Mục Thần Ký

Chương 300: Minh cốc quái dị




Mấy trăm cao thủ Man Địch quốc bên dưới không nói một lời, tự tế linh binh của mình, lập tức hàng trăm đao hoàn sáng lấp lánh bay lên không, giữa trời vô số đao quang giống như thủy triều lao về phía lỗ múi tượng Dơi Thần.
Các bậc thần thông liên thủ tạo thành trận thế, cùng ra tay uy lực sẽ được tăng lên gấp bội, rất đáng sợ!
Khi xưa, Bá Sơn tế tửu một mình chống chọi với tám trăm đại quân trên thảo nguyên, thần thông Tuyệt Bích Thiên Cương bị đánh vỡ vô số lần, tuy nhiên lần đó là vì trong quân đội có mấy vị cao thủ thảo nguyên cảnh giới Thiên Nhân, cảnh giới Sinh Tử.
Lần này cao thủ trong quân đội Ban Công Thố dẫn theo cho dù đều là thần thông nhưng tu vi mạnh nhất vẫn là bốn vu vương đã tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân và cảnh giới Sinh Tử, bốn vu vương này không ra tay, vì thế thanh thế tuy lớn nhưng vẫn không thể sánh bằng lần giao chiến với Bá Sơn tế tửu.
Trong hai lỗ mũi của tượng Dơi Thần, hai con dơi trắng vội vàng bay ra, cả hai há miệng, hàng loạt sóng âm hình tròn phóng từ trên xuống, thần thông chúng thi triển là Thanh Ba thần thông nhưng kì lạ là những sóng âm này truyền vào trong tai nhưng lại không nghe thấy âm thanh.
Vô số loan đao trong không trung bị sóng âm đánh trúng, rơi rào rào xuồng đất, hàng trăm cao thủ bên dưới bị sóng âm vô thanh tấn công, lập tức ngã lăn lộn.
Đột nhiên đầu của một tướng sĩ Man Địch quốc càng lúc càng to ra, sau đó nổ bùm một tiếng, kế tiếp là hàng loạt tiếng nổ vang lên, đầu các tướng sĩ lần lượt to lên và nổ tung, máu bắn tung tóe, vô cùng đáng sợ.
Hai con dơi trắng bay từ trên không xuống, lao vào trong quân, miệng không ngừng phát sóng âm.
Đột nhiên một vu vương thét một tiếng, lấy ra một chiếc cờ trắng, vung về phía hai con dơi trắng, hồn phách của hai con dơi trắng lập tức bị chấn động, rơi từ trên không xuống giữa đội quân.
Những binh sĩ khác thấy áp lực trong đầu biến mất, vội vàng điều khiển đao hoàn, vô số loan đao chém xuống chỗ hai con dơi rơi xuống, những âm thanh “keng keng keng” vang lên không ngớt.
Một màn mưa đao qua đi, mọi người thu lại loan đao của mình, đao hoàn trong không trung nhanh chóng xoay chuyển, loan đao bay ngược trở về nhập vào trong đao hoàn. Chỗ hai con dơi rơi xuống bị vô số loan đao chém thành một hố lớn, đá cũng bị chém nát vụn.
Hai bậc thần thông của Man Địch quốc bước đến, đang định kiểm tra xem hai con dơi trắng đã chết hay chưa, đột nhiên cát bụi trong hố bay mù mịt, hai con dơi trắng bay ra khỏi cát bụi, vung cánh, bay nhanh như chớp tới đỉnh đầu của hai bậc thần thông kia, tốc độ nhanh tới mức không ai kịp phản ứng, chúng quặp lấy hai bậc thần thông bay đi.
Một vu vương thấy vậy lập tức rung vai, sau lưng kim quang phát sáng chói lóa, hóa thành một đôi cánh, vỗ cánh đuổi theo hai con dơi trắng.
Vu vương đó hóa thành mình người đầu chim, mọc ra sáu cánh tay, tay cầm Kim Cương Xử, Kim Cương Xử đập về phía hai con dơi trắng, âm thanh vang như sấm. Hai con dơi trắng mang theo hai thần thông khiến tốc độ giảm mạnh và bị hắn đuổi kịp, đành phải vứt lại hai thần thông để tốc độ tăng lên, bỏ lại vu vương kia sau lưng.
Nguyên khí của vu vương hóa thành một bàn tay to đón lấy hai thần thông nhưng thấy hai người đã bị hút hết máu, chết bất đắc kì tử.
Hai con dơi trắng thoát nạn, đứng trên một cây to, há miệng, trong miệng lại vọng ra sóng âm vô thanh, tấn công truy binh tan tác.
Một vu vương tế một tấm gương lơ lửng trên không trung, ánh gương chiếu lên người hai con dơi, hai con dơi lập tức rơi từ trên cây xuống.
Phụt…
Đao quang như mưa chém rào rào xuống chỗ hai con dơi rơi xuống, một vu vương rùng mình hóa thành người khổng lồ màu vàng đầu voi mình người, tay cầm tảng đả to như trái núi ném xuống chỗ hai con dơi rơi xuống.
Lại có một vu vương khác hiển hóa nguyên thần ở sau lưng, nguyên khí hóa thành một bàn tay khổng lồ đập tan tảng đá, mặt đất rung chuyển không ngớt, cây cối xung quanh bật gốc bay loạn xạ.
“Bây giờ chắc là đã chết rồi chứ?”
Mọi người vẫn chưa kịp thở phào, quân đội xông tới nơi đó, chưa kịp tới lại đã lại thấy hai con dơi trắng bay lên, lảo đảo bay vào trong rừng, bọn chúng vẫn chưa chết.
Một vu vương lại rung cờ trắng, hồn phách của hai con dơi trắng lại bị tấn công, lại rơi xuống, sau đó lại một đợt mưa đao chém tới, vô số đòn tấn công đánh xuống, đợi một đợt tấn công qua đi, hai con dơi lại bay lên, mặc dù lảo đảo nhưng vẫn không chết.
“Lợi hại gớm.”
Ban Công Thố không khỏi kinh ngạc, hai con dơi này thịt dày da thô, tới linh binh đao hoàn nổi tiếng nhất thảo nguyên cũng không thể làm bọn chúng bị thương, sát thương chúng đều là vu vương của Lâu Lan Hoàng Kim Cung.
Hai con dơi trắng chống cự lại đòn tấn công của vu vương cuối cùng vẫn không chết, thật sự nằm ngoài dự tính của hắn.
“Long mập, ngươi thấy rằng ngươi vẫn là đối thủ của hai con dơi này chứ?” Tần Mục đã đi sâu vào trong rừng mỉm cười hỏi Long Kỳ Lân.
Long Kỳ Lân nói:
“Bọn chúng rất mạnh nhưng chẳng phải cũng bị đánh tơi bời đó thôi?”
Tướng sĩ của Man Địch quốc đã đi vào núi rừng Minh Cốc, đuổi theo hai con dơi trắng, hai con dơi trắng bị thương rất nặng, bay được một lát lại rơi xuống đất.
Thần thông của Man Địch quốc tản ra tìm kiếm xung quanh. Đúng trong lúc này đột nhiên trong rừng vọng tới những tiếng sột soạt, xào xạc, một thần thông của Man Địch quốc cảnh giác phát động đao hoàn, đao hoàn xoay chuyển không ngớt, hàng loạt loan đao nhỏ xíu bay ra, xoay chuyển xung quanh đao hoàn, loan đao lúc lớn lúc bé.
Những tiếng sột soạt đột nhiên ngừng bặt nhưng vị thần thông kia vẫn không dám sơ suất, hắn cẩn trọng bước lên phía trước, loan đao nhỏ bé càng lúc càng nhiều, ánh sáng thoáng ẩn thoáng hiện.
Hắn đi vào trong một rừng cây ăn quả, trên cây mọc đầy quả tươi, đó là những quả tảo đỏ to bằng nắm tay.
Vị thần thông kia thận trọng đi vào rừng trái cây, sau đó sau lưng lại nghe thấy âm thanh sột soạt, hắn vội vàng quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì cả, tiếng sột soạt lại vang lên ở phía trước.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía trước, vẫn không hề thấy gì, âm thanh đó lại vang lên ở phía sau.
Hắn nhanh nhạy, bình tĩnh, một thanh loan đao nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt hắn, to dần lên, thân đao sáng như gương, chiếu rọi tình hình sau lưng.
Nhưng trái táo trên cây táo sau lưng hắn đang quay “đầu” lại, phía sau những trái táo là các gương mặt, có mắt, có mũi, có miệng, nhìn hắn nở nụ cười quái dị.
Vị thần thông kia kinh hãi dựng tóc gáy, toàn bộ loan đao trong đao hoàn bay ra, chém xuống những trái táo ở xung quanh.
Rào rào…
Những trái táo đỏ kinh hãi lập tức bay từ trên cây xuống, lá cây bay rợp trời, không biết có bao nhiêu trái táo đỏ bay về phía hắn, vị thần thông đó quả thực rất mạnh, đao quang như mưa rào đổ xuống, chém bay không biết bao nhiêu táo, chỉ trong chớp mắt dưới mặt đất nằm đầy táo bị chém làm đôi, hương thơm ngào ngạt.
Tuy nhiên có một trái táo lăn tới, tránh được đao quang, lao tới cắn lên chân hắn.
Vị thần thông của Man Địch quốc chỉ thấy chân tê dại, cả chân mất đi tri giác, sau đó là nửa người, hắn đang định vung đao chém quả táo trên chân của mình xuống thì đầu óc cũng tê dại, toàn bộ loan đao rơi hết xuống đất.
Những trái táo khác bay rào rào lên, treo trên cây như cũ, chúng quay đầu nhìn vị thần thông ngã trên mặt đất nở nụ cười quái dị.
Vị thần thông kia không thể nhúc nhích, tim đập thình thịch, cảm thấy mặt mình ngứa vô cùng, sau đó hắn nhìn thấy trên mặt mình mọc ra một gương mặt khác. Gương mặt đó tách ra từ mặt hắn, có mũi có miệng, há hốc miệng thở hổn hển, cười nói:
“Bắt được ngươi rồi, bắt được ngươi rồi!”
Gương mặt đó quay đi, mọc hướng ra ngoài, lát sau lại mọc thêm một cái đầu nối liền với cổ của hắn, sau đó lại mọc ra nửa người, bò lên phía trước. Vị thần thông kia chỉ cảm thấy đau đớn như bị xé làm đôi. Hắn há miệng kêu lên thảm thiết nhưng không kêu lên tiếng, còn kẻ do trái táo hóa thành thì dùng hai cánh tay bò ra ngoài, kéo theo cơ thể hắn bò mỗi lúc một nhanh, các phần cơ thể khác cũng mọc dần ra từ người hắn. Cuối cùng hai người hoàn toàn tách ra khỏi nhau, kẻ mọc ra từ người hắn giống hệt hắn nhưng trần như nhộng, gã ta nhặt một thanh loan đao dưới mặt đất lên đâm một đao vào ngực hắn, sau đó lấy quần áo của hắn mặc lên người.
“Ha ha, tự do rồi…”
Người táo cầm lấy đao hoàn, chạy nhanh ra ngoài, những trái táo khác quay mặt ngưỡng mộ nhìn gã.
Trong rừng vọng tới hàng loại tiếng kêu thảm thiết, các thần thông của Man Địch quốc đi vào rừng Minh Cốc đều gặp phải các tình huống nguy hiểm khác nhau, không thể tưởng tượng nổi.
Trong số họ, có người gặp phải đám côn trùng kì dị, nửa trong suốt giống như phỉ thúy nhưng có thể bay qua bay lại tự do trong không trung, vụt một cái liền chui vào mũi họ, sau đó chui vào trong đầu họ, điều khiển cơ thể họ giết những người khác.
Trên cây còn có một con vắt ẩn trong giọt sương trên lá, vô cùng nhỏ bé, lúc một vị thần thông đi qua giọt xương liền rơi xuống trên người hắn, ban đầu người này không cảm thấy có gì khác lạ, chỉ thấy cơ thể mỗi lúc một nặng nề, đau đầu chóng mặt.
Một con vắt khổng lò đang bò trên lưng thần thông không ngừng hút máu, một lát sau con vắt đó mọc ra mặt và tứ chi song vẫn bò trên người hắn, ngoại hình của nó giống hệt hắn, trông hắn giống như đang cõng chính mình, tinh huyết toàn thân bị nó hút sạch sẽ, ngã gục xuống đất, gã người vắt kia thì vui mừng chạy đi.
Trong khu rừng yên tĩnh sát khí trùng trùng, đại quân Man Địch quốc đi vào, những sát khí này lập tức được kích phát khiến những kẻ vào rừng đều mất mạng!
Thần thông Man Địch quốc tuy thần thông quảng đại nhưng ở đây mặc cho ngươi có thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể đề phòng!
Tần Mục đi trong rừng vô cùng cảnh giác, dùng Bồ Đề Bà Sa Chân Thân để bảo vệ mình và Long Kỳ Lân, dọc đường bình an vô sự.
Đúng trong lúc này hắn nhìn thấy một tăng nhân ngồi xếp bằng dưới gốc cây, ông ta đã chết không biết từ bao giờ, thi thể vẫn không bị thối rữa, cây sau lưng ông là cây bồ đề, cây xanh lấp lánh, rõ ràng là do một bảo vật hóa thành.
“Bồ Đề Bà Sa Chân Thân của vị cao tăng này mạnh hơn ta nhiều nhưng hắn vẫn chết, Như Lai Đại Thừa Kinh không thể chế ngự nguy hiểm ở đây!”
Tần Mục kinh hãi, lập tức đánh tan Bồ Đề Bà Sa Chân Thân, hai tay xòe ra trước mặt, ngón tay đan xen, nhẹ nhàng vạch một đường, một tay giơ lên trời một tay ấn xuống mặt đất.
Đạo Kiếm chiêu thứ nhất, một điểm kết nối cả thế giới, trong lưỡng nghi có âm dương lặp đi lặp lại!
Sợi nguyên khí trong hai tay hắn hóa thành kiếm, triển khai thuật toán vô cùng phức tạp, kiếm quang hóa thành hai hình thái cực đồ, một cái ở trên một cái ở dưới, bảo vệ hắn và Long Kỳ Lân ở giữa!
Kiếm quang không ngừng lóe sáng, thái cực đồ xoay chuyển, âm dương biển đổi lặp đi lặp lại. Tiếp theo đó, viền của hai hình thái cực đồ rủ xuống các luồng kiếm quang!
“Con trâu ngốc đó cũng không ngu!”
Cây bồ đề vang lên tiếng xào xạc, hai con dơi trắng treo ngược trong tán lá, thương tích đầy mình. Một con dơi trắng ho ra đờm máu, hơi thở yếu ớt nói:
“Tên lừa trọc này hơn mười năm trước xông vào đây, cậy có phật pháp gia trì, tưởng rằng có thể bình an đi vào không ngờ bị thụ trùng giết chết.”
“Thụ trùng?” Tần Mục kinh ngạc.
“Là một loạt hạt giống, hạt giống là một con sâu sống nhơn nhởn, lẩn trốn dưới lòng đất, gặp người liền chui vào hậu môn, rễ cây mọc trong cơ bắp. Cơ bắp trong người tên lừa trọc này đã bị ăn hết rồi, chỉ còn lại lớp da, thụ trùng đã đâm chồi nảy lộc trong người gã.”
Một con dơi trắng giơ vuốt ra cứa rách đầu của vị cao tăng kia, lập tức lộc xanh biêng biếc mọc ra khỏi da đầu của cao tăng trở thành các một tán lá nhỏ.
“Đây chính là thụ trùng, tuy nhiên đã lớn thành cây rồi.”
Con dơi trắng đó khá thông minh, chớp mắt nói:
“Trâu ngốc, chúng ta bị thương rồi, nếu ngươi có thể bảo vệ chúng ta, chúng ta có thể chỉ đường cho ngươi, giúp ngươi tránh được những nguy hiểm này!”
Tần Mục mỉm cười nói:
“Hai vị đạo hữu, thực ra ta còn là một dược sư, giỏi chữa bệnh. Chi bằng ta giúp các ngươi trị thương, đợi vết thương của các ngươi lành lại các ngươi bảo vệ ta, có được không?”
Hai con dơi trắng đưa mắt nhìn nhau, rơi từ trên cây bồ đề xuống đất, kinh ngạc nói:
“Đại phu đầu trâu? Nhà Huỳnh Hoặc các ngươi còn làm thầy thuốc nữa ư? Không phải các ngươi chỉ biết ngửa mũi lên trời phóng lửa phun người sao?”
Tần Mục ngửa mũi lên trời, phun ra hai luồng lửa, nói:
“Đề nghị của ta thế nào?”
“Được!”
Hai con dơi trắng dứt khoát đồng ý, nhủ thầm:
“Đợi khi gã đại phu đầu trâu này chữa trị xong cho chúng ta rồi trở mặt cũng không muộn!”
Ánh mắt Tần Mục đảo qua đảo lại, nhủ thầm:
“Khi chữa trị xong có thể hạ độc, khiến hai gã này không thể không nghe lời bảo vệ ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.