Mục Thần Ký

Chương 290: Thượng thương




Gương mặt xanh trong không trung rất lớn, giống như do hương khói tạo thành, rất nhẹ rất nhạt nhưng khi cúi xuống từ trên trời thì dần dần trở lên rõ ràng.
Vu Tôn trán vã mồ hôi lạnh, đầu cúi mỗi lúc một thấp, không dám ngẩng đầu nhìn.
"Thượng Thương…"
Trong không trung vọng tới một giọng nói rất xa xăm:
"Biết rồi…"
Vu Tôn khom người đứng ở đó, không dám cử động. Kim đỉnh trên Thần Sơn này rất lạnh nhưng mồ hôi trên trán lão vẫn liên tục lăn xuống từng giọt từng giọt một.
Một lát sau, lão len lén nhìn lên trên, chỉ thấy trời trong xanh, gương mặt kia không biết đã biến mất từ lúc nào.
Vu Tôn thở phào một hơi, vội vàng xuống núi, đi xa khỏi nơi này.
Rất lâu sau.
Trên kim đỉnh lửa vàng mù mịt, giống như sóng nước dập dờn, khi ngọn lửa dừng xao động, hai con kim tinh toan nghê (*) kéo một cỗ xe chạy ra từ trong ngọn lửa.
Giữa xe kéo có dựng một mui xe, rèm châu của mui xe do nhiều chuỗi bảo ngọc kết thành, trên đỉnh mui xe có ba tầng kim đỉnh, tròn vo, nhỏ dần.
Mui xe có bốn cây trụ vàng, to bằng cánh tay, cao bảy thước. Bên cạnh mỗi cây trụ đều có một thiếu nữ xinh đẹp, nguyên khí sau lưng tạo thành vòng tròn, xiêm y tung bay, màu sắc xiêm y khác nhau, xanh đỏ vàng trắng. Cô gái áo xanh tay nâng bình ngọc, cô gái áo đỏ ôm thất huyền cầm, cô gái áo vàng hai tay cầm kiếm, cô gái áo trắng ôm đàn tì bà.
Dưới mui xe, xuyên qua rèm châu có thể nhìn thấy một nam tử áo tím đang ngồi ngay ngắn, khí thế bất phàm.
Xung quanh hai con toan nghê phát sáng rực rỡ, chân đạp tường vân kéo xe đi nhanh như chớp, tiến về trung thổ.
Xe này không cẩn thận giống như Vu Tôn, Vu Tôn vòng qua Đại Khư bao la, còn xe này thì đi thẳng vào Đại Khư, tạo thành một luồng sáng thẳng qua bầu trời, đi thẳng tới Duyên Khang quốc, người trong xe không hề để ý tới những nguy hiểm trong Đại Khư.
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao phủ Đại Khư, hai con toan nghê bốc lửa bùng bùng, sáng chói, kéo xe đi trong bóng tối.
Trong bóng tối, hàng loạt luồng ma khí sôi sục, hóa thành một bàn tay đen sì phóng về phía ánh sáng mà cỗ xe và toan nghê phát ra, những nơi nó đi qua ánh sáng đều bị nuốt trọn, chỉ còn lại bóng tối.
Đợi tới khi bàn tay đó tới trước cỗ xe, ánh sáng nào đi nữa cũng không thể phát ra, đúng trong lúc này rèm châu đung đưa, cô gái áo hồng gảy phím đàn, tiếng đàn vang lên hai tiếng leng keng.
Nghe thấy tiếng đàn, bàn tay đen sì kia khẽ dừng lại, sau đó lui lại sau.
"Thượng Thương?" Trong bóng tối vọng tới giọng nói khàn đục.
Cô gái áo đỏ gật đầu nói:
"Thượng Thương Kiều Tinh Quân."
Ma quái trong bóng tối lui xuống, biến mất không để lại tăm tích, từ đó trong bóng tối không còn có ma quái tới quấy nhiễu cỗ xe này nữa.
Đại Khư trong bóng tối tuy nhìn vẫn rất nguy hiểm nhưng tới đêm vẫn rất náo nhiệt, các loại sinh vật đáng sợ hoạt động trong đêm, những việc kì dị cũng liên tục xảy ra.
Cỗ xe chậm rãi đi về phía đông, vị Kiều Tinh Quân dưới mui xe nhìn thấy Đại Khư ngày nay, lắc đầu nói:
"Dư nghiệt không loại trừ, tàn độc vẫn còn đó!"
Chiếc xe kéo bay trên không trung, xé toạc bóng tối, nhìn lên từ Đại Khư trong bóng tối giống như nhìn thấy một ngôi sao đang chậm rãi di chuyển.
Ban đêm Đại Khư bị bóng tối bao phủ, trên trời không có trăng sao, rất nhiều dị thú lẩn trốn trong các di tích và người trong cách thôn đều ngẩng đầu, si mê nhìn kì quan chưa từng có này.
Đột nhiên ngôi sao kia rơi nhanh xuống, tạo thành một ngôi sao băng quét qua không trung rơi xuống Đại Khư, dị thú và người nhìn thấy kì quan đều thầm tiếc nuối.
Bùm!
Xe kéo mất kiểm soát rơi từ trên trời xuống, phía dưới là đầu nguồn Dũng Giang, hai ngọn núi trong bóng tối giống như một cánh cửa, xe kéo rơi xuống giữa hai ngọn núi này.
Hai con toan nghê ra sức điều khiển xe nhưng không thể nào kiểm soát được, không khỏi sợ hãi kêu gầm.
Bốn cô gái trên xe cũng hoảng hốt, khiếp sợ, đúng trong lúc này bọn họ phát hiện ra mình biến thành những bộ xương khô từ lúc nào không hay.
Bốn cô gái nhìn về phía trước, chỉ thấy hai con toan nghê kéo xe cũng biến thành hai bộ xương trắng đang chạy đi.
Họ nhìn vào trong xe thì thấy một bộ xương cốt đang ngồi trong đó.
Bộ xương không hề hốt hoảng, hắn lạnh giọng nói:
"Kéo xe của ta xuống, lẽ nào Phong Đô vẫn chưa từ bỏ ý định?"
Phía trước mặt không gian mờ mịt, sương mù bao phủ, trong sương mù có bóng đen khổng lồ thấp thoáng và ánh sáng đỏ phát sáng, đèn lồng di chuyển theo xe kéo.
Đó không phải là đèn lồng mà là vô số đôi mắt.
Bóng đen trong sương mù lần lượt ẩn náu, ánh sáng đỏ cũng dần biến mất.
Máu thịt trên người toan nghê tái sinh, chỉ thấy xe kéo không nặng nề nữa, vội vàng dồn sức dưới chân kéo xe lên không trung. Bốn cô gái trên xe thấy máu thịt trên người mình đã khôi phục lập tức thở phào.
Cơ thể của Kiều Tinh Quân cũng hồi phục bình thường, lạnh nhạt nói:
"Phong Đô không chịu sự quản giáo của U Đô, tới Thượng Thương cũng dám xúc phạm, sớm muộn gì cũng phải diệt trừ!"
Xe kéo tiếp tục đi về phía trước men theo Dũng Giang, đợi khi trời sáng mới nhìn thấy tận cùng của Đại Khư, cách bọn họ chỉ chừng hơn ngàn dặm.
Đột nhiên một luồng kiếm quang phóng từ dưới lên trên, nổ tung giữa không trung, kiếm quang sáng lóa lập tức bùng nổ, ánh sáng chói lóa che lấp ánh sáng của mặt trời.
Toan nghê và bốn cô gái trên xe vội vàng nhắm mắt, đợi khi mở mắt ra, bốn cô gái kêu lên kinh ngạc, chỉ thấy kiếm quang kinh thiên động địa ban nãy đã biến mất, trước xe xuất hiện một vùng giang sơn hùng vĩ, núi cao sông dài liên miên không ngớt.
Kì lạ là vừa nãy không có phiến sơn hà này, hơn nữa phiến sơn hà này nổi giữa biển mây, giống như mọc ra từ trong mây.
Nước sông từ trong núi cao chảy ra vọng tới, tiếng nước rào rào, họ nhìn thấy trên vách đá sừng sững có thác nước đang đổ xuống, nước bắn tung tóe.
Cảnh non xanh nước biếc này xuất hiện trong mây, nhìn không thấy bất cứ điểm khác thường nào, không giống như ảo ảnh.
"Dừng lại!" Kiều Tinh Quân trong xe chậm rãi nói.
Hai con toan nghê lập tức dừng chân, Kiều Tinh Quân đứng dậy, nhìn về phía cuối của miền sơn hà, chỉ thấy sơn hà vẫn không ngừng vươn ra xa, giống như tự mình sinh trưởng, quần sơn trong mây bao la, hùng vĩ, không ngừng xuất hiện núi non sông nước.
Vùng ven của phiến sơn hà có vô số kiếm quang lóe lên, rất khó nắm bắt nhưng không qua mắt được hắn.
Cảnh tượng này giống như có người dùng kiếm làm bút, vẽ lên sơn hà bao la trong mây!
"Lão tàn phế vẫn còn sống sao!"
Kiều Tinh Quân mỉm cười khẽ nói:
"Xuống dưới. Có cố nhân sống ở đây."
Hai con toan nghê vội vàng từ từ hạ xuống, đợi xuống tới dưới tầng mây vẫn thấy sơn hà trên mây cũng đang chìm xuống, xe kéo hạ xuống bao nhiêu sơn hà cũng hạ xuống bấy nhiêu, từ đầu đến cuối vẫn chặn trước mặt bọn họ.
Cuối cùng xe kéo hạ xuống đất, sơn hà trong không trung cũng dần nhỏ lại, không ngừng thu xuống phía dưới, đợi tới khi sơn hà thu hẹp và biến mất, một sơn thôn ven sông xuất hiện trước mắt họ.
Kiều Tinh Quân nhìn qua rèm châu, cổng thôn hoang vắng có một chiếc ghế dựa, một ông lão không có tay chân nằm trên ghế, ghế lắc qua lắc lại kêu ken két, ông lão lôi thôi không có chân tay nằm tắm nắng xuân, vô cùng nhàn tản.
"Ngươi tàn phế rồi."
Kiều Tinh Quân không xuống xe mà chỉ nói qua rèm châu:
"Ngươi không có tay cũng không có chân mà còn muốn chặn đường ta sao? Ngươi thật không biết tự lượng sức."
Trưởng thôn nheo mắt, ghế dựa tự động đung đưa, ông nằm ở đó có vẻ vô cùng dễ chịu, chậm rãi nói:
"Nếu đã vậy sao ngươi không thử xem? Ta không có tay chân chỉ còn lại vài năm tuổi thọ, ngươi nhất định có thể đánh chết ta đúng không?"
Kiều Tinh Quân lạnh lùng nói:
"Ngươi chỉ sống được vài năm nữa, không thể bảo vệ được Nhân Hoàng mới. Tuy nhiên, ta sẽ không dùng tính mạng của ta đề liều mạng với kẻ sắp chết như ngươi!"
"Không dám liều mạng với ta vậy thì ngươi hãy về đi!"
Đột nhiên, nguyên khí của trưởng thôn hóa thành hai chân hai tay, đứng dậy khỏi ghế dựa, bước về phía xe kéo. Hai con toan nghê lập tức dựng ngược lông, bốn cô gái trên xe lộ vẻ kinh hãi. Trong mắt họ, ông lão nhếch nhác, gầy gò này khi bước tới thân hình mỗi lúc một to lớn, mỗi lúc một oai vệ. Cơ thể nhỏ bé trong vòng mấy bước đã như thể che lấp hết đất trời, chặn đứng tầm nhìn của bọn họ.
"Ngươi không thể bảo vệ được Nhân Hoàng mới!"
Kiều Tinh Quân đứng dậy, mui xe rèm châu đột nhiêu chuyển động, những cây trụ dưới mui xe mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một thô, mỗi lúc một cao, mui xe phóng to lên trong gió, bảo ngọc trên rèm châu cũng to lên giống như những vì sao bao quanh vị tinh quân này.
Bốn cô gái trong xe trở lên vô cùng nhỏ bé trước mặt hắn, hai con toan nghê thuần huyết thân hình khổng lồ lúc này cũng bé tới đáng thương.
Keng…
Kiếm trong tay cô gái áo vàng bay khỏi bao, bảo kiếm rơi xuống tay Kiều Tinh Quân.
Kiều Tinh Quân vung kiếm, ông lão đối diện cũng vung kiếm, hai luồng kiếm quang lập tức lao vào nhau, Dũng Giang bỗng nhiên ngừng chảy, nước sông ngừng trôi, kiếm quang chói lóa, vụt lên rồi biến mất.
Nơi kiếm quang biến mất, trưởng thôn vẫn ngồi trên ghế dựa, ghế dựa cót két đung đưa, Kiều Tinh Quân cũng ngồi xuống, kích thước xe kéo lại khôi phục lại như cũ, người khổng lồ và bầu trời đầy sao ban nãy như thể chỉ là một ảo giác.
"Ta không đi giết Nhân Hoàng nhưng sẽ có người khác đi."
Kiều Tinh Quân xuyên qua rèm châu nhìn ông lão nằm trên ghế dựa, thờ ơ nói:
"Trong Thượng Thương sẽ có một vài người trẻ tuổi đi tìm hắn."
Trưởng thôn uể oải nói:
"Chỉ cần không phải đám già các ngươi đi, vậy thì cứ để mặc chúng!"
Kiều Tinh Quân nhìn ông chằm chặp rồi đột nhiên nói:
"Về Thượng Thương."
Hai con toan nghê vội quay đầu chuyển hướng, bay lên không, chạy về phía Tây.
Trên xe, thiếu nữ áo đỏ nói:
"Tinh quân, tại sao chúng ta lại về như vậy…"
Kiều Tinh Quân không nói gì, đột nhiên kêu một tiếng, máu từ trên xe kéo chảy xuống, rơi xuống núi rừng Đại Khư bên dưới, chỉ thấy nơi máu tươi rơi xuống hoa tươi nở rộ, cỏ cây sinh trưởng mạnh mẽ, núi non xanh mướt một màu, hoa tươi không ngừng xuất hiện.
Phù…
Mui xe đột nhiên bị gió thổi bay về phía sau, rơi xuống Đại Khư, những viên ngọc trên rèm châu rải rác khắp núi đồi.
"Không cần nhặt, mau về Thượng Thương!"
Kiều Tinh Quân sắc mặt nhợt nhạt, trầm giọng nói.
Bốn cô gái kinh hãi, hai con toan nghê vội vàng tăng tốc chạy về phía Tây.
Cổng thôn Tàn Lão, ghế dựa đung đưa rồi đột nhiên ghế vỡ tan tành, trưởng thôn rớt xuống đất, giọng nói khàn khàn:
"Dược sư, dược sư!"
Dược sư vội chạy tới, oán thán:
"Không chân không tay mà còn cố ra vẻ, cho chết... Đừng động đậy, để ta kiểm tra vết thương trước!"
***
(*) Kim tinh toan nghê: Sư tử mắt vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.