Mục Thần Ký

Chương 282: Làm mưa làm gió




Tư gia của Thiên Thánh Giáo là một gia tộc lớn, Tư trong “hữu tư” có ý nghĩa là chủ quản, quản lý. Tư gia đã tồn tại từ khi Thiên Thánh giáo mới thành lập, phụ trách cai quản luật pháp, truyền thừa, của cải, truyền bá của Thiên Thánh giáo.
Vì Tư gia rất quan trọng nên thánh nữ của Thiên Thánh giáo phần lớn đều xuất thân từ Tư gia, thánh nữ chính là đầu não của Tư gia, thậm chí ở mức độ nào đó tầm quan trọng của Tư gia còn ở trên giáo chủ thánh sư.
Trước đây có Tư bà bà, giờ có Tư Vân Hương.
Long Kiều Nam đương nhiên biết được giá trị của Tư Vân Hương. Lần này cô ta bắt được lục công chúa của Duyên Khang quốc, giáo chủ và thánh nữ của Thiên Ma giáo, trong lòng không khỏi đắc ý nhưng vẫn rất cẩn thận, gỡ túi Thao Thiết trên eo Tần Mục xuống, sau đó lại lấy binh khí trên người Linh Dục Tú xuống, lại giơ tay xờ xoạng trên người Tư Vân Hương.
Tư Vân Hương cười khanh khách:
"Long tỉ tỉ đừng xờ nữa, trên người ta không có linh binh, ta đi theo trường phái pháp thuật."
Long Kiều Nam cười nhạt một tiếng, gỡ trâm cài tóc của nàng ta xuống, nói:
"Trường phái pháp thuật? Ta thấy ngươi là cao thủ kiếm thuật, uy lực của cây trâm này không thể xem thường!"
Đao mổ heo, thiết chùy trên lưng Tần Mục đều bị cô ta gỡ xuống, thậm chí cả giấy mực bút nghiên trong ống tay áo của hắn cũng bị lôi ra. Long Kiều Nam đưa mắt nhìn, giấy mực bút nghiên đều là những vật thường thấy, không phải linh binh vì thế lại nhét vào cho hắn.
Long Kiều Nam huýt sáo, con rắn đỏ chui qua chui lại trong áo ba người tìm kiếm những linh binh khác.
Cô ta là kẻ từng trải, không để cho Tần Mục có cơ hội lật ngược tình thế.
Quan trọng hơn cả là lần này Tần Mục đi cùng hai cô gái không dẫn theo Long Kỳ Lân, lúc này Long Kỳ Lân vẫn đang ngủ ở phủ Thành Chủ.
"Đi thôi!"
Long Kiều Nam mặc trang phục nữ nhi rất dễ thương, xinh đẹp, khoát tay Tần Mục, thái độ có phần e thẹn:
"Bờ biển có tàu của ta đỗ sẵn đợi giáo chủ, thánh nữ và công chúa, đợi thái tử phát hiện ra thì ba vị đã ở Đông Hải rồi."
Tần Mục cười nói:
"Long tỉ tỉ suy nghĩ thật chu đáo!"
Long Kiều Nam huýt sáo, rắn đỏ trườn lên người Tần Mục, treo trên tai trái của hắn, lè lưỡi phì phì. Long Kiều Nam dịu giọng cười nói:
"Cho dù lời ngươi nói có ngọt như mật đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta. Đừng hòng giở trò gì, Tiểu Hồng cắn ngươi một cái là có thể lấy mạng của ngươi."
Ba nữ một nam đi khỏi chợ, bất ngờ Thẩm Vạn Vân, Vệ Dung và Việt Thanh Hồng đi tới. Hai nhóm người gặp nhau, Long Kiều Nam mỉm cười, nói khẽ:
"Tự nhiên một chút, đừng ép ta phải giết giáo chủ và các ngươi."
Thẩm Vạn Vân dừng lại nhìn ba nữ một nam, nói:
"Giáo chủ, vị cô nương này trông lạ quá, cho hỏi nàng ta là ai?"
Tần Mục nói:
"Một người quen cũ. Mọi người đi dạo phố sao?"
Thẩm Vạn Vân rầu rĩ nói:
"Ta cũng không muốn đi nhưng tên béo họ Vệ này và Thanh Hồng nhất định bắt ta đi bằng được, nói muốn xem phong tục tập quán và con người hải ngoại."
Nói xong liền dẫn mọi người đi vào chợ.
Long Kiều Nam dẫn nhóm người Tần Mục đi về phía hải cảng.
Trong chợ, Thẩm Vạn Vân sắc mặt trùng xuống, nói nhanh:
"Giáo chủ gặp nguy hiểm rồi!"
Vệ Dung và Việt Thanh Hồng sững người, không hiểu ý hắn, Thẩm Vạn Vân trầm giọng nói:
"Vũ khí trên người giáo chủ không thấy đâu nữa, những vũ khí này thường ngày hắn đều đeo trên lưng, giờ đã biến mất. Còn nữa, trâm trên đầu Tư sư muội, linh binh trên người công chúa đều không cánh mà bay. Cô gái kia chắc chắn có vấn đề... Các ngươi mau thông báo cho thái tử, ta đuổi theo bọn họ!"
Vệ Dung và Việt Thanh Hồng biết sự việc nghiêm trọng vội vàng về lại phủ Thành Chủ, Thẩm Vạn Vân lập tức ra khỏi chợ, trong lòng nhủ thầm:
"Cô gái kia nhìn quen quen, hình như đã gặp rồi, không biết là ai…"
Long Kiều Nam dẫn ba người Tần Mục tới cảng khẩu, lên một chiếc tàu, nói:
"Xuất phát!"
Tàu lập tức khởi hành về Đông Hải. Phía sau, Thẩm Vạn Vân vừa đi vừa để lại ám hiệu, sau đó tung người nhảy xuống biển, chân đi trên mặt biển, đuổi theo sau con tàu kia.
Tốc độ tàu không chậm nhưng hắn đi như bay có thể đuổi theo kịp.
"Thiếu môn chủ, phía sau có người."
Trên tàu, một người trầm giọng nói.
Long Kiều Nam tới đuôi tàu nhìn thấy Thẩm Vạn Vân đang đạp sóng đuổi theo hơi ngạc nhiên nói:
"Chỉ là một thái học sĩ tử mà thôi. Muốn đấu với long vương ở dưới biển sao?"
Nàng ta huýt sáo, âm luật quái dị, không bao lâu mặt biển xuất hiện vô số rắn biển trắng muốt, dài hơn mười trượng, bơi nhanh về phía Thẩm Vạn Vân.
Thẩm Vạn Vân trong lòng kinh hãi, hàng loạt phi kiếm bay ra khỏi bao kiếm sau lưng, chém chết đám rắn biển đang bơi tới.
Hải vực nơi hắn đứng bất ngờ giống như một nồi nước sôi, vô số rắn biển giống như giao long lao lên khỏi mặt nước, điên cuồng lao về phía hắn, giết cũng giết không hết!
Đợi tới khi Thẩm Vạn Vân đột phá vòng vây rắn biển, nhìn xung quanh đã không thấy tăm tích chiếc tàu kia đâu.
Thẩm Vạn Vân bay lên đứng trên không nhìn ra xung quanh, chỉ thấy mặt biển xanh biếc vạn dặm, tìm không thấy bóng dáng con tàu nào.
"Hỏng rồi!"
Sắc mặt Thẩm Vạn Vân vô cùng lo lắng.
Trên tàu, Long Kiều Nam không hề hạn chế hành động của nhóm người Tần Mục, mặc cho họ đi lại trên tàu. Chỉ thấy con tàu đi mỗi lúc một xa, tiến sâu vào đại dương.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trời cao bao la, biển sâu thăm thẳm, trên mặt biển cũng không có bất cứ cách nào để lại hành tung.
Hắn vô cùng hào hứng, mở giấy, cầm bút vẽ tranh trên đầu tàu. Long Kiều Nam chạy tới nhìn, chỉ thấy Tần Mục đang vẽ biển, trên biển có sóng to gió lớn, mây đen bao phủ. Một con tàu đang đi trong sóng gió, ngoài tàu là sấm sét trong bóng tối, chiếu sáng cả con tàu.
Trong tranh có một loại ý cảnh đặc biệt khiến người ta giống như đang ở trong đó.
"Không ngờ tài vẽ tranh của Tần giáo chủ lại lợi hại tới vậy!"
Long Kiều Nam khen ngợi:
"Nếu như ngươi tới kinh thành bán tranh kiếm sống chắc sẽ có được danh hiệu danh sĩ phong lưu."
Một thuyền phu vác quỷ đầu đao bước tới bên cạnh, cầm đao đặt lên cổ Tần Mục vờ chém qua chém lại, cười ha ha nói:
"Đáng tiếc vị Thiên Ma giáo chủ này sắp chết rồi, vậy mà vẫn có tâm trạng vẽ vời."
Long Kiều Nam lạnh lùng nói:
"Quỷ lão tam, trước khi phụ thân ta hạ lệnh giết hắn, hắn vẫn là khách Ngự Long môn chúng ta mời tới, hãy tôn trọng hắn một chút!"
Linh Dục Tú hai mắt phát sáng, bước tới nhìn tranh của Tần Mục, sau đó lén đưa mắt ra hiệu cho Tư Vân Hương.
Tần Mục có vẻ không hài lòng với bức tranh này lắm, hắn đặt bức tranh sang một bên rồi lại vẽ một bức tranh khác, cũng là gió mưa sấm chớp sóng lớn trên biển nhưng bức này không có tàu.
Long Kiều Nam tới xem rất hứng thú, tuy nhiên khi thấy Tần Mục vẽ đi vẽ lại vẫn là cùng một bức tranh, không có gì mới mẻ thì không xem nữa, chỉ sai rắn đỏ bám trên tai của Tần Mục.
Tần Mục vẽ mười mấy bức tranh bão trên biển, sau đó nhấc bút dường như định trau chuốt sửa chữa. Ngòi bút đầu tiên của hắn đặt xuống, cả bức tranh lập tức có gì đó khác thường, sấm chớp bão táp trong tranh giống như muốn bay ra ngoài.
Tần Mục thêm nét cuối cùng cho mười mấy bức tranh, sau đó vứt ra tàu.
Long Kiều Nam nhìn thấy thầm tiếc rẻ.
Tần Mục chắp hai tay ra sau lưng nhìn Long Kiều Nam, cười nói:
"Nghe nói trên biển nhiều giông bão, tàu này của Long tỉ tỉ có thể chịu được giông bão trên biển không?"
Long Kiểu Nam cười nhạt nói:
"Giờ trời yên bể lặng, làm gì có giông bão?"
Đang nói, đột nhiên gió nổi lên, từ gió nhỏ tới cuồng phong chỉ trong chớp mắt. Tiếp theo đó trời lập tức tối sầm, cuồng phong hoành hành, sóng lớn cao hơn đỉnh núi, đẩy tàu lên lưng chừng trời rồi lại nhấn chìm xuống.
Mọi người trên tàu trở tay không kịp, vội vàng giữ vững người, xung quanh tàu sấm vang chớp giật liên hồi. Trong cơn hoảng loạn, Tần Mục búng nhẹ ngón tay, đánh bay rắn đỏ mắc trên tai mình đi.
Rắn đỏ vừa bay đi, đang định hiện hình về chân thân thì đột nhiên hàng trăm tia chớp hợp lại với nhau thành một mối, một tiếng nổ kinh thiên động địa phóng xuống người rắn đỏ.
Long Kiều Nam giật nảy mình, nhìn thấy rắn đỏ rơi xuống biển, có vô số tia sấm sét vẫn không ngừng đánh xuống nơi rắn đỏ rơi xuống. Trong lòng biển, cuối cùng rắn đỏ cũng hiện nguyên hình nhưng không biết đã bị bao nhiêu tia sét đánh trúng, cơ thể tê liệt, chìm xuống đáy biển.
"Sấm sét ở đâu vậy? Tại sao lại đánh trúng Tiểu Hồng?"
Long Kiều Nam hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn bề tối đen như mực, trong lòng không khỏi có cảm giác kì quái:
"Tình hình này giống hệt với tình hình trong tranh hắn vẽ…"
Tần Mục tay trái kéo Tư Vân Hương, tay phải kéo Linh Dục Tú, ba người bay người nhảy vào trong biển đen mù mịt.
Long Kiều Nam kêu lên một tiếng, đột nhiên con tàu dưới chân vỡ ra tan tành, mọi người trên tàu đều rơi xuống biển. Đúng trong lúc này cô ta nhìn thấy một chiếc tàu khác chạy tới từ trong sóng to gió lớn, Tần Mục cùng Linh Dục Tú và Tư Vân Hương đứng trên đầu tàu, thiếu niên giáo chủ vẫy tay với cô ta, sau đó lái tàu mất hút vào trong bóng tối.
Long Kiều Nam lập tức đuổi theo, đột nhiên một con sóng lớn bằng cả ngọn núi ập xuống nhấn chìm cô ta xuống đáy biển.
Long Kiều Nam kêu lên một tiếng, phá sóng xông ra, vừa đứng giữa không trung, vô số sấm sét giáng xuống, tập trung đánh lên người cô ta khiến cô ta bị đánh cháy xém.
Long Kiều Nam ra sức chống cự lại mưa gió sấm chớp, không ngờ một lát sau sấm sét đột nhiên biết mất, gió bão cũng ngừng, lại trở thành trời yên bể lặng.
Cả người Long Kiều Nam ướt sũng, nhếch nhác đứng trên mặt nước nhìn ra xung quanh, chỉ thấy trên mặt biển có những vệt mực đen loang lổ đang dần tan ra.
Một con cự mãng đỏ tươi bơi tới bên cô ta, khắp người thương tích.
Long Kiều Nam trong lòng khiếp đảm, đưa mắt nhìn quanh, mấy thuyền phu trên tàu cũng chết trong cơn hải nạn bất ngờ, đặc biết là Quỷ lão tam chết thê thảm nhất.
"Trận hải nạn này cũng là do Tần giáo chủ vẽ ra sao?" Long Kiều Nam vẫn có phần không dám tin.
Tần Mục và hai cô gái đứng ở mũi tàu, không bao lâu tàu đột nhiên biến mất, hóa thành một vết mực tan ra trong đại dương. Ba người vận nguyên khí rơi xuống mặt biển, nhìn về phía trước thấy một vùng hải đảo xuất hiện.
"Long Kiều Nam đưa chúng ta vào sâu trong Đông Hải, dựa vào tu vi của chúng ta rất khó đi trên biển về lại Hà Châu, đủ để chúng ta chết mệt."
Tần Mục đề nghị:
"Chi bằng tới chỗ kia nghỉ ngơi tạm. Thẩm Vạn Vân rất thông minh, chắc đã thông báo cho thái tử, dựa vào tàu nhanh của Phạn Vân Tiêu, tìm chúng ta cũng không khó."
Ba người bước lên hải đảo, đột nhiên có vô số người tí hon áo vàng chạy ra từ trong rừng trên đảo, tay cầm đao, đinh ba, gậy gộc hùng hổ xông tới, đợi tới trước mặt ba người, những người tí hon này lũ lượt dừng bước, ngẩng đầu kinh hãi nhìn họ.
"Người khổng lồ!" Một người tí hon áo vàng kêu lên thất thanh.
Đội quân này lập tức tan vỡ, bỏ chạy tán loạn. Những người tí hơn này chỉ cao chừng một thước, có người trốn trong khe đá, có người vùi mình xuống cát, có người ẩn dưới lá cây, có người chạy tới chạy lui phát hiện ra không có chỗ nào để trốn, liền nằm ngửa ra giả vờ chết, lưỡi thè ra ngoài mắt trợn ngược.
"Có nhiều hoàng tinh vậy sao?"
Tư Vân Hương kinh ngạc nói:
"Bọn họ là hoàng tinh thành tinh, có thể ăn, sẽ tăng tu vi."
"Người khổng lồ muốn ăn thịt chúng ta!"
Hoàng tinh giả chết nhảy bật dậy, quay người bỏ chạy, rầm một tiếng lao vào gốc cây ngất xỉu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.