Mục Thần Ký

Chương 421: Chặn đánh thượng thương




Hoạn Long Quân chở bọn họ tiến lên theo Dũng giang, lao qua Mật Thủy quan đi vào Đại Khư, bơi đến lân cận Tương Long thành. Nhìn thấy nước lũ cuồn cuộn phía sau bọn họ, lại có một con Giao Long vọt ra khỏi mặt nước.
- Chủ công, ta bị lời thề trói buộc, không thể rời khỏi Dũng giang. Ước hẹn Thổ Bá khóa ta tại Dũng giang, rời khỏi đây sẽ chết. Các ngươi muốn đi Tinh Hải, ta không đi được.
Hoạn Long Quân lẻn vào trong Dũng giang, nói:
- Nhưng ta có thể bảo Giao Vương Thần mang các ngươi tiến vào.
Thân thể Giao Long có màu giống nước sông, chính là Giao Vương Thần. Thực lực Giao Vương Thần cực kỳ mạnh mẽ, không yếu hơn Hoạn Long Quân. Có nó mang theo đám người Tần Mục đi vào Đại Khư, cũng có thể xâm nhập bóng tối.
Tần Mục mang theo Tư Vân Hương, Viêm Tinh Tinh nhảy lên lưng Giao Vương Thần, Hồ Linh Nhi nằm trên vai hắn. Từng con Giao Long kêu mã a mã a, leo lên trên thân Giao Vương Thần, rất là thân mật.
Long Kỳ Lân cũng nhảy tới, nó khá kính sợ với Giao Vương Thần.
Giao Vương Thần thân thể oai vệ lao thẳng về phía Tinh Hải.
Tần Mục quay đầu nhìn lại, hắn không thể nhìn thấy người trên Thần Đoạn sơn mạch, trên không, có nhiều ngôi sao đang tới gần.
Đột nhiên, Thần Đoạn sơn mạch bộc phát hỏa diễm cực kỳ lộng lẫy, khói lửa ngập trời. Hình ảnh này rất đẹp, biến Đại Khư đơn sơ thành nơi đầy ý thơ.
Giao Vương Thần chở bọn họ đi vào Tinh Hải vực sâu, đã không nhìn thấy cảnh tượng Thần Đoạn sơn mạch.
- Tại sao tổ sư chưa tới?
Long Kỳ Lân buồn bực nói:
- Hắn sắp đến sao?
Tư Vân Hương há miệng nhưng không lên tiếng, Tần Mục nói:
- Bóng tối Đại Khư rất nguy hiểm, hắn có thể đến trễ, chúng ta đi giếng Mặt Trời trước.
Long Kỳ Lân gật đầu, nói:
- Vừa rồi thánh nữ nói gì với hắn?
Tư Vân Hương nói khẽ:
- Trời tối, tự nhiên tới không được. Long béo đừng hỏi nữa.
Trên đỉnh núi Thần Đoạn sơn mạch, cái lò sau lưng người câm cháy hừng hực, hai mắt người mù như sao trời. Quần áo đồ tể phần phật, tay cầm chuôi đao, trưởng thôn nổi bồng bềnh giữa không trung, nguyên khí hiển hóa thành hình, hắn mọc ra đủ tay chân.
Mỗi người bọn họ đứng trên đỉnh núi.
Người què và Mã gia đứng trên đỉnh núi, Tư bà bà, người điếc, dược sư chiếm cứ một đỉnh núi. Gần đó có lão Đạo chủ, lão Như Lai, Thanh U sơn nhân, Duyên Khang quốc sư, Vũ Chiếu Thanh đang chiếm cứ đỉnh núi.
Thổ Hành Phong, Huyền Thánh Vũ, Dực Vương, Côn Vương cùng Yêu tộc Ngũ Tiên thực lực phi phàm, từng người đều chiếm cứ đỉnh núi.
Mọi người hiển hóa nguyên thần, nguyên thần của bọn họ hầu như ngưng tụ thành thực chất, như thần như ma. Chúng đứng sau lưng, lẳng lặng chờ đợi đại chiến.
Bóng tối tinh không, mười tám ngôi sao càng lúc càng lớn, cũng đang tới gần nơi này.
Khí thế trưởng thôn bộc phát, trên đỉnh núi có một đạo kiếm khí ngút trời như một đạo tuyệt bích nằm ngang thiên địa, chặn ngang đường đi của ngôi sao.
- Nhật Diệu Đông Hải Thiên Điệp Lãng!
Đồ tể chấn đao, hắn hóa thành mặt trời lao lên cao. Tiếng sóng truyền tới, đao thế như biển, sóng lớn tỏa ra đao quang như mặt trời chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
- Thật sự là thiên hạ đệ nhất đao pháp! Thiên Đao danh bất hư truyền!
Mã gia thân thể càng lúc càng lớn, mi tâm mọc ra một viên mắt dọc như là một tôn cự trên thân người quấn quanh lấy Thanh Long. Sau đầu một vòng đại nhật nhảy ra, phong lôi oanh minh:
- Khoa Phụ Trục Nhật Phong Lôi Cấp!
- A ba!
Người câm thả hòm gỗ xuống, Mã gia giơ ngón tay cái lên, mở rương ra, cái rương bạc biến hóa tùy ý. Trong sọt thuốc dược sư có quái vật bò ra, chúng trải rộng dưới chân hắn, đột nhiên có con nhện nhảy tới nhảy lui trên đỉnh núi, dựng mạng nhện.
Dần dần, những con nhện này nhảy lên không trung, dệt lưới trên không trung.
Sau lưng Tư bà bà đột nhiên xuất hiện tinh tượng Đại La Thiên Tinh đấu. Tinh tượng càng ngày càng nhỏ, nhanh chóng thu hẹp và rơi vào trong tay hắn.
Người què gấp gáp, quan sát xung quanh, lúc nào cũng có thể chạy trốn.
- Hắn nắm lấy địa hỏa!
Thổ Hành Phong cười ha ha, đột nhiên Thần Đoạn sơn mạch bộc phát núi lửa. Thổ Hành Phong vung chùy đập xuống, núi lửa càng ngày càng cao, lại tự phát sinh trưởng.
Côn Vương cười to nói:
- Hào hứng của đinh ba tấc không giảm. Nhìn ta thủy đoạn tinh không.
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện lũ lụt ngập trời, giống như biển cả bao phủ bầu trời.
- Côn Vương, cho ta mượn một chút sức lực.
Huyền Thánh Vũ cười lớn một tiếng. Hắn hiện chân thân, tung người nhảy vào trong biển, hắn hóa thành thuyền mai rùa chạy trong biển.
Dực Vương duỗi một cánh tay ra, bỗng nhiên run rẩy. Cánh tay mọc ra lông vũ, hóa thành cánh chim. Cánh chim kêu keng keng, hóa thành Nhạn Dực Đao.
Yêu tộc Ngũ Tiên Liễu Tiên cầm roi, Bạch Tiên ôm bồ đoàn, Hồ Tiên nâng tì bà trước ngực. Hôi Tiên và Hoàng Tiên đeo cái túi, một xám một vàng.
- Đến rồi!
Đồ tể cao giọng nói:
- Bọn họ muốn cưỡng ép vượt quan! Coi chừng, cần phải ngăn cản bọn chúng, không thể cho bọn chúng vượt qua Thần Đoạn sơn mạch!
Ánh sao càng lúc càng lớn, nối thành một đường thẳng. Mười tám ngôi sao bay vào trong mặt biển của Côn Vương, mắt thấy sắp xuyên thủng mặt biển.
Đao quang đồ tể di chuyển, vô số đao quang chiếu rọi mặt biển, đao quang phản chiếu đón đỡ ánh sao.
Đinh đinh đinh, vô số âm thanh dày đặc vang lên, đồ tể ngăn cản đạo tinh quang đầu tiên. Đạo tinh quang thứ hai theo nhau tới, đánh vỡ Nhật Diệu Đông Hải Thiên Điệp Lãng. Đồ tể rên rỉ, bị chấn động rơi vào biển sâu, mượn nhờ lực lượng Côn Vương hóa đi đòn đánh này.
Đạo tinh quang thứ hai lao vào trong đám tơ nhện, từng tia sáng nện vào mặt biển bị từng con nhện to lớn ngăn chặn, cuối cùng tinh quang dừng lại.
Đạo tinh quang thứ ba, thứ tư theo sát phía sau.
Bành bành bành!
Lần lượt đụng vào mặt biển, nhưng mặt biển nứt ra.
Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương!
Hai tinh quang dừng lại, đành phải kiên trì đón đỡ kiếm quang.
Ầm ầm!
Hai tiếng va chạm vang lên, hai thần ma tay chân cụt máu me đầy người bay ra ngoài, miệng gào thét thê lương.
Dù sao bọn họ cường đại, mặc dù mất tiên cơ nhưng dù sao thần ma cũng là thần ma, vẫn hợp lực chống đỡ một chiêu của trưởng thôn.
Nghênh đón bọn họ là máu cuồn cuộn.
Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương!
Duyên Khang quốc sư chấn kiếm, hắn thi triển Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương, chiêu thức tương đồng với trưởng thôn. Mặc dù là cùng một chiêu nhưng kiếm pháp hai người khác biệt, ý cảnh cũng khác nhau.
Một chiêu này, Duyên Khang quốc sư đã tìm hiểu bức tranh Kiếm Thần đeo kiếm của người điếc không biết bao nhiêu lần, có thể nói là kiếm pháp của hắn đã nhập môn.
Hai tên thần ma sợ hãi, bọn họ đã không có đường lui, đành phải đón đỡ kiếm quang như biển đánh tới.
Xuy xuy xuy xuy, vô số âm thanh chói tai vang lên. Thần huyết dâng trào trong biển rộng, trong Kiếm Đồ có mấy khối thần cốt rơi xuống.
Các tinh quang khác lao tới, đụng phải Kiếm Đồ, Duyên Khang quốc sư hộc máu. Kiếm Đồ bị phá, mắt thấy những tinh quang này bay qua Thần Đoạn sơn mạch, Hôi Tiên mở cái túi của mình ra, đón gió lắc một cái. Cái túi phồng lên thật nhanh, giống như hóa thành cái miệng lớn hấp thi tinh quang.
Hôi Tiên nhanh chóng buộc túi lại. Đang muốn hạ sát thủ với thần ma bên trong, đột nhiên cái túi nổ tung, Hôi Tiên bay ngược về phía sau. Liễu Tiên vội vàng lắc cánh tay, cánh tay mềm mại như rắn không xương quấn lấy Hôi Tiên.
Nàng vừa mới quấn lấy Hôi Tiên, nàng cảm giác trong người Hôi Tiên ẩn chứa lực lượng thần ma Thượng Thương đáng sợ. Sắc mặt thay đổi, cánh tay của nàng bị xoắn thành bánh quai chèo.
Liễu Tiên lăn lông lốc, điên cuồng xoay tròn, kiệt lực ý đồ đánh tan lực lượng kia. Bạch Tiên thấy thế không ổn, lập tức bay người lên phía trước. Hắn lấy châm đâm vào trong cơ thể Liễu Tiên cùng Hôi Tiên, cũng dẫn lực lượng đáng sợ ra ngoài, lúc này mới cứu tính mạng hai người.
Ba ba ba!
Mặt biển nổ tung tạo thành sóng lớn, nhiều thân thể vĩ đại đứng trên mặt biển, nước biển phun trào khắp bốn phía. Kiều Tinh quân, Hoa quân cùng Ngôn Tinh quân cầm đầu, bọn họ tạo thành thế tam giác, các thần ma khác đứng sau.
Mười sáu thần ma ép hai tay Côn Vương run rẩy, không thể nâng nổi mặt biển. Hắn kêu rên liên tục, đột nhiên hai tay bị gãy.
Mười sáu thần ma đè xuống, Côn Vương hộc máu, hắn vội vàng đảo mặt biển nằm ngang.
Trên đỉnh núi xuất hiện mặt biển, mọi người đứng trên đỉnh núi của Thần Đoạn sơn mạch, phía dưới là biển nước mênh mông.
Biển này không sâu, độ dày chỉ khoảng trăm trượng, Huyền Thánh Vũ biến thành mai rùa đang nổi trên mặt biển. Ánh mắt Đằng Xà Huyền Quy lóe sáng, xuyên thấu qua mặt biển nhìn từng cái bóng thần ma, chờ đợi thời cơ ra tay.
Trưởng thôn lông mi trắng như tuyết nhìn về phía Kiều Tinh quân, Hoa quân và Ngôn Tinh quân, trầm giọng nói:
- Tinh quân, các vị, chắc hẳn các ngươi biết hậu quả khi mở các bảo vật kia ra. Các vị muốn hủy diệt tất cả con dân Duyên Khang quốc hay sao?
Kiều Tinh quân mặt không hề cảm xúc, nói:
- Muốn trách, chỉ có thể trách các ngươi không biết trời cao đất rộng chọc giận Thượng Thương, chọc giận trời, không thể trách chúng ta. Lão Nhân Hoàng, chúng ta cũng phụng mệnh làm việc.
Trưởng thôn nói:
- Không thể nói chuyện?
Kiều Tinh quân lắc đầu nói:
- Mặc dù ta hận các vị thấu xương nhưng không hề hận lê dân bách tính. Ta cũng không muốn làm như vậy nhưng Duyên Phong Đế một pháo bắn giết Ngọc quân, việc này không thể thương lượng. Bây giờ biến pháp thay đổi đảo, càng cắt đứt...
Huyền Thánh Vũ ở mặt biển đi tới dưới chân Kiều Tinh quân, đột nhiên bộc phát. Đằng Xà xuyên qua biển cả quấn lấy Kiều Tinh quân, Huyền Vũ công kích phía sau. Chỉ đợi Đằng Xà cuốn lấy Kiều Tinh quân, hắn sẽ đánh một kích tiêu diệt Kiều Tinh quân.
-... Cắt đứt hi vọng thành đạo.
Kiều Tinh quân tùy ý Đằng Xà quấn quanh người, Huyền Vũ công kích theo sát phía sau, lại thấy hai bên trái phải Hoa quân và Ngôn Tinh quân cầm một hoa một tiêu cắm vào huyệt thái dương của Huyền Vũ, tiêu diệt óc của hắn.
Đằng Xà gào thảm thiết. Nó muốn cứu viện, Kiều Tinh quân cầm một thanh kiếm cắt chung quanh, Đằng Xà bị chém đứt đoạn rơi xuống. Kiều Tinh quân lạnh nhạt nói:
- Chỉ có diệt lê dân bách tính thế hệ này, phía trên mới có thể yên tâm.
- Huyền Thánh Vũ!
Côn Vương kêu to, Kim Giác trường mâu trong tay tỏa ra ngàn vạn tia sáng đâm thẳng về phía Kiều Tinh quân. Thổ Hành Phong cắn răng, vung đại chùy sừng nhọn đánh tới. Sau lưng Kiều Tinh quân, từng thần ma hành động, cũng ngăn cản bọn họ.
Bọn họ vừa hành động, người mù, người câm, Ngũ Tiên, Dực Vương cũng không thể không hành động. Thần Đoạn sơn mạch chấn động, bị thần thông của bọn họ ép thấp đi một đoạn.
Vào lúc này, Tinh Hải càng ngày càng sáng, dây xích vang vọng, mặt trời bay ra khỏi vực sâu Tinh Hải và xua tan bóng tối bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.