Mục Thần Ký

Chương 412: Mưa gió nổi lên




Nguyên Thần Dẫn chính là công pháp kết hợp lý niệm trụ cột nhất trong Bá Thể Tam Đan công của Tần Mục và Linh Dục Tú. Bá Thể Tam Đan công chính là Đạo Dẫn công, cũng là công pháp cơ sở nhất, là pháp môn dẫn dắt nguyên khí đơn giản nhất.
Nguyên Thần Dẫn lại dẫn dắt linh thai và hồn phách, linh hồn hai bên giao hòa với nhau. Sau đó thoát thể bay ra, cũng sửa đổi bản chất linh hồn của hai người, mượn cơ hội giúp linh hồn bản thân tương dung biến thành nguyên thần.
Cho nên, môn công pháp này trọng điểm nằm ở chữ “dẫn”.
Tần Mục có thể làm cho nguyên thần của mình cộng hưởng với Tư Vân Hương, đó là bởi vì nguyên thần linh thai của hắn. Linh thai của hắn không có bất kỳ thuộc tính gì, không giống linh thể như Tư Vân Hương và Linh Dục Tú, bọn họ đều có thuộc tính.
Nguyên thần cộng hưởng, đó là lúc linh hồn hai bên dung hợp ý niệm, cũng sinh ra tần số vốn có. Bởi vì tình cảnh mỗi người khác biệt, nguyên thần mỗi người hoặc nhiều hoặc ít sẽ có khác biệt, tần số nguyên thần cộng hưởng sẽ không giống nhau.
Mà hai người nguyên thần song tu, tần số cộng hưởng hai bên hợp tác sẽ hình thành tần số cộng hưởng độc nhất vô nhị, lại nguyên thần song tu với người khác. Bởi vì không đạt được tần số ban đầu, không cách nào làm được nguyên thần cộng hưởng.
Nguyên thần và linh thai của Tần Mục lại không có bất cứ thuộc tính gì, nó giống như tờ giấy trắng. Tờ giấy trắng như hắn nguyên thần song tu với Linh Dục Tú, tần số cộng hưởng chính là tần số của Linh Dục Tú, lúc nguyên thần song tu với Tư Vân Hương sẽ là tần số của Tư Vân Hương.
Duyên Phong Đế chưa từng gặp “Bá thể” cổ quái như Tần Mục nên căn bản không có suy nghĩ tới, ngay sau đó hắn không nói cho Linh Dục Tú biết kiêng kị khi nguyên thần cộng hưởng, hiện tại hoàng đế hối tiếc không thôi.
Tần Mục và Linh Dục Tú sửa sang Nguyên Thần Dẫn cho nam và nữ, viết rõ phương pháp tu luyện kỹ càng, phương pháp thay thế linh hồn, nội tâm rất vui vẻ.
Đột nhiên, bọn họ có cảm giác lĩnh ngộ khó hiểu loại lĩnh ngộ này không chỉ xuất hiện lúc ngộ đạo, hơn nữa còn xuất hiện trên đạo tâm.
Trải qua lần sáng tạo công pháp này, đạo tâm của bọn họ đột nhiên tăng vọt, hơn nữa còn có biến hóa về chất.
Nói đột nhiên, thật ra cũng không đột nhiên.
Sáng tạo, bản thân nó là việc khó khăn nhất.
Bỗng dưng sáng tạo ra một loại công pháp, cải biến hệ thống tu luyện sau Lục Hợp cảnh cũng đẩy nguyên thần lên phía trước, cũng kéo nguyên thần xuống cảnh giới Lục Hợp, cải biến còn vượt xa Duyên Khang quốc sư khai sáng ba thức kiếm pháp cơ sở.
Thậm chí hoàn toàn có thể nói, nếu như Tần Mục, Linh Dục Tú có thể mở rộng ảo diệu Lục Hợp nguyên thần đến cực hạn. Lần cải biến này có thể đẩy tới trước, cảnh giới Thiên Nhân dung hợp với cảnh giới Thất Tinh, biến hai cảnh giới thành một cảnh giới.
Loại biến hóa này ảnh hưởng tới vô số thần thông giả sau bọn họ.
Linh Thai cảnh, Ngũ Diệu cảnh, đây là cảnh giới cơ sở của võ giả, còn chưa bước vào ngưỡng cửa thần thông.
Lục Hợp cảnh mới có thể xưng là thần thông giả, xem như chính thức bước vào hàng ngũ thần thông giả.
Sau Lục Hợp cảnh chính là Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều đều là từng bước tiến của thần thông giả, tiến quân cảnh giới thần linh trong truyền thuyết. Bốn cảnh giới chính là bốn bước, nhưng từng bước gian nan, mỗi bước đều cần hao phí thời gian rất dài.
Tần Mục và Linh Dục Tú khai sáng lần này, vô cùng có khả năng biến bốn bước thành ba bước, giúp thần thông giả có thể dùng thời gian ngắn nhất tiến vào Thần cảnh.
Đây là công tham tạo hóa, công đức lớn lao.
Thế gian cũng không con đường, người đi nhiều sẽ thành đường. Cải biến hệ thống tu luyện sẽ dẫn đến đạo pháp thần thông cải biến, thiên địa đại đạo cũng cải biến theo.
Bọn họ khai sáng ra Nguyên Thần Dẫn, cũng dẫn tới cải cách lớn lao, hiện tại hai thiếu niên thiếu nữ kia còn chưa dự liệu được.
Khai sáng công pháp, bởi vì gian nan nên có lĩnh ngộ rất sâu sắc, đạo tâm của bọn họ đạt đến tông sư, hiện tại còn bước vào đốn ngộ.
Duyên Khang quốc sư khai sáng ra ba thức kiếm thức cơ sở, từ đó giúp hắn tiến vào cảnh giới tông sư, tâm cảnh giúp Thuật tiến vào cảnh giới Pháp.
Tần Mục và Linh Dục Tú trải qua một lần lột xác giống như vậy.
Bọn họ chỉ có thể xem như hoàn thành công pháp Nguyên Thần Dẫn, mà Lục Hợp cảnh làm cách nào lớn mạnh nguyên thần, đây vẫn là khu vực trống.
Tu luyện lớn mạnh nguyên thần nhưng thật ra đó là chuyện của Thất Tinh cảnh, mỗi một loại công pháp Lục Hợp cảnh đều không có biện pháp lớn mạnh nguyên thần. Ý nghĩa hai người bọn họ là kẻ khai thác, có thể tìm hiểu trước mọi người, tìm hiểu ra phương pháp tu luyện Lục Hợp nguyên thần, khai sáng càng nhiều pháp môn trong đó.
- Hoàng đế!
Đột nhiên người mù đá bắp chân Duyên Phong Đế một cái, không có ý tứ đùa giỡn, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ngươi cảm ứng trong thiên địa xuất hiện biến hóa hay không?
Duyên Phong Đế vốn muốn nổi giận, nghe vậy liền ngẩn ra, tinh tế cảm ứng, kinh ngạc nói:
- Quả thực có một ít biến hóa như có như không, rất là kỳ quái!
- Người điếc, người què, đều tỉnh lại, các ngươi tinh tế cảm ứng thiên địa đại đạo!
Người mù gọi người điếc cùng người què, hai vị lão nhân này cũng cảm ứng được một loại chấn động như có như không. Giống như mưa xuân đang uẩn dưỡng vạn vật, rất nhạt, rất chậm chạp.
- Xảy ra chuyện gì?
Người điếc kinh ngạc nói.
- Mục nhi và Tú công chúa khai sáng ra công pháp Nguyên Thần Dẫn, từ đó dẫn tới biến hóa kỳ lạ.
Người mù nói:
- Các ngươi cảm ứng thật cẩn thận. Trong cõi u minh, thiên địa đại đạo đang phát sinh phản ứng kỳ diệu, rung động rất yếu ớt nhưng không thể gạt được đạo tâm của ta.
Bất kể người què, người điếc hay Duyên Phong Đế đều là đại tông sư, bản thân người què hiểu ra ảo diệu thần thoái, phát huy tốc độ đến cảnh giới thần. Hắn cũng khai sáng công pháp của mình, đạo tâm của hắn cũng cực mạnh.
Người điếc phát huy họa đạo tới cực hạn, họa đạo xưng thần xưng thánh!
Duyên Phong Đế dựa vào Cửu Long Đế Vương công không quá xuất sắc, một lần nữa thôi diễn công pháp này đến cấp độ cao nhất, đặt công pháp song song với tuyệt học ba đại thánh địa. Hắn tu hành Cửu Long Đế Vương công tìm hiểu từ vài văn tự long ngữ nguyên thủy trên Đế điệp!
Những người khác trong sơn trang, cho dù là Tư bà bà, Vũ Chiếu Thanh, Thái hậu nương nương đều không có tâm cảnh đại tông sư, tự nhiên không cách nào cảm ứng được thiên địa đại đạo rung động và cải biến.
- Bệ hạ, thành tựu tương lai của con gái ngươi sẽ vượt xa ngươi.
Đột nhiên người điếc nói:
- Ngươi có nghĩ lập nàng làm thái tử không?
Duyên Phong Đế hơi ngẩn ra, hắn dùng ánh mắt khác lạ nhìn sang Linh Dục Tú.
Lập Tú công chúa làm thái tử?
Hiện tại hắn thật sự có suy nghĩ như vậy.
- Cho Dục Tú đến biên quân rèn luyện một đoạn thời gian đi. Phương bắc tuyết nguyên còn có một ít phản quân chưa từng tiêu diệt hoàn toàn, cho nàng và Ngọc Thư tự dẫn dắt một quân.
Duyên Phong Đế bình tĩnh trở lại, nữ tử làm thái tử cũng không phải là không có, số lượng không có nhiều như nam tử. Dù sao nữ thần thông giả cũng rất nhiều, có chút môn phái do nữ tử làm chưởng giáo, bởi vậy không phải là không có nữ hoàng đế, số lượng hơi ít mà thôi.
- Nếu như Tú Nhi làm tốt hơn Ngọc Thư...
Tần Mục và Linh Dục Tú tỉnh lại trong ngộ đạo, bọn họ vừa rồi ngộ đạo, từng người hiểu ra các loại ảo diệu trong nguyên thần. Loại tìm hiểu này là phương pháp tu luyện Lục Hợp nguyên thần, có chút có thể viết xuống truyền cho người khác, có chút chỉ có thể do bản thân lĩnh ngộ, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
- Tú Nhi, thương thế của trẫm đã gần như khỏi hẳn, theo trẫm về kinh.
Duyên Phong Đế nói.
Linh Dục Tú lên tiếng, ánh mắt nhìn lên người Tần Mục, thấp giọng nói:
- Chăn trâu, ngươi theo ta về kinh chứ? Chúng ta có thể lĩnh ngộ nguyên thần song tu.
Tần Mục do dự, lắc đầu nói:
- Ngươi đi trước đi, ta cần ở lại nơi này chờ Đồ gia gia trở về. Ta còn có một số việc cần hỏi hắn.
Hắn đem sửa soạn xong công pháp Nguyên Thần Dẫn dành cho nam tử, cũng giao cho Linh Dục Tú, nói:
- Ngươi giao bộ công pháp này cho quốc sư, quốc sư sẽ mở rộng ra ngoài.
Linh Dục Tú gật đầu, do dự một chút, nói:
- Ngươi cải tiến Cửu Long Đế Vương công, ta có thể truyền cho phụ hoàng ta không?
Tần Mục cười nói:
- Nó vốn là của Linh gia các ngươi, ngươi truyền là được.
Đột nhiên Linh Dục Tú tiến lên hôn lên mặt hắn, giống như chim én nhỏ hoảng hốt chạy ra xa.
Duyên Phong Đế lắc đầu, mang theo nàng chào tạm biệt Thái hậu nương nương, nói:
- Những quan viên theo trẫm đến đây, trẫm không cho bọn họ chạy tới, đều lưu tại Bá châu. Trong sơn trang xảy ra chuyện như vậy, bọn họ tốt nhất đừng biết. Mẫu hậu, xin bảo trọng.
Thái hậu nương nương thở dài, nói:
- Ngươi cũng phải bảo trọng! Ngươi và quốc sư muốn làm chuyện gì, đó là việc nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận. Ngươi mặc dù trưởng thành, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi còn nhỏ.
Duyên Phong Đế xoay người rời đi, Linh Dục Tú bắt kịp hắn:
- Phụ hoàng, chăn trâu dạy Cửu Long Đế Vương công cho ta, nó hoàn toàn khác phụ hoàng truyền cho ta. Hài nhi muốn truyền cho phụ hoàng, phụ hoàng muốn học không?
Duyên Phong Đế cười ha ha, lắc đầu nói:
- Tiểu tình lang của ngươi mặc dù tài hoa hơn người, bản lĩnh phi phàm, lần này càng mở ra một con đường kinh thiên, trẫm cũng tự thẹn không bằng. Nhưng nói đến Cửu Long Đế Vương công, tiểu tình lang của ngươi kém xa. Hắn học được công pháp là ta truyền cho hắn.
Linh Dục Tú tức giận:
- Ngươi có học hay không?
- Tốt, tốt, ngươi nói nghe một chút.
Linh Dục Tú cũng truyền Cửu Long Đế Vương công do Tần Mục truyền lại cho hoàng đế, sắc mặt Duyên Phong Đế dần dần nghiêm túc. Chờ Linh Dục Tú giảng xong, gương mặt Duyên Phong Đế xanh mét, hắn nói:
- Hắn truyền cho ngươi?
Linh Dục Tú cảm giác sát ý của phụ hoàng, nàng rùng mình nói:
- Phụ hoàng!
- Đế điệp ở trên người hắn!
Duyên Phong Đế giận dữ, giận quá hóa cười:
- Đây là công pháp tìm hiểu trên Đế điệp! Là bảo vật của Linh gia chúng ta, thì ra nó vẫn nằm trên người tiểu tình lang của người! Trẫm bên này...
Hắn đang muốn giết trở về, đột nhiên dừng bước. Nhìn sơn trang trắng xóa trước mặt, giật mình, lắc đầu, hắn nói với Linh Dục Tú đang hoảng hốt lo sợ:
- Về kinh đi.
Linh Dục Tú vội vàng nói:
- Đế điệp đang ở chỗ hắn, ta đi đòi trở về, phụ hoàng không nên tức giận.
Duyên Phong Đế lắc đầu nói:
- Ta đã xem khối Đế điệp kia trăm ngàn lần, từ đầu đến cuối không có tìm hiểu ra cái gì. Liệt tổ liệt tông Linh gia cũng xem qua không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không thể giải mã ra bí ẩn trong đó. Hoàng vị Linh gia cũng không phải khối Đế điệp này đổi lấy, không đến mức vì chuyện này huyên náo không thể vãn hồi với Thiên Thánh giáo.
Linh Dục Tú nhìn trộm gương mặt hắn, Duyên Phong Đế mặt trầm như nước, không có chút rung động nào, hiển nhiên không phải chân tâm thật ý.
- Tú Nhi, nhất định không được nói Nguyên Thần Dẫn là ngươi cùng Tần ái khanh khai sáng. Chuyện này, không thể nói với bất kỳ người nào.
Duyên Phong Đế trầm giọng nói:
- Nói ra, ta không thể bảo vệ ngươi.
Linh Dục Tú ngẩn ra, yên lặng gật đầu.
Trong sơn trang, Tần Mục kiểm tra con mắt cho người mù, tổn thương trên đùi người mù đã khỏi hẳn nhưng con mắt vẫn quấn lụa trắng, cần được thay thuốc.
- Mục nhi, chuyện khai sáng Nguyên Thần Dẫn, đừng nói là ngươi làm.
Người mù đột nhiên nói:
- Trong sơn trang có một ít người nhìn thấy, đều phải giữ miệng giữ mồm, quyết không thể truyền ra ngoài. Hiểu chưa?
Tần Mục không hiểu:
- Vì cái gì?
Dây lụa cởi ra, người mù từ từ mở mắt, trong hai mắt không có thần thái nhưng lại dần dần sinh ra thần quang kinh người. Từng trận văn xoay tròn bên trong, trong ánh mắt chính là Cửu Trọng Thiên thâm thúy đáng sợ, hắn nói rất bình tĩnh:
- Pháp thay đổi, đạo thay đổi, trời cũng thay đổi. Trở trời, sẽ chết người đấy. Tất cả tông sư trong thiên địa đều cảm ứng được chấn động không bình thường. Mưa gió sắp nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.