Mục Thần Ký

Chương 341: Đau lòng




Lâm Hiên Đạo Chủ là người đầu tiên tỉnh táo, giơ tay giữ Tần Mục lại, vô cùng chân thành nói:
“Tần giáo chủ xin dừng bước! Ngươi cầm kim thư tới đây tuyệt đối không đơn giản là để tiểu đạo xem ba ngày, ngươi đang dụ dỗ ta mắc câu! Nếu ngươi đã buông mồi, ta cũng đã mắc câu, tại sao không ngồi xuống thảo luận chi tiết?”
Những lão đạo sĩ, lão đạo cô kia lần lượt gật đầu, đồng thanh nói:
“Thảo luận chi tiết! Không có gì không thể thảo luận cả!”
“Mọi người đều là người tu đạo, đều là người luyện khí, không có gì không thể thảo luận cả!”
“Chính đạo ma đạo đều là đạo, đều là người một nhà!”

Lâm Hiên Đạo Chủ mời Tần Mục ngồi xuống, lập tức có lão đạo cô đi hãm trà, dâng trà lên. Tần Mục uống trà, cười nói:
“Trà ngon, chỉ thua kém của Thượng Thương một chút. Đây là trà gì vậy, có thể tặng cho ta một ít không?”
“Tặng!”
Lão đạo cô mỉm cười, để lộ ra mấy chiếc răng còn sót lại, cười nói:
“Đây là Thiên Thanh Bảo Hương của Đạo môn ta, chỉ có lá trà của cây trà mọc tại Ngọc Hư Tuyền mới được gọi là Thiên Thanh Bảo Hương, bên Ngọc Hư Tuyền chỉ có ba cây, sản lượng một năm chỉ được mấy cân! Giáo chủ muốn mấy cân?”
Tần Mục đặt gùi thuốc xuống, mời trưởng thôn ra, rót trà cho ông nói:
“Trưởng thôn gia gia, uống có quen không?”
“Thiên Thanh Bảo Hương trà thơm nhẹ nhưng dư vị để lại kéo dài, đương nhiên là uống được!”
Trưởng thôn cười nói:
“Trà này hoàng đế cũng không được uống! Hãy lấy trước một cân, mùa xuân sang năm rồi uống trà mới.”
Tần Mục nói với lão đạo cô:
“Gói một cân thử mùi vị, lấy loại búp ngon hái trước Thanh Minh!”
Lão đạo cô vội vàng rời đi, một lát sau liền xách một bọc trà to tới.
Tần Mục cất trà đi, nhìn xung quanh nói:
“Đạo môn thật bần hàn!”
Một vị lão đạo vội nói:
“Không bần hàn, vốn dĩ cũng có chút của cải nhưng sau bị trộm hết rồi. Tần giáo chủ, cuốn kim thư bảo quyển này…”
“Ồ, là của Tần gia chúng ta.”
Tần Mục đặt kim thư bảo quyển sang một bên, nói:
“Ta và Đạo môn vốn dĩ có một số xích mích, vẫn muốn lên chuộc tội, chỉ đáng tiếc vẫn chưa thực hiện được. Nay tới đây một là mời Lâm đ*o Chủ xem sách, một việc nữa cũng là hi vọng có thể hóa giải ân oán!”
“Tần giáo chủ không cần nói nữa!”
Lâm Hiên Đạo Chủ nghiêm nghị nói:
“Ân oán có thể hóa giải, nhưng bất đồng về giáo nghĩa thì không thể hóa giải. Cho dù hôm nay hóa giải ân oán, tương lai cũng sẽ vì giáo nghĩa mà nảy sinh phân tranh, lại có thêm nhiều ân oán, Tần giáo chủ hãy nói về cuốn kim thư này đi.”
Tần Mục trong lòng khen ngợi hắn nhìn thấu vấn đề, nói:
“Lâm đ*o Chủ tầm nhìn sâu sắc, Tần mỗ bái phục. Hôm nay chúng ta hãy nói về cuốn kim thư bảo quyển này. Trên cuốn sách này ghi chép ba môn công pháp, lần lượt là Thước Kiều, Huyền Dẫn và Thần Độ, là kết nối thần tạng thứ bảy, công pháp của thần tạng Thần Kiều. Ta mang cuốn sách này tới đây, dụng ý là gì chắc các vị cũng đoán ra được.”
“Quả nhiên là công pháp sửa Thần Kiều!”
Các lão đạo sĩ, lão đạo cô trong lòng chấn động, kích động vô cùng.
Sửa Thần Kiều, đột phá xiềng xích cuối cùng, trở thành thần, là tâm nguyện của không biết bao nhiêu người, cao nhân Đạo môn cũng không thể miễn tục!
Người trong Đạo môn tu tiên chẳng qua chỉ là một cách nói an ủi mà thôi.
Tiên là cách nói của Tiểu Ngọc Kinh, cao nhân của Tiểu Ngọc Kinh và cao nhân của Đạo môn thường giao du qua lại, khoác lác là tiên, họ ở trong núi sâu, không quan tâm sự đời, thanh tịnh cao xa hơn Đạo môn nhiều.
Những lão đạo sĩ, lão đạo cô này vừa nhìn thấy cuốn kim thư bảo quyền liền bị chấn động bởi Thước Kiều Quyết trong đó, lập tức ý thức được rằng đây là công pháp sửa Thần Kiều vô cùng kì diệu, uyên thâm, vì thế mới không ăn không ngủ suốt ba ngày để nghiên cứu.
Bây giờ Tần Mục nói rõ rằng kim thư bảo quyển chính là công pháp sửa Thần Kiều, giúp Thần Kiều nối với thiên đình, điều này khiến họ gần như có ý định ra tay cướp đoạt.
Tuy nhiên nhìn ông lão không chân không tay đang ngồi uống trà ở bên cạnh, mọi người lại bình tĩnh trở lại.
Ba ngày trước, ông lão chui ra từ gùi thuốc chỉ nhìn mọi người một cái, ánh mắt đó khiến họ nhìn thấy đỉnh điểm của kiếm pháp.
Khi đó họ nhìn thấy ánh mắt của ông lão này dường như nhìn thấy một thanh kiếm đang tấn công họ, khiến họ không thể né tránh, không thể chống đỡ, không thể phá giải, vì thế ai nấy cũng đều né tránh ánh mắt của ông ta.
Bọn họ đều là những lão tiền bối trong Đạo môn, tuy không phải nhân vật cấp bậc như lão Đạo Chủ, nhưng cũng là nhân vật cấp giáo chủ, kiếm pháp cao siêu, tuy nhiên ông lão này khiến bọ có cảm giác nếu như họ ra tay cướp chắc chắn sẽ chết không có chốn chôn thân.
Lâm Hiên Đạo Chủ ánh mắt lấp lánh, nguyên khí phóng ra, xếp thành một mô hình Chu Thiên Tinh Đấu trong không trung, ẩn chứa thuật số, nói:
“Tần giáo chủ, mời giải đáp!”
Tần Mục khẽ mỉm cười, biết rằng hắn đang kiểm tra trình độ thuật số của mình, nếu như Tần Mục không am hiểu về thuật số, vậy thì Đạo môn có thể ra giá. Chỉ cần Tần Mục có trình độ thuật toán cực cao, khiến Đạo môn biết rằng mình không phải là bắt buộc phải có thì mới khiến họ cam tâm tình nguyện giúp đỡ.
“Đây là thuật Thiên La Kỳ Biến của Đại Chu Thiên Tinh Đấu.”
Tần Mục vung tay, điểm qua điểm lại trong Chu Thiên Tinh Đấu, nhanh chóng nói:
“Đại chu thiên ba trăm sáu mươi lăm, trong đó có ẩn chứa sao thứ ba trăm sáu mươi sáu, là chòm Thiên Đế Ngọc Hoàng. Ngươi không đánh dấu Ngọc hoàng, là muốn ta giải ra tinh số của Ngọc Hoàng, đúng không?”
Vừa dứt lời, Tần Mục liền dùng nguyên khí vẽ một ngôi sao trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu, nói:
“Tinh số Ngọc Hoàng ở đây!”
Các lão đạo sĩ và lão đạo cô trong Ngọc Hư Quan không khỏi kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau:
“Trình độ thuật số của Thiên Ma giáo chủ cực cao, giải rất nhanh! Hắn dễ dàng giải ra Ngọc Hoàng tinh số, tính toán công pháp trên kim thư chắc cũng không khó khăn, chỉ cần thời gian mà thôi.”
Lâm Hiên Đạo Chủ xua tan nguyên khí, ngờ vực nói:
“Tần giáo chủ có thể giải, vậy còn tới Đạo môn ta làm gì?”
“Một mình ta có thể giải, nhưng cần rất nhiều thời gian, ta không thể đợi lâu vậy được.”
Tần Mục nghiêm nghị nói:
“Hơn nữa ta còn cần cao nhân Đạo môn giúp ta tính toán mô hình thuật số không gian của một khẩu thần pháo, hai việc này đều cần cao thủ tinh thông thuật số. Nếu như Đạo môn giúp ta, Đạo môn có thể giữ lại một bản ba công pháp tu sửa Thần Kiều và thuật số không gian!”
Trong Ngọc Hư Quan, mọi người đều hít thở thật sâu nhưng không khí lại trầm mặc.
Tần Mục cất kim thư bảo quyển đi, đứng dậy nói:
“Lâm đ*o Chủ nếu có ý giúp đỡ hãy tới Thái Học Viện ở kinh thành đợi ta. Ta cần tới Tiểu Ngọc Kinh một chuyến, mời mấy vị cao thủ tinh thông thuật toán của Tiểu Ngọc Kinh. Đúng rồi, Lâm đ*o Chủ có thể tặng ta một cuốn Huyền Nữ Toán Kinh không?”
Lâm Hiên Đạo Chủ nói:
“Chuyện nhỏ.”
Nói xong liền sai người đi lấy Huyền Nữ Toán Kinh tặng cho Tần Mục.
Tần Mục cất Huyền Nữ Toán Kinh đi, cám ơn, nói đầy ẩn ý:
“Sư phụ ngươi lão Đạo Chủ cũng tới Tiểu Ngọc Kinh đúng không? Tuổi thọ của ông ta không nhiều. Nếu như có pháp môn tu sửa Thần Kiều và thuật số không gian…”
Lâm Hiên đạo chủ run người, lặng yên không lên tiếng.
Tần Mục bước ra khỏi Ngọc Hư Quan, gọi hai mẹ con Hùng Tích Vũ và Hùng Kỳ Nhi đợi ở ngoài quan xuống núi.
Lâm Hiên Đạo Chủ thở dài một hơi, nhìn các lão đạo trong Ngọc Hư Quan, các lão đạo sĩ và lão đạo cô đều nhìn hắn.
Lâm Hiên Đạo Chủ đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
“Triệu tập những người tinh thông thuật toán của Đạo môn, xuống núi tới kinh thành.”
“Xin Đạo Chủ suy nghĩ thật kĩ!”
Một lão đạo sĩ vội vàng nói:
“Đạo chủ thực sự muốn liên thủ với Thiên Ma giáo chủ sao? Thiên Ma giáo lòng lang dạ thú, Thiên Ma giáo chủ đời này hùng tài vĩ lược hơn nữa lòng dạ nham hiểm, trận chiến ở kinh thành đã giết không biết bao sư huynh đệ của Đạo môn chúng ta!”
Một vị lão đạo cô nói:
“Tần giáo chủ của Thiên Ma giáo gian ngoan xảo quyệt, tàn bạo độc ác, khó đối phó hơn Lệ Thiên Hành! Lần này hắn mang kim thư bảo quyển tới đây e là muốn dụ chúng ta vào tròng!”
“Ân oán giữa Đạo môn và Thiên Ma giáo rất sâu sắc, vị Thiên Ma giáo chủ này độc ác, tham lam, không phải người lương thiện, Đạo chủ hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi hành động!”
...
“Kinh thành, nhất định phải đi! Phương pháp thành thần, nhất định phải lấy được!”
Lâm Hiên Đạo Chủ vung tay áo, lạnh nhạt nói:
“Các vị sư thúc không cần nói nữa. Tần giáo chủ nói không sai, cho dù chúng ta không giúp hắn, hắn cũng có thể phá giải nội dung trên kim thư bảo quyển. Huống hồ Thái Học Viện và Tiểu Ngọc Kinh cũng có người tinh thông thuật toán, tính toán ra mô hình thuật số không gian chỉ là vấn đề thời gian. Nếu Đạo môn chúng ta đi sau một bước, sẽ đi sau mãi mãi, sẽ bị Thiên Ma giáo vượt qua, lạc hậu giữa thời đại!”
Hắn quay người thu thập hành trang, nói:
“Đạo môn chúng ta cần thần của mình, thần còn sống để bảo vệ Đạo môn. Thế giới biến đổi, thánh địa không đổi, sẽ không còn đường sống!”
Các lão đạo không khuyên nhủ nữa, mọi người đều đi thu dọn đồ đạc, lựa chọn các đệ tử thuật toán xuất sắc, chuẩn bị tới Kinh Thành.
Đột nhiên một vị lão đạo sĩ kêu lên thảm thiết, kinh thiên động địa:
“Tên trời đánh nào trộm mất cây Chưởng Giáo Phất Trần rồi?”
Một nơi khác vọng tới giọng nói giận dữ:
“Kẻ nào ăn mất cá của ta rồi?”
“Kẻ nào trộm bình phong sơn thủy của ta rồi? Đó là bảo bối ta cất giữ rất nhiều năm rồi!”
“Có ai thấy Càn Khôn Loan của ta không? Là ta cất hòn giả sơn trong chậu do Càn Khôn Loan luyện thành.”
“Trâm của bần ni đặt trên bàn trang điểm, ai lấy rồi? Nói một tiếng xem!”

Dưới Ngọc Hư Sơn, Tần Mục đi qua cổng núi, lão đạo sĩ canh núi ở ngoài gian nhà cỏ đang đứng đó, trả lại quần áo cho Tần Mục, ngờ vực nói:
“Lão Thần Trộm lại trộm bảo bối của Đạo môn ta sao?”
Tần Mục nhận quần áo, lắc đầu nói:
“Ta không thấy ông ta ở trên núi!”
Lão đạo sĩ giậm chân nói:
“Chết rồi! Nếu ngươi nhìn thấy hắn thì hắn còn nhàn rỗi một lát, nếu ngươi không nhìn thấy hắn thì chăc chắn ba ngày nay lão ác ôn đó đã đào cả mồ mả lên được mấy lần rồi!”
Nói xong liền gọi con chó vàng, vội vàng dẫn chó đi lên núi.
“Nếu còn không đi, cao thủ Đạo môn sẽ đuổi tới bây giờ.”
Trưởng thôn trong gùi nhắc nhở Tần Mục.
Tần Mục lập tức hiểu ý, vội vàng hối thúc Long Kỳ Lân, nói:
“Chạy mau!”
Long Kỳ Lân vội vàng chạy thục mạng ra ngoài núi Côn Lôn hùng vĩ.
Chạy một hồi, cuối cùng cũng ra khỏi dãy núi Côn Lôn, Tần Mục lo lắng, nói:
“Ông nội què có thể chạy thoát không…”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy ông nội què ngồi dưới bóng râm của một cây đại thụ trước mặt họ, hình như đã đợi rất lâu rồi.
Tần Mục há hốc miệng, đang định nói gì thì thấy ông nội què nhảy bật dậy như bị lửa đốt đít, vắt chân lên cổ bỏ chạy, người đã biến mất trong không trung, giọng nói vọng từ xa lại:
“Mục Nhi, các ngươi tới Tiểu Ngọc Kinh trước đi, ta tới sau!”
Một con chó lớn hạ xuống mặt đất, trên lưng chó có mấy lão đạo sĩ, có nam có nữ, sát khí đằng đằng.
Con chó đó hít vài hơi dưới gốc cây, mây xuất hiện dưới chân, bay lên không, đuổi theo hướng của ông nội què, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã biến mất.
Long Kỳ Lân lắc đầu:
“Gã này chạy nhanh quá, ta không đuổi kịp!”
“Nó ăn phân mà chạy còn nhanh hơn ngươi.”
Tần Mục đau lòng nói:
“Ngươi còn mặt mũi nào nữa mà bữa nào cũng ăn linh đan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.