Mục Thần Ký

Chương 230: Làm nhiều điều ác




“Phì, phì, đại cát đại lợi. Hòa thượng của Tiểu Lôi Âm Tự không tìm tới đây.”
Tiên Thanh Nhi hiếu kỳ nói:
“Ngươi làm việc xấu gì mà để đi tới đâu thì bị truy sát tới đó vậy?”
“Có lẽ là do ta quá xuất sắc?”
Tần Mục ngẩng đầu ngẫm nghĩ, hắn thấy rằng câu này tuyệt đối không sai:
“Ta quá xuất sắc, bị người khác đố kỵ, vì thế đi tới đâu cũng bị truy sát.”
Hắn vẫy tay tạm biệt, Tiên Thanh Nhi vội vàng nói:
“Có thời gian ta sẽ tới chơi với ngươi, đừng để trưởng bối nhà ngươi giết ta!”
“Được!”
Mặt trời lặn xuống phía Tây, Tần Mục cuối cùng cũng về tới thôn Tàn Lão. Hắn vừa bước vào thôn đã thấy mười mấy con Kê Bà Long cao hơn đầu người, vẻ mặt hung dữ vây tới.
Đi đầu là một con gà mái già, thấy Tần Mục liền vô cùng kích động, giơ cánh chỉ vào hắn, không ngớt ù ù cạc cạc với những con Kê Bà Long khác, dường như muốn nói với chúng rằng tên tiểu tử này chính là tên trộm trứng.
“Ta mới ra khỏi nhà hơn nửa năm, trong thôn đã có nhiều Kê Bà Long vậy sao?”
Tần Mục giống như gặp phải kẻ địch mạnh, kêu lên:
“Ta đã khác với trước đây rồi, giờ là giáo chủ thánh sư của Thiên Thánh giáo, cho dù các ngươi gà đông thế mạnh ta cũng không sợ!”
“Cục tác! Cục cục tác…”
Một bầy Kê Bà Long điên cuồng xông lên nhấn chìm hắn, cánh của đám Kê Bà Long này sắc như kiếm, phun lửa như rồng, móng vuốt sắc có thể chặt vàng chém đá, vô cùng hung hãn.
Hồ Linh Nhi thấy vậy vội vàng nói:
“Công tử, ta về nhà trước đây.”
Nói xong liền chạy mất hút.
Một lúc sau, Tần Mục thở dốc đẩy lùi đàn gà, bị cấu xé mặt mày bê bết máu, tóc tai bù xù, đầu cắm vài cọng lông gà, còn gà mái mẹ thì dẫn theo bầy gà cao ngạo đi tuần tra thôn trang.
Ma vương Đô Thiên cười hả hê trên nỗi đau khổ của hắn:
“Tiểu tử thối, tới một đàn gà thôi cũng không đánh lại được!”
Tần Mục giật cọng lông gà trên đầu xuống:
“Ngươi thì thua cả kẻ không đánh lại nổi một đàn gà! Bà bà, trưởng thôn, ta về rồi đây! Mọi người thấy ta bị một đàn gà ức hiếp cũng không tới cứu ta! Ý, sao không có ai?”
Tần Mục đi một vòng trong thôn, vô cùng ngạc nhiên.
Phòng của trưởng thôn và dược sư đều trống trơn, những người khác trong thôn cũng chưa về, chỉ tìm thấy mấy tờ giấy. Tần Mục mở tờ giấy thứ nhất ra thấy ghi trưởng thôn, dược sư, tổ sư ma giáo và những người khác đi tìm Vô Ưu Hương, nếu như thôn dân trở về thì hãy giúp dược sư cho côn trùng ăn. Trên tờ giấy thứ hai là nét bút của đồ tể, nói trưởng thôn và mọi người đi mãi không về, lo lắng cho sự an nguy của họ nên ông nội mù và đồ tể đi tìm họ. Tờ giấy thứ ba là do ông nội câm để lại, nói ông nội mù và đồ tể không thấy trở về nên ta đi tìm họ. Tờ giấy thứ tư là do ông nội què và Mã Gia để lại, nói trưởng thôn và mọi người có thể đã gặp nguy hiểm, họ nên đi tìm. Tờ giấy thứ năm là của Tư bà bà để lại, nói rằng mấy ông già không yên thân, bà ta đi tìm bọn họ về, dặn Tần Mục sau khi về không được đi lại lung tung.
“Bà bà và mọi người không để người khác yên tâm chút nào!”
Tần Mục lắc đầu, đặt hành trang xuống, tới vườn thuốc ngoài thôn hái mấy lá linh dược, thả vào trong đống hũ sành trước cửa nhà dược sư. Trong hũ, một đám côn trùng đói meo lập tức điên cuồng tranh giành thức ăn.
Tần Mục lại tới phòng của dược sư, lật tìm vài viên linh đan, giã vụn rắc vào trong hũ, sau đó rửa tay nấu cơm.
“Đống hũ vỡ này…”
Ma vương Đô Thiên nhìn đống hũ sành đựng côn trùng trong lòng kinh hãi, sau đó đưa mắt nhìn vại nước trước lò rèn lại giật nảy mình:
“Cái vại nước này… lại cả cái cào này, còn cả cái nồi này, còn những thứ bảo bối vứt vung vãi trên mặt đất nữa…”
“Ma vương đại nhân, đừng chạy lung tung, ngươi nhiều tay vậy hãy tới giúp ta nấu mấy món đi.”
Tần Mục gọi.
Tia nắng mặt trời cuối cùng vụt tắt, đột nhiên bóng tối từ phía Tây ập tới, giống như một cơn đại hồng thủy cuồn cuộn lao về phía Đông, nuốt chửng toàn bộ núi non, nhấn chìm Đại Khư!
Tần Mục sớm đã quen với cảnh tượng này nên thấy bình thường, quấn tạp dề bưng món ăn lên, còn ma vương Đô Thiên lần đầu nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy, kinh ngạc há hốc mồm, một lúc lâu cũng không nói lên lời.
Khi bóng tối sắp sửa nhấn chìm thôn Tàn Lão, một ông lão gầy gò vác gùi sách đi vào thôn, phía sau lưng bóng tối đang cuồn cuộn ùa tới, ào ào lao về phía Đông từ hai bên thôn.
“Ông nội điếc!”
Tần Mục vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng bỏ bát đũa xuống bước ra đón, quần áo ông nội điếc cũ nát, cho thấy rằng ông sống ở bên ngoài rất thê thảm, ông bỏ gùi sách xuống, nói:
“Có cơm không? Ta đói mấy ngày nay rồi.”
“Vừa nấu xong!”
Tần Mục lập tức rửa thêm một bộ chén đũa, ông nội điếc ngồi xuống, ăn vội ăn vàng liên tục bốn năm bát, sau đó mới thở khoan khoái. Tần Mục xới cơm cho ông, rầu rĩ nói:
“Ông nội điếc mấy bữa nay đi đâu vậy?”
Ông nội điếc nheo khóe mắt, bực bội nói:
“Duyên Khang. Ta đi tìm ông nội câm nhưng không tìm được hắn, tiền bạc cũng hết veo, đành phải đi bán tranh.”
Ông lão xót xa nói:
“Lòng người bạc bẽo! Lòng người bạc bẽo! Tranh của ta không bán ra được một bức nào, cuối cùng đói quá gặp được Tư lão thái bà bố thí cho ta mấy đồng. Tư lão thái bà còn cười nhạo ta rõ lâu. Đúng rồi, việc này không được nói cho dược sư biết, gã này thường chê tranh ta vẽ không bán chạy bằng thuốc của gã.”
Ma vương Đô Thiên trợn tròn mắt, ông lão này là tuyệt đỉnh cao thủ, có lẽ nào chính là họa đạo cao thủ vẽ kiếm thần nọ? Đại cao thủ như vậy mà suýt nữa chết đói, không có tiền lẽ nào không biết đi cướp sao?
Tần Mục dở khóc dở cười:
“Ông nội điếc, hiện giờ thế đạo không thái bình, ai còn đi mua tranh cất giữ nữa? Lần sau nếu người hết tiền hãy bán cho phủ Quốc Sư, quốc sư Duyên Khang chắc chắn sẽ sẵn lòng bỏ ra rất nhiều tiền để mua.”
Gia gia điếc lắc đầu:
“Lần trước ta tiêu diệt mấy vạn đại quân của quốc sư Duyên Khang, giờ tìm tới nhà hắn bán tranh hắn nhất định sẽ xử lý ta. Ta không đánh lại được hắn!”
Tần Mục cười tít mắt:
“Ông nộitới Thái Học Viện tìm con, con có rất nhiều tiền, ông nội vẽ bao nhiêu tranh con cũng mua được hết. Trong gùi sách của ông nội què còn tranh khác không? Bán cho con, giờ con sẽ trả tiền.”
“Ta đốt hết rồi.”
Ông nội điếc thản nhiên nói:
“Những người khác trong thôn đâu rồi? Chưa về sao?”
“Đốt hết rồi?”
Tần Mục xót ruột vô cùng, nếu như có quốc sư Duyên Khang ở đây chắc sẽ không chỉ thổ huyết ba trượng.
Hắn lấy mấy mẩu giấy của dược sư và mọi người để lại ra, ông nội điếc ngó qua một lượt, nói:
“Chữ xấu thế. Thôi tối ngủ một giấc thật ngon, mai ta đi tìm họ. Hắn là ai?”
Giờ ông ta mới nhìn thấy ma vương Đô Thiên, ma vương Đô Thiên liền cao ngạo đáp:
“Ta là chủ nhân của Đô Thiên, người thống trị thế giới Đô Thiên. Ngươi không cần đa lễ.”
“Nhìn gớm quá.”
Ông nội điếc đứng dậy, về phòng đi ngủ.
“Ta là ma vương đại nhân của thế giới Đô Thiên!”
Ma vương Đô Thiên giận dữ gào lên.
Tần Mục tốt bụng nhắc nhở:
“Ma vương, ông nội điếc không nghe thấy gì đâu?”
“Xạo, hắn ta vừa nghe thấy ngươi nói mà!”
Tần Mục giải thích:
“Ông ấy có lúc nghe thấy có lúc không nghe thấy.”
Ma vương Đô Thiên giận dữ. Tần Mục thu dọn bát đĩa cũng chuẩn bị đi ngủ, nói:
“Ma vương, buổi tối ngươi đừng chạy lung tung, trong bóng tối vô cùng nguy hiểm.”
Ma vương Đô Thiên ậm à ậm ừ, trong lòng nghĩ:
“Tiểu tử thối không dám đi vào bóng tối, giờ chính là thời cơ để trốn đi, ta chỉ cần đi vào bóng tối là có thể thoát khỏi hắn, sau đó chủ trì đại tế, triệu hồi chân thân của ta.”
Chẳng bao lâu Tần Mục đã ngủ say, tiếng ngáy vọng tới.
Ma vương Đô Thiên rón ra rón rén bước ra ngoài thôn, tượng đá bốn góc thôn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vì thế trong thôn cũng không tối lắm. Nhưng những nơi ánh sáng tượng đá không chiếu tới thì đều là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ma vương Đô Thiên cẩn thận đi tới cổng thôn, do dự một chút liền thò một ngón tay vào trong bóng tối, hắn nghe thấy tiếng nhai nhau nháu, rút tay lại thì lập tức sửng sốt. Ngón tay của hắn đã biến mất hoàn toàn, không biết đã bị thứ gì trong bóng tối ăn mất.
Ma vương Đô Thiên quan sát vết thương, nghĩ ngợi trong lòng rồi hỏi dò:
“Cương nặc đích đát hắc (Ai trong bóng tối vậy)?”
Bóng tối im lặng, một lúc sau có âm thanh lạnh lùng vọng tới:
“A phổ cao nê ngân (Ngươi là ai)?
Ma vương Đô Thiên tinh thần phấn chấn, đang định nói tiếp thì sau lưng vọng tới một giọng nói:
“Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao nói Ma ngữ?”
Ma vương Đô Thiên nhìn thấy ông nội điếc không biết xuất hiện sau lưng hắn từ khi nào, trong lòng lo lắng:
“Tai gã điếc này thính quá! Không đúng, hắn không phải bị điếc sao?”
Ông nội điếc ngáp một cái, cầm bút viết một chữ ‘Định’ trên người hắn, sau đó về phòng ngủ tiếp.
Ma vương Đô Thiên không thể nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mục dậy sớm nấu cơm, Long Kỳ Lân ngặm một cái chậu rửa mặt đặt trước mặt Tần Mục, sau đó ngồi trước chậu đợi thức ăn.
Ông nội điếc ăn no uống say, nói:
“Mục Nhi, ta đi tìm trưởng thôn và mọi người về ăn tết, ngươi và con chó này ở lại trông nhà.”
Tần Mục đáp lớn, Long Kỳ Lân vừa ăn Xích Hỏa Linh Đan vừa nhồm nhoàm nói:
“Ta không phải là chó, ta là thụy thú nửa rồng nửa kỳ lân.”
Ông nội điếc không nghe thấy gì, bước ra khỏi thôn, nhấc bút vẽ một con rồng trong không trung sau đó cưỡi rồng bay đi.
Ma vương Đô Thiên vẫn đứng đó, không thể nhúc nhích.
Tần Mục thu dọn bát đũa, nhủ thầm:
“Không biết tên khổng lồ Ma Viên mấy bữa nay sống ra sao. Ta có mang quà về cho hắn nữa.”
Hắn nhìn ma vương Đô Thiên, mỉm cười, nói nhỏ:
“Cương nặc đích đát hắc?”
Đô Thiên ma vương giật mình:
“Tiểu tử cũng biết sao?”
Tần Mục để Long Kỳ Lân canh ở cổng thôn, còn mình thì đi về phía Trấn Ương Cung, không đi được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy một tràng phật hiệu vọng tới:
“A di đà phật! Thiên Ma giáo chủ, ta tìm ngươi rất lâu không thấy, giờ vô tình lại gặp được, không ngờ tiểu tăng có thể gặp giáo chủ ở đây.”
Một hòa thượng quần áo rách rưới xuất hiện trước mặt hắn, hai người gặp mặt đều cảm thấy ngạc nhiên. Tần Mục lập tức nhận ra hòa thượng này chính là tăng nhân tấn công tàu của hắn khi ở Duyên Khang quốc, sau đó bị hắn dùng Thiếu Bảo Kiếm đánh bị thương ở chân nhưng vẫn có thể chạy rất nhanh.
“Phải xưng hô thế nào với hòa thượng đây?”
Tần Mục mỉm cười, nhìn xung quanh, không phát hiện ra đám người Long Kiều Nam liền thở phào nhẹ nhõm.
Hòa thượng này ắt hẳn đã bị Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh truy sát, sau khi chạy tới Đại Khư liền gặp phải vô số sự việc bất trắc, lạc khỏi đám người Long Kiều Nam, kinh hoàng chạy trốn tới đây, vừa hay gặp được hắn.
“Tiểu tăng pháp hiệu Bán Si.”
Bán Si hòa thượng ngẩng đầu nhìn trời, hai hàng nước mắt lăn trên gò má, xúc động nói:
“Ngã phật từ bi, chuyến đi này của tiểu tăng đã công đức viên mãn. Thiên Ma giáo chủ, ngươi làm nhiều việc ác, hãy để tiểu tăng tiễn ngươi lên đường.”
Tần Mục nghiêm khắc nói:
“Hòa thượng, ngươi nói ta làm nhiều việc ác, ngươi hãy nói ra một việc ác ta làm đi, để ta chết tâm phục khẩu phục.”
Hòa thượng Bán Si sát khí đằng đằng, lao tới phía hắn, phật quang quanh người bùng phát, nói đanh thép:
“Ngươi là Thiên Ma giáo chủ, đây là tội ác lớn nhất! Nếu có kiếp sau, giáo chủ hãy đầu thai làm người tốt đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.