Mục Thần Ký

Chương 313: Cha và con




Ánh sáng do hoa văn hình mắt trên màng thịt sau gáy Trấn Tinh Quân phát ra đang áp chế mộc hóa của người trong cây, không ngừng áp chế mộc tính trên người hắn, khiến đôi mắt của hắn có thể nhìn thấy.
Gương mặt của người trong cây dần tách ra khỏi cây, mộc tính trên lưỡi cũng dần mất đi.
Xoạt.
Hoa văn hình mắt trên màng thịt sau gáy Trấn Tinh Quân khép lại, nói:
“Tần Hán Trân, giờ ngươi đã có thể nhìn thấy con trai ngươi rồi chứ?”
Cô ta rất thận trọng, biết rằng người trong cây rất mạnh, ở thời kì đỉnh cao hắn không hề thua kém mình, vì thế mới không hóa giải toàn bộ cấm thuật trên người hắn, chỉ để hắn có thể nhìn rõ mà thôi.
Tuy nhiên người trong cây nhắm chặt mắt, miệng há ra vẫn không phát ra âm thanh.
Tần Mục lắng tai nghe, liên tục gật đầu, một lúc sau mới nói:
“Ông ấy nói rằng, có một việc Trấn Tinh Quân đoán sai rồi.”
Trấn Tinh Quân nghiêng đầu, cười nhạt nói:
“Ta đoán sai việc gì?”
Người trong cây mở mắt, đôi mắt vẫn không thể nhìn thấy gì, cơ thịt trên mặt hắn nhanh chóng hóa gỗ, tuy nhiên rễ của thần thụ vẫn chấn động!
Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, nói:
“Trấn Tinh Quân đoán sai việc ông ấy không muốn nhìn thấy ta rồi thực hiện hiệp ước Thổ Bá, ông chấp nhận cả đời không nhìn thấy ta. Mục đích của ông là để Trấn Tinh Quân giúp áp chế mộc tính, khôi phục lực hành động của một phần thân xác.”
Trấn Tinh Quân cười nhạt, màng thịt sau gáy rung lên rào rào:
“Đây là lời Tần Hán Trân muốn nói hay là lời ngươi muốn nói? Tiểu tử Phụng Thanh, ngươi cũng thật không biết tự lượng sức, quá tự tin rồi đấy! Cho dù Tần Hán Trân khôi phục lại một chút năng lực hành động thì sao chứ? Thần Kiếm của hắn đã hỏng rồi, chỉ dựa vào một nửa cơ thể người sao có thể là đối thủ của ta!”
Tần Mục lắc đầu nói:
“Là lời ta muốn nói cũng là lời ông ấy muốn nói. Cho dù là thần phật thần ma cũng không thể kiểm soát mọi thứ, thường sẽ có một số sinh mệnh không cam tâm, muốn thoát ra. Ông ấy không phải không có sức phản khảng. Vì…”
“Vì ta mang kiếm của ông ấy tới rồi!”
Sau lưng Tần Mục, kiếm quang sáng loáng chiếu rọi lên trời!
Vô Ưu Kiếm phá vỡ bao kiếm bằng gỗ, bay vào một cánh tay bằng gỗ mọc nhanh ra từ trong thần thụ, lập tức kiếm quang bao phủ khắp căn phòng, trước mắt Tần Mục là một màu trắng xóa, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa!
Đó chính là kiếm pháp gần với đạo, vượt qua sự nhận thức của hắn, vượt qua tầm nhìn của hắn.
Một thanh kiếm phát ra uy năng và ánh sáng kinh thiên động địa, thần quang rung chuyển, kiếm quang phóng ra như thủy ngân trải khắp bầu trời, trong giây phút này thứ Tần Mục nhìn thấy không phải là kiếm mà là sự bi hoan li hợp của một người, sự theo đuổi và ý chí không bao giờ hối hận của một đời người!
Kiếm và đạo hòa làm một thể.
Kiếm Đồ của trưởng thôn, Đạo Kiếm của Đạo môn đều mất đi sắc màu khi đứng trước kiếm pháp như thần thoại này!
Trong kiếm quang, tiếng kêu kinh hãi của Trấn Tinh Quân vọng ra, Tần Mục cảm thấy thần uy cuồn cuồn, tiếp theo đó là sóng lửa thiêu đốt ập tới, sau đó là áp lực vô biên giống như thiên địa bao la trùng trùng đổ sập xuống!
Hắn nhìn thấy những ngôi sao khổng lồ màu vàng cam trong kiếm quang, chứa đựng uy lực oai nghiêm gần như muốn đè nát tất cả, còn Trấn Tinh Quân đang đứng phía trước ngôi sao khổng lồ kia, uy phong lẫm liệt.
Lập tức hai mắt hắn đau đớn, hắn vội vàng nhắm mắt lại, cảm thấy thần uy oai nghiêm kia yếu dần đi, nhanh chóng lùi xa, sau đó là tiếng đóng cửa.
“Tần Hán Trân, Tần Thanh Phong, ta sẽ quay lại tìm cha con ngươi!”
Giọng nói cổ quái, khó nghe của Trấn Tinh Quân từ xa vọng lại, tiếp theo đó là một tiếng động lớn, cả con tàu rung chuyển kịch liệt, chắc là Trấn Tinh Quân đã chạy thoát khỏi con tàu.
Keng.
Tiếng chấn động ầm ầm vọng tới, Tần Mục khẽ mở mắt, kiếm quang bao phủ khắp thiên địa đã biến mất, Vô Ưu Kiếm cắm xuống trước mặt hắn, chuôi kiếm vẫn rung lên không ngớt.
Dưới kiếm là một vũng máu thần, phát ra thần quang giống như ráng chiều, vô cùng đáng sợ.
Tần Mục quay người lại, gương mặt của người trong cây xuất hiện, mộc hóa dần biến mất nhưng hắn vẫn nhắm chặt mắt không muốn mở ra. Mở mắt nhìn thấy Tần Mục sẽ kích phát hiệp ước Thổ Bá, Thổ Bá sẽ lấy đi linh hồn của hắn, khi đó Vô Ưu Hương sẽ bại lộ, người thân của hắn sẽ mất mạng.
Tần Mục buồn bã, lẽ nào phụ thân sẽ không bao giờ mở mắt ra mình sao?
“Con tên là Tần Phụng Thanh sao?”
Tần Mục nhìn người trong cây nói nhỏ:
“Trưởng thôn đặt tên cho con là Mục, Tần Mục, ý là đứa bé họ Tần chăn trâu.”
Hắn dựa vào cây, bên cạnh người trong cây, nói nhỏ:
“Từ khi đó con tên là Tần Mục. Tới giờ con mới biết tên mà cha mẹ đặt cho mình, Phụng Thanh… có chút lạ lẫm. Người là phụ thân của con đúng không?”
Người trong cây vẫn nhắm chặt mặt nhưng trên thân cây mọc ra một cành cây, cành cây mọc ra một chiếc lá non nhẹ nhàng xoa đầu Tần Mục.
Tần Mục lặng lẽ dựa vào cây, tâm trạng rối bời.
Chưa từng có ai xoa đầu hắn như thế này, dược sư không làm vậy, ông ấy không thích trẻ con, khi nấu thuốc đều ấn Tần Mục khi còn bé vào trong vại thuốc hoặc xách chân ném vào.
Ông nội mù cũng không, cho dù Tần Mục có thi triển trượng pháp tốt nhất thì ông nội mù cũng chỉ chống gậy gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi chứ không cưng chiều.
Tư bà bà chưa bao giờ nuôi con, ngày ngày giặt tã thay tã, sau khi Tần Mục lớn hơn một chút đã hiểu chuyện thì giúp bà làm việc, cắt quần áo, Tư bà bà chỉ khen ngợi đôi ba câu.
Mã gia nghiêm khắc nhất, không bao giờ khen ai, ông ấy nhìn Tần Mục thường nhớ tới con cái đã chết của mình, sắc mặt sa sầm, vì vậy hầu như không cười bao giờ.
Ông nội điếc thì chê hắn phiền toái, vô cùng phiền toái, khi vẽ tranh thường đuổi Tần Mục đi, cho dù là khi dạy Tần Mục đọc sách, viết chữ, vẽ tranh cũng đánh vào tay nhiều hơn khen ngợi.
Ông nội câm thì càng xấu bụng, thường xuyên trêu chọc hắn làm thú vui.
Ông nội què thường dẫn hắn đi trộm đồ hoặc trộm đồ của hắn, ông nội què tính tình trẻ con thường coi hắn là đồng bọn.
Còn trưởng thôn, trưởng thôn không có chân tay lại là một ông lão trầm uất, cho dù hay cười nhưng lúc nào cũng đầy tâm sự.
Từ trước tới giờ không có ai xoa đầu hắn như thế này, cho dù chỉ là một cành cây lá cây lạnh lẽo.
Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có được.
Tần Mục nghiêng đầu liếc nhìn lên trời để nước mắt không che đi tầm nhìn của mình, từ trước hắn luôn muốn giống như người lớn, người lớn trong thôn chính là tấm gương của hắn, hắn thường học cách đối nhân xử thế, học cách xử sự của họ. Tuy nhiên lúc này hắn thấy rằng mình vẫn là một đứa trẻ, thích quấn quýt bên cha mẹ.
Hắn dựa vào thân cây cứng rắn, lớp vỏ cây sau lưng hơi cấn nhưng trong lòng hắn thấy rất yên bình, cảm giác yên bình chưa bao giờ có được, giống như bến tàu về tới nhà.
Ông lão trong tranh không biết lại chạy lại từ khi nào, đang nhìn ngó xung quanh sau đó chạy tới dưới cây, ngẩng đầu nhìn lên, không biết tại sao nơi này lại yên tĩnh tới vậy.
“Con rất giỏi…”
Trong cây vọng tới giọng nói khàn khàn, giống như người gỗ cất tiếng nói, chắc hắn chưa bao giờ khen con, không nghĩ ra được lời nào hay hơn.
Hắn nói vậy là vì Tần Mục hiểu được tâm ý của hắn.
Ban nãy Tần Mục nói cha con tâm ý tương thông, có thể hiểu được điều hắn nói nhưng hắn không thể lên tiếng làm sao có thể nói? Vậy mà Tần Mục có thể đoán được suy nghĩ của hắn, dẫn dụ Trấn Tinh Quân chủ động ra tay, áp chế một phần mộc tính trong cây khiến hắn có thể thi triển pháp lực.
Sau đó Tần Mục dựa vào người trong cây, cho hắn có cơ hội rút kiếm, đồng thời dùng lời nói làm rối loạn tâm thần của Trấn Tinh Quân cho hắn cơ hội ra tay.
Tần Mục mỉm cười nói:
“Chúng ta là cha con, mặc dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng cũng có điểm giống nhau. Con cũng từng kí kết hiệp ước Thổ Bá với người khác, con biết những mánh khóe trong đó.”
Người trong cây ừ một tiếng.
Tần Mục dựa người vào cây tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có. Rất lâu sau, cành cây đơm hoa kết quả, quả rụng xuống rơi vào trong tay hắn, hương thơm ngào ngạt. Chắc cha mẹ là như thế, thường lo lắng con cái ăn không no mặc không ấm.
Tần Mục cầm trái cây, đột nhiên nói:
“Mẫu thân đi đâu rồi? Người còn sống trên đời không?”
“Con sẽ đi tìm mẫu thân!”
Giọng nói của người trong cây rất khó nghe:
“Mẫu thân con dẫn con và tộc nhân tới U Đô.”
Tần Mục sửng sốt, Tư bà bà phát hiện ra hắn ở bên sông Dũng Giang bên ngoài thôn Tàn Lão Đại Khư, không phải phát hiện ra hắn ở U Đô.
Vậy tại sao Tần Mục lại lưu lạc tới Đại Khư?
Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
“Làm thế nào để về Vô Ưu Hương?” Tần Mục tiếp tục hỏi.
Người trong cây không trả lời, nhắm mắt, nói:
“Họa lão sẽ dẫn con tới thư phòng, bên trong có thứ ta để lại cho con. Con đi đi, chúng ta không nhìn mặt nhau!”
Từng chữ từng lời của hắn nói ra đều vô cùng gian nan, mỗi chữ đều giống như đao cắt ngang qua cổ họng.
Tần Mục quặn lòng, tim như thắt lại.
Cha con không nhìn mặt nhau?
Ông lão trong tranh vẫy tay gọi hắn, tỏ ý hắn rút Vô Ưu Kiếm lên.
Tần Mục định thần lại, bước lên rút Vô Ưu Kiếm cắm dưới đất lên, ông lão trong tranh lại vẫy tay gọi hắn, ra hiệu hắn đi theo.
Tần Mục quay đầu lại, mắt người trong cây vẫn nhắm chặt không mở ra. Hắn nhìn ông lão trong tranh, Họa lão chắc có thể liên hệ với người trong cây nhưng liên hệ thế nào thì hắn không biết, có thể là người trong cây ban cho Họa lão sinh mệnh.
“Cha con không thể nhìn mặt sao?”
Tần Mục lớn tiếng hỏi.
Mắt người trong tranh nhắm chặt, dường như có chút tuyệt tình nói:
“Không thể.”
“Con sẽ cứu người ra!”
Tần Mục quay người đi theo ông lão trong tranh, lớn tiếng nói:
“Là Thổ Bá phải không? Con giết ông ta là được, phụ thân hãy đợi con!”
Thần thụ vẫn không động đậy, người trong cây từ từ mở mắt, nước mắt rớt xuống.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Tần Mục vọng lại từ ngoài phòng, thiếu niên đang nói nhỏ với ông lão trong tranh.
“Họa lão, sau khi ta đi, hãy thay ta chăm sóc cho ông ấy!”
Trong thư phòng của con tàu, Họa lão chạy tới trước giá sách, sách trên giá đã bị người khác lấy hết.
“Tên khốn Ban Công Thố, tới nhà ta ăn cướp phải không?”
Tần Mục đùng đùng nổi giận.
Đột nhiên ông lão trong tranh chui vào trong một bức tranh, sau đó đứng trong tranh vẫy tay gọi hắn. Tần Mục do dự một lát liền bước vào trong tranh, tiếp theo sau điều kì diệu xảy ra, hắn phải hiện ra mình đã đi vào trong tranh, trở thành người trong tranh.
Trong tranh, một nam tử áo trắng đứng đó, lặng lẽ chờ đợi, giống như đang đợi hắn tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.