Mục Thần Ký

Chương 398: Đệ nhất thần nhãn




Tần Mục suy nghĩ xuất thần, Thiên Vũ thế giới phát sinh va chạm với Đại Khư, trên bầu trời Thiên Vũ thế giới chính là Đại Khư, hình ảnh như vậy quá hùng vĩ.
Đáng tiếc, có lẽ hiện tại không thấy được.
Thiên Vũ thế giới khi đó chính là thế giới phụ thuộc vào thượng cổ Khai Hoàng quốc. Về sau Khai Hoàng kiếp bộc phát, Khai Hoàng quốc mất đi khống chế và bảo hộ Thiên Vũ thế giới, đến mức Trọng Thân Ma Thần tìm được Thiên Vũ thế giới, cũng đồng hóa toàn bộ người trên thế giới Thiên Vũ tộc.
Khai Hoàng kiếp xảy ra vào hai vạn năm trước.
Cũng vào lúc đó, nơi này biến thành Đại Khư.
- Lãnh địa Khai Hoàng quốc không chỉ ở Đại Khư, còn có thế giới khác.
Hắn lại mơ màng, thời điểm đó, lãnh địa Khai Hoàng quốc đã đi vào thế giới khác. Bên trong thế giới khác có các chủng tộc kỳ lạ như Thiên Vũ tộc, có đủ loại sinh linh. Nếu hắn sống ở thời đại đó, nhất định cực kỳ thú vị.
- Ta nghe nói, năm đó nơi này được gọi là Thiên Đình.
Vũ Chiếu Thanh nói:
- Hoàng đế là hoàng thống trị chư thiên.
Tần Mục lập tức nhớ lúc mình bảo hộ mẫu tử Hùng Tích Vũ xuyên qua Đại Khư, nhớ tới tình hình phế tích Tây Thiên cung. Phế tích như vậy gọi là Tây Thiên cung, cả một đại lục to lớn cắm trên phế tích, các loại kiến trúc nguy nga đổ nát thê lương. Cây cột đổ rạp và ngổn ngang khắp nơi, còn có mảnh vỡ máy móc nằm trong các ngọn núi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cũng xóa đi các tâm tư khác biệt, nói:
- Trọng Thân Ma Thần đã chết, các ngươi xem như an toàn. Vũ tộc trưởng có tính toán gì không?
- Xây dựng lại cố quốc, quay về cố thổ.
Quần áo trên người Vũ Chiếu Thanh sinh ra chấn động nhè nhẹ, cũng nhanh chóng biến thành khôi giáp, chiến ý bừng bừng, sát khí ngập trời:
- Ta muốn dẫn dắt tộc nhân trở về Thiên Vũ thế giới, đoạt lại thế giới của chúng ta! Nơi đó còn có rất nhiều Ma tộc và phe cánh của Trọng Thân Ma Thần, chiếm lĩnh bảo địa Thiên Vũ tộc chúng ta, nhất định phải đoạt lại. Giết sạch kẻ thù, xây dựng lại quê hương!
- Trong Thiên Vũ thế giới còn có Ma tộc?
Tần Mục kinh ngạc, tính toán một lát, nói:
- Thiên Vũ tộc chỉ còn lại mấy trăm vạn người, có đủ thực lực đoạt lại Thiên Vũ thế giới hay không?
Vũ Chiếu Thanh tràn đầy lòng tin:
- Sau khi Trọng Thân Ma Thần chết đi, tộc nhân khác trong Thiên Vũ thế giới sẽ khôi phục thần trí. Người Thiên Vũ tộc chúng ta dựa vào tinh thần ba động liên lạc với nhau, sẽ dễ dàng chỉ huy, đoạt lại Thiên Vũ thế giới không khó.
Tần Mục trầm ngâm nói:
- Vũ tộc trưởng, đạo pháp thần thông hiện tại đã khác với lúc trước, các ngươi bị Trọng Thân Ma Thần khống chế nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã không hiểu rõ thời đại bây giờ. Chém giết trên chiến trường, dùng tinh thần ba động liên lạc tộc nhân rất dễ bị quấy nhiễu. Các ngươi bị khống chế nhiều năm như vậy, địch nhân của các ngươi cũng nghiên cứu các ngươi triệt để. Trong mắt bọn họ, các ngươi chính là dê đợi làm thịt.
Nguyên khí của hắn bắn ra, thi triển ra một thức thần thông, nguyên khí của hắn hóa thành các loại phù văn kỳ dị kết hợp thành hình dáng một cái nồi lớn, móc ngược xuống.
Những phù văn này không ngừng chấn động, phát ra chấn động thường nhân khó nghe thấy nhưng lọt vào tai Vũ Chiếu Thanh lại không khác gì sấm sét nổ vang, quấy nhiễu tinh thần tư duy của nàng. Tai nàng bị điếc tạm thời, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không cách nào liên lạc với tộc nhân.
Tần Mục giải trừ thần thông, nói:
- Vũ tộc trưởng, ta cảm thấy ngươi nên từ từ mưu toan, không nên nóng vội.
Vũ Chiếu Thanh tâm loạn như ma, quần áo trên người không ngừng biến hóa các loại màu sắc. Trên màu sắc còn có hoa văn hỗn loạn, hiển nhiên tâm tình không bình tĩnh.
Tần Mục mới tiếp xúc với Thiên Vũ tộc một lần, hắn cũng ý thức được sơ hở trong liên lạc tinh thần của Thiên Vũ tộc. Cường giả Ma tộc trong Thiên Vũ thế giới cũng nghiên cứu triệt để các loại nhược điểm của Thiên Vũ tộc!
Nếu như Thiên Vũ tộc không cầm ra bản lĩnh mới, xây dựng lại cố quốc chỉ là trò cười, quay trở lại Thiên Vũ thế giới không khác gì chịu chết!
- Duyên Khang quốc đang thời khắc cải cách chính trị, các loại đạo pháp thần thông biến chuyển từng ngày.
Tần Mục đề nghị:
- Không bằng Thiên Vũ tộc đi tới Duyên Khang quốc định cư, học tập bản lĩnh mới. Chờ đến khi có thực lực lại quay về Thiên Vũ thế giới, đoạt lại lãnh thổ.
Vũ Chiếu Thanh hơi do dự. Nàng thân là tộc trưởng, hận không thể lập tức quay trở lại Thiên Vũ thế giới, bình định đầu trâu mặt ngựa nơi đó. Nhưng đúng như Tần Mục nói, trở về chính là chịu chết, nhất định phải suy tính từ từ.
Mục Nhật tộc trưởng nói:
- Đại khái Vũ tộc trưởng còn chưa biết, vị bên cạnh ngươi không phải người ngoài, mà là điện hạ.
- Điện hạ?
Vũ Chiếu Thanh áp chế xoắn xuýt trong lòng, nghi ngờ nói:
- Là điện hạ nào?
Mục Nhật tộc trưởng ý tứ sâu xa nói:
- Điện hạ của Mục Nhật tộc ta, cũng là điện hạ của Thiên Vũ tộc các ngươi.
Vũ Chiếu Thanh giật mình, vội vàng đứng dậy, quần áo trên người thay đổi thành triều phục, lần thứ hai hành lễ với Tần Mục.
- Làm gì có nhiều lễ tiết như thế? Khai Hoàng quốc đã sớm không tồn tại, ta không phải điện hạ của các ngươi, Vũ tỷ tỷ không nên làm ta sợ.
Tần Mục vội vàng nâng nàng đứng dậy, nhéo quần áo trên người nàng một cái. Hắn cảm thấy xúc cảm bóng loáng ôn nhuận, cười nói:
- Vũ tỷ tỷ, quần áo trên người ngươi thật lạ?
Vũ Chiếu Thanh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Mục Nhật tộc trưởng, Mục Nhật tộc trưởng cũng nhíu mày. Dường như Tần Mục không nguyện ý thừa nhận hắn là hoàng tử điện hạ Vô Ưu Hương, không nguyện ý thừa nhận thân phận của mình trước mặt hắn, cũng không nguyện ý thừa nhận trước mặt Vũ Chiếu Thanh.
- Điện hạ, quần áo trên người ta thật ra là da thịt và cánh của ta.
Vũ Chiếu Thanh giải thích:
- Cấu tạo thân thể Thiên Vũ tộc hơi khác với các ngươi, trên người chúng ta mọc ra rất nhiều cánh mỏng, trên cánh không có lông vũ mà là lân phiến trên da thịt. Tâm tình chúng ta khác biệt, lân phiến sẽ cải biến màu sắc. Người Thiên Vũ tộc chúng ta rất có tâm đắc về cách ăn mặc.
Tần Mục nghe thấy xiêm y của nàng chính là làn da, hắn lại nhéo một cái. Phát hiện lân phiến của nàng không thô ráp, trái lại, những lân phiến này mềm mại giống như da thịt.
Vũ Chiếu Thanh bị hắn bóp đỏ mặt:
- Điện hạ, không thể.
Tần Mục buông tay ra, nội tâm tiếc hận. Hắn còn định đòi hỏi Vũ Chiếu Thanh cho hắn vài bộ quần áo như thế, đáng tiếc quần áo Thiên Vũ tộc sinh trưởng trên người bọn họ là một phần thân thể nên không cởi ra được, chỉ có thể lưu luyến bỏ qua.
Tư Vân Hương, Linh Dục Tú và Hồ Linh Nhi nhưng tiến tới, sờ quần áo trên người của nàng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Gương mặt Vũ Chiếu Thanh càng đỏ hơn trước, không muốn cho các nàng sờ nhưng xấu hổ không thể mở miệng, đành phải bứt rứt bất an đứng ở nơi đó.
- Cảm giác thật tốt, còn mượt hơn cả lông của Linh Nhi.
Các nữ hài sợ hãi thán phục, Linh Dục Tú hiếu kỳ nói:
- Vũ tộc trưởng, nếu như đến mùa đông, trời đông giá rét, các ngươi không cảm thấy lạnh sao?
Vũ Chiếu Thanh lắc đầu, nói:
- Thiên Vũ thế giới của ta bốn mùa đều ấm áp, cũng không có thời điểm trời lạnh. Cho dù gặp thời tiết lạnh lẽo, lân phiến trên người chúng ta cũng có thể thổi phồng, rất giữ ấm. Các ngươi xem.
Trong lúc nói chuyện, quần áo trên người nàng phồng lên rất dày nhưng kiểu dáng quần áo vẫn đẹp mắt như cũ.
Mọi người liên tục khen ngợi.
Mục Nhật tộc trưởng dở khóc dở cười đứng bên cạnh, bọn họ tới Thái Dương Thần điện thương nghị đại sự chủng tộc, hiện tại biến thành thưởng thức trang phục.
Sau khi náo nhiệt qua đi, Tần Mục nói:
- Vũ tộc trưởng, ngươi có thể dẫn tộc nhân lưu lại Đại Khư, cũng có thể theo ta đi Duyên Khang quốc. Chờ đến lúc thời cơ chín muồi, các ngươi có thể suất lĩnh đại quân quay về Thiên Vũ thế giới. Ý của ngươi như nào?
Vũ Chiếu Thanh suy nghĩ một lát:
- Điện hạ chờ thêm mấy ngày, ta sẽ thương nghị với tộc nhân rồi quyết định.
Tần Mục gật đầu, Vũ Chiếu Thanh cần phải tiến hành thương nghị với tộc nhân.
- Tộc trưởng, chúng ta nên đi xem mặt trời bị vỡ kia!
Tần Mục đứng dậy, hắn và mọi người đi tới gần mặt trời vỡ ra làm hai, rất nhiều Mục Nhật giả đang nỗ lực kéo dây xích ra khỏi mặt trời bị vỡ kia.
Bọn họ định dùng dây xích thuyền Thái Dương câu ra mặt trời mới trong giếng Mặt Trời.
Tần Mục đã đập vỡ mặt trời trên thuyền Thái Dương thành hai nửa, nhất định phải câu ra một mặt trời mới làm nguồn suối năng lượng cho thuyền Thái Dương. Nếu không Thái Dương Thủ vận chuyển chiếc thuyền sẽ bị hấp thu sinh mệnh lực.
Nhưng dây xích đã khảm vào trong mặt trời, cho dù mặt trời bể thành hai nửa cũng khó rút dây xích ra ngoài.
Tần Mục đi tới một nửa bán cầu, hắn nhìn thấy bên trong mặt trời là cơ cấu trận pháp lập thể to lớn phức tạp, có cả ngàn trận pháp đang khởi động. Lúc này mới có thể hóa quả cầu kim loại to lớn thành mặt trời, tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng kinh khủng.
Tần Mục đập mặt trời thành hai nửa, đến mức rất nhiều kết cấu trận pháp trong mặt trời vỡ tan, có rất nhiều bộ kiện rơi ra ngoài.
Có hơn mười Mục Nhật giả chui vào trong mặt trời, ý đồ mở dây xích. Đáng tiếc cho dù bọn họ dùng bao nhiêu khí lực cũng không thể rút ra được.
- Có người tinh thông trận pháp không?
Một vị trưởng lão hỏi:
- Những dây xích này bị mười trận pháp kẹp lại, cần phải mở trận pháp mới có thể rút dây xích ra ngoài. Điện hạ!
Rất nhiều Mục Nhật giả đang bận rộn nhao nhao thả việc trong tay ra, cùng hành lễ với Tần Mục.
Tần Mục đáp lễ, hắn dò xét trận pháp trong mặt trời. Dây xích khóa mặt trời xuyên thấu từ mặt ngoài mặt trời vào trong, bên trong mặt trời có mười bánh răng lớn, có tầng tầng cấm chế dán vào dây xích.
Lão tộc trưởng đánh giá những kết cấu trận pháp này, nhìn thấy bộ phận trong trận pháp rất phức tạp. Hắn nhìn hoa mắt, lắc đầu nói:
- Trong Mục Nhật tộc chúng ta không có trận pháp đại sư, không giải được những trận pháp này.
Tần Mục suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Ta hiểu, rốt cuộc ta hiểu vì sao Tỷ Thanh lại có thể dùng thời gian trăm năm chế tạo ra giếng Mặt Trời và giếng Mặt Trăng rồi!
Mọi người nhìn hắn, bọn họ không hiểu vì sao hắn lại nói sang chuyện Tỷ Thanh tạo giếng.
- Kết cấu trận pháp trong mặt trời này chính là kết cấu của một loại nhãn thuật.
Tần Mục đi qua từng trận pháp, phân biệt quan sát ấn ký phù văn phía trên, nhanh chóng nói:
- Hoàng lệnh Tỷ Thanh tạo giếng, thật ra là nhìn trúng bản lĩnh của Tỷ Thanh, vị Tỷ Thanh thần linh kia có lẽ là đệ nhất thần nhãn lúc đó. Trình độ thần nhãn của nàng thiên hạ vô song, cho nên hoàng đế lệnh Tỷ Thanh chế tạo hai giếng nhật nguyệt.
Hắn nhanh chóng quan sát kết cấu mười loại trận pháp bên trong, đứng dậy đi tới bên ngoài mặt trời. Hắn tinh tế kiểm tra mặt ngoài mặt trời, mặt ngoài mặt trời cũng không bằng phẳng, có rất nhiều hoa văn giống như thụ văn.
- Sở dĩ Tỷ Thanh làm trăm năm không thành, đó bởi vì nàng lúc ấy đã ý thức được, chế tạo ra hai giếng nhật nguyệt phải dùng thần nhãn của mình tế luyện. Giếng thành, nàng sẽ mù mắt nên nàng dùng trăm năm thỏa thích hưởng lạc.
Tần Mục tìm tòi mặt ngoài mặt trời, sau một lúc lâu, hắn tìm được hoa văn hình tròn nhô ra. Nguyên khí tuôn trào, nhìn thấy hoa văn bị nguyên khí của hắn thắp sáng và bắt đầu xoay tròn.
Cùng lúc đó, hơn mười trận pháp bên trong mặt trời chế trụ dây xích bắt đầu xoay tròn, cũng thả dây xích ra.
Tần Mục ngẩng đầu, nói:
- Thẳng đến khi hoàng đế tức giận, nàng lúc này mới toàn tâm toàn ý luyện giếng, cuối cùng móc hai mắt mình ra thắp sáng giếng Mặt Trời và giếng Mặt Trăng.
Trước mặt hắn, kết cấu trận pháp bên trong mặt trời không ngừng biến hóa, phát ra âm thanh rền vang. Những hoa văn phức tạp trên mặt ngoài mặt trời cũng tỏa sáng, tầng khối to lớn ở tầng ngoài co rút trở về.
Nửa mặt trời này như sống lại, mọi người sợ tới mức lui về phía sau, nghi ngờ không thôi.
Nhìn thấy kết cấu mặt trời không ngừng biến hóa, sau một lúc lâu, nửa mặt trời to lớn co nhỏ lại thành bức tường kim loại đặc ruột và dựng đứng trước mặt mọi người.
Tần Mục đi tới một nửa mặt trời khác, hắn làm lại lần nữa. Nửa mặt trời khác cũng biến hóa, biến thành một bức tường kim loại.
Hai bức tường dựng đứng trước mặt mọi người, cao trăm trượng, dài vài dặm, cổ điển và vàng rực.
- Tỷ Thanh thần biết rõ nhất định phải dùng thần nhãn của mình tế giếng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao cho nàng, cho nên dùng thời gian trăm năm thỏa thích hưởng lạc, lại dùng năm mươi năm hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế nhờ vả. Thật là một kỳ nữ.
Tần Mục khen ngợi, hắn quan sát bức tường kim loại, lộ ra vẻ khâm phục, thấp giọng nói:
- Nàng tên là Tỷ Thanh, tỷ là tỷ tỷ, Thanh là tên, nói nàng thích mặc xiêm y màu xanh. Đáng tiếc, ta vô duyên gặp được kỳ nhân này. Các ngươi làm sao vậy?
Hắn quay đầu nhìn lại, mọi người ngơ ngác nhìn hắn, nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Mục buồn bực, giải thích nói:
- Tỷ là tỷ muội tỷ, thanh là áo màu xanh. Tỷ Thanh chính là tỷ tỷ thích mặc áo màu xanh.
- Không phải chuyện này!
Một vị trưởng lão lắp bắp nói:
- Điện hạ, ngươi giải khai trận pháp mặt trời?
Tần Mục bừng tỉnh hiểu ra, cười nói:
- Mở ra cũng không khó. Ta có nghiên cứu về trận pháp thần nhãn. Tại Duyên Khang quốc, ta còn tự thân chế tạo ra một thứ giống thần nhãn, đương nhiên, không có chính xác như mặt trời này. Tỷ Thanh rất lợi hại!
Hắn ngước đầu nhìn lên hai mặt tường:
- Ta học được không ít thứ. Thật muốn tiến vào trong giếng quan sát con mắt của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.