Mục Thần Ký

Chương 378: Thay trời hành đạo




Mưa máu không lớn, phạm vi bao phủ cũng không rộng, đúng lúc rơi vào vị trí chân núi của bọn họ. Tần Mục nhìn thấy rất nhiều hoa cỏ cây cối trong núi rừng sinh trưởng cực nhanh, cây cối cao lớn um tùm, linh khí chung quanh nồng nặc đến mức có thể hóa thành thực chất, từng đám sương mù đang lượn lờ quanh các cây cổ thụ.
Trong hoa cỏ cũng có sương mù màu ngà sữa, chúng càng đẹp và xanh hơn trước.
Trời mưa thời gian dài như thế, hồ nước cống rãnh dòng sông đều tràn đầy. Hiện tại trong dòng nước có rất nhiều con cá sinh trưởng, chúng biến hóa thành ngư quái trong Đại Khư, lại dài đến mấy trượng. Có cá sinh ra hai chân và nhảy lên bờ, trong miệng là răng nanh sắc bén, chúng há miệng hấp thu máu tươi trên trời rơi xuống.
Thân thể một ít thụy thú trong núi rừng bành trướng, trong cơ thể xuất hiện các loại gai xương, cành cành chạc chạc, quá dọa người.
Những mỹ nhân ngư xinh đẹp trong hồ biến thành khổng lồ, gương mặt vốn xinh đẹp cũng biến thành kỳ quái.
Trong thần huyết ẩn chứa quá nhiều năng lượng, rất dễ dàng biến các đồ vật có sinh mệnh thành quái vật. Hơn nữa loại sinh trưởng này không bị khống chế, những khu vực dính mưa máu đều sinh ra dị thường.
Thực vật côn trùng cũng có sinh mệnh, lúc mưa máu rơi vào người chúng, khu vực núi rừng này biến hóa không khác gì Đại Khư.
Tần Mục nhìn chằm chằm lên bầu trời, trong thần huyết ẩn chứa âm dương khí, tứ tượng khí, ngũ hành khí cường đại. Những khí này thay đổi cân bằng trong sinh mệnh, lúc này mới sinh ra dị biến không khác gì Đại Khư.
Trong Đại Khư có rất nhiều dị thú ẩn chứa huyết mạch thần ma, là di truyền. Những dị thú dưới chân núi này hấp thu quá nhiều thần huyết nên sinh ra dị biến.
- Là thần linh nào chết? Là Hoạn Long quân sao?
Mộ Thanh Đại thấp giọng nói.
Bên ngoài đại điện, khắp núi đồi là hào quang đủ màu sắc và sương mù ngà sữa. Nơi này biến hóa không khác gì thánh địa, nhưng nếu bọn họ đi vào mưa máu, chỉ sợ cũng sinh ra dị biến không khác gì đám sinh vật bên ngoài.
Nhưng nếu không bị xối trực tiếp lên người, có thể tu luyện ở nơi đây, hấp thu thần lực cường đại chung quanh. Đối với các thần thông giả, nơi này không khác gì thánh địa.
Từ linh lực và thần lực, cho dù là ba đại thánh địa trong Duyên Khang quốc cũng kém hơn nơi này quá nhiều. Dù sao, bất kể là Thiên Ma giáo, Đạo môn hay Đại Lôi Âm tự cũng khó có khả năng giết một thần linh uẩn dưỡng thánh địa của mình.
- Bà bà vốn ở lại trong thâm sơn cùng cốc, muốn dùng bản thân vây khốn Lệ Thiên Hành, chỉ sợ bà bà không nghĩ tới nơi này lại biến thành thánh địa!
Sắc mặt Tần Mục biến thành cổ quái, dùng Vô Ưu kiếm thận trọng tiếp lấy một giọt thần huyết. Hắn dò xét một phen, lắc đầu nói:
- Đây không phải máu của Hoạn Long quân. Máu của Hoạn Long quân là long huyết, thần lực ẩn chứa trong máu này không phải long huyết.
Vẻ mặt hắn đầy cổ quái:
- Ta đã gặp qua thần huyết này.
Tần Mục phủi kiếm, giọt thần huyết này chảy lên mũi kiếm, cổ tay hắn vận kiếm. Giọt thần huyết này không ngừng chảy quanh thân kiếm, nhưng từ đầu đến cuối nó không trượt qua khỏi thân kiếm.
Đột nhiên năng lượng trong kiếm bắn ra, uy lực ẩn chứa trong thần huyết bị kích thích, dường như bộc phát một chiêu thần thông. Năng lượng mênh mông va chạm với uy lực một kiếm của Tần Mục, cũng ép Tần Mục lui về phía sau.
Tần Mục gật đầu, trịnh trọng nói:
- Ta thật sự gặp qua thần huyết này. Trận tuyết tai một năm trước đột nhiên dừng lại, chính là Duyên Khang quốc sư tìm tới thần nhân gây ra tuyết tai. Hắn cũng đại chiến với thần nhân này một lúc, bị thần nhân đánh trọng thương, thần nhân cũng bị thương chảy máu. Ta giúp Duyên Khang quốc sư điều trị thương thế, cũng gặp qua máu của thần nhân này, năng lượng trong máu rất giống giọt máu này.
Lúc đó Tần Mục dùng một mai kiếm hoàn người câm tặng cho hắn bắc cầu, cũng liên kết thần huyết và thần thông còn sót lại trong cơ thể Duyên Khang quốc sư, kích thích năng lượng thần huyết và thần thông va chạm nhau. Hai bên đều chôn vùi, hóa giải thương thế của Duyên Khang quốc sư, sau đó mới có thể trị liệu cho Duyên Khang quốc sư.
Sau khi kiếm hoàn tiêu diệt thần huyết cũng thu nhỏ đi rất nhiều. Kiếm hoàn là thứ người câm cho hắn dùng đối phó trưởng thôn, cũng giúp hắn lĩnh ngộ kỹ xảo luyện bảo cao thâm hơn, Tần Mục còn vì vậy mà tiếc hận một đoạn thời gian.
Đoạn thời gian đó khắc sâu vào ký ức Tần Mục. Bởi vì Duyên Phong Đế lúc ấy cũng bị lão Đạo chủ cùng lão Như Lai vây công, suýt chút nữa chết đi, cũng là hắn ra tay điều trị.
Lúc đó Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong Đế đều biến thành phế nhân, vô cùng thê thảm. Duyên Khang quốc sư mang theo phu nhân ẩn cư trong sơn cốc nhỏ, phu nhân quốc sư còn có mang.
- Thần linh bị Xạ Nhật Thần pháo bắn giết chính là thần linh giáng tuyết tai.
Ánh mắt Tần Mục nhìn lên bầu trời ảm đạm, nói khẽ:
- Đây cũng là báo ứng, hắn chết có ý nghĩa. Trong tuyết tai, gặp tai hoạ đều là những nhà nghèo khổ, nhân khẩu Duyên Khang quốc giảm đi hai ba thành, chết người nhiều hơn cả rất nhiều trận chiến tranh cộng lại.
Ba người Tiểu Ngọc Kinh không nói gì.
Lúc tuyết tai bộc phát, Duyên Khang quốc sư đi tới Tiểu Ngọc Kinh. Thanh U sơn nhân giữ phu thê bọn họ, muốn bọn họ lưu lại Tiểu Ngọc Kinh, ngăn cản cải cách chính trị. Các tiên nhân Tiểu Ngọc Kinh cho rằng, Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong Đế cải cách chính trị mới là thủ phạm dẫn đến tuyết tai, muốn tránh khỏi tuyết tai, chỉ có ngừng cải cách chính trị mới được.
Chuyện này, mấy người Vương Mộc Nhiên cũng có nghe thấy.
Tinh thần Duyên Khang quốc sư sa sút mấy ngày, sau đó hắn rời khỏi Tiểu Ngọc Kinh, cũng không lâu lắm tuyết tai ngừng lại. Thanh U sơn nhân còn buồn bực, nói rằng Duyên Khang quốc sư vẫn quyết ý cải cách chính trị.
Lúc đó, bất kể Duyên Khang quốc sư hay các tiên nhân Tiểu Ngọc Kinh đều không ngờ sự việc phát triển đến mức này. Không ai ngờ rằng có thần linh chết đi, hơn nữa chính là thần linh giáng tuyết tai.
Thần linh bị Xạ Nhật Thần pháo bắn giết cũng mang đến biến số cho Duyên Khang quốc, không ai có thể nói rõ và đoán trước.
Tần Mục dùng nước sạch rửa Đế điệp nhiều lần, hắn vẫn không dám cầm trong tay. Hắn lại điều phối mấy loại dược tề, rửa sạch và ngâm vào, lúc này mới dám thu hồi Đế điệp và đeo lên cổ.
Bên ngoài, mưa máu dần ngừng lại, mây đen trên trời biến mất, sắc trời sáng lên. Đám người Tần Mục đi ra ngoài đại điện, thân thể lơ lửng và tránh dòng máu trên mặt đất.
Bên ngoài, sắc trời trong sáng, vạn dặm không mây. Bầu trời Duyên Khang quốc giống như trải qua giấc mộng dài, giống như nó chưa từng xảy ra thần chiến.
Ánh nắng từ phương tây chiếu xuống, trời xanh không mây, vô cùng thông suốt, không khí cũng tươi mát hơn rất nhiều.
Bọn họ đứng trên không trung dò xét bốn phía, đột nhiên Tần Mục nhìn về phương bắc. Nơi đó có một con quái vật khổng lồ đang lơ lửng, nó đang lái tới nơi này.
Đó là pháo đài Xạ Nhật Thần pháo, nó đang lơ lửng giữa không trung và bay về hướng này.
Duyên Phong Đế và Duyên Khang quốc sư đứng lơ lửng trên pháo đài, quần áo phần phật, trên pháo đài có rất nhiều quan viên Duyên Khang quốc. Tần Mục đã truyền thụ phương pháp khống chế Xạ Nhật Thần pháo cho Duyên Phong Đế, hẳn là Duyên Phong Đế bắn ra một pháo kia.
Trên pháo đài, đan lô phát ra ánh lửa hừng hực, thần nhãn đang xoay tròn giữa thân pháo, nó bộc phát uy năng kinh khủng.
Duyên Phong Đế hưng phấn đỏ mặt.
- Ngươi chế tạo thần pháo đã bắn chết một thần linh.
Long Du nói với Tần Mục:
- Thời đại này thay đổi, phàm nhân có thể đánh giết thần linh cao cao tại thượng. Nhân Hoàng, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
- Ta không biết. Ta chỉ biết là, thần linh đã không thể tùy ý làm bậy.
Tâm thần Tần Mục xao động, hắn một tay chế tạo Xạ Nhật Thần pháo, cũng bắn rơi thần linh cao cao tại thượng, đây là một loại vinh quang cao thượng.
Long Du nhìn hắn một chút, đột nhiên ý tứ sâu xa nói:
- Nhân Hoàng, trong Tiểu Ngọc Kinh ta có rất nhiều tàng thư. Nếu có thời gian, ta đề nghị ngươi đi đọc những lịch sử liên quan tới các thời kỳ trước.
Tần Mục hơi ngẩn ra, hắn bay về phía pháo đài và nói:
- Ta còn muốn trở lại kinh thành, cùng Dục Tú muội tử đi nghiên cứu Lục Hợp cảnh tu luyện nguyên thần, thôi động cải cách chính trị. Chờ ta có thời gian, ta sẽ đi Tiểu Ngọc Kinh, rất nhiều tiên nhân trong Tiểu Ngọc Kinh đã đáp ứng ta, cho phép ta lại tiến vào Ngũ Khí điện lần nữa.
Long Du thở dài, không nói thêm gì nữa.
Vương Mộc Nhiên say mê tu luyện, Mộ Thanh Đại khó ngồi yên. Hắn là người trầm ổn nhất trong ba đệ tử Tiểu Ngọc Kinh, hắn đã xem qua rất nhiều tàng thư trong Tiểu Ngọc Kinh.
Xạ Nhật Thần pháo oanh giết thần linh là việc rung động lòng người, nhưng hậu quả sau đó mới là việc hắn lo lắng.
Vương Mộc Nhiên và Mộ Thanh Đại cũng nghênh đón pháo đài, Long Du đành phải đuổi theo.
- Bệ hạ, quốc sư!
Đám người Tần Mục đáp xuống pháo đài. Tần Mục làm lễ ra mắt, Duyên Phong Đế khó nén hưng phấn, khoát tay áo, cười nói:
- Tần ái khanh không cần đa lễ! Khẩu pháo này...
Tần Mục cười nói:
- Bệ hạ thoải mái không?
Duyên Phong Đế hăng hái, cười ha ha nói:
- Thoải mái! Một pháo của trẫm bắn chết tên thần linh giáng tuyết tai, nào chỉ thoải mái? Là thay trời hành đạo! Đáng tiếc mấy tên thần linh kia chạy quá nhanh, nếu không cũng có thể để quốc sư sung sướng, Tần ái khanh sung sướng!
Đám sử quan phía sau ho khan, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, chú ý ngôn từ!
Duyên Phong Đế phất phất tay, cười nói:
- Ngươi không ghi lại là được. Trẫm đã sớm muốn bắn một pháo, tiếc rằng tiêu hao dược thạch quá nhiều. Nếu không phải lần này nghe nói Tần ái khanh gặp nạn, bị thần linh hình dáng cổ quái bắt đi. Nơi này lại có thần linh khai chiến, trẫm cũng không có cơ hội vận dụng đại pháo này! Đúng rồi, Tần ái khanh, tới xem vị khổ chủ này đã, Thái Bạch kiếm phái chưởng giáo. Nhân gia tới cáo ngự trạng đây, nói ngươi mang theo nhân vật hình dáng cổ quái và một đám Giao Long chiếm lĩnh Thái Bạch kiếm phái của hắn.
Tần Mục nhìn về phía sau Duyên Phong Đế, hắn nhìn thấy một lão giả tóc bạc đang mỉm cười.
- Vị chưởng giáo này nói, ngươi và quái nhân kia nuốt bảo bối của Thái Bạch kiếm phái.
Duyên Phong Đế cười nói:
- Trẫm lúc ấy cảm giác không đúng, mời quốc sư đến. Quốc sư nói Thiên Thánh giáo các ngươi không có nhiều giao long như vậy, hơn phân nửa là ngươi xảy ra chuyện.
Tần Mục cảm tạ Duyên Khang quốc sư.
Duyên Khang quốc sư lắc đầu nói:
- Không cần cám ơn ta. Cảm ơn Thái Bạch chưởng giáo đi, nếu không có hắn đến cáo ngự trạng, cũng không ai biết ngươi gặp nạn.
Thái Bạch chưởng giáo vội vàng nói:
- Người không biết không có tội. Ta vốn cho rằng Tần giáo chủ có ý định chiếm Thái Bạch kiếm phái ta, nuốt bảo vật trong Thái Bạch kiếm phái nên mới vội vàng tiến đến kinh thành cáo trạng, lại không nghĩ lập công lao. Tần giáo chủ, trong Thái Bạch sơn chúng ta có bảo vật gì hay không? Nếu giáo chủ quả thật có được bảo vật, có thể trả cho Thái Bạch kiếm phái?
- Chuyện này…
Tần Mục lúng túng, nội tâm hắn rất xoắn xuýt, không biết nên nói chân tướng cho Thái Bạch chưởng giáo biết hay không.
Đột nhiên có tướng sĩ lao tới, bẩm báo:
- Bệ hạ, đã tìm được thần thi!
Tinh thần Duyên Phong Đế phấn chấn, phất tay nói:
- Dẫn tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.