta thu được rất nhiều thứ chưa từng hiểu ra. Chẳng qua rèn luyện kết thúc, ta cũng nên rời khỏi Duyên Khang.
Hư Sinh Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, nói:
- Trong lòng ta còn có thật nhiều bí ẩn chưa có lời đáp. Chờ đợi ngày đẩy sương mù dày đặc kia, ta muốn đi tìm đáp án cho câu đố.
Tần Mục hiếu kỳ nói:
- Chúng thần Thượng Thương thương vong hầu như không còn, ngươi không trở về Thượng Thương? Bây giờ Thượng Thương như rắn mất đầu, ngươi có thể trở về chủ trì đại cục.
- Không trở về.
Hư Sinh Hoa nói:
- Thượng Thương tên là Thượng Thương, nó lại là hư không. Người ở đó cũng không thể tự chủ, không thể có cuộc sống của mình, chỉ là chó săn của Chân Thần. Hư không sinh hoa, ta cần phải đi tìm kiếm con đường của mình. Tần huynh, ta kết thúc rèn luyện tại Duyên Khang, ta nghĩ đi Đại Khư tìm kiếm đáp án cho những bí mật kia. Rèn luyện của ngươi thì sao?
Tần Mục ngơ ngác, đột nhiên cười nói:
- Ta vừa cất bước trong rèn luyện.
Bọn họ càng đi càng xiêu vẹo, thất tha thất thểu. Chờ đến khi đến bến tàu, hai người đột nhiên đánh ra một chưởng. Hai bàn tay đụng vào nhau, bờ sông sinh ra sóng gió, gió xoáy mây vần, bốn phía có lôi đình đan xen.
Tần Mục cười ha ha, nắm chặt tay đối phương và vỗ vai.
Hai người buông tay ra, Hư Sinh Hoa mang theo Kinh Yến lên thuyền, quay đầu cười nói:
- Lần trước ta thua trong tay của ngươi, vẫn nhớ kỹ trong lòng. Chờ ta trở về, ta và ngươi sử dùng Bá thể quyết thư hùng!
Tần Mục cười nói:
- Ngươi khẳng định là thư, ta là hùng!
Hư Sinh Hoa cười ha ha, phất phất tay, mang theo Kinh Yến đi vào khoang thuyền.
Tần Mục ngẩng đầu, lâu thuyền chở bọn họ đi xa, biến mất trong tầng mây.
Mặt trời rực rỡ loá mắt, Tần Mục thu hồi ánh mắt, hắn nhìn vào tượng đá ở kinh thành. Có thật nhiều ngu dân đang dâng hương cầu chúc, cầu nguyện tượng đá có thể che chở bọn họ bình an.
Người thiện chiến không công lao chói lọi, bừa bãi vô danh. Đám người trưởng thôn, Thổ Hành Phong vì cứu hộ dân chúng mông muội mà chết nhưng không người nào biết, không người dâng hương tế bái. Ngược lại tượng đá diệt thế lại hương khói thịnh vượng, thật mỉa mai.
- Hư Sinh Hoa không có nói sai, sinh lão bệnh tử của các con dân Duyên Khang quốc đều là tế phẩm của tượng thần, sẽ giúp Chân Thần súc tích lực lượng chờ đợi khôi phục.
Tần Mục đi vào kinh thành, bọn họ chém giết dữ dội tại Thần Đoạn sơn mạch, còn có rất nhiều cường giả mất mạng. Tất cả chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Sớm muộn sẽ có một ngày những tượng đá sẽ tỉnh lại khi lê dân ngu xuẩn tế bái, đại triển thân thủ, diệt đi nhân thế này.
- Mà ta muốn chính là làm biến pháp của quốc sư kịch liệt hơn nữa. Liệt hỏa nấu dầu, chờ đợi một ngày các tượng đá thức tỉnh.
Bên trong Thái Học viện đang tuyển chọn các học sĩ, chọn lựa ra các học sĩ oanh oanh liệt liệt, cả nước có hàng vạn sĩ tử vào kinh. Hoàng đế cùng quốc sư tự mình đến Thái Học viện. Đến đây tham dự hội nghị còn có Đạo môn Lâm Hiên Đạo chủ, Đại Lôi Âm tự Mã Như Lai, Tiểu Ngọc Kinh Thanh U sơn nhân, Tần Mục với tư cách Thiên Ma giáo chủ cũng ở đây.
Duyên Phong Đế nhìn thấy sĩ tử Thái Học viện quá nhiều, đề nghị khai giảng cung khác, chia sẻ chức trách cho Thái Học viện. Thiết lập Giang Lăng học cung, Dũng Giang học cung, Ly Giang học cung và Thiên Thánh học cung, Đại học sĩ các nơi có thể đi bốn đại học cung khảo hạch.
Tứ đại học cung chọn sĩ tử từ các nơi, đi vào trong học cung học tập đạo pháp thần thông, học có thành tựu sẽ đi vào triều đình làm quan.
Thiên Ma giáo chiếm Thiên Thánh học cung, Tần Mục với tư cách giáo chủ. Hắn trở thành đại tế tửu đời thứ nhất của Thiên Thánh học cung, quan thăng tứ phẩm.
Vì chuyện này, Tần Mục vất vả một phen, Thiên Thánh học cung xây ở trong sơn trang Tư bà bà. Chờ đến thời khắc mùa hè chói chang, lúc này mới xây dựng xong Thiên Thánh học cung, thiết lập đủ loại học phủ, dẫn nhân tài các nơi tới. Đệ tử học đường Thiên Ma giáo trở thành nhóm đệ tử đầu tiên.
Tần Mục lại mời mẫu tử Hùng Tích Vũ và Vũ Chiếu Thanh đến đây dạy học. Thỉnh thoảng lại mời đám người Lâm Hiên Đạo chủ, Mã Như Lai, Thanh U sơn nhân, Hồ Tiên truyền đạo thụ nghiệp, Thiên Thánh học cung bởi vậy rất bất phàm.
Một ngày sau, quốc sư tới chơi, nói:
- Đại tế tửu, Thiên Thánh học cung rất hùng hổ, cực kì náo nhiệt.
Tần Mục cười nói:
- Thiên Vương vô sự không lên điện tam bảo, lần này tới có gì muốn làm?
Duyên Khang quốc sư suy nghĩ một lúc, nói:
- Ta chuẩn bị thừa cơ diệt đi Thượng Thương, đi Tây Thổ tìm đường một chút, cần một người quen thuộc Tây Thổ.
Tần Mục hơi ngẩn ra, mời Hùng Tích Vũ đến.
- Cung chủ muốn về Tây Thổ Chân Thiên cung sao?
Duyên Khang quốc sư nói ngay điểm chính.
Hùng Tích Vũ vừa mừng vừa sợ, nói:
- Chân Thiên cung vì kẻ trộm xâm chiếm, quốc sư có nắm chắc giúp ta đoạt lại Chân Thiên cung?
Duyên Khang quốc sư gật đầu, nói:
- Ta muốn đi Thượng Thương một chuyến, sau khi chấm dứt tai họa, Thượng Thương tại Tây Thổ, có thể tiện đường giúp ngươi đoạt lại Chân Thiên cung.
Tần Mục hơi rung động, nhìn về phía Hùng Tích Vũ. Hùng Tích Vũ cắn răng nói:
- Duyên Khang bình định tuyết nguyên và thảo nguyên, sớm muộn sẽ cũng dụng binh hướng tây. Nếu như có thể ít chiến sự, ta nguyện xưng thần với Duyên Khang.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Như vậy cung chủ đi chuẩn bị một phen, ngay hôm sau lên đường. Giáo chủ có đi cùng hay không? Lần này đi tới Tây Thổ, không vì chiến sự mà là tìm đường, giáo chủ có thể giúp một tay.
Tần Mục do dự một chút, Hùng Tích Vũ khẩn cầu nhìn hắn, Tần Mục cười nói:
- Đi Tây Thổ một lần cũng tốt. Ta và độc sư Mộc Ánh Tuyết từng có ước định, nàng sẽ gặp ta ở đó. Chẳng qua trước đó, ta cần phải đi Đại Khư chiêu hồn.
Duyên Khang quốc sư hơi ngẩn ra, gật đầu nói:
- Như vậy ta và cung chủ đi trước một bước. Nếu như ngươi nhìn thấy người kia, thay ta cảm ơn hắn, hành nửa sư lễ.
Tần Mục gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.