Mục Thần Ký

Chương 423: Rừng rậm dung nham




Kiếm Giới là tuyệt chiêu trưởng thôn chỉ điểm Duyên Khang quốc sư. Đó là kiếm pháp sau khi hắn bước vào cảnh giới kiếm đạo mới khai sáng ra, hoàn toàn khác với kiếm pháp trước kia. Lúc trước hắn chỉ tiếp xúc cánh cửa kiếm đạo, vẫn chưa đạt tới kiếm đạo.
Khi đó kiếm pháp của hắn dù mạnh, khai sáng ra ba thức kiếm pháp cơ sở, mệnh danh Kiếm Thần, nhưng chưa từng đi vào cảnh giới kiếm đạo. Từ đầu đến cuối không cách nào so sánh với trưởng thôn, sau khi tiến vào cảnh giới kiếm đạo, thực lực của hắn tăng lên rất lớn.
Hắn kinh tài tuyệt diễm, thực lực không có bất kỳ nhược điểm gì, lĩnh ngộ ra kiếm đạo khác với trưởng thôn.
Trưởng thôn tưởng nhớ tiên liệt, khai sáng ra Kiếm Đồ, phần nhiều chính là nhớ nhung quá khứ. Còn hắn thì khai thác tiến thủ, cải cách biến pháp, có khí phách lòng dạ lớn lao.
Lòng dạ quyết định thành tựu, thời kì của trưởng thôn đã qua, thời kì của hắn vừa mới đến.
Hắn vừa mới khai sáng Kiếm Giới, hắn chỉ hoàn thành chiêu đầu tiên, Định Giới.
Định Giới, định giang sơn, định xã tắc, bình loạn tứ hải, quét sạch tai họa trong lục hợp bát hoang, mở thái bình thịnh thế. Ý chí và khát vọng của Duyên Khang quốc sư đều giấu trong một kiếm này, cũng là kiếm pháp cao nhất của hắn.
Thần linh độc nhãn bị đâm xuyên qua đầu, thật ra Định Giới cũng đã chôn sâu trong đầu của thần linh này.
Thần linh độc nhãn nham hiểm, hắn cũng không phải độc nhãn, thì ra hắn có hai mắt nhưng công pháp của hắn kỳ lạ. Trình độ tạo hóa đạo rất cao thâm, huyền bí của tạo hóa chuyển một con mắt của hắn vào trung tâm gương mặt, một con mắt khác di chuyển sau ót. Ngày bình thường bị tóc che lại, từ đó người ta chỉ nhìn thấy hắn có một mắt.
Thật tình không biết hắn có nhìn thấy phía sau hay không. Hắn biết Duyên Khang quốc sư là kình địch của mình, cũng biết hắn là nhân vật trọng yếu trong biến pháp của Duyên Khang quốc, bởi vậy lần này hắn trả giá một con mắt để tiễn Duyên Khang quốc sư lên đường.
Nhưng hắn cáo giá, liều mạng hao tổn một con mắt, nhưng tâm thuật của Duyên Khang quốc sư còn hơn hắn một bậc.
Uy năng Định Giới giấu trong đầu hắn bộc phát, đầu của thần linh độc nhãn xuất hiện vết rách, từng đạo kiếm quang sáng như tuyết xuất hiện trong đầu hắn.
Trong mai mắt miệng mũi của hắn cũng tỏa sáng, ngay sau đó từng đạo kiếm quang phun trào ra ngoài. Đầu của hắn xuất hiện càng nhiều vết rách, càng nhiều kiếm quang bạo phát từ vết rách, ánh sáng như tuyết chiếu sáng bóng tối rõ như ban ngày.
Đông!
Nắm đấm của thần linh độc nhãn đấm lên người Duyên Khang quốc sư. Mặt đất nứt vỡ, từng vết rách dùng Duyên Khang quốc sư làm trung tâm và lan ra khắp bốn phương tám hướng, không biết rách ra bao xa.
Duyên Khang quốc sư hộc máu, hắn nghe thấy tiếng xương nứt vỡ.
Cổ của thần linh độc nhãn biến mất, thi thể lảo đảo và ngã xuống.
Đáy hố, Duyên Khang quốc sư không nhúc nhích, miệng không ngừng phun máu tươi, hơi thở mong manh:
- Ngọc Diện Độc Vương, cứu mạng!
Vào lúc này, người què cõng dược sư đang chạy đi thật nhanh, hắn như con ruồi bay loạn trong vòng chiến, dược sư không ngừng luyện đan chế dược. Hắn còn nhanh hơn cả Tần Mục, không ngừng đầu độc thần linh Thượng Thương và chữa thương cho đám người trưởng thôn, thúc giục nói:
- Người què, mau mau! Nhanh lên nữa! Ngươi không phải khoe khoang tốc độ của ngươi đệ nhất thiên hạ sao?
- Không cõng ngươi, ta chính là đệ nhất thiên hạ!
Người què tức nổ phổi, nói:
- Có bản lĩnh ngươi chém đứt chân nối lại cho ta xem? Hai lần, chân của ta bị người ta chém đứt hai lần, mới nối liền trước đó không lâu. Ta lo lắng mình chạy nhanh hơn nữa sẽ làm chân rơi ra ngoài, hai cái chân bỏ lại ta tự mình chạy mất.
Dược sư an ủi:
- Không có việc gì. Tay nghề Mục nhi rất tốt, sẽ không tùy tiện đứt rời. Ngươi chạy nhanh một chút, đằng sau có một tên thần linh đuổi theo đấy.
Phía sau bọn họ, một thần linh ba đầu không ngừng đuổi theo, dược sư đã sớm thả đám “tiểu bảo bối” mình nuôi ra ngoài, rất nhiều độc vật giống như thủy triều tấn công thần linh.
Những độc vật này bị dược sư dùng linh đan diệu dược cùng đủ loại độc dược tẩm bổ rất nhiều năm, thực lực của chúng rất mạnh, vừa chạy vừa biến hóa. Chỉ trong nháy mắt thân thể phồng lên, một thân cơ bắp và xương vỏ ngoài bành trướng biến thành từng con quái vật khổng lồ, dữ tợn hung ác, thôn vân thổ vụ, phun lửa khạc nước phóng độc.
Nhưng dù vậy, bọn chúng chỉ có thể làm giảm tốc độ của tên thần linh ba đầu mà thôi.
Thực lực tên thần linh cực kì khủng bố, giơ tay nhấc chân liền đánh vỡ độc vật, hóa thành từng bãi máu màu sắc khác nhau.
Những độc vật kia còn chưa tới gần người hắn, chúng bị tiếng rống của thần linh phá vỡ thân thể.
Cho dù trúng độc, một cái đầu của thần linh ba đầu phun lửa biến thành đầu lâu lửa và thiêu đốt quanh người, dùng thần hỏa rèn luyện, thần hỏa chạy khắp người và tiêu trừ nọc độc.
Một cái đầu lâu khác của hắn hóa thành màu xanh ngọc. Màu xanh ngọc lại cọ rửa thân thể lần nữa, trong nháy mắt đã xua tan chất độc ra khỏi cơ thể.
Độc của dược sư không thể đầu độc tên thần linh này, có thể nói hắn đã gặp khắc tinh.
Hơn nữa, nếu như không dựa vào độc vật, thực lực bản thân dược sư yếu nhất Tàn Lão thôn, chỉ là Thiên Nhân cảnh. Thực lực của hắn chỉ dựa vào độc và độc vật.
Tính cả độc cùng độc vật, chiến lực của hắn không thể phỏng đoán. Có khả năng hạ độc chết thần linh, cũng có khả năng bị một bàn tay đập nát.
Người què cõng hắn, tốc độ không bằng thời kì đỉnh phong, còn cần tránh né thần linh khác đánh lén, tình cảnh hai người bọn họ tương đối nguy hiểm.
Cho dù tốc độ người què thiên hạ vô song, xuyên qua đủ loại thần thông kinh thiên động địa cũng rung động lòng người, hơi không cẩn thận hai người có khả năng mất mạng.
- Quốc sư đánh mất chiến lực, nghĩ cách cứu viện quốc sư trước!
Người què cõng dược sư lao về hướng Duyên Khang quốc sư ngã xuống. Nhưng vào lúc này, tên thần linh ba đầu hơi lắc người, hai cái đầu lăng không bay tới, nước lửa cùng tồn tại và bắn về phía hai người.
Người què vội vàng trốn, đột nhiên mặt đất trước mặt vỡ ra và biến thành dung nham cuồn cuộn. Cả ngọn núi tuyết đang không ngừng chìm vào trong dung nham, một tên thần linh đứng trong dung nham, tay nâng gương sáng. Gương sáng trôi nổi, lơ lửng giữa không trung, mặt kính chiếu vào trong dung nham.
Lòng đất biến thành hồ nước trong veo, có thể thấy rõ ràng.
Tên thần linh này có đầu dê, sừng dê cong cong, ánh mắt sắc bén, tìm kiếm tung tích trong lòng đất.
Đột nhiên, kính ánh sáng chiếu rọi thân thể Thổ Hành Phong, Thổ Hành Phong đang xuyên qua lòng đất, tốc độ cực nhanh. Bị kính chiếu vào người, thân thể dừng lại, hắn có thể đi thông suốt trong lòng đất nhưng lại bị cản trở. Ánh sáng của mặt kính có thể trói buộc hắn, hạn chế tốc độ của hắn trong lòng đất.
- Chết đi!
Tên thần linh đầu dê cười lạnh, sừng dê trên đỉnh đầu tróc ra. Xuy xuy, hai sừng bắn vào trong dung nham, lao thẳng về phía Thổ Hành Phong.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên dung nham biến hóa và nhô lên cao biến thành một gương mặt to lớn, mở cái miệng rộng nuốt thần linh đầu dê vào trong:
- Chết cũng phải kéo ngươi cùng lên đường!
Người què và dược sư nhìn về phía lòng đất, nhìn thấy gương sáng chiếu rọi, Thổ Hành Phong bị định trụ sâu trong lòng đất, hai cái sừng dê lại đâm thủng người Thổ Hành Phong.
Thần thông của Thổ Hành Phong kéo tên thần linh đầu dê chìm vào lòng đất.
- Người què, trốm cái gương kia!
Dược sư vội vàng kêu lên.
Người què chạy như bay, hắn thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật Thủ. Gương sáng biến mất không còn tăm tích, không biết bị hắn giấu đi nơi nào.
Thổ Hành Phong trong lòng đất có thể hành động, ra sức tấn công thần linh đầu dê. Không có tấm gương chiếu rọi, người què và dược sư không nhìn thấy tình hình chiến đấu trong lòng đất.
Dung nham cuồn cuộn, sóng lửa bốc lên rất cao, đột nhiên dung nham lơ lửng hóa thành một bàn tay khổng lồ và ngưng kết trên không trung. Tiếp đó hóa thành hoặc chưởng hoặc quyền hoặc gối hoặc cước, dung nham liên tục biến hóa rung động lòng người.
Người què vội vàng cõng dược sư trốn, hắn kêu lớn trong lòng đất:
- Ba tấc đinh, không cần đánh nữa. Nhanh đi ra, để dược sư chữa thương cho ngươi.
Dược sư vỗ vỗ đầu vai của hắn, thấp giọng nói:
- Không cần gọi hắn đi ra, cho hắn chiến đấu thỏa thích đi. Thời điểm hắn bị định trụ thân thể, hai cái sừng dê đã đóng đinh nguyên thần của hắn. Hắn hiện tại chỉ có thể kiên trì một hơi cuối cùng, sử dụng hết một hơi này thì hắn sẽ...
Hắn không có nói tiếp.
Người què ngẩn ngơ, cắn chặt răng, cũng không quay đầu lại, hắn chạy về hướng Duyên Khang quốc sư rơi xuống.
Trong dung nham nóng chảy, kỳ phong quái thạch hòa tan, lòng chiến đấu trong lòng đất rất hung hiểm. Đột nhiên, biển dung nham dừng lại, khôi phục bình tĩnh. Chỉ còn lại các tảng đá bay loạn mà thôi, hiện ra đủ loại hình dáng chưởng ấn và quyền ấn.
Soạt!
Dung nham tách ra hai bên, thần linh đầu dê chậm rãi di chuyển ra khỏi biển dung nham, hắn đang đi lên mặt đất.
Đông, đông, đông!
Hắn đi từng bước trong biển dung nham, dung nham trên người chảy xuống, rơi xuống đất hóa thành nham thạch đen kịt. Cặp mắt hắn trống rỗng, vô cùng thê lương nhưng vẫn bộc phát chiến ý kinh thiên động địa.
Người què và dược sư giật mình, vào lúc này thần linh đầu dê ngã xuống, trên ót cắm một cái đại chùy sừng nhọn. Thổ Hành Phong nhỏ bé đang treo trên đại chùy cũng ngã xuống, ngực vẫn cắm hai cái sừng dê như cũ.
Xích hỏa trong mắt tộc trưởng Thổ hành tộc ảm đạm.
- Hương vị Hỏa Liệt quả trong lòng đất giống như rượu mạnh, uống vào sẽ cháy bỏng cổ họng, có thể dư vị một đời.
Xích hỏa trong mắt hắn dập tắt, thầm nói:
- Ta lại nhớ tới mùi vị kia, đời này đã hết. Không nên hưởng ứng Nhân Hoàng ấn kêu gọi, chẳng qua tiên tổ đã lập thệ, Thổ Hành tộc vĩnh viễn sẽ không vi phạm lời thề tiên tổ.
Hắn nhắm mắt lại, cùng thần linh đầu dê chìm vào trong dung nham, bị dung nham nuốt hết.
Người què cõng dược sư lao tới bên cạnh Duyên Khang quốc sư, dược sư vội vàng thi cứu. Đột nhiên vô cùng hào quang bộc phát trong bóng tối, hai người ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy thuyền Thái Dương lái ra khỏi bóng tối, một nhân vật như thiên thần đứng trên đầu thuyền, tay cầm dây xích, dẫn dắt một mặt trời sáng rực.
- Là nữ hài do Mục nhi mang tới! Nàng chính là Thái Dương Thủ!
Dược sư lập tức nhận ra Viêm Tinh Tinh, hắn cũng không kinh ngạc, vội vàng cao giọng nói:
- Thái Dương Thủ, nhanh hỗ trợ!
Ánh mắt Viêm Tinh Tinh nhìn qua chiến trường, bốn tay kéo dây xích. Mặt trời trên cao bị nàng dùng man lực thô bạo tác động, nó rơi từ trên cao xuống.
Trên thuyền Thái Dương, hàng vạn Mục Nhật giả khiếp sợ, cả đám cùng hô to:
- Thái Dương Thủ không thể!
Mục Nhật tộc trưởng nói to:
- Tiểu tổ tông, không thể học điện hạ.
Mặt trời rơi xuống một nửa đột nhiên dừng lại. Mặt trời bắn ra từng tia sáng màu vàng sắc bén về phía các thần linh Thượng Thương đang giao chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.